Chương 18: Dạ yến_ đi cùng kiếm tiền(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khóe mắt có chút dấu vết phong sương của năm tháng, dù vậy cũng không thể che dấu khuôn mặt anh tuấn cùng thân hình cao lớn của hắn. Hắn bước từng bước đều vững vàng hữu lực, tràn ngập nét uy nghiêm vương giả. Mà Thái tử Chiến Dã tuấn mỹ lãnh khốc cùng với mấy vị Vương gia, đại thần đều chậm rãi theo sau hắn.

Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt rất tinh tường, vừa liếc qua đã thấy Thái tử đi chung với Tống Bí. Tiêu Dao vương hôm nay vận một thân thanh y, nhẹ nhàng phong độ, bên môi treo nụ cười như có như không.

Thái tử cùng Tiêu Dao vương đến khiến cho không ít tiểu thư quý tộc trong Hào Quang Điện xuân tâm nhộn nhạo, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Tiêu Vận.

Hoàng Thượng long hành hổ bộ đi tới Long Tọa ngồi xuống, phất ống tay áo một cái, nói: " Khách nhân đến đông đủ cả chưa?"

Tiểu thái giám bên người nghe vậy lập tức cung kính nói: " Bẩm bệ hạ, vẫn còn Hí Thiên đại nhân cùng Bắc Diệu quốc Cửu hoàng tử chưa tới."" Nga." Hoàng thượng hơi híp mắt lại, thần sắc cao thâm khó dò. Quả không hổ là bậc đế vương, hỉ nộ khó dò.

Tiêu Dao vương tiến lên phía trước nói: " Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cửu hoàng tử gần đây trọng bệnh quấn thân nên không thể đến đúng giờ, kính xin bệ hạ lượng thứ."

Phong Liên Dực cùng Tiêu Dao vương quan hệ cá nhân rất sâu đậm, điều này gần như là mỗi người ở Nam Dực quốc đều biết.

Tiêu Dao vương cũng đều lên tiếng cầu tình, Hoàng Thượng tự nhiên cũng phải nể mặt hắn, cười nói:

" Không sao, thời gian còn sớm, trẫm đã cùng các vị ái khanh cùng nhau chờ khách quý đến."

Mọi người đồng loạt hô to vạn tuế, sau đó Hoàng Thượng cho mọi người ngồi xuống.


Thái tử Chiến Dã vừa đi tới bên cạnh Anh Dạ công chúa ngồi xuống, Anh Dạ công chúa đã lập tức nói:

" Hoàng huynh, đây là con gái của Hoàng Cô – Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi còn nhớ không?"

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, trông thấy Anh Dạ công chúa đang chỉ nàng, nói với Chiến Dã.

Chiến Dã lãnh khốc quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không phản ứng gì quá lớn. Hoàng Bắc Nguyệt từ nhỏ đã là phế vật nhu nhược, cùng tính tình kiên cường của hắn hoàn toàn khác nhau, bởi vậy hắn cũng rất ít chú ý tới vị Bắc Nguyệt quận chúa này.

Mấy năm trôi qua, gặp lại nàng, vẫn là bộ dáng tái nhợt ốm yếu đó, chỉ là đôi tròng mắt hắc bạch phân minh, dường như trở nên càng thêm trong suốt.

Xuất phát từ lễ tiết tôn kính đối với vị Trưởng công chúa đã qua đời, Chiến Dã tùy tiện hỏi: " Nghe nói thân thể ngươi không tốt, có khá hơn chút nào không?"


Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng có chút ấm áp, gật đầu: " Khá hơn một chút, đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm."

Thanh âm mềm mại nhưng có mấy phần cảm giác quen thuộc, Chiến Dã không khỏi nhìn nàng thâm một cái thì chợt phát hiện thiếu nữ trước mắt quả thật là băng cơ ngọc cốt, đôi mắt to tròn đôi môi đỏ mọng. Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn lại toát lên vẻ thanh lãnh, quả thật rất khác so với quá khứ.


Người ta đều nói nữ mười tám đều thay đổi, xem ra sau khi Trưởng công chúa qua đời, nàng cũng dần trưởng thành hơn rồi.

Không hiểu tại sao trong lòng Chiến Dã lại có mấy phần cao hứng thay cho nàng.


" Bắc Nguyệt, thân thể ngươi tốt hơn rồi thì sau này tiến cung nhiều một chút, đi dạo trong cung cũng rất tốt cho sức khỏe đó. Lâu lắm rồi ngươi cũng không vào cung, Hoàng tổ mẫu thật sự rất nhớ ngươi a." Anh Dạ công chúa quan tâm nói.

Ấn tượng của Hoàng Bắc Nguyệt đối với Anh Dạ công chúa đã tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng Anh Dạ này có chút điêu ngoa tùy hứng nhưng tính tình lại chính trực thoải mái, tác phong làm người trượng nghĩa.


Nữ nhân tính tình chân thật như vậy Hoàng Bắc Nguyệt phi thường thưởng thức.

Đúng lúc nàng gật đầu đáp ứng, tiểu thái giám khi nãy lại chạy vào bẩm báo: " Bệ hạ, Dực vương tử cùng một cô nương mang danh' Hí Thiên đại nhân và Lãnh thiên đại nhân'đều đã đến rồi."


Hai gã tiểu thái giám cầm đèn dẫn đường, hắn theo phía sau, một thân trường bào màu nguyệt bạch, cổ áo cùng ống tay đều được thêu tường vân bằng chỉ bạc, eo được một chiếc thắt lưng bản rộng bằng gấm xanh quấn quanh. Hắc sắc trường phát được tùy ý vấn lên bằng ngân quan khảm nạm bảo ngọc, ánh bạc dịu nhẹ như ánh trăng xuyên qua tầng mây, làm nổi bật vẻ đẹp tuấn mỹ, ôn nhu như ngọc của hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn thấy hắn liền ngẩn ra.

Tên này không phải là cái tên thần thần bí bí lúc trước xuất hiện ở từ đường của Trưởng công chúa phủ sao, rõ ràng là một cao thủ có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện trên cây, ngay cả nàng cũng không phát giác được.

Nhưng hôm nay nàng có cảm giác hắn khác hẳn so với hôm đó nha.

Hôm đó vẻ đẹp của hắn tuy tuấn mỹ nhưng tràn ngập tà khí, thần sắc sát phạt quả quyết, chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng hôm nay hắn tựa như quân tử khiêm tốn, ôn ôn nhu nhu, làm gì có chút khí tức sắc bén nào.

Xem ra việc đeo mặc nạ mà sống cũng không chỉ có một mình Hoàng Bắc Nguyệt nàng a.

Thế nào chứ hắn nhưng ngồi đối diện nàng

Theo đường lối, sau hồi một thiếu nữ thần bí , khí chất cao quý , lạnh nhạt. Chỉ cần nhìn thôi đã có thể đoán được đó là một tuyệt đại mỹ nhân. Nàng một thân váy đen nổi bật trên làn da tuyết trắng nõn, vài dải lụa rời tung bay theo gió cùng bước thêm trên đầu thả tóc bạch kim thuần dài đến hông có cài trâm hình con hồ diệp đỏ rực và chiếc trâm nhỏ hoa bỉ ngạn đỏ chót, kết hợp thêm mặt nạ trắng tinh xảo khắc hoa bỉ ngạn che nửa mặt. Trông vô cùng kiều diễm.

Bắc Nguyệt nhìn Băng Tuyết khóe môt nhếch cười, ăn mặc thế này chắc chắn chuẩn bị kiếm tiền rồi! 

Nàng hiểu rõ Băng Tuyết, Nếu Tiểu Tuyết mà lạnh nhạt với vẻ mọi thứ không lọt vào mắt tức là kiếm tiền hay nhìn kẻ thù cười ôn như là tức giân. Tính cách có chút kì quặc.

Dù mọi người đang chú ý tới Băng Tuyết nhưng nụ cười giai nhân thoáng qua đó bị Phong Liên Dực thấy, y khóe miệng nhẹ nhếch lên.

Băng Tuyết đến trước mặt hoàng thượng không hành lễ , giọng nói trong trẻo nhưng đầy hàn khí khiến người ta lạnh run:"Hoàng thượng thứ tội, do sư phụ bị sư tổ gọi về có chuyện gấp không đến được nên ta đến thay"

Hoàng thượng:" Vậy cho hỏi cô nương là?"

Băng Tuyết:" Ta là Lam Huyết , đại đệ tử của cả hai sư phụ. Để tạ lỗi sư phụ có giao cho hoàng thương chút quà nhưng chưa chuyển đến mong ngài đợi lát"

Hoàng thương trước sự thất lễ chỉ cười haha, quả nhiên là cao thủ có khác được đối đãi đắc biệt.

Chiến Dã nghĩ thầm , người này thật cao ngạo , tuy nhiên lại có chút giống nàng ta( Băng Tuyết) nhưng cái khí chất này thì giống đệ tử của Lãnh Thiên và Hí Thiên hơn. 

Anh Dạ chạy tới cắt ngang khi Băng Tuyết đang nói, liền hỏi:" Ngươi biết Tiểu Tuyết đâu không?"

Chiến Dã không kịp ngăn Anh Dạ, muôi muội này phải chỉnh chu lại mới được.

Tuy nhiên hắn lại có chút ngạc nhiên khi vị Lam Huyết này không nổi giân mà giọng lại có chút ôn hòa thở phào.

Lam Huyết:" Tiểu Tuyết có được sư tổ giao nhiện vụ khác rồi, cũng nhanh lát nữa sẽ xong. Muội ấy có nhờ ta chuyển lời bảo công chúa chờ trong tẩm cung của mình"

Anh Dạ vui mừng:" thật tốt quá!" quay về chỗ ngồi


" Ta tưởng ngươi không tới." Tiêu Dao vương thấp giọng nói.

" Nghe nói có Băng Linh thú xuất hiện, ta sao có thể không đến xem? Nhưng hình như vô ích rồi" Phong Liên Dực cười nhạt, ánh mắt hướng phía bên này nhìn tới.

Chỉ là, người hắn nhìn không phải là vị Lam Huyết bí ẩn  mà lại là Hoàng Bắc Nguyệt.

Trong đôi con ngươi màu tím nhạt mênh mông tràn đầy ý cười nhàn nhạt.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn hắn, giữa đại điện rộng lớn, hai con người đeo mặt nạ đang quan sát lẫn nhau.

Tuy không có ai mở miệng nhưng song phương đều rõ ràng ý tứ của đối phương.


Phong Liên Dực: " Bắc Nguyệt quận chúa, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Hoàng Bắc Nguyệt: " Bớt lo chuyện bao đồng thì mạng mới dài đó."

Nàng rõ ràng đang cảnh cáo a.

Nàng cũng không giống những tên quý tộc khờ khạo tin hắn thật sự là một người lịch sự nho nhã, xuất trần phiêu dật như trích tiên hạ phàm.

Nhất định phải kêu Tuyết đem gia sản hắn làm thịt luôn mới được! À không cả hoàng cung Bắc Diệu luôn. Hắn là người đầu tiên khiến nàng tức đến thế


Phong Liên Dực hơi nhíu mày, lại uy hiếp nữa hắn rồi, y như lần trước vậy. Tiểu gia hỏa lãnh khốc vô tình này thật là có ý tứ.

Bên khác

" Chúc mừng bệ hạ lại có thêm một cao thủ trợ giúp, phen này Nam Dực quốc của chúng ta tương lai chắc chắn có thể nhất thống thiên hạ! Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Mọi người đều đứng lên nâng ly chúc rượu, Hoàng Thượng thấy vậy đại hỉ, giơ ly rượu trong tay lên uống một hơi hết sạch, sau đó lại để cung nhân rót đầy, xoay người hướng Lam Huyết nói:

" Có thể được các đại nhân giúp đỡ, trẫm cảm giác vô cùng vinh hạnh, một chén này mong cô nương thay sư phụ của mình uống!"

Lam Huyết cầm chén nâng uống chỉ một cử chỉ mà tạo nên khí thế cao quý. Hoàng thương có chút ảm đạm


Đám quan văn tiếp tục nhiệm vụ nịnh nọt cao cả của mình

Những tiếng khen ngợi liên tiếp vang lên khiến đám cao thủ đang ngồi một bên sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Tiêu Khải Nguyên vuốt râu hừ lạnh một tiếng, một người bên cạnh hắn thấy vậy liền nói: " Tiêu lão huynh, nghe nói ngươi gần bế quan tiềm tu, bây giờ lại đi tham dự yến tiệc thì hẳn đã đạt đến cảnh giới Bát Tinh Triệu hoán sư đi, như vậy không bằng huynh lên kia thử đồ đệ của tên Hí Thiên kia xem thế nào? Đồ đệ giỏi tức là sư phụ tốt"

Tiêu Khải Nguyên là lão hồ ly, làm sao dễ bị lừa như vậy, lão cũng vuốt râu cười: " Lão phu lớn tuổi rồi, cùng đám hậu bối trẻ tuổi này tính toán so đo làm gì?"

Uy lực Hí Thiên này đã truyền khắp Lâm Hoài thành, hơn nữa hắn lại có siêu cấp Linh thú Băng Linh Huyễn Điểu, một chiêu liền miểu sát Hồng Thù – Linh thú cấp mười một a, thực lực như vậy hắn cũng không ngu ngơ đi đánh đồ đệ tên Hí Thiên kia để tự đi tìm phiền phức làm gì.

" Tư Mã huynh nếu có tự tin như vậy thì cũng có thể tự mình đi thử một chút đi." Tiêu Khải Nguyên nhàn nhã nói.

Kẻ nổi tiếng thường dễ bị ghen ghét, câu này quả không sai. Lão không chỉ tu luyện thân thủ mà đầu óc cũng muốn đi tu luyện theo luôn rồi.


" Hừ! Lão tử sẽ đi gặp nàng." Tư Mã Quy Yến nhấc bầu rượu lên uống một hớp lớn, thô lỗ lau miệng, vung tay áo đứng lên.

Hắn cả người khí thế hung hăng dẫn tới tới vô số ánh mắt, ngay cả Hoàng Thượng đang cao hứng cũng ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

" Tư Mã khanh có chuyện gì vậy?" Hoàng Thượng cười híp mắt hỏi.


Tư Mã Quy Yến đi tới trước mặt Hoàng Thượng, hai tay ôm quyền, hung ác nói: " Bệ hạ, hôm nay cung yến quá nhàm chán, chi bằng để thần góp vui cho mọi người."

" Nga?" Nghe thấy tên Triệu hoán sư kiêu ngạo này muốn trợ hứng cho yến hội, Hoàng Thượng lập tức mặt mày hớn hở: " Tư Mã khanh muốn làm như thế nào?"

Tư Mã Quy Yến ngạo mạn chỉ một ngón tay về phía Lam Huyết, nghiêm giọng nói: " Ta muốn khiêu chiến nàng!"


Mấy năm qua, mỗi lần Nam Dực quốc có cao thủ mới tới là y như rằng tên Tư Mã Quy Yến này đều sẽ đi khiêu chiến một phen. Thực lực của hắn quả thực rất mạnh, chưa bại bao giờ.

Mọi người thường gọi hắn là "Bất Bại Tướng Quân" của Nam Dực quốc.


" Chuyện này......" Hoàng thượng hơi do dự, kỳ thực hắn cũng rất muốn nhìn xem thực lực của Hí Thiên kia rốt cuộc đạt tới trình độ nào.


Thế nhưng bây giờ vẫn chưa rõ tính khí của tên Hí Thiên kia, nếu mình tự tiện đồng ý không khỏi có chút quá phận, vạn nhất Tư Mã Quy Yến này ra tay không biết nặng nhẹ, làm Hí Thiên tức giận ly khai Nam Dực quốc, đây chẳng phải là lỗ vốn sao?

Ài, rốt cục phải làm sao mới tốt đây?

Đám người bên dưới thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm như vậy cũng bắt đầu khe khẽ bàn luận.
" đây chỉ là đò đệ thôi mà tên kia cũng không tha, thất đáng ghét"

" tội nghiệp cô  nương đó"

.....

Trong Lúc hoàng thượng phân vân thì Lam Huyết bỗng nói:"Đấu cũng được nhưng ta lười nếu ngài có chút điều kiện làm ta hứng thú thì ta sẽ suy xét?"

Quả là Dạ yến đi cùng kiếm tiền, nghe xuôi tai phết


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro