Chương 2: Long Tượng chi lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đốn ngộ Long Tượng chi lực?.

Cô trong lòng bây giờ ngàn lần không thể ngờ tới a, đến đây lâu như vậy bây giờ mới có thể kích hoạt được hệ thống. Tuy cô không biết Long Tượng có hình dáng ra sao nhưng nghe nói Long Tượng vô cùng to lớn, là một con Long Tượng trưởng thành có thể nắm giữ vạn cân lực a.

Ngọc cốt này, cũng là năm đó xương thú mà Thạch Thôn lưu truyền lại. Thật không ngờ đến bản thân chỉ cần nhìn cái xương thú này, mà đốn ngộ được Long Tượng chi lực a. Cô vẻ mặt phấn kích nhìn về hướng lão thôn trưởng, nói. "Tộc trưởng gia gia, ngươi giúp ta xem một chút, thể chất của ta cải thiện hay chưa?".

"Haha tiểu nha đầu, ngươi nghĩ rằng chỉ cần nhìn thoáng qua cái xương thú này, thì ngươi có thể cải thiện được căn cốt của ngươi hay sao?". Thạch Vân Phong bị câu nói của cô bị chọc cười mà ha hả nói.

Tuy nói là vậy nhưng hắn vẫn tiến lại cầm lấy cánh tay cô, sau đó liền xem xét kinh mạch của cô. Chỉ một lúc hắn liền lắc đầu nói. "Aizz không có cách, thể chất của ngươi cũng không có gì thay đổi a".

"Không có thay đổi sao?". Cô có chút thất vọng nhìn hai bàn tay của mình, nhưng cô lại hiểu ra một điều ngộ tính mà cô thu được sẽ không cải biến căn cốt cho bản thân a. Cô biết ở thế giới này muốn trở thành người tu hành cường đại thì quan trọng nhất chính là nhục thân cùng bảo thuật.

Cô đốn ngộ được ngộ tính này có lẽ đã lĩnh hội thứ được gọi là bảo thuật đi, nhưng nó cũng sẽ không giúp cô tăng lên lực lượng nhục thân của bản thân.

Bất quá, nếu có thể tập được bảo thuật thì bản thân cô sẽ có được năng lực chiến đấu a, đến khi đó liền bước vào bên trong Đại Hoang tìm kiếm một số bảo dược ăn vào, nói không chừng nó còn có thể cải thiện thể chất của cô.

Cô với suy nghĩ của mình một trận mừng như điên, tâm cũng như nở hoa a. Cô cố gắng bình ổn lại tâm tình rồi bắt đầu suy tư về cái gọi là hệ thống a.

Cô giống như chỉ cần mình đi quan sát cẩn thận một sự vật, sẽ từ đó có thể thu hoạch được đốn ngộ a. Đối với sự ngộ tính này cô vẫn có thể hiểu được đạo lý ví dụ như, Thảo Tự Kiếm Quyết.

Một gốc cỏ trảm nhật nguyệt!.

Bảo thuật thần thông như vậy, phải do cảm ngộ quan tưởng hệ thống mà ngộ tính ra đi. Nhưng có điều muốn đốn ngộ bảo thuật thần thông cường đại như thế với cô hiện tại mà nói là rất khó a cho dù là có ngón tay vàng max cấp ngộ tính cũng không làm được đi.

Ước mơ xa vời qua rồi đi=))))).

Tuy nhiên cái max cấp ngộ tính này có thể giúp cô ngộ ra được nhiều thứ a. Ví dụ như là đến một cấp bậc nào đó cô mới có thể quan tưởng ngộ tính ra bảo thuật thần thông tương ứng a.

Xem ra, sau này bản thân cô phải chú trọng việc đi quan sát nhiều thêm một chút a, như vậy mới có thể ngộ được nhiều bảo thuật nha.

Thời gian kế tiếp. Cô ở trong thôn đi đi lại lại, tiếp tục làm một người rảnh rỗi không việc gì làm ngoài thủ thôn nhân=).

Haha, nhưng có một sự khác biệt đó là lần này cô lại bắt đầu quan sát Thạch Thôn a, thông qua quan sát đồ vật bên trong Thạch Thôn, để có thể đốn ngộ bảo thuật thần thông dành cho mình.

Nhưng mà, cô lại phát hiện ra một điều. Đồ vật quan tưởng bình thường thì sẽ chẳng có được cái đốn ngộ gì cả a:)).

Số gì mà xui ác=)).

Cô suy tư có lẽ là do cảnh giới của bản thân mình chưa đủ đi, cần phải tìm một số đồ vật đặc thù để quan tưởng. Giống như cái ngọc cốt mà trước đó lão tộc trưởng đưa cho cô nhìn a.

Đáng tiếc, ngọc cốt khó tìm trong Thạch Thôn này, cũng không có nhiều ngọc cốt đến vậy a. Cô đi qua đi lại nghĩ suy chợt trong đầu lóe lên ý nghĩ to gan, cô nhìn về hướng Liễu Thần ở đầu thôn, cô là muốn đi quan tưởng Liễu Thần a không biết có tác dụng gì hay không đây?.

Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn do dự và có phần lo lắng a. Liễu Thần là một loại đại năng, liên quan quá nhiều nhân quả, bản thân chỉ cần sơ ý một chút, chỉ sợ nhân quả chi lực không lưu tình giết chết a. Thế nên, cô thật sự là chẳng dám.

"Tốt!"

Cô trong đầu đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng hoan hô vang lên. Cô liền quay đầu nhìn về hướng bên đó nhìn liền thấy, một bãi đất trống ở Thạch Thôn đứng đầy người, vây kín đến mức một khe hở cũng không lọt qua được, già trẻ nam, nữ trong thôn đều tề tựu ở đây quan sát các thiếu niên diễn võ a.

Một đám trẻ con bắp thịt rắn chắc, cởi trần mồ hôi văng khắp nơi, hiện tại từng đôi đang so đấu, có không ít người đem hơn trăm cân đồng chùy nhấc lên, theo tiếng nhấc lên còn nghe được tiếng vù vù xé gió a.

"Quá lợi hại a, đó chính là thiết chùy nặng hơn trăm cân!".

Thế mà ở một chỗ khác, chỉ thấy một con Đại Mãng Ngưu to lớn chỉ một cái chớp mắt liền bị một cái hài tử không chênh lệch tuổi tác với cô lật tung a.

"Nhị Mãng Hổ a, lại có thể lật tung Đại Mãng Ngưu a!".

Hài tử gầy teo, nhanh nhẹn đem khối cốt xay quăng ra ngoài.

"Khỉ ốm đừng có nhìn gầy như vậy mà chê, lực lượng của hắn lại có thể lớn đến như vậy a"

Cô chầm chậm tiến từng bước đi tới, nhìn đám người Thạch Thôn đang nghị luận sôi nổi. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy được tiểu bất điểm a, cô chỉ thấy hắn đi đến trước mặt một cái đại đỉnh, mà đó là đỉnh đồng thau nặng cả ngàn cân nha, mà trên mặt đại đỉnh là một đồ án chim bay cá nhảy tràn đầy nét cổ xưa.

Nắp đỉnh cũng cực kỳ dày a, có thể cho người ta một loại cảm giác nặng nề khó tả, mà đỉnh chân lại rất bóng loáng, giống như mặt kính có thể sôi gương a bởi vì nó thường xuyên bị người khác đến cầm nắm, phía trên một chút còn in hình đồ Chu Tước a.

"Các ngươi mau nhìn tiểu bất điểm a!".

"Tiểu bất điểm muốn nâng đỉnh sao?".

"Tiểu bất điểm chỉ mới ba tuổi đấy, làm sao có thể nâng được?".

Đám người trong tộc liền ầm ĩ nghị luận.

Cô cũng đi vào bên trong đám người, thấy tiểu bất điểm ba tuổi từng bước một đi đến đại đỉnh trước mặt. Sau đó, hắn đem đồ uống yêu thích của hắn là sữa thú đặt sang một bên, rồi hắn ôm lấy đại đỉnh một bên chân.

"A.........!"

Chỉ trong chớp mắt liền thấy tiểu bất điểm gào rú, dùng hết sức lực bú sữa mẹ từng lúc sinh ra đến giờ, khuôn mặt phấn nộn của hắn đỏ bừng lên, mà cái đỉnh đồng thau theo khí lực của hắn mà bị nhấc lên khỏi mặt đất a.

Đám người trong thôn cũng đều một mặt khiếp sợ nhìn về phía tiểu bất điểm như không thể tin nổi a.

"Cái đỉnh kia thật sự là nặng ngàn cân sao?".

"Trời ạ, tiểu bất điểm này thần lực quá kinh người a"

"Tiểu bất điểm khí lực có thể so sánh với Thái Cổ Hung Thú con đi".

Mà giờ đây đến cả Thạch Vân Phong cũng phải chấn kinh, cảm thán nói. "Tiểu bất điểm thiên phú có thể nói là tư chất ngút trời, aizzz nhưng đáng tiếc".

Thạch Vân Phong lắc đầu, nếu mà tiểu bất điểm vẫn còn Chí Tôn cốt thì tiểu gia hỏa này sẽ đáng sợ đến cỡ nào đây?. Hắn cũng không dám tưởng tượng a.

"Tiểu bất điểm, thật tuyệt a!". Cô đứng ở một bên cũng không nhịn được mà tán dương.

"Thạch Thiên tỷ tỷ!".

Hắn vừa thấy cô liền ném luôn cái đại đỉnh xuống đất.

'Bành!!' Một tiếng thật lớn, cả mặt đất đều chuyển động a. Mà tiểu bất điểm như không quan tâm chạy về hướng cô liền nhào vào trong lòng của cô a.

"Thạch Thiên tỷ tỷ, ta có lợi hại không a?". Tiểu bất điểm ngẩng đầu nhìn cô non nớt hỏi.

"Lợi hại! Tiểu bất điểm đương nhiên lợi hại!". Cô lập tức gật đầu tán dương.

Bỗng lúc này hắn giương mắt nhìn thẳng vào mắt cô nói. "Tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi chờ tiểu bất điểm trưởng thành trở nên mạnh mẽ, ta sẽ đi ra ngoài thôn làng tìm kiếm bảo dược mang về cho Thạch Thiên tỷ tỷ ăn bảo dược a, chắc chắc cũng sẽ trở nên vô cùng lợi hại a".

Cô bị hắn chọc cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu bất điểm, cười nói. "Ân, tiểu bất điểm nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ a".

"Ừm, ừm!".

Tiểu bất điểm lập tức gật đầu nói.

Mà hiện tại bọn nhỏ trong thôn ánh mắt phóng về phía tiểu bất điểm đều là thần sắc tràn đầy hâm mộ. Nhưng mà bọn hắn nhìn đến cô, thì tâm tình của bọn hắn cũng tốt hơn rất nhiều. Bởi vì sao hả=)) bởi vì cô là một người không thể tu hành còn thua cả bọn con nít như chúng đó:>. Bây giờ mọi người cũng bắt đầu rời đi.

Đến buổi tối, cô một mình đi đến chiếc đỉnh lớn ở trước mặt. Cô đốn ngộ Long Tượng chi lực cô còn chưa có thử qua nha, bây giờ cô cũng muốn thử qua nó một chút, liệu bản thân có thể hay không nhấc được cái đỉnh đồng thau này lên a.

Cô từ từ tiến lại gần cái đỉnh đồng thau, chỉ thấy cô tĩnh khí ngưng thần. Liền có một cỗ Long Tượng khí tức bạo phát ra

Cô liền ôm lấy chiếc đỉnh lớn kia dễ như trở bàn tay đem chiếc đỉnh lớn kia giơ lên a. Cô trong lòng một trận kinh ngạc, cô không nghĩ tới là Long Tượng chi lực này lại có thể lợi hại tới như vậy nha. Cô lại nổi lên ý nghĩ muốn xem khí lực này đến cực hạn sẽ như thế nào, cô đi tới một cái đại đỉnh khác, đem hai cái đại đỉnh đến cùng một chỗ. Sau đó giơ tay bắt lấy đại đỉnh, từ từ giơ lên, mà vào lúc này tiểu bất điểm từ trong phòng đi ra, hắn ánh mắt mông lung, y a y a, tiếng nước theo dưới chân truyền ra.

Hắn hơi hơi giương mắt, chỉ thấy trước mặt là Thạch Thiên tỷ tỷ của hắn vậy mà đang giơ lên hai đại đỉnh a. Tiểu bất điểm cả kinh xoa xoa đôi mắt rồi khiếp sợ nhìn về phía cô a.

"Hóa ra là Thạch Thiên tỷ tỷ, không ngờ lại lợi hại như vậy!" Tiểu bất điểm khiếp sợ không thôi.

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro