(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mộ Vũ ôm theo một gói giấy dầu và một hộp thức ăn, đưa gói giấy dầu cho Bạch Hạc Hoài, "Đây là bánh dừa hạnh nhân từ Cẩm Ngọc Trai, rất ngon, mua cho cô đấy."

"... Tô Mộ Vũ, ngươi có phải đang định dẫn hắn đi không?" Bạch Hạc Hoài thở dài, "Ngươi có thể đừng dẫn hắn đi không? Hắn không còn là Tô Xương Hà nữa, chỉ là Kỳ An."

Tô Xương Hà không nói gì, nhận lấy gói bánh từ Bạch Hạc Hoài, bánh vẫn còn nóng hổi và thơm lừng. "Cô không muốn thử sao? Cảm giác rất ngon, đây là chuyện của ta và hắn, Bạch thần y không cần lo lắng, bánh sẽ nguội và không còn ngon nữa." Tô Xương Hà cầm một miếng bánh, đưa cho Bạch Hạc Hoài.

"Kỳ An..." Bạch Hạc Hoài nhận miếng bánh, ăn một miếng, đây là lần đầu tiên cô thấy món tráng miệng lại khó ăn và ngấy đến vậy. "Hứ, món bánh này thật khó ăn, ta sẽ ra ngoài tự mua, các ngươi cứ tự nhiên muốn làm gì thì làm! Hừ!"

Nói xong, Bạch Hạc Hoài rời đi, khóe mắt cô đỏ lên, nước mắt vẫn đang lăn tròn. Tô Xương Hà nhìn thấy và cảm thấy đau lòng cho cô gái này. Y muốn đi cùng Bạch Hạc Hoài, đưa cô đi đu dây, y có thể đẩy để cô đu lên rất cao. Nhưng bây giờ y không thể đi, vì Tô Mộ Vũ vẫn ở đây.

Có lẽ không phải vì món bánh không ngon, mà vì người ăn bánh đã thay đổi, nên ăn gì cũng không còn đúng vị.

"Khi nào ngươi đi?" Tô Xương Hà thấy miếng bánh mà Bạch Hạc Hoài đã ăn bị vứt trên đất, thở dài, rồi cẩn thận nhặt lên, đặt sang bên bàn. "Bạch thần y thật kỳ lạ, món bánh thơm ngon thế mà nói không ngon.."

"Không đi, Ám Hà... Ám Hà không còn, ta cũng không có nơi nào để đi." Tô Mộ Vũ nhìn Tô Xương Hà đang thoải mái, y không giống như trước, có vẻ cuộc sống đã thay đổi. "Xương Hà, ta muốn ở lại đây, luôn bên ngươi, không tốt sao?"

"Không tốt, ta đã nói rồi, giờ ta rất ghét ngươi." Tô Xương Hà đã từng đói khổ, giờ cuộc sống đã khá hơn, y không thể từ bỏ những món ăn y có thể có... ngoại trừ những món Tô Mộ Vũ nấu. "Nhìn thấy ngươi, ta nhớ đến ngày ngươi phản bội ta, nhớ đến quyết định sai lầm của ta."

Tô Xương Hà cầm một miếng bánh mới, bỏ vào miệng, không như Bạch Hạc Hoài nói là khó ăn, mà ngược lại rất ngon, cảm giác mềm mại và ngọt ngào tan chảy trong miệng, làm cho dạ dày của y cảm thấy thoải mái hơn.

"Sai lầm? Cảm thấy lúc Tô Dịch Đan nói sẽ giết ta là đúng sao?" Tô Mộ Vũ nhìn Tô Xương Hà nhấm nháp món tráng miệng, cảm thấy một dòng ấm áp dâng lên trong bụng, rõ ràng là không thể giữ đúng quy tắc, một khi vi phạm, luôn nghĩ về chuyện đó. "Nhưng ngươi không làm như vậy, lúc đó ngươi chỉ toàn nghĩ đến ta, phải không?"

"Phải, vì vậy ta rất hối hận, đã để lại một kẽ hở mà người khác có thể lợi dụng." Tô Xương Hà từ từ ăn một miếng bánh, rồi tự rót một tách trà, "Thực ra, ngay từ đầu nếu ngươi không cứu ta thì đã tốt hơn, những năm qua ta sống không được vui vẻ lắm."

Tô Xương Hà chú ý đến hộp thức ăn trong tay Tô Mộ Vũ, "Bên trong có gì? Có phải là đậu phụ chiên không, loại có nhân thịt đó?"

Tô Mộ Vũ hơi ngạc nhiên, đó là chuyện rất lâu trước đây, bao nhiêu năm rồi, mười ba, mười bốn năm.

"Đúng, ta chỉ muốn mua chút đồ ăn, rồi phát hiện có một cửa tiệm bán món này, rất thơm. Ngươi muốn thử không?" Tô Mộ Vũ mở hộp thức ăn ra, bên trong là một đĩa đậu phụ chiên nóng hổi, "Thử đi, chắc ngươi đã lâu không ăn rồi."

Tô Xương Hà nhận lấy đôi đũa từ tay Tô Mộ Vũ, cùng với một bát cơm trắng, gắp một miếng đậu phụ. "Cảm ơn, rất ngon, quả thực đã lâu rồi không ăn."

Tô Mộ Vũ lặng lẽ nhìn Tô Xương Hà, hắn thích bộ dạng này của Tô Xương Hà, không chỉ vậy, bất kể bộ dạng nào, Tô Mộ Vũ đều rất thích.

"Ngươi cảm thấy Ám Hà, có phải là đã tìm thấy ánh sáng rồi không?"

Không biết vì lý do gì, Tô Xương Hà muốn hỏi Tô Mộ Vũ về suy nghĩ trong lòng Tô Mộ Vũ, ban đầu là lỗi của mình, Tô Xương Hà không phủ nhận, nhưng điều Tô Mộ Vũ làm thì chắc chắn là đúng sao? Y không cảm thấy, Tô Mộ Vũ cũng không hoàn toàn đúng.

"Không phải, vượt qua Ám Hà, đến bờ bên kia, nơi đó không chỉ có đêm dài mà còn có ánh sáng."

Những lời này là Tô Xương Hà từng nói, khi đó Tô Xương Hà rất hăng hái, y hùng hồn nói sẽ dẫn dắt Ám Hà đi về phía ánh sáng. Nhưng sau nhiều năm, cảnh còn người mất, tất cả đều thay đổi.

"Thật sao, cứ nói vậy đi! Dù sao giờ cũng không còn Ám Hà nữa."

Tô Xương Hà ăn rất ít, chỉ vài muỗng cơm, còn lại một nửa. Y không ăn nổi nữa. Tô Xương Hà chống tay, lờ đi ánh mắt của Tô Mộ Vũ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Bạch Hạc Hoài đang chơi đu dây. Không hiểu sao, Tô Xương Hà lại mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng niềm vui hiện rõ trong mắt. Tô Xương Hà thực sự tận hưởng cuộc sống hiện tại, nếu không có Tô Mộ Vũ, có lẽ y sẽ còn hạnh phúc hơn.

"Không ăn thêm sao?" Tô Mộ Vũ thấy Tô Xương Hà dừng lại, lo lắng cho sức khỏe của y, "Có phải ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu không?"

"Nhìn thấy ngươi thì không khỏe. Ta đã nói rồi, Trác Nguyệt An, sao ngươi không đi tìm Vô Song Thành báo thù đi?" Tô Xương Hà né tránh ánh mắt cực nóng của Tô Mộ Vũ. "Tại sao ngươi cứ ở lại Nam An làm gì? Ta không thích ngươi, Bạch thần y hình như cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi đổi chỗ với ta như thế nào?"

"Bởi vì ngươi vẫn luôn khiến người ta yêu thích, nhưng lại không làm như vậy." Tô Mộ Vũ thấy Tô Xương Hà không có biểu hiện khác lạ, có lẽ chỉ là đã ăn no, "Ta có thể không phải Trác Nguyệt An, ở trước mặt ngươi ta chỉ là người bạn tốt của ngươi - Tô Mộ Vũ."

"Thế à? Bạn tốt nào mà lại đưa lên giường?" Tô Xương Hà cảm thấy lời nói của Tô Mộ Vũ có chút buồn cười, y tiến đến trước mặt Tô Mộ Vũ, khoảng cách giữa hai người chỉ có ba tấc. "Hay là ta cũng tìm một người bạn tốt, cùng cô ấy kết nghĩa kim lan, rồi cũng đưa cô ấy lên giường, đến lúc đó mời ngươi uống rượu mừng, thế nào?"

"Như trước đây, ngươi luôn có cách kích thích cảm xúc của ta." Tô Mộ Vũ nâng cằm Tô Xương Hà, chóp mũi hai người chạm vào nhau. "Nhưng trước đây, ngươi làm ta vui, làm ta không còn... ngây ngốc, còn giờ thì chỉ khiến ta tức giận, muốn đuổi ta đi."

"Đúng vậy, ta muốn đuổi ngươi đi." Tô Xương Hà không thể di chuyển cằm, bị Tô Mộ Vũ giữ chặt. "Vậy khi nào ngươi... mới cút đi?"

Trước đây, Tô Xương Hà rất thích làm Tô Mộ Vũ cười. Trong lòng Tô Xương Hà, Tô Mộ Vũ là người quan trọng nhất, quan trọng hơn cả mạng sống của y . Nhưng giờ đây, những lời Tô Xương Hà nói luôn muốn mình rời đi, sự khác biệt thật lớn. Hắn không muốn nghe Tô Xương Hà nói những điều đó, rất không muốn.

Tô Mộ Vũ điểm huyệt của Tô Xương Hà, làm y không thể cử động. Hắn hôn lên đôi môi của Tô Xương Hà, môi lưỡi hai người quấn quýt, môi của y mềm mại, Tô Mộ Vũ rất thích, giống như đêm qua vậy, Tô Mộ Vũ thích mọi phần trên cơ thể Tô Xương Hà. Ngay cả những vết sẹo trên người Tô Xương Hà, giờ đây Tô Mộ Vũ cũng thích.

Những vết sẹo trên cơ thể Tô Xương Hà có phần vì những nhiệm vụ mà Tô Mộ Vũ không nhận, Tô Xương Hà bị thương khi thực hiện. Một vết sẹo mờ hồng trên eo của Tô Xương Hà là khi y thay Tô Mộ Vũ làm đồng tử thắp đèn. Nghĩ lại thật buồn cười, đó là lời của Mộ Vân Triết, nói với Tô Mộ Vũ rằng Tô Xương Hà thay hắn vì lo lắng Tô Mộ Vũ sẽ chết. Sau này, Tô Mộ Vũ luôn không thích vết sẹo đó, vì nó suýt nữa đã khiến Tô Xương Hà không thể trở về.

Bây giờ khác rồi, Tô Mộ Vũ thích vết sẹo đó, vì đó là thứ Tô Xương Hà để lại vì mình, mãi mãi không phai mờ. Vết sẹo đó, đêm qua đã để lại dấu vết đỏ và vết cắn, ai để lại, không cần nói cũng rõ.

Tô Mộ Vũ đẩy Tô Xương Hà xuống trên bàn bát tiên. "Ta thật sự không muốn cút đi, nếu không thể làm Tô Mộ Vũ thì làm Trác Nguyệt An. Ngươi không thích Trác Nguyệt An, ta có thể làm Hữu Phúc, Kỳ An Hữu Phúc, không phải rất hợp sao?"

"Ngươi còn muốn ép buộc ta sao?"

Huyệt đạo của Tô Xương Hà được Tô Mộ Vũ giải khai, hắn thích Tô Xương Hà sống động hơn. Nhưng Tô Xương Hà chỉ nằm im trên bàn bát tiên, không động đậy, chỉ phát ra âm thanh, nhìn lên trần nhà với ánh mắt trống rỗng.

"Xương Hà..." Tô Mộ Vũ muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Xương Hà cắt ngang. "Ta không thích cái tên đó, không thích họ Tô, ta cũng không thích Ám Hà. Nếu như Tô Tẫn Hôi không đưa ta và Xương Ly đến Ám Hà, có lẽ ta và hắn sẽ mãi lang thang giang hồ, có thể chết đói, nhưng chắc chắn sẽ không gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy."

Trước đây, Tô Xương Hà không như vậy, không biết từ khi nào y trở nên im lặng, có lẽ là sau khi trở thành Đại Gia Trưởng. Tô Mộ Vũ thích Tô Xương Hà trước đây, lúc đó không có chút cách biệt nào, khi người khác không ưa Tô Mộ Vũ, Tô Xương Hà luôn chắn trước mặt hắn, dạy dỗ họ. Không phải Tô Mộ Vũ không đấu lại, mà vì hắn không muốn gây rắc rối, còn Tô Xương Hà không bao giờ sợ rắc rối, vì vậy mỗi lần Tô Xương Hà đều bảo vệ Tô Mộ Vũ.

Nhưng giờ đây, Tô Xương Hà khiến Tô Mộ Vũ cảm thấy đau lòng, hắn từng nghĩ sẽ buông tay và rời khỏi Nam An. Không có hắn, Bạch Hạc Hoài và Tô Xương Hà có lẽ vẫn sẽ ở lại Hạc Vũ dược trang, sống một cuộc sống hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc... Nhưng Tô Mộ Vũ không muốn buông tay, hắn biết một khi buông tay, sẽ không bao giờ bắt được Tô Xương Hà nữa.

Tô Mộ Vũ hôn lên đôi môi của Tô Xương Hà, ánh mắt đầy thành kính. Hai người đang làm những chuyện thân mật nhất, nhưng trái tim của họ lại cách xa rất xa. Xa đến mức nào... có lẽ là một người ở tận chân trời và một người ở tận cùng bể dâu. Tạ Tuyên đã từng nói, mối quan hệ giữa Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà là "Nghe tuyết rơi qua cửa sổ, dù gần mà như xa tận chân trời", giờ nghĩ lại đúng là như vậy.

Bàn bát tiên rung chuyển, trái tim hai người cũng đập thình thịch, xung quanh vương vãi quần áo. Có người chìm đắm trong đó, có người lạc lối trong cõi mộng, không biết bao lâu mới dừng lại. Tô Mộ Vũ ôm Tô Xương Hà vào bể tắm, nước ấm ngập tràn cơ thể Tô Xương Hà, làm y cảm thấy dễ chịu hơn.

Hai người cứ vậy ngâm mình, Tô Xương Hà được Tô Mộ Vũ ôm vào lòng, dựa sát vào hắn. Có vẻ như chỉ khoảng cách gần gũi như thế mới làm Tô Mộ Vũ cảm thấy Tô Xương Hà bên cạnh; chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, Tô Mộ Vũ mới cho rằng Tô Xương Hà còn sống, cảm nhận được trái tim Tô Xương Hà đang đập, mới có thể cảm thấy Tô Xương Hà vẫn còn sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro