Chương 4: Quan tưởng Liễu Thần, đốn ngộ Liễu Thần Khôi Phục Thuật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạch Thiên lập tức thi triển Thanh Lân Phi Hành Thuật, bay lên bầu trời.

"Con chim ngớ ngẩn, ta ở chỗ này đây!". Thạch Thiên lập tức hét lớn, thu hút sự chú ý của con Thanh Lân Ưng to lớn kia.

"Rống ——".

Thanh Lân Ưng âm thanh thật lớn truyền ra. Nhất thời, Thạch Thiên bay lên bầu trời, Thanh Lân Ưng bị Thạch Thiên hấp dẫn, lập tức đuổi theo Thạch Thiên.

Thạch Thiên bay lên trời, Thanh Lân Ưng cũng bay đến bên cạnh Thạch Thiên.

"Rống!".

Chỉ nghe thấy một âm thanh phẫn nộ vang lên, sau đó là một đạo thân ảnh to lớn lao về phía Thạch Thiên.

Thấy vậy, Thạch Thiên lập tức thi triển Phi Hành Thuật nhanh chóng chạy trốn.

Thanh Lân Ưng một mực truy đuổi sau lưng Thạch Thiên, sau khi Thạch Thiên trốn thoát được một khoảng cách nhất định, cô phát hiện ra mình không thể thoát khỏi phạm vi tấn công của Thanh Lân Ưng, đột nhiên Thạch Thiên thay đổi phương hướng bay sang một hướng khác.

Thanh Lân Ưng nhìn Thạch Thiên đào tẩu, lại một lần nữa lập tức đuổi theo.

Mà đúng lúc này, Thạch Hạo đã chạy tới, nhìn thấy trên bầu trời, Thanh Lân Ưng đang đuổi theo Thạch Thiên bay đi.

Thạch Hạo khiếp sợ nhìn thấy tình cảnh này.

"Cái này...."

"Thạch Thiên tỷ biết bay rồi?".

Thạch Hạo trong lòng chấn động không thôi.

Lúc này đây, Thạch Thiên ở trên bầu trời cùng nhìn thấy Thạch Hạo ở dưới mặt đất, lập tức hỏi.

"Tiểu Hạo, tại sao ngươi trở lại?".

"Tỷ tỷ, ta tới giúp ngươi".

Tiểu Thạch Hạo hét lớn một tiếng.

Nhất thời, chỉ thấy Thạch Hạo nhấc một tảng đá ngàn cân lên, hướng lên bầu trời đập tới. Thạch Thiên lập tức né tránh, tảng đá khổng lồ đập về phía Thanh Lân Ưng.

Thanh Lân Ưng gào thét một tiếng, nhất thời một loạt lân phiến lông vũ bắn về phía cự thạch.

Oanh——.

Một tiếng vang thật lớn.

Chỉ nhìn thấy cự thạch kia trực tiếp bị vỡ nát.

"Rống–".

Lại thêm một vang nữa cất lên.

Chỉ thấy con Thanh Lân Ưng chuyển hướng sang Thạch Hạo, ngay lập tức bay về phía Thạch Hạo.

Mắt Ưng lạnh lẽo như lưỡi dao, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thạch Hạo, mống vuốt khổng lồ truy động, ngay sau đó túm lấy Thạch Hạo.

Ngay tại lúc này, Thạch Thiên lập tức hướng về phía Thanh Lân Ưng bay đến.

"Ta không cho phép ngươi bắt nạt tiểu bất điểm!".

Thạch Thiên nói, Long Tượng chi lực trong nháy mắt vận chuyển!. Nhất thời chỉ thấy Thạch Thiên ngưng tụ ra lực lượng cường đại, một quyền hung hăng hướng về phía Thanh Lân Ưng đấm một cú. 

Oanh––.

Một tiếng vang thật lớn lại lần nữa vang lên.

Thấy nắm đấm của Thạch Thiên nặng nề mà đánh trúng vào đầu của Thanh Lân Ưng, lúc này chỉ nghe thấy tiếng hét thê thảm của Thanh Lân Ưng truyền ra, Thanh Lân Ưng cứ thế mà trực tiếp rơi từ trên cao rơi xuống.

Thanh Lân Ưng rơi xuống đất, trực tiếp đập mặt đất cứng rắn thành một vứt nứt, có thể nhìn thấy vết nứt trên mặt đất bên dưới, điều này cho thấy một quyền kia uy lực đến mức nào.

"Tỷ tỷ thật mạnh!" Thạch Hạo vạn phần kinh ngạc nói.

Thạch Thiên biết, chính mình và Thạch Hạo liên thủ, bọn họ khẳng định cũng không phải là đối thủ của Thanh Lân Ưng này.

Cô lập tức kéo Tiểu Thạch Hạo, ngay tức khắc bay về phía thôn làng của bọn họ.

"Chúng ta không phải đối thủ của nó, chúng ta nên đi trước đi".

Thạch Hạo nghe cô nói xong thì lập tức gật đầu.

"Thạch Thiên tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể bay được a?". Thạch Hạo mở to đôi mắt hỏi.

Thạch Thiên lập tức nói.

"Đây là uy lực phù văn mà ta mới học được".

"Tỷ tỷ ngươi đã tinh thông được sức mạnh của phù văn?, Tỷ tỷ quả nhiên không phải là người bình thường, về sau ta cũng muốn giống tỷ tỷ a". Thạch Hạo ở trên bầu trời lập tức nói.

Thạch Thiên mỉm cười, ôm tiểu bất điểm nói: "Chuyện này, ngươi cũng phải giữ bí mật cho ta".

"Ừm, ừm" Thạch Hạo lập tức gật đầu.

Hai người họ trong nháy mắt đã bay đến trước thôn làng. Sau đó hạ xuống đất, rồi cả hai cùng chạy về phía ngôi làng.

Mà lúc này, con Thanh Lân Ưng to lớn che khuất bầu trời cũng đuổi đến. Lúc này, rốt cuộc những người lớn trong Thạch Thôn xuất hiện.

"Mấy cái tên tiểu thúi, tặng cho chúng ta một mớ rắc rối!".

Thạch Vân Phong tức giận nói.

"Lâm Hổ!"

Giờ khắc này, chỉ thấy Thạch Lâm Hổ lập tức đáp: "Vâng".

Nhóm người nam tử cường tráng nhất trong Thạch Thôn đều được phái đi, vì hài tử mà đỏ ngầu cả mắt, họ không quan tâm liệu ngươi có phải là hậu duệ Thái Cổ Ma Cầm hay không, họ sẽ sẵn sàng chiến đấu!. Một số người mang thro hàng trăm cân chùy, một số thì mang theo đại cung siêu cao, và một số người cầm thanh kiếm rộng bằng hắc thiết cao hơn nửa người, sát khí đằng đằng.

Nhất thời, chỉ thấy bọn họ lao về phía Thanh Lân Ưng. Thanh Lân Ưng lập tức phát ra tiếng gầm tức giận, hai cánh vỗ vỗ, lưỡi dao gió từ đôi cánh của nó đột nhiên chém về phía các dũng sĩ Thạch Thôn.

"Phanh phanh phanh".

Các dũng sĩ Thạch Thôn, ào ào sử dụng vũ khí của mình để ngăn chặn lại những lưỡi kiếm gió kia.

Phù văn cường đại ngưng tụ trên tay của bọn họ. Đột nhiên, cả hai bên va chạm với nhau.

Oanh––

Một tiếng nổ thật lớn phát ra.

Các dũng sĩ của Thạch Thôn đều bị chấn lui trở về sau.

"Nhanh một chút vào trong thôn!".

Tộc trưởng Thạch Vân Phong lập tức nói.

Mọi người rốt cục cũng đã trở về bên trong thôn.

"Đứa bé không sao chứ?". Một đám tráng hán chạy đến, ôm lấy đứa bé của họ lên, lật nó lại và nhìn xem, sợ làm tổn thương thứ gì đó a.

"Không có việc gì, tất cả chúng ta đều ổn, chỉ có một vài người trầy da và bầm tím thôi". Bọn nhỏ trả lời.

"Không có chuyện gì liền tốt". Những đại hán nghe được lời này tâm liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó giơ tay tát mạnh vào mông của những đứa trẻ.

"Ai u, đau chết, làm gì lại đánh chúng ta a, không phải vừa rồi còn rất quan tâm chúng ta sao, tại sao chớp mắt một cái liền thay đổi sắc mặt a". Bọn nhỏ bị ăn đau mà kêu thảm một tiếng.

Một tên tráng hán nói: "Một thước là một thước, nếu không có chuyện gì thì liền tính sổ với các ngươi. Tóc còn chưa mọc đủ, vậy mà dám đi gây rối Ma Cầm, không đem cái mông của các ngươi đập nát, không thì các ngươi không coi lão tử của các ngươi ra gì!".

Lúc này, Thanh Lân Ưng to lớn ở trên bầu trời lượn vòng, không muốn rời đi.

"Đúng rồi, Thạch Thiên ngươi không sao chứ?". Thạch Đại Tráng nhìn về phía Thạch Thiên hỏi.

Thạch Thiên vội vàng nói: "Không sao, khi Thanh Lân Ưng đến, ta đã trốn rồi không bị thương tổn".

"Không có việc gì thì tốt" Đám người lớn nhìn Thạch Thiên nói.

Lúc này, tiểu bất điểm cầm trứng chim, nhìn trưởng thôn nói: "Trưởng thôn, sao chúng ta không trả lại trứng chim về đi".

Thạch Vân Phong gật nhẹ đầu.

Ngay khi mọi người chuẩn bị đi ra ngoài. Cây liễu già vốn đã đen kịt khắp người, đột nhiên chuyển động cành liễu duy nhất xung quanh là ánh sáng xanh lục rủ xuống như một sợi xích thần thông rực rỡ, nhẹ nhàng vuốt ve một quả trứng, nhất thời làm nó tỏa sáng rực rỡ.

Quả trứng bị cành liễu xanh dịu dàng phất qua, ánh sáng rực rỡ vạn đạo, màu sắc và ánh sáng, sương mù pha trộn, giống như là "Thần hóa", trong suốt mà sáng chói, vô cùng kinh người.

Nhất thời, trên viên trứng này, phát ra mãnh liệt ánh sáng rực rỡ, một cỗ sức sống mạnh mẽ nổi lên.

Trên trứng chim, các phù văn phức tạp khó hiểu, chúng vô cùng chói mắt, giống như Long Xà Tinh Khởi cùng nhau trồi lên, cũng giống như nhưng con Thần Tước bay múa trong lửa.

Lúc này, Thạch Thuên nhìn tình cảnh trước mắt này.

Đây là, Liễu Thần?.

Liễu Thần lần thứ nhất xuất thủ!.

Mà hiện tại trên quả trứng chim, xuất hiện vô số tĩnh mạch phù văn, cả viên trứng đều phát sinh ra biến dị, rất nhiều 'hoa văn', lộng lẫy, diễm lệ và chói lọi như thần thánh phát ra bốn phía.

Nhìn chữ phù văn kỳ diệu này, trong lòng Thạch Thiên dường như có một sự hiểu biết.

Thạch Thiên chưa bao giờ dám quan tưởng Liễu Thần, bời vì Liễu Thần liên qua đến nhân quả quá lớn.

Tuy nhiên bây giờ nhìn vị Liễu Thần này phát huy sức mạnh bí mật của mình, Thạch Thiên dường như lại có sự cảm ngộ.

quan tưởng Liễu Thần phủ đỉnh, đốn ngộ Liễu Thần Khôi Phục Thuật!

Khi âm thanh của hệ thống vang lên, trong lòng Thạch Thiên liền chấn động.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro