p21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Nguyệt từ cửa bước vào, ngay cả nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn ai, đi tới tiền sảnh xong liền ngồi xuống cạnh Đại tiểu thư Tiêu Linh, không nói tiếng nào, giống như trong căn phòng này không có ai tồn tại hết vậy.

Tiêu Viễn Trình sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét, chỉ có điều hiện tại có khách quý nên không tiện phát tác, đành phải hướng tên trung niên nam tử mập mạp kia nói:

- Để An quốc công chê cười rồi, đây là tiểu nữ Bắc Nguyệt.

An quốc công nghe xong con mắt nhỏ như hạt đậu gắng sức trợn to nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, ha ha nở nụ cười:

- Vị này chính là Bắc Nguyệt quận chúa sao? Quả nhiên dung mạo giống hệt Huệ Văn Trưởng công chúa năm đó, dung mạo tựa thiên tiên a!

An quốc công là người có quyền thế nhất ở Nam Dực quốc, tổ tiên tích đức, đời sau cũng không chịu thua kém, Công tước tước vị vẫn bảo lưu đến nay.

An quốc công này mặc dù là một tên béo nhưng tâm tư vô cùng tinh tế giảo hoạt, từ khi kế thừa An quốc công tước vị đã đem mấy vị thiên kim trong phủ gả đi để mời chào môn khách. Bởi vậy hiện tại dưới tay hắn cao thủ như mây, thậm chí có một vị cửu tinh trung cấp Triệu hoán sư! Thực lực như thế có thể cùng với Thái tử điện hạ sánh vai, chỉ tiếc là không có triệu hoán được Linh thú mạnh như Thái tử.

Nghe An quốc công khích lệ tên phế vật của gia tộc, Cầm di nương nở nụ cười, nũng nịu nói:

- Đúng vậy a, có được vẻ đẹp của Trưởng công chúa, lại không có được tài hoa của nàng, đáng tiếc a!

An quốc công ha ha cười, cả thân hình mập mạp đều run rẩy lên, phụ họa nói:

- Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Nếu như vị Bắc Nguyệt quận chúa này có một chút thực lực, cho dù không sánh được với Tiêu Vận nhưng cũng coi như là tốt rồi. Dù sao sau lưng nàng không chỉ có uy danh của Trưởng công chúa, mà vẫn còn có Thái hậu cùng Hoàng Thượng che chở a.

Nếu Trưởng công chúa còn sống, nàng dù là phế vật cũng chẳng sao, nhưng Trưởng công chúa chẳng may đã qua đời, phế vật này còn có công dụng gì nữa?

Hoàng Bắc Nguyệt thế nào lại không nhận ra ý nghĩ của An quốc công, trong lòng nàng âm thầm khinh bỉ

Bích Thanh mỉa mai, một lũ người chỉ biết hám công chuộc lợi, khi người ta còn tại vị thì mỏi mồm nịnh bợ, người ta không còn thì, ha ha, giống như con sói dại cắn chủ không thương tiếc

Nhưng mà, ánh mắt thù hận của Tiêu Vận về Hoàng Bắc Nguyệt quá rõ ràng, cho dù nó đã được giấu kĩ nhưng đối với một sát thủ có các giác quan nhạy bén như Hoàng Bắc Nguyệt thì làm sao lại không nhận ra

- Quá kém! Tiêu Vận ơi Tiêu Vận, cho dù là ý nghĩ gì thì.... Ngươi sẽ không thắng nổi nữ chính đâu, nhất là, khi có ta ở đây!!!
________________

Theo đúng nguyên tác, lần này An quốc công sau khi cân nhắc kĩ càng liền dẫn Tiết Triệt tới cửa từ hôn.

Tuy rằng không lấy Bắc Nguyệt quận chúa nhưng An quốc công và Tiêu Viễn trình đã bàn bạc, Tiêu Vận đây là một ứng cử viên vô cùng tốt. Nữ hài tử này tương lai nhất định sẽ này viên minh châu chói mắt, tuyệt đối sẽ mang đến vô số chỗ tốt cho An quốc công phủ!

- Phụ thân.

Tiết Triệt bỗng nhiên đứng dậy, lấy vẻ mặt tự cho là anh tuấn tiêu sái hướng Tiêu Vận cười cười, sau đó nhìn về phía An quốc công, nói:

- Hài nhi đã mười chín tuổi, hi vọng có thể tự quyết định hôn sự của chính mình, kính xin phụ thân và Tiêu thúc thúc hiểu cho.

Tiết Triệt vừa nói, không thể nghi ngờ liền đem sự việc hoàn toàn phơi bày ra.

Nguyên lai An quốc công cố ý đến đây là muốn cùng Tam tiểu thư giải trừ hôn ước!

Trong nhất thời, mấy vị di nương cùng tiểu thư thiếu gia đều lộ ra biểu tình phi thường đặc sắc.

- Ha ha, một lũ ngu, lát nữa các ngươi sẽ biết thế nào là nhục mặt, còn Tiêu Vận, ta xem ngươi sẽ làm gì!!!?

Bích Thanh trên mái nhà nín cười đến nội thương, ánh mắt thích thú nhìn xuống đám người Tiêu Viễn Trình

Tiêu Vận không quá biểu tình, bởi nàng ta biết, qua hôm nay, nàng ta sẽ không sống yên, và người tạo ra chuỗi bị kịch của nàng ta, lại chính là người mà bọn họ cho là phế vật chỉ có cái danh xưng Bắc Nguyệt quận chúa này

Từ khi trọng sinh trở về, nàng ta luôn nghĩ, có khi nào là suốt 12 năm qua, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ diễn cho nàng ta xem hay không, và khi bị bức đến đường cùng, rốt cục còn quỷ trong người nàng ta sẽ chính thức tỉnh dậy

Đông Lăng đứng sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nước mắt lưng tròng, hai quả đấm nhỏ siết chặt.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cặp hắc mâu vẫn bảo trì bình thản, thoáng hiện nét cao quý lạnh nhạt.

Nhìn thấy ánh mắt đó, Đông Lăng trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

Hừ! Cái gì chó má An quốc công Thế tử. Tất cả các ngươi đều mù hết rồi! Bây giờ tiểu thư đã không còn là phế vật nữa, bây giờ các ngươi dám gióng trống khua chiêng đến hối hôn, tương lai cũng đừng nên hối hận!

- Thế tử, ngươi một thân thực lực này, Bắc Nguyệt quả thực không xứng với ngươi.

Tiêu Viễn Trình căn bản không có quan tâm đến tâm tình nữ nhi của mình.

Hắn hiện tại chỉ nghĩ đến tuyệt đối không thể mất đi cơ hội thành thông gia với An quốc công phủ.

- "Ha ha, quả thực là không xứng, thế nào một tên phế vật phủ An quốc công lại xứng với Nguyệt Nhi tỉ nhà ta chứ, Nguyệt Nhi tỉ chỉ là để dành cho nam chính thôi, còn các ngươi á, còn khuya nhé!!!"

Bích Thanh nghĩ nghĩ, càng nghĩ lại càng thấy mình đúng, ta đây có nên đốt nhà bọn chúng không nhỉ!!? Ý tưởng không tồi!

Nghĩ xong nàng liền cười đến vui vẻ, quyết định vậy đi, tối nay đi đốt An quốc công phủ và phòng của tên Tiêu Viễn Trình và mấy bọn di nương này!
___________

Vote, vote, mau vote cho ta!!!⭐⭐⭐⭐







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro