#59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian yên ắng bao trùm tầng cao nhất của tòa nhà sang trọng ngụ tại Yokohama, thân thể run rẩy của tôi có di chuyển một chút. Anh ấy đã đi rồi chỉ còn lại Tokito với hàng tá các vết thương nghiêm trọng đang nằm vật ra đất, miệng vẫn lẩm bẩm cái gì đó.

Tôi sợ hãi từ từ bò về phía anh, trong lòng không khỏi cảm thấy hối lỗi khi thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má. Tôi tiến tới gần anh, lo lắng nhìn một lượt các vết thương rồi hỏi:

"Minosaki - san, a-anh còn tỉnh chứ...? T-tôi xin lỗi..."

Tokito từ từ mở mắt rồi nở một nụ cười yếu ớt, tôi cố đỡ anh ấy dậy nhưng cứ mỗi khi tôi đụng vào người anh là anh lại rên rỉ một cách đau đớn. 

"C-cô cứ đi về đi... ở lại đây nguy hiểm cho cô thôi...! I-Izana...cậu ấy sẽ đánh cô đấy...! Sano - san không phải xin lỗi tôi đâu... v-vì nếu khi đó cô xuất hiện cũng sẽ chẳng thể ngăn cản cậu ấy...! Đ-Đến cả tôi - người cậu ấy quen biết hơn 2 năm còn nhẫn tâm ra tay như này... thì cô xuất hiện có khi cậu ấy đánh chết cô mất...!"

Từng lời nói của Tokito được thốt lên một cách đau đớn dù anh ấy vẫn cười trong hai hàng nước mắt. Tôi im lặng cố đỡ anh ấy dậy, cảm giác tội lỗi bất giác trùm lên đầu tôi, anh Tokito có khi nói đúng nhưng ít nhất tôi khi đó cũng nên nghĩ cách làm gì đó thay vì run sợ ngồi đấy... Biết đâu, tôi có thể cản lại việc đó. 

Suy cho cùng, tôi vẫn là em gái của Kurokawa Izana mà, nhỉ?

Thật may là khi thang máy đi xuống đã có thêm vài người vào trong và giúp tôi đưa Tokito tới bệnh viện, khi nhắc tới người đã đánh anh ấy, họ đều tỏ ra chẳng mấy bất ngờ và có chút sợ hãi. 

Tâm trí tôi lại một lần nữa rơi vào cảm giác mông lung, chuyến đi hôm nay chẳng có kết quả gì tốt đẹp, nhưng ít nhất, nó vẫn cho tôi biết bản thân tôi còn yếu đuối tới mức nào. Mang danh 26 tuổi mà lại nhát cáy, mang danh từng học đại học mà lại đần độn, mang danh sẽ cứu tất cả mà lại yếu đuối. Đó là tất cả những gì tôi đã nhận ra.

"Chị đi đâu về mà muộn thế?"

Tiếng gọi của Emma giúp tôi biết rằng bản thân đã về đến nhà và đã sắp tối rồi. Tôi mỉm cười nhìn em gái mình đang bận rộn với việc chuẩn bị bữa tối.

"Chị có vài việc lặt vặt thôi, mà Mikey đâu rồi?"

"Anh ấy đi họp băng rồi, chắc sẽ về sớm thôi ạ. Mà chị có chắc là mọi việc ổn không ạ? Trông sắc mặt chị tệ quá."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Emma, tôi bèn lắc đầu rồi cười gượng chạy lẹ lên phòng, ném hết đồ đạc đeo trên người vào một góc rồi ngồi vào bàn học. Cách duy nhất để quên đi những chuyện không hay chính là khiến cho mình bận rộn.

.

Tôi tỉnh dậy trên bàn học, lúc đó khoảng 2 giờ sáng, tôi đã được ai đó đắp chăn cho nên mới có thể ngủ ngon tới vậy. Đúng lúc đó tôi nhận được tin nhắn, là từ Rindou. Nhắc tới thằng cha này mới nhớ tới chuyện nó giận dai hơn anh trai nó gấp trăm lần, may mà tôi cũng bướng nên cứ để đó rồi tôi với nó cứ dần dà nói chuyện lại sau đó quên béng đi chuyện cũ.

Tôi biết Rindou nó không có bình thường nhưng mắc mớ gì nó nhắn hẹn gặp tôi lúc 2 giờ sáng vậy?

Định bụng bỏ qua leo lên giường ngủ thì nó nhắn tiếp là đang đứng đợi trước cửa nhà tôi. Đọc tới đó tôi khoác áo chạy xuống tầng ngay, lỡ ai mà thấy được thì chết tôi mất! Khẽ khàng mở cửa ra, tôi thấy cái bóng nó đứng lấp ló sau bức tường, thi thoảng nhún chân ngước lên nhìn cửa sổ phòng tôi.

"Em trai, em chưa đủ 18 tuổi đâu, đêm khuya rồi nên về nhà ngủ nhé em. Làm phiền giấc ngủ của người lớn là không tốt đâu em."

Tôi cố mỉm cười đi tới kéo tên đang dòm ngó nhà tôi sang chỗ khác. Rindou nhìn tôi bằng nửa con mắt trong khi đang lẩm bẩm nói gì đó. Đến chỗ an toàn, tôi bèn quay ra định hỏi xem tại sao nó lại gọi tôi ra thì Rindou đã nói trước, tay nó giơ chiếc điện thoại ra.

"Mày biết đúng không? Ai nói cho mày biết? Sao mày lại tới đó?"

Nó nghiêm túc nhìn tôi trong khi tôi vẫn đang chăm chú đọc dòng tin nhắn từ số lạ trên màn hình điện thoại. Đó là một cuộc hội thoại ngắn, một người lạ hỏi cậu ta xem có tiết lộ bí mật cho ai không và đe dọa sẽ giết nếu tìm ra được kẻ đã tiết lộ bí mật.

Những giọt mồ hôi lã chã rơi giữa mùa đông lạnh lẽo, tôi im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại để cố giữ cho bản thân bình tĩnh rồi khẽ thở dài.

"Là anh ấy hả?"

Một câu hỏi ngắn ngũn, chẳng rõ đầu đuôi hay có ý nghĩa gì nhưng tôi biết Rindou hiểu ý tôi, nó gật đầu rồi đáp:

"Ờ. Tất cả đều nhận được câu hỏi này, tối qua Kakucho nó còn bị đánh vì bị nghi ngờ đấy. Giờ thì trả lời câu hỏi của tao đi."

Nó im lặng nhìn tôi như một cách thúc giục tôi trả lời nhưng tôi chỉ cúi gằm mặt xuống đất, lại một người nữa bị thương, chỉ vì tôi. 

Thấy một lúc lâu không trả lời, Rindou bèn quay người rơi đi chỉ để lại vài lời ngắn ngủn:

"Đừng làm gì ngu ngốc mà không suy nghĩ kĩ nữa. Giờ chưa phải lúc cho mày đâu hành động theo ý muốn đâu. Thay vì tham gia mấy trò vô bổ của bất lương thì tập trung học đinh. Thế giới này chẳng hề thuộc về mày nên mày sẽ chẳng thể hiểu điều đang diễn ra nó tàn nhẫn ra sao đâu, Izuna."

Đúng rồi nhỉ...

Tôi không thuộc về thế giới bất lương hay kể cả "thế giới" này. Tôi rốt cuộc đang làm trò gì vậy nhỉ? Tôi làm tất cả mọi thứ vì cái gì cơ chứ...?

.

Izana trên PV mới của Anime nè TvT Tui hú hét nãy giờ á, mê quá cứu tui 

(;'༎ຶД༎ຶ')



*Bonus thêm mấy tấm official art có Izana, mới ra PV chính thức cái là Haitani với Izana oanh tạc khắp nơi luôn:) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro