chương 6: Lãnh Thiên - Hí Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải xong độc Bắc Nguyệt hỏi Băng Tuyết :
"Nè tối qua đi đâu thế?"

"Đi làm việc thiện thôi "

" ồ hóa ra làm việc thiện thế thì kể nghe coi xem "

 "không có chi, chỉ là cứu giúp người bị hại . Đừng quan tâm quá."

Băng Tuyết ngừng chút rồi nói tiếp:" chúng ta phải ra ngoài xem thế giới này thế nào?"

 Hoàng Bắc Nguyệt trả lời:" được"

Nói rồi từ trong tủ lấy ra hai kiên áo choàng màu đen cùng đi ra ngoài

Lâm Hoài thành, tòa thành lịch sử vô cùng tráng lệ của Nam Dực quốc, nhân khẩu đông đúc, các ngành đều tương đối phát triển.

Đi trên đường cái, kiến trúc hai bên đường đều vô cùng to lớn và đồ sộ, các cửa hàng san sát nhau, đường phố rộng rãi có thể để cho hơn mười chiếc xe ngựa chạy song song, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Quả không hổ đô thành của Nam Dực quốc

Trên đường có rất nhiều tiểu thương đến từ các quốc gia khác, quần áo kì lạ cũng có không ít, bởi vậy nên Hoàng Bắc Nguyệt và Băng Tuyết  dù khoác một cái áo bào rộng vành màu đen cũng không có khiến ai chú ý.

Bố Cát Nhĩ phường thị chính là thị trường giao dịch lớn nhất Nam Dực quốc, bên trong không chỉ có những loại dược liệu, tinh thạch, mà Dong Binh Công Hội cũng tọa lạc tại nơi này. Mỗi ngày, có đến hàng trăm hàng ngàn dong binh tới nơi này nhận nhiệm vụ hoặc bán đi những loại dược liệu mà chính mình tìm được.

Trước kia Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa bao giờ tới Bố Cát Nhĩ phường thị, vừa đi tới cửa liền lập tức nghe thấy tiếng người ồn ào từ bên trong truyền đến, rất nhiều dong binh vóc người to lớn hối hả ra ra vào vào.

Bỗng nhiên, trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện một vài cái dong binh vai u thịt bắp, làn da ngăm đen đi tới, chiều cao của nàng cư nhiên cũng chỉ tới eo của mấy đại hán dong binh kia!

" Ha ha ha! 2 Mao đầu tiểu tử, đi nơi khác chơi đi! " Một dong binh lớn tiếng cười nói.

Dong binh tính tình phóng khoáng lẫm liệt, cả 2 người  hiện đại cũng từng tiếp xúc qua không ít nên cũng không có bị hù dọa.

Hướng bọn hắn khẽ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt và Băng Tuyết linh hoạt len lỏi trong đám người đi vào bên trong.

Trong phường thị có vô số các quầy hàng lớn nhỏ, cả 2 đi tới một gian hàng chủ yếu bán dược liệu để quan sát. Nàng cần một chút dược luyện tập nên không dùng dược liệu quý trong Vũ Không Linh của Băng Tuyết

Khi nàng còn chưa hoàn toàn trở thành cường giả, nàng sẽ không trắng trợn nắm giữ Trưởng công chúa phủ.

Không có nắm chắc nhất kích tất sát, nàng sẽ không dễ dàng xuất thủ!

Chỉ là, sau khi hỏi thăm giá tiền một chút, Hoàng Bắc Nguyệt và Hoa Băng Tuyết cũng chỉ có thể âm thầm líu lưỡi.

Nhiều năm như vậy bị bọn người trong phủ bắt nạt, Hoàng Bắc Nguyệt căn bản đã không còn chút tiền nào, mà đồ vật do Trưởng công chúa lưu lại cũng bị bọn hắn đoạt lấy, căn bản không còn lại cái gì.

Nàng coi như rõ ràng, tiền, mặc kệ ở thời đại nào cũng đều là vô cùng trọng yếu!

Băng Tuyết nếu nói một trong những thứ thừa nhất và thiếu chỗ để thì nàng sẽ không chần chừ nói  là tiền. Thế mà về đây một xu không dính túi. Vì tiền ở hiện đại với đây khác xa nhau với lại toàn dùng thẻ.

Hiện tại việc cấp bách nhất chính là kiếm tiền a.

Sau một hồi suy nghĩ, 2 người họ liền chầm chậm đi về phía Dong Binh Công Hội.

Bỏ ra mười đồng tệ để ghi danh trở thành một tên dong binh chính thức, Băng Tuyết và Bắc Nguyệt cảm thấy lòng đau như cắt, bởi vì trong túi tiền chỉ còn lại hơn mười mai đồng tệ cùng một một chút thiết tệ.

Kiếm tiền, kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền!

Bảng nhiệm vụ phía trước Dong Binh Công Hội, chính là một khối cự đại bạch sắc thạch bích, bên trên dán đầy đủ các loại nhiệm vụ đẳng cấp bất đồng, bởi vậy số lượng người báo danh cho mỗi đẳng cấp cũng bất đồng.

Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp bỏ qua khu vực đê cấp (cấp thấp) nhiệm vụ, trực tiếp chạy về phía cao cấp nhiệm vụ để xem.

Khu vực cao cấp nhiệm vụ không có nhiều người, bất quá mỗi người tại đây đều phải có chút thực lực mới dám tới nơi này nhận nhiệm vụ. Bởi vậy,khi đột nhiên nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt thân thể gầy yếu thấp bé, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

" Tiêu gia Đại thiếu gia ban bố nhiệm vụ, nhóm người trong dong binh đoàn của hắn thiếu 2 võ sĩ cận chiến dùng đoản kiếm, các vị nếu có hứng thú xin mời đến thử xem a! Thù lao vô cùng cao! "

Một nam nhân đi đến khu vực nhiệm vụ cao cấp dán lên một cái nhiệm vụ, đó đến khu rừng rậm nổi tiếng dày đặc ngay tại biên giới Lâm Hoài thành tìm kiếm Bích Linh Quả.

Bích Linh Quả là một loại dược liệu có thể giúp củng cố nguyên khí, lúc tu luyện sử dụng liền có thể làm chơi ăn thật. Tuy nhiên loại quả này phải ba năm mới kết quả một lần,bởi vậy nên phi thường trân quý.

Đoản kiếm cận chiến sao?

Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng nhếch lên, nàng mười tuổi đã là cao thủ chơi đoản kiếm.

Có mấy người đi qua báo danh, Hoàng Bắc Nguyệt thấy thế cũng vội chen qua. Vóc người nàng vốn nhỏ nhắn nên khi vừa bước tới liền khiến một vài tráng hán dong binh cười rộ lên.

" Tiểu tử, đi chỗ khác chơi đi, các ca ca đang làm chính sự nha! " Một cái dong binh cười sang sảng.

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt dưới áo choàng khẽ lóe lên, thân hình lay động, người lính đánh thuê kia chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một cái, đoản kiếm ngang hông đã bị rút ra, chỉ vào ngực hắn.

Nếu như không phải đoản kiếm quá ngắn, mũi kiếm này đã trực tiếp chỉ vào cổ hắn!

Ài, thân thể 12 tuổi thật không tiện chút nào.......

Tên dong binh kia sắc mặt trắng bệch, người chung quanh cũng khiếp sợ nhìn này một màn này.

Tiểu gia hỏa nhỏ gầy này không ngờ lại có tốc độ nhanh như vậy, thực lực chỉ sợ đã đạt đến Cao Cấp Chiến Sĩ! lại nhìn người bên cạnh 

Ở cái thế giới này, cường giả vi tôn. Hoàng Bắc Nguyệt hơi biểu hiện ra một chút thực lực liền khiến đám người cười nhạo lúc nãy đều ngậm miệng lại, trong mắt tràn ngập kính ý.

Nàng đem đoản kiếm trả lại cho người lính đánh thuê kia, thanh âm dễ nghe nay trở nên khàn khàn

" Đắc tội rồi. "

" Không, là ta không đúng, tôn kính võ sĩ tiên sinh, xin tha thứ cho sự vô lễ của ta lúc trước. "

Người lính đánh thuê tuy bị mất mặt trước đám đông nhưng cũng không hề tức giận, trái lại cúi người xuống, hướng Hoàng Bắc Nguyệt tạ lỗi.

Tính tình hào sảng như vậy làm cho nàng đối với đám dong binh của cái thế giới này ấn tượng lại tốt thêm vài phần.

" Thật lợi hại, võ sĩ tiên sinh, xin hỏi ngài có đồng ý gia nhập nhiệm vụ của chúng tôi lần này không? "

Nam nhân vừa tuyên bố nhiệm vụ lập tức hướng nàng mời chào, là lời mời, mà không phải là yêu cầu, như thế cũng đủ thấy tại thời đại này, mọi người đối với cường giả đều phi thường tôn trọng.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đương nhiên là gia nhập rồi, chỉ cần thù lao cao, làm cái gì cũng không đáng kể.

" Xin hỏi võ sĩ tiên sinh, tên của ngài là....... "

" Hí Thiên. "

Khi đăng kí trở thành lính đánh thuê, nàng cũng dùng danh tự này.

" Còn vị đứng bên cạnh ?"

"lãnh thiên

Nam nhân kia sống lưng lạnh toát mồ hôi vẻ mặt như từ quỷ môn quan về. Vị lãnh thiên này không chọc nổi ! may mà vị kia dễ hơn.

Mọi người nhìn tên Nam nhân đó một cách khó hiểu, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt hiểu rõ. Băng Tuyết đã hù hắn

Đại thiếu gia của Tiêu gia là đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê tạm thời thành lập này. Lúc trước nàng tưởng là chỉ cùng họ mà thôi, nhưng khi nhìn thấy người, Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch lên, thế giới này thực sự là rất nhỏ a!

Băng Tuyết ghé tai Bắc Nguyệt hỏi:"ai vậy ?"

Bắc Nguyệt: "Tiêu gia đại thiếu gia  là Tiêu Trọng Kỳ, đại ca cùng cha khác mẹ với ta.Tiêu Trọng Kỳ thực lực cũng không tệ, mười tám tuổi đã là Bạch Ngân chiến sĩ, vóc người cũng anh tuấn tiêu sái, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ.Hắn khi còn nhỏ phi thường thích đùa cợt ta, ngay cả khi đã trưởng thành cũng luôn gây sự , trước kia Hoàng Bắc Nguyệt đối với tên đại ca này phi thường e ngại,vừa nhìn thấy hắn liền khóc."

Tên tiểu hỗn đản này trước mắt rơi vào tay nàng, một chút nữa nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ!

Băng Tuyết cười như không cười lạnh lùng:" na >>> có trò vui đây"

Tiêu Trọng Kỳ cưỡi ở một thớt hắc mã cường tráng, một thân bạch ngân  tinh xảo, cúi đầu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

" Tiêu Phàm, đây chính là Cao Cấp Chiến Sĩ mà ngươi tìm được sao?"

Nam nhân lúc nãy tên là Tiêu Phàm là người đến Dong Binh Công Hội để mời chào lính đánh thuê, nghe giọng điệu của Tiêu Trọng Kỳ có chút khinh thường cùng hoài nghi, liền vội vàng tiến lên, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu. Nghe xong thì chẳng biết có một cục đá từ trên trời rơi xuống đập vào đầu Tiêu Trọng Kỳ :" Ai dám ném đá vào ta!"
Vừa nói dứt câu lại thêm một cục đá nữa đánh vào lưng hắn :" Có giỏi thì ra đây!"
Hừ ta đây không ngốc IQ rất cao đó nha. Băng Tuyết ta có ngu mới lộ mặt đừng có tưởng ai cũng ngu xi tứ chi không phát triển như ngươi.!
Tiếp theo lại lấy thêm mấy cục đá đánh vào con ngựa đúng chỗ khiến nó mất kiểm soát . Thêm viên vào tay  Tiêu Trọng Kỳ nên tuột dây cương ngã xuống bị con hắc mã dẫm lên. Cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro