p15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại không thể ngưng tụ nguyên khí, bởi vậy không có không gian linh thú cho Băng Linh Huyễn Điểu nghỉ lại, chỉ có thể tạm thời ủy khuất hắn tự tìm địa phương nghỉ ngơi.

Nhớ tới mai nạp giới chứa đựng Phỉ Thúy Ngọc Dịch của Chiến Dã, Hoàng Bắc Nguyệt vạn phần ước ao. Nàng cũng muốn sỡ hữu một mai nạp giới vì trong nạp giới tương đương với một không gian khác, có thể tùy ý gửi vật phẩm vào, hơn nữa trong nạp giới thời gian là bất động, cho dù để thực vật (thực vật ở đây có nghĩa là thức ăn, không phải rau xanh cây cối) cũng không sợ sẽ quá hạn.

Chỉ tiếc là giá cả của nạp giới ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục thực sự quá đắt, tài sản hiện tại của nàng chẳng mua nổi một phần nghìn của nó nữa.

Tiền, quả nhiên tiền vẫn là quan trọng nhất. Nàng phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền sử dụng mới được!

Lúc còn ở hiện đại, tài sản của nàng nhiều vô số kể, tiêu tiền như nước, đến thời cổ đại đột nhiên phải sống kiểu giật gấu vá vai như thế này nàng phi thường không quen.

Lặng lẽ tiến vào Trưởng công chúa phủ, chặt đứt liên hệ cùng Vạn Thú Vô Cương, hình dáng của Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng biến trở lại thành Tam tiểu thư ốm yếu tiều tụy. Còn Bích Thanh đã bay vào phòng trước rồi.

Nàng sáng sớm đi ra ngoài, hiện tại đã là buổi trưa, Đông Lăng một thân thương tổn nên sớm hôn mê.

Hoàng Bắc Nguyệt rón rén giúp Đông Lăng thoa thuốc còn Bích Thanh thì nàng trực tiếp băng bó lại vì sợ nhiễm trùng, nàng (BT) cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Phỉ Thúy Ngọc Dịch quả nhiên phi thường thần kỳ, chất lỏng mát lạnh màu xanh lục vừa bôi lên vết thương, lấy mắt thường cũng nhìn thấy tốc độ khép lại của nó.

Nàng lúc ở thế kỷ 21 cũng chưa từng thấy sự việc thần kỳ như thế này, quả nhiên trên đại lục này mọi nơi đều tràn đầy những chuyện khó mà tin nổi a!

Đơn giản xử lý một chút vết thương trên lòng bàn tay mình, Hoàng Bắc Nguyệt liền tranh thủ nghiên cứu một chút mảnh Vạn Thú Vô Cương này. Từ khi cướp được món bảo bối này, nàng cũng không có cẩn thận nghiên cứu qua, còn không biết rốt cuộc thứ này có uy lực như thế nào.

- Tỉ làm gì mà chăm chú như vậy, nghỉ ngơi một chút đi !

Bích Thanh trên tay cầm một chén trà hoa cúc vừa mới pha, từ từ tiến tới Hoàng Bắc Nguyệt

- Không sao, ta chỉ muốn coi thứ này một chút, khi nãy trong lúc chiến với Băng ( BLHĐ ), nó đột nhiên xuất hiện giúp ta

Bích Thanh gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, dù sao thì nàng cũng biết mảnh hắc ngọc đó, nó sẽ còn giúp nhiều cho Hoàng Bắc Nguyệt sau này, bây giờ thì nàng cũng chỉ mong có thể làm cho câu chuyện tốt hơn so với nguyên tác

Cùng lúc đó, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên

Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, Lưu Vân Các rất ít người đến, ai lại đến đây lúc này?

- Tam tiểu thư, ta là Bội Hương.

Ngoài cửa truyền tới một thanh âm thận trọng.

Bội hương? Hồi tưởng một chút, thì ra là nha hoàn tối hôm qua nàng bắt gặp đang thân mật với Hòa gia đinh. Bích Thanh nhanh chóng đứng nép vào một góc khuất trong phòng. Lưu Vân Các phòng không quá lớn, chỗ trốn cũng rất không nhiều nha

Hoàng Bắc Nguyệt mở cửa, một nha hoàn có vẻ xinh đẹp đang đứng ở cửa, vẻ mặt cẩn thận nở nụ cười lấy lòng.

- Tam tiểu thư, ta biết Đông Lăng bị thương nên đã lén vào nhà bếp lấybữa trưa cho người. _Bội hương giơ chiếc rổ trong tay lên.

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nhìn thoáng qua chiếc rổ, nói

- Vào đi thôi.

Bội Hương vui mừng khôn xiết, vội vàng mang theo chiếc rổ đi vào.

- Đây là món ăn mà đầu bếp làm riêng cho Cầm di nương, ta cố ý lấy một chút, Tam tiểu thư ngài xem có thích hay không.

Bội Hương đem thức ăn một dạng một dạng bày trên bàn.

Ba món mặn một món canh, loại đãi ngộ này nếu so với trước kia giống như thức ăn nhà hàng năm sao vậy, trước đây có bánh bao cứng ngắc ăn cũng đã là tốt lắm rồi.

Hoàng Bắc Nguyệt cầm chiếc đũa, một cái tay chống cằm

- Ngươi trộm thức ăn không sợ Cầm di nương biết sao?

- Tam tiểu thư nói đùa, ngài mới là chủ nhân chân chính trong phủ này.

Bội Hương vội vàng quỳ xuống, dập đầu đến mức cái trán trắng nõn đều ửng đỏ

- Nô tỳ trước đây bị yêu ma che mắt, đắc tội tiểu thư, thỉnh tiểuthư đại nhân đại lượng không chấp nhặt với tiểu nhân.

Hoàng Bắc Nguyệt gắp ăn món cho vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, lần đầu tiên nếm thử món ăn thời cổ đại, tư vị cũng thực không tồi. Nàng không sợ Bội Hương dám hạ độc, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám.

- Bội Hương, nếu ta muốn so đo với ngươi thì bây giờ ngươi cũng không còn đứng ở đây đâu.

- Vâng vâng vâng, đa tạ tiểu thư tha chết! _Bội hương lại tiếp tục dập đầu.

- Ngươi đứng dậy đi. _Hoàng Bắc Nguyệt nâng tay - Có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi một chút.

- Tam tiểu thư cứ hỏi, nô tỳ nhất định sẽ thành thật trả lời. _Bội Hương vội vàng tỏ vẻ trung thành.

Trải qua sự việc hôm qua, nàng đã triệt để hiểu rằng vị Tam tiểu thư này đã không còn nhu nhược vô năng như trước đây nữa. Sau này Trưởng công chúaphủ chắc chắn sẽ xảy ra biến hóa lớn!

Cầm di nương, Tuyết di nương nói cho cùng chỉ là thị thiếp của lão gia mà thôi, cho dù tương lai Trưởng công chúa phủ có như thế nào thì cũng không đến phiên bọn họ làm chủ.

Trưởng công chúa lúc trước, ngay cả lão gia đều không có quyền lợi gì, dù cho hiện nay Huệ Văn Trưởng công chúa tuy rằng qua đời nhưng vẫn còn lại vị Hoàng Bắc Nguyệt có phong hào quận chúa, thân phận cao quý, huyết thống hoàng thất. Thậm chí Thanh Hà quận ở phía Nam, dân cư đông đúc, phồn hoa giàu có cũng là đất phong của Bắc Nguyệt quận chúa a!

Mặc dù không còn Trưởng công chúa, Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa vẫn vô cùng thương yêu Tam tiểu thư, thường nhân dịp lễ tết ghé thăm nàng, Hoàng Thượng cũng thường ban thưởng cho Trưởng công chúa phủ!

Những thứ này cũng không phải vì Tiêu gia mà là vì mặt mũi của Trưởng công chúa!

Trước đây nếu như không phải là Tam tiểu thư quá hèn nhát vô năng, Cầm di nương cùng Tuyết di nương nào dám lớn lối như vậy?

Hiện tại tiểu thư đã không còn nhu nhược, vậy dĩ nhiên là nên đoạt lại mọi thứ vốn có của nàng. Bội Hương nàng đi theo Cầm di nương mỗi ngày đều bị đánh bị mắng, vĩnh viễn không thể nổi danh, cả đời chỉ có thể làm một cái nha hoàn nho nhỏ.

Hừ! Không bằng giờ nàng sớm đi theo Tam tiểu thư, tương lai Tam tiểu thư chưởng quản Trưởng công chúa phủ, nàng sẽ là công thần. Đến lúc đó, nàng liền phong quang vô hạn nha, nếu như vậy cần gì phải làm một cái nha hoàn uất ức như vậy chứ!

Bội Hương mơ tưởng đến tiền đồ xán lạn đẹp đẽ sau này, Hoàng Bắc Nguyệt thấu hiểu lòng người sao có thể nhìn không ra được?

Bất quá nàng cũng không nói thẳng, chỉ hỏi

- Mấy năm qua, ai đang quản lýviệc thu thuế của Trưởng công chúa phủ cùng đất phong của ta?

Quả nhiên Tam tiểu thư đã bắt đầu hỏi đến việc thu thuế!

Bội Hương vẻ mặt vui mừng, vội vàng đem những điều bản thân biết nói hết ra.

Huệ Văn Trưởng công chúa vô cùng được lòng dân, đất phong của nàng là Mật Dương hòa, dân phong thuần phác, người người đều thích vị Trưởng công chúa này vì vậy đều cần cù trồng trọt, hàng năm lượng thuế thu được là một con số vô cùng khổng lồ.

Mà Hoàng Bắc Nguyệt là vị quận chúa nắm giữ đất phong duy nhất ở Nam Dực quốc, Thanh Hà quận ở phía Nam, dân cư đông đúc, phồn hoa giàu có, từ xưa tới nay là vùng đất phì nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro