Không biết xấu hổ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nghi Phương

Beta: Đặng Hoàng Linh

---------------------------------------------

Nguồn: 藤秋 / lianauthmnaki.lofter.com

Từ khi cùng Hoa Thành tâm ý tương thông, Tạ Liên để ý rằng, Hoa Thành thường hay nhìn chằm chằm hắn, thời gian càng ngày càng lâu.

Lúc trước khi ở chung, hai bên chỉ là ngẫu nhiên chạm mắt. Hiện tại, chỉ cần hai người ở cùng một nơi, bất kì lúc nào Tạ Liên quay đầu lại, đều có thể phát hiện đôi mắt Hoa Thành sáng ngời như sao, như hình với bóng mà dõi theo mình, tràn đầy ý cười.

Ngoại trừ ý cười ở ngoài, giống như còn có một vài điều gì đó mà người ta khó có thể giải thích.

Tạ Liên cảm thấy chính mình dường như cũng không thể hiểu được Hoa Thành.

Hắn có thể phân biệt tiếng cười của Hoa Thành, là thật tình hay là giả ý. Cũng có thể đọc hiểu cảm xúc trên mặt Hoa Thành, là cao hứng hay là nổi sát khí. Ít nhất là ở những thời điểm khác, hắn phán đoán không hề sai.

Chỉ có thời điểm Tam Lang nhìn chính mình, hắn dù thế nào cũng đọc không ra.

Hơn nữa...... Không biết vì sao những lúc cùng Hoa Thành mắt chạm mắt, Tạ Liên còn có chút muốn chạy trốn.

Vì thế, Tạ Liên cảm thấy hơi buồn rầu. Rõ ràng có thể hiểu rõ tâm tư Hoa Thành, nếu chính mình còn bày ra loại thái độ này, sẽ khiến Hoa Thành nghĩ như thế nào đây.

Thế nhưng nỗi xúc động muốn chạy trốn này, làm thế nào cũng không tìm được biện pháp thay đổi.

Tạ Liên rối rắm mấy ngày, cuối cùng vẫn bị Hoa Thành nhìn ra tâm trạng bất thường ấy.

Hoàn thành vài việc vặt, sau đó trở lại Bồ Tề Quán, hai người đầu tiên quét tước đạo quán từ trên xuống dưới một lần rồi mới cùng ngồi ở trên cái chiếu duy nhất, nghỉ ngơi một chốc.

Tuy rằng Tạ Liên và Hoa Thành đều không phải là phàm nhân, sẽ không đổ mồ hôi, trên người dơ bẩn cũng có thể dựa vào pháp lực xử lý, nhưng Tạ Liên vẫn giữ nguyên thói quen như người thường. Hắn dùng một chiếc khăn sạch sẽ, lau chùi qua mặt cùng cổ, rồi giặt sạch sẽ định đưa cho Hoa Thành.

Tạ Liên cầm miếng vải bố trắng trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Thành, phát hiện đối phương sớm đã nhìn mình chăm chú không rời, mắt cũng không chớp lấy một lần.

Tạ Liên lại muốn chạy trốn.

Da đầu hắn căng lên, ép mình nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Hoa Thành, đang định mở miệng lại bị Hoa Thành đoạt lời nói trước: "Ca ca, gần đây huynh có tâm sự gì sao?"

Hoa Thành đưa tay phủ lên mu bàn tay Tạ Liên cùng vải bố trắng trên tay hắn.

Thanh âm ôn hòa, cử chỉ mềm nhẹ.

Tạ Liên cúi đầu, thấy ngón tay Hoa Thành thon dài, ôn nhu ở trên tay mình vỗ nhẹ một chút rồi một chút, thong thả mà thận trọng. Thật cẩn thận như là đối đãi với một thứ đồ dễ vỡ, lại mang theo ý lấy lòng.

Thái độ của Hoa Thành như vậy, trái lại làm phiền não của hắn nháy mắt tiêu tan, lại sinh ra tâm thương tiếc.

Tạ Liên nghĩ thầm: "Hay là Tam Lang vẫn cho rằng là ta sợ đệ ấy, cho rằng ta chán ghét đệ ấy? Không thể để chuyện này cứ như vậy được, không thể khiến Tam Lang có hiểu lầm như thế."

Suy nghĩ một hồi, Tạ Liên lập tức ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Hoa Thành.

Lúc này đây, nội tâm hắn không có gì trở ngại nữa.

Tạ Liên như bỏ xuống được một gánh nặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẫm lại hành vi né tránh của mình mấy ngày nay lại cảm thấy buồn cười.

Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Hoa Thành, Tạ Liên quyết định thẳng thắn, ôn nhu nói: "Tam Lang, gần đây ta phát hiện mình dường như... không có cách nào nhìn thẳng vào đệ, ta cũng không rõ lắm, nhưng tuyệt đối không phải do sợ đệ, càng không phải do phiền chán đệ. Tóm lại hiện tại tuyệt đối không có suy nghĩ đó, đệ đừng quá để ý."

Nghe vậy, Hoa Thành trước tiên nhướng mày, sau đó phụt một tiếng bật cười.

Tạ Liên thật vất vả mới thổ lộ lòng mình, ngay lập tức bị tiếng cười này làm cho có chút luống cuống, không biết làm sao mà gọi một tiếng "Tam Lang", không thể hiểu Hoa Thành đang cười cái gì.

Hoa Thành hahahihi trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi thu hồi ý cười, nghiêm túc mà nói với Tạ Liên: "Ta đã sớm phát hiện rồi, hơn nữa hoàn toàn không ngại, ca ca biết là vì sao không?"

Tạ Liên trung thực thật thà lắc đầu.

Hoa Thành nhẹ nhàng cười, cúi người đến bên tai Tạ Liên, mềm nhẹ nói: "Ca ca, chẳng lẽ huynh không biết, huynh sở dĩ không dám nhìn ta, là bởi vì huynh...... thẹn thùng."

Ngữ khí kia, lại là có chút ý trách cứ.

Tạ Liên sửng sốt, nghi hoặc mà ngẫm nghĩ lời Hoa Thành nói, đột nhiên "A" một tiếng, phát hiện gương mặt mình đang nóng lên, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Hoa Thành ý cười trên môi càng sâu, kéo tay Tạ Liên cùng vải bố trắng về phía trước, nhẹ nhàng đè lên đùi mình. Hai người vốn ngồi sóng vai nhau vì thế mà trở thành tư thế mặt đối mặt.

Tạ Liên còn chưa phục hồi tinh thần liền cảm giác được trên môi có chút ươn ướt.

Trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, Hoa Thành nhanh chóng lưu lại trên môi Tạ Liên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó cười tủm tỉm mà nhìn hắn.

Vẻ mặt kia mang theo vẻ sung sướng khi đùa giỡn, nhưng dưới ánh mắt Tạ Liên, lại mơ hồ có chút thấp thỏm như là sợ dọa hắn.

Mâu thuẫn như vậy nhưng vẫn không che lấp được tâm tình vô cùng tốt, trong đôi mắt ánh lên tia sáng nhạt lập loè, trông rất đẹp mắt.

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, cảm thấy cái tật xấu không dám nhìn thẳng Tam Lang này của mình dường như càng thêm nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro