Chương 2 : xuyên không (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng móc súng ra hướng phía trước mà đi.

"Đẩy cái gì mà đẩy? Có biết hay không....... A! Có súng!"

Một nữ nhân bị nàng đẩy ra quay lại cằn nhằn, nhưng vừa nhìn thấy trong tay nàng có súng, lập tức hét ầm lên.

Trên đài, đấu giá sư được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, vừa nghe được tiếng hét liền lập tức che chở hắc ngọc nhanh chóng rời đi.

Nhưng nàng có nhanh cách mấy, liệu có thể nhanh hơn khẩu súng trong tay Hoàng Bắc Nguyệt sao?

Tay nàng khẽ động, một viên đạn liền xuyên qua đám người, thẳng tắp bắn vào đầu của nữ đấu giá sư xinh đẹp khiến nàng ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát liền lập tức mất mạng đương trường.

Ngọc thủ khẽ nhấc, liền chuẩn xác bắt được hắc ngọc, đôi mặc mâu khẽ lóe, lộ ra lãnh ngạo phong mang.

Tất cả những thứ này bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Đợi khi đám người bảo tiêu kịp phản ứng lại thì Hoàng Bắc Nguyệt đã ngạo mạn xoay người bước ra ngoài. Nàng khinh thường động thủ với đám kiến hôi này.

" Hoàng Bắc Nguyệt, Vạn Thú Vô Cương quả nhiên dẫn ngươi đến đây! " Một cái thanh lãnh thanh âm vang lên từ phía sau.

Bắc Nguyệt khẽ nhíu đuôi lông mày, âm thanh này, không cần xoay người nàng cũng biết là ai.

Lam Tư, đối thủ một mất một còn của nàng, truy sát nàng từ Nam Mỹ về tận đây, ròng rã năm năm liền.

Hắn lẽ nào còn chưa rõ ràng chênh lệch giữa hắn và nàng sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng không có bất kỳ biểu tình, Hoàng Bắc Nguyệt đem mảnh 'Vạn Thú Vô Cương' bỏ vào trong túi.

" Hoàng Bắc Nguyệt, bó tay chịu trói đi, hơn hai trăm quốc gia đã phát truy sát lệnh đối với ngươi, ngươi không trốn thoát được đâu."

Lam Tư nhìn bóng lưng xinh đẹp của Hoàng Bắc Nguyệt, giọng nói băng lãnh nhưng lại xen lẫn một tia không đành lòng.

" Sau khi bó tay chịu trói, quốc gia của các ngươi sẽ làm gì đối với ta? " Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, trong đôi mắt mang theo vẻ khinh miệt cùng băng lãnh.

" Dùng thiên phú của ngươi, quốc gia chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi! " Lam Tư nhân cơ hội nói.

Nếu có thể đưa nữ nhân tuyệt sắc cuồng ngạo này về cho bản thân sử dụng là tốt nhất!

" Đáng cười. " Đáp lại hắn chỉ là hai chữ lạnh như băng.

Nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, Lam Tư cũng không nhịn được thở dài.

" Chuyện năm đó...... "

" Câm miệng! "

Hoàng Bắc Nguyệt đôi mặc mâu lóe ra quang mang băng lãnh cùng thù hận.

Trước kia cha mẹ nàng đối với tổ chức trung thành tuyệt đối, vào sinh ra tử không hề oán trách, kết quả lại như thế nào đây? Họ lại bị chính tổ chức sát hại! Tuy chết rồi mà vẫn phải gánh theo tội danh 'Kẻ phản bội'.

Những cảnh tượng máu me này không lúc nào ngừng hành hạ nàng, đến nỗi những lúc nửa đêm nàng đều sẽ bị sự thù hận của chính mình làm cho thức tỉnh! nàng rất sợ nếu không có Băng Tuyết bên cạnh an ủi chỉ sợ nàng nhịn không nổi mà mạo hiểm báo thù.

" Hừ! Muốn ta bán mạng cho quốc gia các ngươi? Nhiều năm như vậy, người của các ngươi bị ta giết còn chưa đủ nhiều sao? Một khi ta quy thuận,chỉ có con đường chết!"


Lạnh lùng nhìn Lam Tư – nam nhân Bắc Âu mang vẻ đẹp anh tuấn này, lúc mới gặp, hắn ôn nhu nho nhã,ấm áp như gió xuân, lại học nhiều hiểu rộng. Đáng tiếc, bọn họ lại ở lập trường đối nghịch nhau.

" Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nhất định sẽ giúp ngươi! "

" Ta không muốn. "

Hoàng Bắc Nguyệt lãnh ngạo ngẩng đầu lên. Xung quanh phòng đấu giá đã bị bộ đội đặc chủng bao vây, vô số những nòng súng đen như mực lộ quang mang lạnh lẽo nhắm vào nàng.

Nàng không sợ.

Hồng phát rực rỡ trong đêm, khuynh thế dung nhan, tuyệt sắc vô song, cho dù băng lãnh vẫn vô cùng kinh diễm. Khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp, trong phút chốc khiến bao người thất thần.

" Cẩn thận! "

Lam Tư quát to một tiếng, khi trông thấy nụ cười của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn cũng không nhịn được mà thất thần, tuy nhiên hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Nhưng, vẫn là đã chậm một bước!

Hoàng Bắc Nguyệt đã bẻ gảy cổ một vị bộ đội đặc chủng, dễ dàng đi tới boong thuyền

"Lam Tư, muốn bắt ta, ngươi hãy chờ một trăm năm nữa đi!"

Nàng là sát thủ xuất sắc nhất thế giới, trở tay làm mây, lật tay làm mưa,không gì không làm được, trừ bỏ N cùng S, e là không ai có thể cùng nàng đối địch!

Bỗng : VÙ VÙ.....VÙ !

Băng Tuyết như cơn gió mà mắt thường không nhìn được . Tất cả những người xung quanh Bắc Nguyệt ngã xuống hết: " Phiền phức!"

Lam Tư không ngờ đến cả sát thủ S cũng có mặt , tình thế trở  lên  khó khăn hơn , ra lệnh :" dốc sức chặn sát thủ S lại " 2 phần 3 lực lượng xông ra nhưng Băng Tuyết chỉ thản nhiên , ung dung đánh bại từng người một"

Hoàng Bắc Nguyệt nhấc tay một cái, một con hắc sắc diều hâu cự đại từ trong màn đêm bay đến, ưng nhãn sắc bén không khác gì chuông đồng, khiến người ta chỉ liếc mắt thôi cũng đều sợ hãi!


Sắc bén ưng trảo bám lấy cánh tay của Hoàng Bắc Nguyệt, cự đại hắc dực lập tức giương ra, ngay tức khắc kéo nàng bay lên trời! một đầu hồng phát tại trong bóng đêm khẽ tung bay, chẳng khác nào một đám hỏa diễm mỹ lệ,rực rỡ trong màn đêm u ám!

Băng Tuyết huýt còi lập tức có một con bạch ưng đến nhẹ đưa  nàng lên trời . làn da như ngọc nổi bật trên bộ đồ sát thủ , mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt tăng thêm vẻ thần bí


Cùng lúc đó, trên du thuyền, vô số nòng súng chỉ về phía 2 nàng điên cuồng bắn phá.

Lam Tư đi đến trên boong tàu, nhìn về phía bóng dáng nhỏ xinh đang dần biến mất phía chân trời, hướng về phía người ở bên cạnh hỏi:

" Đều chuẩn bị xong rồi chứ? "

" Ân, đều đã an bài ổn thỏa! Cấp trên quyết định hi sinh một thành phố để săn giết Hoàng Bắc Nguyệt! "

Lam Tư ngẩng đầu lên, nhìn khung trời phía xa, có chút thất vọng mất mát:

" Ta đã sớm nói, một ngày nào đó, ngươi sẽ vì sự cuồng ngạo và lãnh huyết của chính mình mà phải trả giá thật lớn...... Bắc Nguyệt! "

Trong lòng xẹt qua một tia đau đớn, Bắc Nguyệt, nhiều năm như vậy truy giết ngươi, kỳ thật ta mỗi một lần đều không thể đối với ngươi hạ sát thủ được.

Thế nhưng một lần này, là thật sự vĩnh biệt......

Sau mười phút, một tòa thành thị ở biên giới tỉnh Giang Tô bỗng nhiên xảy một vụ nổ cực lớn, đám mây hình nấm đã đem một mảnh trời đêm nhuộm thành một màu đỏ rực, mỹ lệ mà tràn ngập đau thương! May mà cư dân trong toà thành thị này đã sớm được sơ tán, bởi vậy cũng không có người nào bị thương tổn.

Chỉ là trong lúc nổ tung, có một đoàn quỷ dị hắc sắc  xen lam sắc hung quang từ cột mây hình nấm bắn ra, mang hình dạng một cái cự đại hắc long, đột nhiên xông về phía thiên không!

*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***

Nam Dực quốc

Đêm khuya trong đô thành, không ai trông thấy một đạo hắc sắc sát khí như vạn thú phi nhanh, bay vào từ đường trong hậu viện của trưởng công chúa phủ.

Ánh nến u ám, một đôi mặc mâu trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi mở ra.

Nhìn ánh lửa leo lét trước mặt kia, đôi con ngươi lãnh khốc cả nửa ngày cũng không có động tĩnh. Hồi lâu sau, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi tiêu hóa toàn bộ đám ký ức hỗn loạn mới xuất hiện trong đầu.

Có chút vô lực rên rỉ một tiếng, nàng không thể không tiếp thu một sự thật – nàng...... Xuyên qua!

Hoàng Bắc Nguyệt, là con gái của đương kim hoàng thượng thân tỷ tỷ – Huệ Văn trưởng công chúa, tiểu thư dòng chính nữ, thân phận tuy lừng lẫy nhưng lại là phế vật cho cả Nam Dực quốc cười nhạo." trời sao ta xui vậy chứ "

Nhu nhược, vô tri, không thể tập võ, trời sanh ngốc nghếch. Ngự y đều nói nàng không thể sống hơn mười tám tuổi.''đùa  nhau à ?''

Không chỉ như vậy, thân là dòng chính nữ duy nhất của trưởng công chúa phủ,vậy mà đám con thứ anh chị em đều có thể bắt nạt nàng đến nỗi ngay cả nô tài cũng không bằng.'' ặc ặc...''


Di nương ương ngạnh hung hãn, phụ thân đối với nàng lại lạnh lùng căm ghét, từ bốn năm trước Huệ Văn trưởng công chúa qua đời, địa vị của nàng trong nhà lại rơi xuống ngàn trượng.

Lần này là vì lỡ miệng nói sai, đắc tội Cầm di nương được phụ thân sủng ái nhất, nàng liền bị phạt vào trong từ đường quỳ một ngày một đêm, chưa được ăn uống gì.

Thân thể này vốn từ nhỏ suy yếu nhiều bệnh,lại phải quỳ cả ngày không có một hạt cơm vào bụng, đây đích xác là muốn mạng của nàng a.

Bất quá chẳng ai nghĩ tới, nhờ số trời run rủi, Hoàng Bắc Nguyệt tại thế kỉ 21 được mệnh danh siêu cấp sát thủ lại xuyên đến khối thân thể mười hai tuổi này.

Chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất lạnh băng, Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn về phía từ đường chính giữa cung phụng Huệ Văn trưởng công chúa linh vị, không biết là không phải là do ánh đèn hay không, nàng cảm giác trên bài vị có một đạo hào quang nhỏ yếu mập mờ.

Ấm áp giống như một đạo ánh mắt hiền lành nhìn về phía nàng.Bắc nguyệt khẽ thở dài một hơi, nói: " Yên tâm đi, nếu như ta đã chiếm thân thể con gái 


ngươi, thì ta sẽ không làm cho nàng không công uổng mạng đâu. "Nàng vừa nói xong, ánh sáng trên bài vị kia dần dần biến mất.


Sửa lại một chút làn váy trắng thuần, Hoàng Bắc Nguyệt từ trong từ đường chậm rãi đi ra ngoài.
đột nhiên một đạo quang lam sắc phóng đến . Bùm ! tiếng động không lớn, cảm giác có người đè lên.Hoàng Bắc Nguyệt tức giận: '' dậy mau ''

Nghe thấy giọng nói quen thuộc :'' được'' 

hốt ho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro