Chương 6: Cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm dần buông xuống, bóng tối bủa vây lấy không gian. Trong cái tiết trời lành lạnh buổi chớm đông, trong khu trường học rộn vang tiếng cười nói ngày trước nay trở nên điêu tàn, lặng thinh, Thiết Thái cảm thấy đói, thấy lạnh. Lạnh, lạnh lắm! Sương buông xuống làm tầm nhìn mịt mù. Kẹt nơi căn phòng ẩm thấp, xung quanh em là những bức tường xi măng cứng nhắc. Dõi mắt ra ngoài trời chẳng thấy chút gì, dù chỉ là một ánh đèn đường sáng leo lắt phía xa. Lạnh trên đôi tay tê cứng, lạnh trong lòng. Em nhớ đến những bữa cơm quây quần ngồi ăn cùng với bố mẹ, tự hỏi trong lòng khi này hai người họ đã sao rồi. 

Kể từ sáng tới giờ, mọi chuyện đều diễn ra thật nhanh và đột ngột. Hi Tiếu Thiết Thái không kịp thích nghi với sự thay đổi trong cuộc sống sinh hoạt của mình. Bố em, mẹ em, liệu có còn an toàn? Khi em đặt ra câu hỏi này, ấy cũng là lúc nhịp tim của em dần trở nên hấp tấp. Thiết Thái không thể chấp nhận sự thật nghiệt ngã rằng việc gia đình thân thương của em có khả năng đã hoàn toàn biến hết thành những con quái vật gớm ghiếc, và em là kẻ duy nhất còn sót lại. Không muốn chấp nhận một chút nào. Em không muốn chấp nhận.

Tu Nhị lại khác em, trông hắn ta có vẻ dửng dưng lắm. Trong đầu hắn lờ mờ hiện lên hình ảnh dây thắt lưng, những chai thuỷ tinh vỡ nát cùng những cú đấm vung lên đầy bạo lực. Mỗi khi  lặng, những lời chửi rủa thô tục, đầy thù hằn như trào lên, văng vẳng bên tai Tu Nhị. Đối với những tổn thương mà kẻ gọi là cha đã đem đến cho hắn trong quá khứ, thực lòng thì Bán Gian Tu Nhị bây giờ chỉ ước gì thằng già ăn bám ở nhà hắn chết quách đi cho rảnh nợ. 

Trông Thiết Thái co cụm lại, hắn nhẹ nhàng thở dài. 

Tu Nhị đang nghĩ lan man, bất chợt, hắn như sực tỉnh. Lắng tai nghe tiếng loa đài vọng về từ nơi xa xăm, mạch đập nơi trái tim Tu Nhị dần gia tốc. Thứ âm thanh rè rè cũ kĩ ngày thường bị lãng quên, chìm trong sự ồn ào của phố thị xưa kia giờ vang lên trong tịnh mịch vô ngần. Dẫu cho hắn ta không có gì để lưu luyến, thanh âm ấy vẫn như cũ mang đến cho Tu Nhị cảm giác hoài niệm, cô đơn cùng lạnh lẽo. 

"... Đây là tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà."

Bảy giờ, vậy mà đã bảy giờ! Thiết Thái cũng đồng thời nghe được. Em không khỏi cảm thấy ngạc nhiên thốt lên:

-Là đài tiếng nói Việt Nam! Anh Nhị, anh có nghe thấy không?

-Anh có.

Tu Nhị trông em có vẻ phấn chấn hơn, bấy giờ mới để lộ ra nụ cười. Được hắn đáp lời, Thiết Thái liền thắc mắc mà rằng:

-Thế nhưng không phải mọi nơi đều đang như chúng ta hay sao? Lẽ nào tầm ảnh hưởng của đại dịch này không lớn như tưởng tượng hở anh?

-... Cứ lắng tai nghe đi nào. 

Tu Nhị cười cợt, pha trò:

-Tính ra đây là lần đầu tiên anh biết nội dung bản tin phát thanh trong ngày đấy Thiết Thái.

Chờ một đoạn nhạc qua, một giọng nữ vang lên, rè rè, đôi khi bị vùi lấp trong tiếng nhiễu loạn của sóng vô tuyến cùng tiếng thét gào khàn đặc của bầy xác sống.

"Đây là buổi phát thanh vì an ninh Tổ Quốc."

"Thông báo khẩn."

Giọng nữ phát thanh viên điềm đạm, nghiêm túc dõng dạc nhấn mạnh. Thiết Thái vừa âm thầm bội phục tác phong làm việc của cô, vừa cố gắng dỏng tai nghe ngóng để chắc chắn rằng bản thân không bỏ sót điều gì. Nữ phát thanh viên tiếp tục nói:

"Hiện tại, toàn thể Việt Nam ta đều đang phải đối đầu với một cơn đại dịch quái ác hoành hành khắp mọi miền Tổ Quốc. Đây là một loại dịch bệnh mới vô cùng nguy hiểm, chưa từng có trong bất kì ghi chép nào xưa nay. Bà con cô bác, anh chị em, nếu như còn ai nghe được tin tức này, xin mọi người hãy khoá chặt cửa nẻo, cố gắng cầm cự cho đến khi cơ quan đặc nhiệm và lực lượng chức năng đến giải cứu." 

"Theo như số liệu mới được Bộ Y Tế thống kê cùng nguồn tin từ nhiều khu vực, những ca đầu của loại bệnh này chỉ vừa xuất hiện trong khoảng thời gian từ 7 giờ tới 9 giờ sáng ngày hôm nay, cho đến thời điểm hiện tại, ước tính con số người nhiễm đã lên đến năm trăm nghìn người bao gồm hai vùng trọng điểm nằm ở thủ đô Hà Nội cùng thành phố Hồ Chí Minh. Với sức lây lan mạnh mẽ chưa từng thấy trong lịch sử cùng những triệu chứng cực đoan khó hiểu, các bác sĩ tại tuyến đầu hiện tại vẫn đang cố gồng gánh hết mình để tìm ra phương pháp khắc phục một cách hiệu quả nhất..."

-Lũ xác sống... Chúng nó đang dồn về nơi tiếng loa đài.

Tu Nhị hướng mắt nhìn xuống lũ thây ma bên dưới, nhận ra điều này liền khều Thiết Thái. Em cũng để ý đến hành vi của lũ xác sống, trong lòng rục rịch. Cơ hội đã đến trước mắt, nhưng cả hai nên làm gì đây? Chợt, Tu Nhị móc từ trong túi áo ra một chùm chìa khoá xe, âm thanh leng keng chìm trong tiếng hỗn loạn.

-Anh có đỗ xe máy bên dưới nhà để xe.

-Nhưng em nhớ anh đi bộ đến đây mà?

-...

Tu Nhị im lặng một hồi, lại nói:

-Anh có mượn bạn anh cái xe.

-Sáng sớm, không thể đi xe ra ngoài trường, anh Nhị mượn làm gì?

-... Đừng để ý tiểu tiết. Nói chung là anh có xe.

Tu Nhị lại tới với lấy cái chổi để trong góc nhà, tháo ra cán chổi, thu về một cây gậy sắt dài. Hắn ướm thử trong lòng bàn tay, cảm thấy khá vừa vặn. Tu Nhị nhìn về phía em, trong đêm tối, em cảm thấy ánh mắt hắn ta như đang sáng lên. Khúc khích cười, Tu Nhị hỏi em:

-Làm một ván cược không, Thiết Thái?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro