Chương 22: Dạ yến(6)Ta tốt hơn hắn nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng lúc này cất tiếng:

" Chuyện gì xảy ra?"

" Bẩm Hoàng thượng, là thần dạy dỗ nữ nhi không tốt, đã mạo phạm tới Tiêu Dao Vương." Tiêu Viễn Trình vội vàng nói, trong lòng thầm than hôm nay thật sự quá xui xẻo đi.

 Nếu biết trước mọi chuyện lại thành ra như vậy thì hắn chắc chắn sẽ không dẫn Tiêu Linh theo, bây giờ thì tốt rồi, các vị đại nhân ai cũng thăm hỏi qua rồi

Hoàng Thượng vốn cũng đã rất bất mãn với Tiêu Viễn Trình, bây giờ lại thấy hắn đắc tội với vị Tiêu Dao Vương mà mình vô cùng coi trọng, nhất thời long nhan phẫn nộ.

Tiêu Dao Vương cũng không có tiếp tục truy cứu, chiết phiến mở ra, khôi phục lại bộ dáng tươi cười phong nhã.

" Chỉ là việc nhỏ mà lại làm kinh động đến Hoàng Thượng, đây là lỗi của thần a."

Hoàng Thượng cũng cười nói: " Tiêu Dao Vương tính tình hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết, không nên chấp nhặt cùng với tiểu hài tử."

" Hoàng thượng nói rất đúng." Tiêu Dao Vương nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, cười nói: " Thần có một chuyện muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn."

" Tiêu Dao Vương có việc gì cứ nói ra đi!" Hoàng Thượng sang sảng nói.

Tiêu Dao Vương này luôn luôn không màng danh lợi, chỉ thích cuộc sống tiêu diêu tự tại. Đây là lần đầu hắn có chuyện nhờ mình, bởi vậy Hoàng Thượng tự nhiên phải đáp ứng rồi.

Tiêu Dao Vương thản nhiên nói: " Qua vài ngày nữa Linh Ương Học Viện sẽ bắt đầu khảo hạch tuyển sinh, thần muốn đề cử một người vào học."

" Chuyện này không phải rất dễ dàng hay sao, Trẫm ân chuẩn! Chỉ là không biết người này tu tập võ đạo hay là..." Hoàng Thượng nghe xong trong lòng có vài phần cao hứng.

Tiêu Dao Vương hơi nhíu mày, cười nói: " Nàng chỉ là một người bình thường."

Hoàng thượng:" Trẫm ân chuẩn!"

" Đa tạ Hoàng Thượng." Tiêu Dao Vương tươi cười rạng rỡ.

Hoàng Thượng cười cười: " Không biết là công tử, tiểu thư nhà nào lại có thể làm cho Tiêu Dao Vương đích thân tiến cử đây?"

Tiêu Dao Vương cười nói: " Người này Hoàng Thượng cũng biết."

Nói xong, hắn quay đầu mỉm cười nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: " Bắc Nguyệt, còn không mau đến bái kiến Hoàng Thượng."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đối với cái tên nhiệt tình như lửa này nàng quả thật có chút dở khóc dở cười.

Muốn nàng đi Linh Ương Học Viện học tập cũng phải hỏi qua xem nàng có đồng ý hay không nữa chứ. Nhưng mà trên thực tế thì nàng cũng có chút tò mò đối với Linh Ương Học Viện.

" Bắc Nguyệt..." Lúc Hoàng Thượng nghe được này tên, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Hắn trên mặt tràn ngập thần sắc kích động, chậm rãi đi tới quan sát Hoàng Bắc Nguyệt, khắp người vốn tràn đầy uy nghiêm Đế vương giờ khắc này lại như già đi mấy tuổi.

Khi Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, Hoàng Thượng đã đến trước mặt nàng, hai tay nắm lấy bả vai của nàng, kích động nói: "Ngươi là Bắc Nguyệt ư?"

Nàng gật đầu, Huệ Văn Trưởng công chúa là thân tỷ tỷ của Hoàng Thượng cho nên hắn xem như là bác của nàng.

Hàng năm Hoàng Thượng đều ban tặng cho nàng rất nhiều đồ vật cho nàng nhưng đều bị Tuyết di nương cùng Cầm Di Nương len lén nuốt hết. Cũng bởi vì vậy nên ấn tượng của Hoàng Bắc Nguyệt đối với Hoàng Thượng này phi thường tốt.

Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dáng gầy gò ốm yếu của nàng, đột nhiên giận dữ, quay người lại một cước đem Tiêu Viễn Trình đang quỳ trên mặt đất đá ngã lăn.

" Đồ vô liêm sỉ!" Hoàng Thượng nổi giận, chỉ vào Tiêu Viễn Trình: " Ngươi thứ cặn bã này. Mỗi lần Trẫm hỏi ngươi Bắc Nguyệt đang sống như thế nào, ngươi trả lời nàng tốt lắm! Trẫm bảo ngươi mang nàng tiến cung cho trẫm nhìn một cái, ngươi nói nàng không muốn tiến cung! Trẫm dặn dò ngươi phải hảo hảo chiếu cố cho nàng, ngươi chiếu cố như vậy đó hả?!"

Tiêu Viễn Trình lăn một vòng trên mặt đất, cả người run rẩy đứng lên: " Hồi bẩm Hoàng thượng, Bắc...Bắc Nguyệt từ nhỏ thân thể yếu, thần...thần đã mời rất nhiều danh y nhưng cũng đều thúc thủ vô sách , là thần cô phụ sự kỳ vọng hoàng thượng, thần biết tội..."

Mồ hôi trên trán Tiêu Viễn Trình chảy xuống như mưa, mà đám người Tiêu gia tất cả đều quỳ trên mặt đất, thấp thỏm lo âu.

" Ngươi vẫn còn dám lừa gạt Trẫm ư? Nếu như ngươi hảo hảo chiếu cố Bắc Nguyệt thì nàng làm sao lại gầy như vậy!" Hoàng Thượng gầm lên.

Hoàng Hậu ở phía sau ôn nhu khuyên can cũng bị Hoàng Thượng đẩy ra, Anh Dạ công chúa lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng tức giận như vậy, chỉ dám ôm chặt tay Băng Tuyết, hoảng sợ  thì thầm tai Băng Tuyết:

" Phụ hoàng hình như rất giận dữ "

Băng Tuyết lặng yên không trả lời. Chỉ có ông trời và Bắc Nguyệt mới biết  bây giờ nàng đang hận không thể kích động  đem ghế ngồi làm đĩa hạt dưa cắn xem kịch vui.

Tiêu Viễn Trình bất ngờ khi hoàng thượng quan tâm Hoàng Bắc Nguyệt nhiều thế.

Tiêu Viễn Trình hoang mang lo lắng, sợ Hoàng Thượng trong lúc nóng giận đem Tiêu gia cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, cả người run rẩy không thôi.

Tiêu Vận trong lòng vừa động, biết lần này thật sự là gây họa lớn, bèn vội vàng quỳ xuống nói.

" Khởi bẩm Hoàng Thượng, phụ thân thật sự đối xử với Bắc Nguyệt quận chúa rất tốt. Thân thể quận chúa từ nhỏ đã ốm yếu, các đại phu cũng đều thúc thủ vô sách. Phụ thân mỗi ngày đều dặn dò phòng bếp hầm canh bổ cho quận chúa nhưng vì thân thể nàng quá yếu, bổ quá lại hóa hại cho nên lại càng yếu hơn. Phụ thân thấy vậy cũng rất lo lắng, mỗi ngày đều bảo mẫu thân của ta tự mình sắc thuốc cho quận chúa uống. Tiểu nữ không dám nói dối, quận chúa, ngươi cũng vì phụ thân nói vài lời đi, tốt xấu gì cũng là máu mủ một nhà, ngươi hiếu thuận như vậy sẽ không muốn phụ thân lo lắng đâu có phải không?"

Tiêu Vận miệng lưỡi cũng khá trơn tru, chỉ nói mấy câu đã có thể che lấp giúp cho Tiêu Viễn Trình, hơn nữa còn làm cho Hoàng Bắc Nguyệt không thể nói gì hơn.

Điều ả nói cũng không phải là sai, đại phu đúng là có nói qua thân thể nàng quá yếu không chịu nổi đồ bổ, Tuyết di nương quả thật mỗi ngày cũng đều tự mình đưa thuốc tới nàng cho uống.

Tình phụ tử, máu mủ tình thâm, lời này nói dễ nghe quá đi chứ. Ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong nhịn không được cũng cảm động rớt nước mắt đây này.

Phụ thân hiền lành lại thương yêu nàng như vậy, nàng như thế nào nhẫn tâm làm cho hắn lo lắng sợ hãi đây?

Băng Tuyết đang định nói thì Bắc Nguyệt liếc nàng ý chỉ ngậm miệng. Băng Tuyết chỉ có thể ủy khuất không thêm dầu vào lửa. Hừ Hừ ! Nguyệt Nguyệt ác quá ! không sao đợi nó dập tắt nàng tự đốt  lửa cũng được.

Hoàng Thượng từ ái nhìn nàng, nói: "Bắc Nguyệt, ngươi cứ nói thật cho Trẫm nghe, tên Tiêu Viễn Trình này đối xử với ngươi như thế nào? Có Trẫm ở đây, ngươi không cần sợ gì hết! Chỉ cần hắn dám đối xử tệ bạc với ngươi, Trẫm lập tức chém hắn!"

Tiêu Vĩnh Trình toát mồ hôi ngồi nhoài xuống đất.Tiêu Vận cả khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Tiêu Dao Vương Tống Bí cũng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, mới vừa rồi Tiêu Linh nói mấy câu cũng làm hắn mơ hồ biết được cuộc sống mấy năm qua của nàng cũng không dễ dàng gì.
Phong Liên Dực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt, có chút cười, hắn có dự cảm tiểu gia hỏa cao ngạo này sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự trợ giúp của người khác.

" Đương nhiên." Nàng ôn nhu cười nói: " Phụ thân cùng các ca ca tỷ tỷ, còn có di nương cũng đều đối xử với ta tốt lắm!"

Tiêu Viễn Trình nghe thấy câu đầu, tưởng nàng đang muốn cáo trạng, hắn mém chút đã ngất xỉu rồi, nhưng khi nghe câu nói kế tiếp, trong lòng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tiêu Dao Vương nhíu mày, không nhịn được nói: "Bắc Nguyệt, ngươi không cần sợ hãi..."

"Ta không có sợ hãi, bọn họ quả thật đối xử với ta rất tốt." Thanh âm của Hoàng Bắc Nguyệt thanh thúy êm tai, nhãn quang trong suốt, không có một chút sợ hãi hay giả dối nào cả.

Tiêu Dao Vương trong lòng có chút trầm xuống, chẳng lẽ hắn đoán sai? Hắn mơ hồ cảm giác được chuyện này có lẽ không đơn giản như bề ngoài, đang muốn tiếp tục nói lại bị Phong Liên Dực bên người kéo kéo tay áo.

Hắn quay đầu nhìn vị tri kỷ, thấy Dực cười nhạt lắc đầu, thấp giọng nói: "Nàng tự có chừng mực, tin tưởng nàng đi."

Tiêu Dao Vương có chút kinh ngạc, Dực tựa hồ rất hiểu Bắc Nguyệt a!

Nếu Phong Liên Dực cũng đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Hoàng Thượng long nhan có chút hòa hoãn, nhưng vẫn mang theo một tia nghi ngờ: "Vậy vì sao nhiều năm như vậy ngươi không tiến cung gặp mọi người?"

Trong ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện vẻ u buồn, cúi đầu nói: " Trong cung có nhiều ký ức liên quan đến mẫu thân, mỗi lần nhớ lại ta đều đau lòng không chịu nổi, bởi vậy cũng không dám tiến cung, làm cho Hoàng Thượng nhớ mong, đúng là lỗi của Nguyệt nhi."

" Thì ra là thế..." Hoàng thượng thì thào nói: "Hoàng tỷ qua đời, Trẫm cũng không thể tin được..."

Đến bây giờ cũng có chút không tin...

Mọi người từ đó đối vớ vị Bắc Nguyệt quận chúa này tôn kính hơn.

Hoàng Hậu một lần nữa đánh giá lại Hoàng Bắc Nguyệt, tâm tư khẽ nhúc nhích.

Băng Tuyết bỗng tiến lên:

" Hoàng thượng ta có chuyện muốn đề nghị." Nàng không dùng mong mà là đề nghị với một vị vua quyền lực, không chút e sợ.

Hoàng thượng hồi phục phong độ cười:

" Không biết là đề nghị gì ? cô nương hãy nói"  Hôm nay hắn rất bất ngờ nhưng cũng vui vì Anh Dạ có quên hệ tốt với đồ đệ của cường giả. Mặc dù hơi khoa trương chuyện đan dược.

Băng tuyết:

"  Trong thời gian khai giảng học viện, ta muốn đưa Anh Anh và Bắc Nguyệt quận chúa cùng một người thuận mắt đi rèn luyện tăng thực lực chút! Ta cam đoan họ sẽ bình an"

Hoàng thượng vui mừng :

" Vậy phải phiền các hạ rồi! "

Tiêu Dao vương cảm thấy có chút gì đó sai sai, nhưng không biết sai ở đâu.Hình như chữ thuận mắt có vẻ khác biệt trong câu nói.Trong lòng lúc cá cược có chút linh cảm không tốt từ nãy giờ càng tăng .

Tiến lại gần Băng Tuyết cười cười phe phẩy quạt  hỏi:

" Không biết người nào được vinh hạnh đi cùng thế?"

Băng Tuyết cũng cười cười lấy ra một chiếc quạt ngọc khá giống tiêu dao vương cũng phe phẩy ra khỏi Anh Dạ tiến lên một bước trả lời:

" Tiêu Dao vương tựa hồ muốn biết lắm nhỉ?"

Tiêu Dao vương gấp quạt cười ấm áp:

"Ta chỉ có chút thắc mắc thôi"

Băng Tuyết cũng gấp quạt ôn nhu nói:

" Vậy Tiêu Dao vương có muốn đi cùng không?"

Tiêu Dao vương gõ nhẹ quạt vào tay:

" Nếu được ta cũng muốn đi cùng vậy thì Nguyệt Nhi sẽ an toàn hơn"

Băng Tuyết lại gõ nhẹ quạt vào tay nói:

" Vậy thì sáng mai ở phủ Trưởng Công Chúa gặp mặt"

Không khí xung quanh hai người vô cùng hài hòa Anh Dạ đứng gần cảm thấy hai người này thật đẹp, xứng đôi thần tiên nhưng lại đi kèm đối địch thì phải.

Băng Tuyết quay lại kéo Anh Dạ hỏi:

"Ngươi thấy Tiêu Dao vương với ta như thế nào?"

Anh Dạ bất ngờ , chẳng lẽ Tiểu Tuyết......

Băng Tuyết có chút gấp:

" Sao vậy? Anh Anh mau trả lời đi" Chẳng nhẽ nàng không tốt đẹp bằng tên đó sao. Rõ ràng nàng so với hắn nàng cao hơn mà!

Anh Dạ thấy nàng gấp gáp nên nghĩ mình đoán đúng liền hai mắt tỏa sáng khí thế hừng hừng nói:" Ta ủng hộ ngươi"

Băng Tuyết trên gương mắt có vẻ mãn nguyện. Đúng vậy! Ta tốt hơn hắn. Mà quạt ta , động tác của ta cũng tốt hơn hắn, cười ấm áp hơn, Nguyệt và Anh Dạ thích ta hơn.

" Đợi mai đi nhé! Tốt nay ngươi chuẩn bị mai đi được không?"

Cô nàng nào đó vô cùng đắc chí, áp chế giữ hình tượng bản thân không cười to hơn.Chính vì vậy có vài người may mắn thoát nạn.

Nhưng rồi sáng hôm sau, phủ thái tử phát ra âm thanh của một nữ quỷ đang kêu , nhiều câu truyện kì bí được dựng lên. Tuy nhiên đó là chuyện của tương lai. Bây giờ trong lòng nàng ta vô cùng khoái chí cười ,haha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro