Chương 3: Thanh Lân Phi Hành Thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, chỉ thấy tiểu bất điểm hoàn toàn tỉnh ngủ, ngạc nhiên hô: "Thạch Thiên tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại!".

Sau khi Thạch Thiên nghe xong lời này, lập tức ném đại đỉnh xuống, quay đầu nhìn về phía tiểu bất điểm.

Tiểu bất điểm cũng chạy tới trước mặt cô, hỏi: "Hóa ra Thạch Thiên tỷ tỷ, ngươi lại lợi hại như vậy".

Thạch Thiên nhéo nhéo mặt tiểu bất điểm nói: "Tiểu bất điểm chuyện này không được nói cho người khác biết nha".

"Tại sao?". Tiểu bất điểm khó hiểu hỏi.

Thạch Thiên tạm thời không muốn nói chuyện này cho người trong Thạch Thôn biết được bản thân có được thực lực này, dù sao tính tình cô khá cẩn trọng, cô biết điều này trong thế một thế giới tàn khốc này a.

Ngay cả những Thiên Kiêu Thánh Tử kia cuối cùng cũng không thể sống sót, chỉ để lại Hoang Thiên Đế một mình gánh vác gánh nặng.

Có thể nói, thế giới này là một thế giới đầy rẩy nguy hiểm. Trong một thế giới nguy hiểm như vậy, nếu không cẩn thận một chút, có thể sẽ rơi vào một kết cục thê thảm a.

Cho nên, Thạch Thiên phải cẩn trọng hơn nữa và phải giữ lại cho mình một số át chủ bài a.

Thạch Thiên nghĩ nghĩ, sau đó ngồi xuống nói với tiểu bất điểm: "Bởi vì thế giới này rất nguy hiểm, ta phải cất giấu át chủ bài".

"Át chủ bài?".

"Át chủ bài là cái gì?". Tiểu bất điểm gãi gãi đầu, khó hiểu nói.

Thạch Thiên mỉm cười nói: "Đợi ngươi lớn lên sẽ hiểu, hứa với tỷ tỷ, chuyện này trước không cần nói được không?".

"Ừm, ừm".

Đối với lời nói của Thạch Thiên, Tiểu bất điểm vẫn luôn nghe lời, hắn liền gật đầu đáp ứng.

"Được rồi, trở về ngủ thôi" Thạch Thiên mang theo tiểu bất điểm trở về phòng, sau đó liền dỗ hắn ngủ.

Tiểu bất điểm luôn được cô dỗ dành đi ngủ nên đặc biệt thích Thạch Thiên dỗ hắn ngủ như vậy nhất a.

--------------

Ngày hôm sau.

Một vài đứa trẻ đứng cùng nhau một chỗ.

Thạch Thiên và tiểu bất điểm cũng đi ra ngoài.

"Tiểu bất điểm, ngươi có muốn đi ra ngoài thôn đào trứng chim không? Ta tìm thấy một quả trứng chim khổng lồ a!". Đại Tráng lập tức nói.

"Nhưng mà, ngài tộc trưởng gia gia nói bên ngoài rất nguy hiểm!", tiểu bất điểm lên tiếng nói.

"Ngươi sợ cái gì?, chúng ta thế lực cường đại như vậy, bên ngoài còn sợ thú dữ sao?", Đại Tráng nói.

Lúc này, tiểu bất điểm nhìn Thạch Thiên nói: "Vậy Thạch Thiên tỷ tỷ có đi hay không?".

Trước khi Thạch Thiên kịp lên tiếng, cô đã nhìn thấy Đại Tráng lập tức nói: "Thạch Thiên ngươi đừng đi, ngươi quá yếu, đi sẽ chỉ kéo chúng ta trở về!".

"Ai nói!, Thạch Thiên tỷ tỷ thật lợi hại, tối qua tỷ ấy.....".

Tiểu bất điểm muốn nói về sự việc của Thạch Thiên tối qua, nhưng nghĩ đến đều gì đó, lập tức lại nói: "Tóm lại, Thạch Thiên tỷ tỷ không yếu!".

Nhị Mãng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thạch Thiên còn chưa ra thôn, sao chúng ta không đưa 'hắn' ra ngoài một lần?".

Cô ở trong thôn có khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp y như nam nhân nhưng mà có phần anh khí hơn, nên thường bị nhầm lẫn là nam nhân, nên bọn trẻ trong làng cũng xem cô như bọn nó mà gọi là 'hắn' a=)) mấy người già trong thôn cũng lâu lâu nhầm cô thành nam nhân mà kêu=)). Cô nghe cũng quen rồi dù sao có giải thích cũng là như vậy a.

"Đúng vậy, mặc kệ Thạch Thiên nói gì, cũng là huynh đệ của chúng ta!" Bì Hầu nói tiếp.

Thạch Đại Tráng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, Thạch Thiên, ngươi quá yếu ngươi phải đi theo chúng ta thật tốt khi ra ngoài!".

Thạch Thiên gật nhẹ đầu, đối với trò chơi của bọn họ cô không cảm thấy hứng thú.

Bất quá, bây giờ cô có sức mạnh, cô có thể tận dụng cơ hội này đi ra ngoài Thạch Thôn nhìn xem thế giới bên ngoài a.

Những đứa trẻ một bên thì thầm một bên phi nước đại với tốc độ lớn, vọt sâu vào trong Thạch Lâm như một tá cơn lốc nhỏ a.

Tại một vách đá nằm trước mặt, nơi này càng thêm yên tĩnh, không có một ngọn cỏ, tại trên đỉnh vách đá có một cái tổ khổng lồ, được làm bằng cây ngô mộc màu đen dựng thành, tạo cho người ta cảm giác rất ngột ngạt.

Những đứa trẻ trốn giữa những vết nứt của những tảng đá từ một khoảng cách xa và quan sát cẩn thận, cái tổ màu đen dài 10m, to lớn đến mức không suy nghĩ nhiều liền biết rằng đó là tổ của một loại hung thú a.

Thạch Thiên biết, đây là tổ của Thanh Lân Ưng a.

Con Thanh Lân Ưng này có dòng máu hậu duệ ma Thái Cổ có sức mạnh vô cùng cường đại.

"Các ngươi đào trứng Thanh Lân Ưng, liệu các ngươi có gặp rắc rối nếu Thanh Lân Ưng tìm tới a?". Thạch Thiên vừa nói vừa nhìn cái tổ trước mặt.

"Thạch Thiên, nếu ngươi sợ, trước tiên trở về đi!" Thạch Đại Tráng lập tức nói.

Thạch Thiên chỉ lắc đầu, sau đó cô đứng sang một bên.

"Con chim hung dữ không có ở đó".

"Nhìn kìa, có vài quả trứng". Những đứa trẻ kêu lên, chúng táo bạo đến nỗi chúng đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của những người lớn trong làng, bọn hắn đưa tay cầm lấy những quả trứng của con chim hung dữ a.

"Quá tốt rồi, chúng ta tranh thủ thời gian rời đi, mang về thôn làng để ấp trứng, về sau sẽ có những con hung thú mạnh mẽ để săn mồi và mang về con mồi cho chúng ta trong tương lai!". Bí Hầu hào hứng kêu lên.

Nhị Mãng làn da ngăm đen nhếch mép cười, và nước miếng của hắn cũng sắp chảy ra, hắn bước nhanh về phía trước nói: "Đây là tổ chim lớn nhất mà ta từng đào, và đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy một quả trứng lớn như vậy trong đời".

"Hắc hắc, đúng vậy đào một tổ chim như vậy là cách duy nhất để đạt được cảm giác thành tựu a" Bì Hầu làn da khô cằn, cười rộ lên liền giống như một con khỉ núi a.

Lúc này, cô thấy Thạch Hạo từng đi qua. Ôm lấy trứng chim.

Thạch Thiên cũng nghiêng người nhìn quả trứng. Mà đúng lúc này, chỉ thấy trong mắt Thạch Thiên, hiện lên những phù văn đột nhiên lưu chuyển.

Lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên.

kí chủ quan tưởng trứng Thanh Lân Ưng, đốn ngộ Thanh Lân Phi Hành Thuật

Thạch Thiên hơi sửng sốt. Thanh Lân Phi Hành Thuật?.

Mặc dù không phải là bảo thuật Thanh Lân, nhưng mà nếu cô có kỹ năng Phi Hành Chi Thuật này, vậy có lẽ Thạch Thiên cô có thể phi hành được a?.

Như vậy cũng khá tốt a.

Thạch Thiên bây giờ đã hiểu rằng sự đốn ngộ hiện tại của mình, cô chỉ có thể hình dung khi cô nhìn thấy đồ vật hay gì đó có phù văn a.

Trước đây, cô quan tưởng trong Long Tượng Cốt có một sức mạnh bí mật phù văn, bây giờ trên quả trứng Thanh Lân này cũng có một sức mạnh bí mật phù văn a, Thạch Thiên đã quan tưởng ra sức mạnh bí mật phù văn này, liền thu được bảo thuật thần thông a.

Ngay lúc này. Đột nhiên, một tiếng kêu to vang lên khắp bầu trời, xuyên thủng tảng đá nứt vàng, rất sắc bén, có một loại đáng sợ xuyên thấu khủng khiếp a, khiến màng nhĩ của đám trẻ đau nhức.

"Ồ không, con Thanh Lân Ưng đã quay trở lại, khẳng định đã phát hiện ra ba quả trứng đã bị mất, bây giờ nó đang phát điên a" Có hài tử sợ hãi la hét.

"Chạy!" Ánh mặt tiểu Thạch Hạo sáng ngời, xuyên qua khe hở trên cày cây đại thụ, hắn nhìn thấy một bóng đen trên bầu trời lơ lửng, đang hướng về phía này.

Trên bầu trời, gió lớn gào thét, một con chim khổng lồ tạo ra một cái bóng lớn trong núi rừng, lao xuống với tốc độ cực nhanh, toàn thân lưu chuyển ánh sáng lạnh màu lục lam, hung hăng kinh người.

Thạch Thiên cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con Thanh Lân Ưng to lớn che khuất bầu trời, lao đến phía bọn họ đánh tới.

"Đi thôi!". Thạch Thiên hét lớn một tiếng, nhất thời mấy đứa trẻ chạy về hướng Thạch Thôn.

Một con chim to lớn che khuất bầu trời, trên thân mang theo vảy màu xanh, hướng về phía bọn họ ngay lập tức bay đến.

Mấy đứa trẻ chạy điên cuồng về phía trước a.

Lúc này, chỉ thấy bên trong rừng cây, cây cối bị chặt ngang từng cái một, tàn dư của cây và lá cây đang theo rung chấn bay múa khắp nơi.

Một vài đứa trẻ vẫn điên cuồng chạy.

Lúc này, cuối cùng cũng nhìn thấy Thạch Thôn.

"Thôn làng ở phía trước, chạy!"

Nhị Mãng rống to một tiếng.

"Đã quá muộn, con Thanh Lân Ưng này quá nhanh!", Bì Hầu nói.

Lúc này, có người đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thạch Thiên đâu?".

"Sao Thạch Thiên lại không thấy đâu?".

"Thể chất của 'hắn' quá yếu, khẳng định là bị tụt ở phía sau rồi".

"Vậy làm sao bây giờ?".

Mấy đứa trẻ vô cùng bối rối.

Thạch Hạo lập tức chạy về hướng ngược lại, lập tức nói: "Các người trở về thôn thông báo cho người lớn, ta sẽ đi tìm Thạch Thiên tỷ tỷ".

"Tiểu bất điểm đừng đi, rất nguy hiểm".

Đám trẻ con lập tức hô lên.

Tuy nhiên, bọn họ không thể ngăn cản lại tiểu bất điểm.

"Bây giờ chỉ còn cách duy là quay trở về thôn trước". Thạch Đại Tráng mở miệng nói.

Lúc này, Thạch Thiên đang đứng trước mặt con Thanh Lân Ưng. Thạch Thiên biết, bọn họ khẳng định là không thể vượt qua Thanh Lân Ưng này, vậy nên cô sẵn sàng ở lại và ngăn chặn con Thanh Lân Ưng này.

Thạch Thiên nhìn Thanh Lân Ưng bay lượn trên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Vậy thì để ta thử kỹ năng Thanh Lân Phi Hành Thuật này một chút đi".

Vừa nói, Thạch Thiên cô vận chuyển thần thông, trên lưng Thạch Thiên nhất thời xuất hiện thanh sắc phù văn, một đôi cánh huyền ảo màu lục lam mọc ra từ sau lưng cô.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro