Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã hai tháng trôi qua kể từ khi Ace gia nhập băng Râu Trắng, hàng ngày những tiếng ồn ào trên Moby Dick vẫn náo loạn cả một khu vực ở Tân Thế Giới, nhưng khi màn đêm buông xuống, tiếng cười nói đã giảm đi rất nhiều, đến cuối cùng vẫn là an tĩnh dị thường. Nó ngồi im trên cột buồm, thất thần nhìn mặt biển rì rào sóng vỗ, xung quanh nó là một tá những con Thanh Đăng Hồ Điệp bay vờn quanh, thắp sáng lên không gian xung quanh nó

"Nè, các ngươi có nghĩ giống ta không?"

Nó đón lấy một chú bướm lên ngón tay, dịu dàng hỏi, con bướm ấy như hiểu được ý nó, khẽ đập cánh như đồng cảm với nó.

"Vậy chút nữa chúng ta xin cha nhé?"

Cả đàn bướm lượn lờ trước mặt nó, trông có vẻ khá thích thú.

"Chúng ta sẽ thật mạnh mẽ để bảo vệ cha và các anh, nhé?"

Rồi nó nhẹ nhàng thả người xuống, đàn hồ điệp tạo thành một cây gậy đỡ nó, theo ý của nó mà bay đến phòng của Râu Trắng.

Hiện tại ông đang ngủ rất ngon lành, bong bóng còn nhấp nhô to nhỏ trên lỗ mũi kia kìa, chứng tỏ ông ngủ rất say. Nhưng kể cả khi ấy, ông vẫn luôn vận dụng haki quan sát của mình phòng trường hợp xấu nhất, thấy con gái bảo bối của mình bay đến liền thức giấc, ôn tồn hỏi:

"Đêm hôm khuya khoắt con còn thức sao, nhớ hơi ta hả?"

"Thôi nha, con ngủ với cha toàn bị cha nằm đè lên không hà, con còn chưa bẹp dí là may lắm rồi đó!"

"Ôi chao con tim nhỏ bé của ta đang tan nát này, sao con có thể độc ác như vậy hả, Kotori?"

"Tim cha mà nhỏ chắc nó cũng chả chịu nổi cái cơ thể đồ sộ của cha đâu! Mà con có chuyện muốn nói với cha..."

Râu Trắng không nhây với con nữa, trở về trạng thái bình thường nghe nó chuẩn bị nói. Kotori lúc đầu có có chút e dè, hít một hơi thật sâu, tự tin nói:

"Con muốn được đi phiêu lưu"

Nó kiên định nhìn ông, nó đã nghĩ cha chắc chắn sẽ rất bất ngờ khi nghe quyết định này, nhưng theo nó thấy thì cha chẳng có gì gọi là bất ngờ cả.

"Ta đã biết rồi, con có thể đi"

"Sao cha không bất ngờ gì hết vậy? Con là con đi phiêu lưu đó"

"Con là con gái của ta, con cảm thấy gì làm sao ta không biết được. Con đã luôn muốn mạnh mẽ để cùng các anh con chiến đấu đúng chứ? Cứ đi đi, ta cho phép con được tự do sải cánh"

Kotori hạnh phúc lao đến ôm lấy ông, nước mắt lăn dài trên má, nó nghẹn ngào nói:

"Con sẽ nhớ cha và các anh nhiều lắm"

Ông chỉ cười và xoa đầu nó, thầm cảm thán thời gian trôi đi nhanh quá, đứa con gái này ngày trước vẫn còn khóc oa oa trong vòng tay cùng mọi người giờ đã lớn đến nhường này rồi.

Ông nói tiếp: "Con định đi ngay bây giờ sao?"

"Vâng, trời cũng sắp sáng rồi, con sẽ đi ngay sau khi con dọn hành lý": Nó nói:" Chút nữa các anh dậy, con sẽ báo với các anh, còn về lương thực thì con đã trộm của Thatch nii-san rồi, cho nên cha không cần quá lo đâu"

Nó nói chuyện với ông một chút thì cũng đã hửng sáng, nó quyến luyến tạm biệt người cha của mình mà chạy đi kiếm những người anh trai.

"Các anh, mau dậy đi!!!"

Tiếng hét trời đánh ấy họ có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn rất ức chế, muốn đập con người nào đó lắm nhưng không được, vì đó là em gái bảo bối mà.

"Các anh!!!!! Em sẽ đi phiêu lưu, em cám ơn các anh rất nhiều, hẹn gặp lại ơi Tân Thế Giới!!!!!!"

Không để các anh hét lên vì kinh ngạc thì đó đã bay đi mất, trước lúc con thuyền cá voi khuất tầm mắt, nó lại hét lên lọt lần nữa..

"Cha!!! Các anh!!! Em hứa sẽ mạnh hơn, mạnh hơn nữa, em hứa sẽ bảo vệ được mọi người, hãy chờ em!!!"

Rồi nó bay đi cùng một đàn bướm bay theo chỉ đường, Marco thầm cười nhìn theo bóng dáng của em gái nhỏ dần khuất trên bầu trời còn hửng sắc cam, trên tay là một tờ giấy với dòng chữ nắn nót nhưng nét chữ cực kì tệ hại.

" Marco nii-san, nhớ chăm sóc cha giúp em nhé. Với cả em biết anh có tình cảm với Ace nii-san rồi, khi nào em trở lại, nhớ cho em nhìn thấy anh dâu hạnh phúc nhé! "



Hiện tại nó chẳng biết nên đi đâu cả, nó nhìn sang lũ bướm rồi hỏi:

"Nè chúng ta nên đi đâu trước nhỉ?"

Chúng nhìn nhau một lúc, sau đó là theo một hướng mà bay.

"Hướng đó hả? Vậy thì đi thôi!"

Thế là nó bay theo chúng từ sáng đến tận trưa, bụng nó đánh trống liên tục khiến nó nổi điên theo đúng nghĩa đen.

"Nè! Chúng ta đến đất liền chưa vậy hả 1146?"

Con 1146 nói đến rồi, nó nhìn con bướm khó hiểu, đến rồi á?? Nhìn thẳng ra phía trước thì có một hòn đảo lộ ra, xung quanh đảo toàn bộ đều là đá, nó kinh ngạc.

"Đây là Dressrosa? Nhìn từ trên cao thật đẹp, đúng là vườn quốc của tình yêu và đam mê mà. Được rồi, hòn đảo đầu tiên chúng ta đặt chân lên là Dressrosa"

Lúc sắp đáp đất xuống thì nó chợt nhận ra, sau nó nhiều bướm quá, nếu đi vào trong đó sẽ bị chưa hả mất. Nên vậy nó quyết định chọn mười con bướm cùng nó đi theo trong cuộc hành trình này.

Nơi đầu tiên Kotori đến là chợ, gì chứ miếng ăn là miếng nhục mà, nó vứt hết những thứ gọi là tôn nghiêm và liêm sỉ để chạy từ gian này qua quán khác. Khuôn mặt hạnh phúc khi được ăn của nó đã làm tim của một con hồng hạc lạc lối ngay thời khắc đó.

Nó đi đến một chỗ đám đông đang tụ tập, trên đầu nó nổi đầy dấu chấm hỏi, tự hỏi có phải idol nào đến đây hả? Nó quay sang hỏi một chú bướm:

"Nè 3808, họ đang xem gì vậy?"

"Họ đang xem múa Samba đó"

Nó giật bắn mình, miếng bánh mì khi nãy nó đang nhai trong miệng trôi tuột vào cuống họng khiến nó sặc, ho lên ho xuống làm người đàn ông kia lo lắng vỗ lưng nó liên tục.

" Quát đờ heo? Doflamingo? Hắn sao lại ở đây cơ chứ? Thôi tèo rồi tèo rồi!!!!!! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro