Ly Chu | Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP Ly Luân x Triệu Viễn Chu (Có nhiều đoạn liên quan đến Chu Yếm)

Tác giả: 光绪 (Quang Tự)

Triệu Viễn Chu từ trong nhà đẩy cửa tre trúc, cảm giác lạnh lẽo lập tức ập đến, trước mắt là một khoảng trắng xóa. Triệu Viễn Chu chậm rãi bước ra khỏi nhà, chân trần đạp lên lớp tuyết mềm, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Cây đào trong sân nhỏ bị phủ kín bởi một lớp chăn tuyết dày. Triệu Viễn Chu kéo chặt lại áo khoác trên người.

Triệu Viễn Chu nheo mắt, ngước nhìn mặt trời trên bầu trời, lẩm bẩm: "Lâu rồi không có tuyết rơi..." Lần trước tuyết rơi, y vẫn còn là một Chu Yếm đầy sức sống. Mặt trời rất lớn, chiếu sáng gương mặt tái nhợt của y, ánh nắng ấm áp nhưng không thể sưởi ấm trái tim Triệu Viễn Chu, cũng không thể tan chảy lớp "sương" trong lòng y

Đã lâu rồi Triệu Viễn Chu không bước ra khỏi sân, từ sau sự việc đó, y sống một cuộc sống tiêu cực, ngày qua ngày trôi qua trong mơ hồ. Những ngày này, y đã gầy đi nhiều. Triệu Viễn Chu tự hỏi lòng mình nhiều lần, tại sao lại khổ sở như vậy? Nếu đã làm, tại sao lại không dám đối mặt với Ly Luân? Cả ngày trừng phạt bản thân có ích lợi gì? Chẳng qua chỉ là tự làm tiêu hao chính mình, để tâm hồn nhận được một chút an ủi mà thôi.

Đứng lâu, mắt cá chân trần trắng như tuyết cũng đã bị lạnh đến đỏ lên. "Không nghĩ nữa, hôm nay là một ngày tốt, thích hợp để ra ngoài." Triệu Viễn Chu đứng trong tuyết, ném áo khoác trên người sang một bên, giang rộng cánh tay cảm nhận cái lạnh thấu xương. Cái lạnh thấm vào tận xương tủy nhưng Triệu Viễn Chu lại không cảm thấy lạnh, ít nhất nó có thể giúp y tỉnh táo, đối mặt với thực tại.

"Phù~" Triệu Viễn Chu thở ra một hơi, hơi thở hòa quyện vào không khí lạnh lẽo. Tuyết rơi trên hàng mi dài của Triệu Viễn Chu, tan chảy rồi trượt xuống từ khóe mắt y như những giọt nước mắt âm thầm, Triệu Viễn Chu cúi đầu cảm nhận hơi thở của mùa đông. Có vẻ như y đang nhớ lại mùa đông năm đó.

"Ly Luân! Tuyết rơi rồi!" Chu Yếm vui vẻ gọi Ly Luân trong nhà.

Thời tiết ở Đại Hoang rất bất thường, không theo quy luật. Điều này khiến Chu Yếm rất trân trọng và thích thú, mặc dù trời có tuyết nhưng mặt trời lại đặc biệt ấm áp. Ly Luân lấy ra một chiếc áo choàng có quả cầu lông trắng và được thêu một vài sợi tơ bạc, Ly Luân treo nó trên tay. Hắn ngồi trên băng ghế đá nhìn Chu Yếm, Chu Yếm đưa tay ra cảm nhận tuyết rơi vào lòng bàn tay, vừa lạnh vừa nhột nhột. Thật lạ!

Chu Yếm vẫn còn hứng thú muốn bắt lấy tuyết trong không trung, nhưng không thể bắt được, có chút tức giận.

Ly Luân ấn giữ Chu Yếm đang nghịch ngợm để cài chặt áo choàng cho y

"Khụ khụ, ừm…" Ly Luân cài quá chặt, Chu Yếm không hài lòng nói: "Ngươi muốn siết chết ta sao?"

Chu Yếm hơi cáu kỉnh, còn Ly Luân hiếm khi tức giận: "Ai bảo ngươi giữa trời đông không mặc đồ đàng hoàng mà chạy lung tung." Tuy trong lời nói có vẻ giận nhưng trong ánh mắt đầy lo lắng, chẳng có chút tức giận nào.

Tuyết rơi trên chóp mũi Chu Yếm, mang theo cảm giác nhột nhột: "Hắt xì~"

Chu Yếm không kìm được hắt hơi, giọng nói cũng trở nên ngạt ngào.

"Ly Luân, đừng giận nữa có được không ~"

Chu Yếm lắc lắc cánh tay của Ly Luân, Ly Luân bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy hưởng thụ.

"Lần sau đừng như vậy nữa có được không?" Ly Luân nhéo má Chu Yếm.

"Ừm," Chu Yếm cọ cọ vào lòng Ly Luân như một chú mèo con, Ly Luân vuốt ve cái đầu tròn của Chu Yếm. Chu Yếm rút ra khỏi vòng tay ấm áp, đôi má hơi ửng đỏ.

Ly Luân chuẩn bị quay vào nhà thì bị một quả cầu tuyết nhỏ ném trúng.

"Chu Yếm!" Ly Luân tức giận kêu lên.

"Hừm" Chu Yếm lè lưỡi, Ly Luân cũng tham gia vào trò chơi này. Điều đó khiến Chu Yếm càng thấy vui hơn.

Hai tiểu yêu, một ném một trốn, đuổi bắt trong tuyết, chơi đùa một cách thật trẻ con. Tiếng cười đùa vang lên không ngừng, không biết đã bao lâu, cuối cùng cả hai đều mệt mỏi.

Ly Luân nằm đè lên người Chu Yếm, hai người nhìn nhau cười "Ha ha ha."

Ly Luân lật người nằm bên cạnh Chu Yếm, tay họ đan chặt vào nhau, cả hai cùng ngước nhìn lên bầu trời. Ly Luân và Chu Yếm nằm trong tuyết như hai chú chim cánh cụt, giang tay ra lướt trên tuyết. Hai người rũ rũ tuyết trên đầu, kết quả là Ly Luân rũ trúng vào mặt Chu Yếm, Ly Luân cười ngượng ngùng.

Cho đến khi Chu Yếm bước ra khỏi tiểu viện, cảm nhận những cơn gió lạnh, mới nhận ra tại sao hôm nay lại ấm áp đến vậy. Hóa ra là do kết giới của Ly Luân, lúc nãy y chơi quá vui nên không để ý.

Chu Yếm hái một bó hoa lê mang về tặng Ly Luân. "Ly" Luân, thì tặng hoa lê vậy, coi như là cảm ơn hắn. Nhưng điều mà Chu Yếm không biết là, hoa lê có ý nghĩa là sự ngây thơ, tượng trưng cho tình yêu trong sáng và thuần khiết, nhưng đồng thời cũng mang hàm ý về sự chia ly. Có lẽ kết cục của họ đã được định sẵn từ lâu.

Dù cho có tốt đẹp đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ không thể quay trở lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro