Chuong 1: Tai nạn bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới tàng cây anh đào, sương mù nhàn nhạt bao phủ bốn phí thoạt nhìn như mộng như ảo. Một nam tử trẻ tuổi thon gầy, giá y cao quý đẹp đẽ ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

Hoa đào đỏ rực từng đoá theo gió lay động bay lượn xung quanh hắn. Bề ngoài hắn thanh tú tuấn mỹ, mặt mày như hoạ, nước da tái nhợt lộ vẻ yếu ớt bệnh tật nhưng lại không chút nào tổn hại đến dung mạo của hắn. Đặc biệt là đôi mắt như sao trên trời, trong suốt, sáng ngời, sạch sẽ thấu triệt đồng thời cũng mang theo một cỗ ngạo khí nói không nên lời, lạnh nhạt mà xa cách, mi gian một nốt chu sa đỏ tươi loé ra lưu hoa càng khiến cho đôi mắt mắt kia thêm phần liễm diễm, quang hoa ngàn vạn. Hai tay thon dài đặt trên ngọc tiêu tinh xảo, đặt hờ hững trên cánh môi đạm như nước nhẹ nhàng thổi, thần sắc bình tĩnh lại mang theo một tia đau thương nhàn nhạt, đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất của nội tâm – Mang đến một cảm giác đau đớn. -..- XX Công viên: " Bức tranh Âu Dương Minh Nhật thứ chín mươi chín hoàn thành..."

Buông bút vẽ trong tay ta tủm tỉm cười, một mặt hạnh phúc mơ màng, xem tiểu mỹ nhân có một nốt chu sa trong tranh, miễn cưỡng ngả người về sau dựa trên lưng ghế, hướng lên trời thở dài duỗi nhẹ cái thắt lưng.

" Đại thẩm, bức hoạ này bao nhiêu tiền, ta muốn mua."

Một học sinh ăn mặc tinh sảo, lưng đeo balo màu đỏ mười bốn mười năm tuổi đang ngạo mạn, ngưỡng cằm lỗ mũi hướng lên trời chỉa vào bức tranh ta vừa hoạ xong, không lớn không nhỏ khinh thường nói với ta.

Đại, đại, đại, đại....Đại thẩm?

Lão nương ta tháng trước vừa mới qua sinh nhật lần thứ hai mươi, đúng là đang trong thời kỳ tinh thần phấn chấn, thanh xuân tươi đẹp.

Nàng thế mà bảo ta đại thẩm!

Ta có già như vậy sao (uỷ khuất)!!!

Ta hít sâu một hơi.

Vâng, chịu sự giáo dục của nền văn hoá Trung Hoa, truyền thống kính già yêu trẻ, trân trọng khoan dung với những đoá hoa tương lai của đất nước.

Ta cố kiềm chế cảm xúc muốn huy một cái tát chụp tới quang nàng đến góc tường, ta miễn cưỡng tươi cười, từ trong kẽ răng rít từng chữ từng chữ một, tích lại thành một câu hoàn chỉnh :

« Tiểu muội muội, thật xin lỗi, bức tranh này ta không bán. »

Chỉ bằng thái độ ngạo mạn vô lễ hiện tại, liền tính ta đem bức tranh bán cũng tuyệt đối không bán cho nàng. Huống chi tranh của ta từ trước đến giờ đều không bán cho người.

Nói đến vẽ tranh, ta còn có một đoạn chuyện xưa không thể không nói.

Có người học vẽ tranh là vì hứng thú, có người học vẽ tranh là vì bị người nhà ép buộc, có người học vẽ tranh là vì không thể không vẽ. Mà ta học vẽ tranh chỉ vì một người- Âu Dương Minh Nhật.

Chuyện này phải kể từ ba năm trước a.

Thời điểm đó ta đang học cấp ba, một lần ngẫu nhiên ta nghe được bạn học bên cạnh đang nói về Âu Dương Minh Nhật.

Ta nhất thời tò mò, thuận miệng hỏi một câu, « Âu Dương Minh Nhật ? Ai a ?

Kết quả, bạn học kia thoạt giống như uống máu gà, đối với ta tiến hành tẩy não, nước miếng từng chấm từng chấm nhỏ tung bay xung quanh. Đem Âu Dương Minh Nhật thổi đến thiên vô cố nhân, địa vô lai giả, phong hoa tuyệt đại, độc nhất vô nhị, đặc biệt mi tâm hắn có một nốt chu sa đỏ tươi như máu, đẹp đến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, hoàn toàn là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở....( Đằng sau lược bỏ n vạn chữ).

Nói ngắn gọn lại Âu Dương Minh Nhật hắn chính là nhân vật cấp thần tiên, không, căn bản chính hắn so với thần tiên còn hoàn mỹ hơn. - lời này là đồng học kia nói, cũng không phải ta nói.

Ta nghe hắn nói một cách ghê tởm toàn thân không tự chủ nổi lên một tầng lại một tầng da gà, kém chút muốn phun.

Đã quên nói, đồng học kia của ta là nhất nam, cố tình còn là một đỉnh đỉnh soái ca như ánh mặt trời.

Để cho người thấy soái ca mặt trời, mắt nổi tim hồng, hai tay chữ thập, gương mặt ngưỡng mộ với một nam nhân, thỉnh thoảng lại phao cái mị nhãn, õng ẹo làm dáng.

Ngươi không bị ghê tởm muốn phun ta đều bội phục ngươi.

Sau lại, liền vì nguyên nhân như vậy, chúng ta hai người kết xuống tình cách mạng hữu nghị, này trực tiếp vượt qua mối quan hệ bạn bè thông thường tiến nhập tình bạn tri kỷ. Cảm tình tốt đến mức lão sư chúng ta đều cho rằng chúng ta yêu sớm, đoạn thời gian đó lão sư liền đem chúng ta vốn dây tơ hồng đã chả có mấy sợi càng biến thành một mảnh cánh đồng hoang vu lạnh lẽo.

Khụ khụ... ngượng ngùng, theo quán tính xả ra, chúng ta hiện lại lại xả trở về.

Bạn hữu này có lẽ cảm thấy phun lên ta một mặt nước miếng có điểm ngượng ngùng, đặc biệt hào phóng tặng ta một tấm áp phích tinh mỹ « Âu Dương Minh Nhật ». Lúc ấy ta chỉ cảm thấy nếu là một người con gái, mi tâm có một nốt chu sa chí, cái này kêu mỹ nhân chí, khẳng định là đẹp khuynh quốc khuynh thành ; nhưng đây là thẳng nam a, mi tâm có một nốt chu sa chí, này tính chuyện gì a, thoạt nhìn khẳng định đặc biệt quái.

Nhưng chỉ nhìn liếc mắt vào tấm áp phích kia một cái ta liền hoàn toàn rơi vào tay giặc, hoàn toàn mất phương hướng không biết đường về.

Sau lại bởi vì muốn tự tay hoạ hắn xuống bức tranh ta liền dứt khoát kiên quyết bất chấp khi ấy trong nước thịnh hành thi vào đại học chuyên nghiệp, ghi danh vào một học viện mỹ thuật hạng ba, chuyên học vẽ tranh. Thuận lợi ở chỗ bản thân ta vốn không cha không mẹ, cô đơn một mình mới tránh bị họ trách móc than vãn.

Đến giờ phút này lại có mội tiểu loli ngạo mạn dám ngăn đón ở trước mặt ta, ngữ khí cường ngạnh mang theo mệnh lệnh mở miệng nói : » Không được, bức hoạ này tôi muốn chắc rồi, cô phải bán cho tôi, cô ra cái giá đi. »

Ra cái giá, nha đầu kia khẩu khí thật đúng là không nhỏ.

Cái miệng ra mệnh lệnh này cũng không phải là một loại khiến người ta ghét.

« Tiểu muội muội, ta nói lại lần nữa, bức hoạ này ta không bán, em nếu muốn mua tranh trong cửa hàng có rất nhiều, em có thể đi nơi đó mua, bái bai. »

Hướng nàng làm tư thế không tiễn, ta bắt đầu thu thập đồ vật.

« Những bức hoạ đó tôi đều không cần, tôi chỉ muốn bức hoạ của cô, tôi có thể cho cô tiền. »

Vừa nói nàng vừa hướng bên trong balo học sinh màu đỏ lấy ra ví tiền, lại từ trong ví lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn.

« Ba trăm khối có đủ hay không ? »

« .... »

« Năm trăm ? »

«..... »

« Một ngàn ? »

« ...... »

« Hai ngàn ? »

« ...... »

Nhìn trong tay nàng một xấp tiền mệnh giá lớn, ta ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi đầy mặt.

Cái xã hộ gì thế này a, trong tay một đứa oắt con đều có nhiều tiền như vậy, nàng hoàn toàn không sợ bị cướp sao? Nhớ năm đó, thời điểm ta mười bốn mười năm tuổi, tiền tiêu vặt trong tay cho tới tận bây giờ cũng không vượt quá hai trăm.

Đồng dạng là người, ngươi nói sao lại chênh lệch lớn như vậy a?

" Hai ngàn không đủ? Ta cho ngươi... »

Ta xem nàng hoàn toàn là muốn tiếp tục bỏ tiền ra bên ngoài, vộ vàng ngăn trở, » Ngừng ! em không cần lại đào, bức hoạ này chị thật sự không bán, liến tính em lại cho chị nhiều tiền đều giống nhau. »

Vừa nói xong ta liền xoay người, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tuỳ thời chạy lấy người.

« Cô sao có người như vậy, đem bức hoạ bán cho tôi thì sẽ chết à ? »

Tiểu loli chọc tức chính là liên tục dậm chân, nghiến răng nghiến lợi.

« đúng là không chết.... Nhưng sẽ sống không bằng chết. »

Ta cũng không quay đầu lại, hướng nàng rống lên một câu như vậy rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.

« Đây là cô bức ta. »

Trầm mặc nửa ngày, nàng nhíu mi, hung hăng cắn xuống, đem một xấp tiền mệnh giá lớn nhén vào trong tay ta, cầm lên bức hoạ của ta liền như tên rời cung phóng vụt ra ngoài.

Ta nhất thời trợn mắt há mồm, lệ rơi đầy mặt.

Này là cái thế đạo gi a, giữa ban ngày ban mặt còn có người can đảm cướp đoạt đồ vật.

Aaaaaa..... Nha đầu kia chỗ nào giống đoá hoa nhỏ của tổ quốc chứ, hoàn toàn là bộ dạng hung ác tàn bạo của thực nhân hoa. Đối với nàng thủ hạ lưu tình chính là đối với bản thân hạ độc thủ a.

« Tên trộm tranh đáng chết, ngươi đứng lại cho lão nương. »

Ta bi phẫn ngửa mặt lên trời thở dốc, cũng không quản đồ vật này nọ còn chưa thu dọn, chạy đuổi theo.

Với ta mà nói bức hoạ kia mới là quan trọng nhất.

Khi nàng chạy nhanh ta cũng liền chạy nhanh, khi nàng chạy chậm một chút ta cũng vẫn như cũ chạy nhanh một chút. Cứ như vậy đuổi theo nàng vẻn vẹn nửa giờ, trên đường nhỏ công viên yên tĩnh người truy ta đuổi đến náo nhiệt phi phàm. Ta... vẫn không thể đuổi được nàng.

Đột nhiên nàng liền ngừng lại, một mặt tái nhợt, ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ.

Ha ha... nàng rốt cuộc chạy không nổi.

Trong lòng ta vui vẻ, cũng bất chấp bản thân đã mệt đến nửa chết nửa sống, dùng hết khí lực bú sữa tăng nhanh tốc độ, vui sướng dạt dào hướng nàng phóng qua.

Nếu lúc cấy ta không chỉ nghĩ mỗi việc muốn lấy lại bức hoạ của mình thì sẽ chú ý tới nơi cái tiểu nha đầu lúc này đang đứng là chính giữa đường cái.

Nếu lúc ấy ta không chỉ nghĩ mỗi việc lấy lại bức hoạ của mình thì sẽ nhìn đến gương mặt tiểu nha đầu kia tái nhợt cùng với ánh mắt hoảng sợ, nếu lúc ấy ta không chỉ nghĩ mỗi việc lấy lại bức hoạ của mình thì sẽ chú ý tới một chiếc container đang phóng thẳng tới chỗ nàng.

Đáng tiếc chính là trên thế giới này cho tới bây giờ đều không có nếu như...

Sở dĩ ta còn nghĩa vô phản cố, thí điên thí điên đuổi theo chạy tới.

Sau đó khi ta một phen đem nàng đẩy ra thì bị xe tải đánh bay, thời điểm đau nhức lan tràn toàn thân, trong đầu ta chỉ có một câu nói, « Nha, là tên hỗn đản cặn bã nào mà ở giữa đường ném loạn vỏ chuối như vậy a. »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan