Chương 4: Xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huống chi, bản thân Quan Tuyết cũng đối với hôn ước này không có hứng thú, từ lâu đưa ra việc giải trừ hôn ước này không chỉ một lần, nhưng vẫn bị hắn áp chế đến bây giờ, hắn tự nhận là đã không làm thất vọng Lý gia.

Lòng của Lý Thiên Hàn triệt để nguội lạnh, Quan gia có thể quật khởi, trước đây cũng không thể thiếu Lý gia hỗ trợ, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, đối phương sẽ qua sông đoạn cầu như vậy:
"Đan dược và tửu lâu, Lý gia ta cũng không muốn, Lý gia ta không phải không có những thứ này, Quan Nhạc huynh, đây là lần cuối cùng ta xưng hô ngươi là Quan Nhạc huynh, từ nay về sau, ta và ngươi không còn giao tình gì nữa."

Hít sâu một hơi, Quan Nhạc đứng dậy rời đi:
"Thiên Hàn huynh, đã đến nước này, ta cũng không còn gì để nói, lần này là Quan gia ta sai, cáo từ."

Lý Thiên Hàn vung tay lên, vô hình kình khí bộc phát, bình ngọc bay về phía Quan Nhạc:
"Mang đan dược đi đi."
Đưa tay tiếp bình ngọc, Quan Nhạc trầm mặc rời đi.
Ken két!
Đợi Quan Nhạc đi ra phòng khách, Lý Thiên Hàn sinh sôi bóp nát tay vịn ghế ngồi, sắc mặt tái xanh.
Mấy ngày sau, Quan gia phái người đưa thư giải trừ hôn ước tới, cùng lúc đó, toàn bộ Lý gia thậm chí toàn bộ Vân Vụ Thành đều biết chuyện này.
Vô hình chung, Lý gia cùng Lý Phù Trần đều trở thành trò cười của mọi người. Lúc rãnh rỗi, đám người này không phải đem chuyện này làm đề tài tán gẫu, thì đề tài cũng là Quan Tuyết trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, trong lòng ai cũng hiểu, Quan gia muốn nhất phi trùng thiên, sớm được Thương Lan Tông thu làm đệ tử, đây chính là chuyện chưa từng có của Vân Vụ Thành trăm năm qua.
"Nghe nói không, Quan gia Quan Tuyết muốn giải trừ hôn ước với Lý Phù Trần."
"Thật đáng tiếc, thiên phú không có không nói, ngay cả vị hôn thê cũng mất, đả kích lớn nhất trên thiên hạ cũng đến như thế a."
"Hừ, hắn mất mặt thì mất mặt một mình hắn là được rồi, còn liên lụy tới Lý gia mất mặt theo."
"Đừng nói nữa, hắn tới kìa."
Bên cạnh con đường nhỏ, tiếng nghị luận hơi ngừng lại.
Vẻ mặt của Lý Phù Trần không thay đổi đi qua những người kia.
Quan Tuyết giải trừ hôn ước với hắn, hắn một chút cũng không có kinh ngạc, từ sau khi đối phương bày ra thiên phú kinh người, cũng đã chậm rãi thay đổi, tuy rằng bề ngoài vẫn biểu hiện ôn hòa lễ phép như cũ, nhưng kiêu ngạo từ trong xương tuỷ, không cách nào che giấu được, đây là một loại kiêu ngạo của thiên tài, người tài năng tầm thường ở trong mắt nàng cũng không khác với người bình thường là mấy, cho nên hiện tại hắn chỉ có một chút chua xót nhàn nhạt mà thôi.
Chân chính làm Lý Phù Trần không chịu nổi, chính là Quan gia qua sông đoạn cầu.
Trước kia Quan gia mới tới Vân Vụ Thành, bị các gia tộc khác chèn ép, không có Lý gia ủng hộ, Quan gia căn bản không cách nào đặt chân tại Vân Vụ Thành, chính vì thế, Lý gia còn đắc tội với một trong bốn đại gia tộc của Vân Vụ Thành là Dương gia.
Lý Phù Trần lẩm bẩm nói:
"Đây là nhân tình ấm lạnh sao?"

Giống như ngày thường, Lý Phù Trần đi tới ngọn núi phía sau Lý gia.

Hắn thích đứng ở chỗ cao, có thể là vì trong nội tâm hắn đã nghĩ muốn trở thành một cường giả, bao quát chúng sinh.

Khí trời hôm nay có chút kỳ dị, bầu trời thay đổi bất ngờ, mây như thuỷ triều, lộ ra 1 tia kim sắc.

"Nếu 1 ngày kia, ta có thể 1 quyền đánh tan đám mây này, coi như chết cũng không tiếc."
Lý Phù Trần bắt chước 1 quyền đánh lên trời, ảo tưởng quyền kình có thể xỏ xuyên qua tầng mây kim sắc này, đánh thẳng vào tinh không.

Nhếch miệng cười, Lý Phù Trần đang định xuống núi.
Bỗng nhiên, hắn giật mình.

Trong tầm mắt của hắn, tầng mây kim sắc bị phá vỡ một cái động lớn, 1 đạo lưu quang kim sắc bay ra, bắn tới hắn, tốc độ cực nhanh, thời gian giống như dừng lại, trong trời đất, vắng vẻ không một tiếng động.

Lý Phù Trần muốn chạy trốn, nhưng thân thể căn bản là không nhúc nhích được.

Kim quang chói mắt, Lý Phù Trần nhịn không được nhắm hai mắt lại, sau một khắc, mi tâm của hắn nóng lên, ngất đi.

Lý Phù Trần ngủ rất quen thuộc, giống như còn làm 1 cái cái gì mộng, thẳng đến bị nơi xa truyền đến thanh âm đánh thức, hắn còn ở hồi tưởng trong mộng người kia.

Cái kia ngồi ở dưới tàng cây, uống trà đậu miêu bạch y nam nhân, đến tột cùng là ai?

Vì cái gì sẽ xuất hiện ở chính mình trong mộng?

Chờ Lý Phù Trần tỉnh lại, thì sắc trời còn không tối mà trong lòng hắn là 1 người.

Người này thoạt nhìn chỉ chừng 20 tuổi, vóc người thanh mảnh, có thể coi là hơi gầy, ngũ quan tuyệt mỹ giống như tượng ngọc, tìm không ra 1 chút tỳ vết. Cậu vận trường bào tinh xảo, toàn thân trắng tuyết, không nhiễm bụi trần, ngoại trừ vài lá trúc vàng điểm xuyết trên vạt cùng diềm ống tay áo ra thì không còn trang sức nào nữa. Ngọc quan kim sắc buộc gọn mái tóc dài tới eo, từng sợi nhẹ nhàng lay trong gió, tiên khí mơ hồ, thận trọng thanh quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro