52 - 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


52

Lam Vong Cơ đồng dạng thu được mệnh lệnh triệu hồi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thu thập một chút vật tùy thân chuẩn bị rời đi, lại ở trên đầu giường phát hiện dây cột tóc của Ngụy Vô Tiện.

Y nhặt lên dây cột tóc xem xét sau một lúc lâu, liền tính toán đi gõ cửa phòng Ngụy Vô Tiện, đi không được hai bước liền thấy Ôn Ninh từ cửa phòng Ngụy Vô Tiện ra tới, còn đối với trong phòng hành lễ.

“Như vậy ta cáo từ trước, công tử ngài bảo trọng.”

Ôn Ninh rời khỏi liền thấy Lam Vong Cơ, thiếu niên tuấn tú trên khuôn mặt lộ ra một chút mờ mịt.

“Hàm Quang Quân…… A, Lam công tử, ngài tìm Ngụy công tử?”

“ Ừ.”

Nghe được cái xưng hô đột nhiên sửa lại kia, Lam Vong Cơ trong lòng sáng như tuyết, có trong nháy mắt, y rất muốn ngăn lại Ôn Ninh truy vấn một ít việc, nhưng rất nhanh lại ngừng lại.
Kỳ thật mình cùng Ngụy Vô Tiện từng là quan hệ gì, mình đã có điều định luận. Muốn hỏi, không bằng liền đi hỏi Ngụy Vô Tiện.

Nhìn hướng Ôn Ninh rời đi, Lam Vong Cơ nắm chặt dây cột tóc trong tay, tâm niệm vừa động liền thu vào trong túi ngầm của áo ngoài.

53

Lam Vong Cơ vừa nhìn vào trong cửa phòng chưa khép lại, lại thấy Ngụy Vô Tiện đang lấy một loại tư thế hữu khí vô lực ghé vào trên bàn, nhéo giữa mày, biểu tình nhìn như có chút hậm hực.

“Ngụy công tử.”

“A…… Vừa lúc, Ôn Quỳnh Lâm vừa mới cùng ta nói bách gia bên này muốn trước thu quân, có một số việc ta cảm thấy có thể cùng ngươi thương lượng một chút.”

Vừa nghe đến thanh âm của y, Ngụy Vô Tiện lập tức thẳng tắp mà ngồi dậy. Không biết có phải ảo giác hay không, Lam Vong Cơ phát hiện hốc mắt hắn hơi hơi ửng đỏ, một khuôn mặt giống như miễn cưỡng cười vui, thoạt nhìn có chút ủy khuất.

“Như Trạch Vu Quân suy đoán, Ôn thị lần này hành vi tuy giống dương mưu, nhưng Kỳ Sơn bên trong có mâu thuẫn. Ta cảm thấy hơi làm nghỉ ngơi chỉnh đốn, có thể một lần tấn công đến Kỳ Sơn.”

Tiếp theo Ngụy Vô Tiện nói mười lăm phút, tất cả đều là biện pháp đối phó Kỳ Sơn. Nhắc tới chính sự, dáng vẻ mất mát mới vừa rồi đã bị hắn chỉnh đốn xong ném tới sau lưng, nhưng là Lam Vong Cơ cảm thụ ra được người này đang trốn tránh chuyện gì đó.

“Thời gian cũng không sai biệt lắm, ngươi cũng nên cùng người Lam gia các ngươi hội hợp rồi.”

Quả nhiên, hắn vừa nói xong liền nhấc chân phải đi, Lam Vong Cơ vội vàng giữ chặt ống tay áo của hắn.

“Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“…… liên quan đến việc tối hôm qua?”
Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút.

“Kỳ thật cũng không có gì, chính là nhớ tới chuyện trước kia, nhất thời cảm khái ngàn vạn, nhịn không được liền muốn tìm một chỗ bình tĩnh một chút.”

“Ngươi đêm qua thổi khúc đó, tập từ nơi nào?”

Hắn nghe ra đối phương trong giọng nói có ý trốn tránh, không tự chủ cũng sinh ra một chút nôn nóng, đơn giản liền chọn điểm Ngụy Vô Tiện muốn chạy trốn mà đâm.

Câu hỏi vừa ra, Ngụy Vô Tiện rõ ràng nụ cười nơi khóe miệng cũng không giữ được.

Hắn trầm mặc hồi lâu, lâu đến Lam Vong Cơ cơ hồ lại muốn mở miệng, lúc này mới chuyển tầm mắt qua.

“Khúc này là ngươi viết ra, chưa từng ngoại truyền, đương nhiên là tập với ngươi.”

“Là chuyện 『 đời trước 』?”

“…… Phải.”

“Có thể cùng ta nói tỉ mỉ tình cảnh lúc ấy hay không?”

"Có chút chuyện đời trước là cơ duyên xảo hợp, ở đời này bởi vì quá nhiều người trộn lẫn, trở nên hoàn toàn rối loạn", thanh âm hơi run, ngay cả đắng chát cũng rất rõ ràng, "Ngươi cũng đã không có ký ức đời trước, cũng đừng ở không đi gây sự đem mình trộn lẫn vào, thuận theo tự nhiên, tiêu dao bên ngoài mọi chuyện rất khoái hoạt không phải sao?"

Nói tới đây, y đã rất rõ ràng thái độ của Ngụy Vô Tiện là cái gì. Nhưng mà đáy mắt của Ngụy Vô Tiện không che giấu được mất mát, dẫn tới cổ tức chết sống không thuận trong đáy lòng y, trong nháy mắt liền thành lửa cháy lan ra đồng cỏ.

“Ta cũng không phải là hoàn toàn không có ký ức, Ngụy Anh.”

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện liền ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không che giấu được tâm sự tràn ngập không thể tin tưởng.

“Ngươi tới Cô Tô cầu học, vốn là nhiều lần xúc phạm quy huấn, ở Tàng Thư Các chép sách bảy ngày.”

Mặc dù cảnh trong mơ cũng không xem như ký ức chân chính, nhưng y ai không mơ, chỉ mơ thấy một mình Ngụy Vô Tiện, lại làm sao cũng không thể thuyết phục mình làm như mây khói thoảng qua.

“ Hội Thanh Đàm ở Kim Lân Đài, công tử Kim gia rót rượu, ngươi thay ta uống một hơi cạn sạch.”

Tối hôm qua khó khăn trắc trở liên tục đến khi ngủ, lại là ở trong mộng gặp nhau. Tàng Thư Các, Thải Y Trấn, Kỳ Sơn khu vực săn bắn, Tĩnh Thất…… Từng cái, từng cái toàn bộ rõ ràng như thế, những đoạn ngắn đó với y đều không phải là xa lạ, ngược lại như là y bị mạnh mẽ hủy diệt ký ức, lại dựa vào một đời tình cảm mà mạnh mẽ nhớ kỹ thuộc về Ngụy Vô Tiện hết thảy.

“Ngươi rõ ràng không thích thức ăn cùng quy huấn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng vẫn đều đợi ở Cô Tô.”

C
Một màn cuối cùng, y cũng không biết thân ở nơi nào, mà Ngụy Vô Tiện nằm ở bên cạnh người y, sợi tóc tán loạn, hơi thở thoi thóp, lại vẫn như cũ cong khóe miệng kêu y, từng câu từng chữ tình ý chân thành tha thiết, nói “Lam trạm, ta luyến tiếc ngươi”.

“Khúc không phải ta dạy ngươi, mà là vì ngươi bị thương……”

“Lam Trạm, ta sai rồi, thực xin lỗi.”
Y lời nói chưa xong, Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên ôm đi lên, đôi môi mềm mại trực tiếp phủ lên y.

54

Ngụy Vô Tiện rõ ràng mà cảm nhận được Lam Vong Cơ bị hắn ôm lấy cứng lại một chút.

Hắn dưới đáy lòng âm thầm nghĩ “Xong rồi, tuổi này Lam Vong Cơ rất ngây thơ, từ từ không biết sẽ làm sao ném mặt lạnh”, tiếp theo hắn liền cảm giác được Lam Vong Cơ đôi tay ôm ngược lại, lực đạo to lớn lại như bọn họ dĩ vãng ôm nhau như vậy.

Vốn chỉ là môi dán vào nhau, Lam Vong Cơ lại trước một bước liếm môi dưới của hắn, xâm môn đạp hộ mà xông qua hàm răng hắn, gia tăng nụ hôn này.

Ngụy Vô Tiện bị một nụ hôn này hôn đến đầu óc choáng váng, ngay cả Lam Vong Cơ hung hăng bóp eo hắn, hắn đều không cảm thấy đau.

Một hồi lâu hai người rời môi, Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vành tai đỏ lên của Lam Trạm, trong lòng vui sướng, trên mặt lại là buồn vui đan xen, khóe mắt không chịu khống chế mà phiếm ánh nước.

“Nhị ca ca còn nhớ rõ làm sao hôn ta? Vậy ngươi tối hôm qua sao lại không làm như thế làm đâu? Ngươi hôn ta, ta liền sẽ không ngủ không được. Ai, trái tim của ngươi nhảy đến thật nhanh a, thẹn thùng?”

Hắn vươn một tay đi sờ gương mặt nóng lên của Lam Vong Cơ, trong chốc lát lại đem mặt chôn ở trước ngực Lam Vong Cơ nghe tim y đập, Lam Vong Cơ mặc hắn như vậy lăn lộn một hồi lâu mới bắt được tay hắn, nhân tiện hủy diệt nước mắt trên mặt hắn.

“Vì sao không chịu nói…… Ngươi cùng ta là đạo lữ?”

Chợt nghe Lam Vong Cơ hỏi chuyện, Ngụy Vô Tiện trong lòng còn có điểm thấp thỏm, lại nghe một câu như thế, hắn liền đột nhiên có thể lý giải Lam Vong Cơ trong giọng nói tức giận từ đâu mà đến.

“Nếu ta không hỏi, ngươi liền tính toán giấu cả đời?”

Thấy hắn sững sờ, Lam Vong Cơ trầm khuôn mặt, lại hỏi một lần.

“Lam Trạm, không phải ta không cần ngươi, là bởi vì…… Đời trước trước khi ta cùng ngươi ở bên nhau, ta chết qua một lần sao? Không phải giả chết, là rõ ràng chính xác đã chết. Ta tự phụ thực lực hơn người, xử sự cuồng vọng, sau cuộc chiến Xạ Nhật, trừ bỏ ngươi, mỗi người đều muốn ta chết.”

Hắn liên tiếp do dự, không muốn đi trêu chọc Lam Vong Cơ, nguyên nhân đó là hắn sợ hãi.

Sợ hãi cơ quan tính hết, cuối cùng không bằng ý người. Mà hắn hại mình cũng không sao, lại không muốn liên lụy Giang gia, càng không muốn bị thương Lam Vong Cơ.

“Ngươi đã cứu ta một lần, vì ta ăn ba mươi roi giới tiên, nhưng mà ta mãi cho đến chết cũng không biết tâm ý của ngươi. Sau lại trời xui đất khiến, ta bị hiến xá cấm thuật kéo lại, lúc này mới cùng ngươi ở bên nhau. Ta sợ đời này cũng là số tuổi thọ trời định, hai mươi mấy tuổi sẽ phải chết. Ta không sợ chết, chính là ta sợ hại ngươi, nếu là hại ngươi cả đời đều không đợi được ta, ta……”

“…… Không cần chờ.”

Lam Vong Cơ ngăn trở lời hắn nói, thanh âm đã là nhu hòa vài phần.

“Cùng ta ở bên nhau, ngươi sẽ không chết.”

Ngụy Vô Tiện lại giật mình, trong lòng ấm áp, toại đem một tia băn khoăn cuối cùng vứt đến sau đầu.

“ Phải, ta khẳng định sẽ không để mình có cơ hội ném ngươi lại.”

Vốn hắn còn muốn hỏi Lam Vong Cơ muốn hắn hay không, còn chịu cùng hắn kết đạo lữ hay không. Hiện tại đều nói đến cái phân thượng này, tuy là thế đạo toàn bộ rối loạn, không biết ngày sau biến số, hắn khẳng định muốn đem hết toàn lực, cùng Lam Vong Cơ vượt qua càng tốt đẹp nhân sinh.

“Lam Trạm, ngươi rõ ràng nhớ rõ nhiều như thế, như thế nào không sớm chút nói cho ta?”

“Trong mộng chứng kiến không được đầy đủ, không biết là thật hay không.”

“Vậy ngươi lại là như thế nào phán đoán, cái nào là thật?”

“ Lật ngược đi vào giấc mộng, như lâm kỳ cảnh.”

“…… Chỉ mơ thấy một mình ta?”

Lúc này Lam Vong Cơ không có lại trả lời, chỉ là trầm mặc gật gật đầu.

Ngụy Vô Tiện cũng không thể nói trong lòng là tư vị gì, chua chua ngọt ngọt trộn lẫn thành một đoàn.

Hắn ôm gương mặt Lam Vong Cơ, lại lần nữa dẩu miệng hôn lên, bắt đầu từ vành tai gương mặt của Lam Vong Cơ, lưu luyến với khóe môi, cuối cùng kín mít phủ lên môi. So với nụ hôn kịch liệt vong tình, nụ hôn này từ hắn chủ đạo, lại là hòa hoãn mà triền miên.

Hắn ở trên môi Lam Vong Cơ cọ xát cả buổi, thỏa mãn mới thoáng kéo ra khoảng cách, rồi mới chạm một cái vào chóp mũi của Lam Vong Cơ, kết thúc nụ hôn này.

Hai người kề sát cực gần, Ngụy Vô Tiện có thể thấy bóng mình phản chiếu vào đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ rất rõ ràng, càng xem càng cảm thấy mỹ mãn, cuộc đời này không uổng.

“Lam Trạm, ngươi trong mộng trừ bỏ những cái ngươi vừa mới nói, còn mơ thấy cái gì nữa?”

Nếu Lam Vong Cơ có ký ức, Ngụy Vô Tiện nhịn không được liền muốn đem chuyện kế tiếp dẫn đường đến cái phương hướng không thể miêu tả nào đó.

“Có từng mơ thấy…… Đời trước ngươi cùng ta ước định một việc, rất quan trọng hay không?”

55

Lam Vong Cơ trầm mặc hồi lâu, Ngụy Vô Tiện xem vẻ mặt của y liền biết y đang nghiêm túc suy tư, nhưng mà hắn biết rõ, tuổi này Lam Vong Cơ liền tính mơ thấy khẳng định cũng liên tưởng không đến phương diện kia đi.
Thế là Ngụy Vô Tiện lại thực lưu loát mà sửa lại miệng.

“Hoặc là mơ thấy, chuyện ta gỡ dây buộc trán của ngươi sau đó mới có thể làm?”

Hắn vừa nói như thế, Lam Vong Cơ đó là một điểm liền thông, tầm mắt rõ ràng mà hơi rũ, trên vành tai màu đỏ càng rõ ràng hơn chút.

“Xem ra là có mơ thấy?”

Thấy y như vậy, Ngụy Vô Tiện liền vui vẻ, nếu như Lam Vong Cơ không có mơ thấy bộ phận này, vậy hắn còn không biết phải tốn bao nhiêu sức lực tới dụ dỗ Lam nhị ca ca nhà hắn hướng tới phương hướng không nhã chính này, đã có mơ thấy, vậy sự tình liền dễ làm hơn nhiều.

“Đã có mơ thấy như vậy, Lam Trạm, ngươi muốn cùng ta……”

Tay hắn đã duỗi đến bên cổ Lam Vong Cơ, nắm đuôi dây buộc trán, mà Lam Vong Cơ rõ ràng có chút không biết làm sao, há mồm muốn nói.

Cố tình vào lúc này, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, cửa phòng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa đóng lại, nhận thấy được Lam Vong Cơ không được tự nhiên, hắn liền lập tức buông lỏng tay.

“Ngụy sư huynh, ngươi còn ở trong phòng sao?”

Tiến đến chính là môn sinh Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện vội vàng lên tiếng, trong lòng vạn phần đáng tiếc mà nhìn về phía Lam Vong Cơ.

“Cố vui vẻ, ngay cả chính sự cũng đã quên. Lam Trạm, ta phải về Liên Hoa Ổ một chuyến, ngươi khẳng định cũng muốn về Cô Tô đi?”

Lam Vong Cơ nghe vậy hơi khựng lại, sắc mặt nghiêm nghị gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện không chút nào muốn dời đi ánh mắt, nhìn dung nhan tuấn nhã, nhịn không được lại cong lên khóe miệng, nghiêng qua hôn một cái lên sườn gương mặt của Lam Vong Cơ.

“Ta nếu như đi Cô Tô tìm ngươi, ngươi nhưng đừng thẹn thùng không gặp ta nha.”

56

Môn sinh Giang gia thúc giục gấp gáp, Ngụy Vô Tiện vội vàng liền nhấc chân đi rồi.

Lam Vong Cơ xem hiểu hắn trước khi bước ra cửa, trong tầm mắt tràn đầy vui mừng cùng không tha tình ý. Vừa mới nói ra, Ngụy Vô Tiện trên mặt sầu muộn liền trở thành hư không, hân hoan mà sáng ngời tươi cười đặc biệt đẹp mắt, dạy người quả thực không rời được mắt.

Khoảnh khắc môi chạm vào nhau càng là chấn động, thân thể không tự chủ được liền động, một nụ hôn này với y cũng không trúc trắc, liền như từng hôn qua ngàn hồi vạn hồi quen thuộc như vậy. Sau đó Ngụy Vô Tiện lại hôn y, y trong lòng lại nửa điểm mâu thuẫn cũng không có, chỉ cảm thấy bị hôn đến tâm ngứa khó nhịn.
Sau lại Ngụy Vô Tiện lời nói tuy là làm cho y có chút thẹn thùng, chân tay luống cuống, nhưng cẩn thận ngẫm lại trong mộng chứng kiến, trong nhận tri của y Ngụy Vô Tiện cá tính đó là không trêu ghẹo người liền không yên phận, vừa mới vài câu kia khả năng còn băn khoăn đến tâm tình của y, trêu ghẹo đến quá khách khí.

Nếu bọn họ từng thân mật khăng khít như thế, như vậy, muốn làm việc kia nói……

Lam Vong Cơ ở trong đầu suy nghĩ một chút trong mộng nhìn thấy, đối phương thân hình, ánh mắt, ở dưới thân mình hơi chau mi thấp thấp thở dốc, mỗi một cái chi tiết đều mê hoặc lòng người như thế.

Tưởng tượng, liền tim đập như nổi trống.

Khi y cùng Lam gia môn sinh hội hợp, Liên Hoa Ổ đệ tử đã rời đi nơi dừng chân, nghe nói Ôn Quỳnh Lâm từ Kỳ Sơn mang ra bộ phận Ôn gia muốn đi Di Lăng, tiện đường liền đi theo Giang gia đi rồi, trong lòng y tức khắc liền nảy lên một nỗi lòng mãnh liệt khó có thể miêu tả.

“Nhị công tử, bây giờ liền khởi hành?”

“…… Thay ta truyền tin Trạch Vu Quân, ta đi Vân Mộng một chuyến, ít ngày nữa liền về.”

57

Khi Lam Vong Cơ đến Vân Mộng, sắc trời đã tối.

Y theo lễ tiết, y hẳn là chuẩn bị lễ, ngày kế giờ Tỵ lại đệ bái thiếp, dù y vẫn là vãn bối vị thành niên, tùy tiện tới cửa cũng không thỏa đáng, chỉ phải đến phụ cận tìm một chỗ khách điếm trước qua một đêm.

Vân Mộng ngoài Liên Hoa Ổ, vào đêm vẫn như cũ vạn phần náo nhiệt, thanh âm bán hàng rong thét to không dứt bên tai, thức ăn sắc hương vị đều đầy đủ chủng loại phong phú, ngẫu nhiên liền có thể thấy thân phục đỏ tím tím đậm, thân xứng hoa sen chuông bạc thành gia môn sinh ở trong đó xuyên qua.

Tuy là nhân gian pháo hoa, Lam Vong Cơ lại nghỉ chân một lát, đem tình cảnh trước mặt tất cả thu vào đáy mắt.

Thì ra nơi “Hắn” từ nhỏ lớn lên là như thế. Lam Vong Cơ suy tư, lại không rõ mình vì sao không khỏi vì như vậy mà cảm khái.

Ở trước lúc tới cửa, y ý thức mà tránh đi môn sinh Giang gia, nhưng mà chỉ cần nghe được có bán hàng rong đang thảo luận chuyện Giang gia, y liền sẽ thả chậm bước lắng nghe.

Nghe được, có quan hệ Ngụy Vô Tiện, phần nhiều là lời dễ nghe. Ví dụ như đại đệ tử Giang gia thân thủ lợi hại, rộng rãi hào phóng, người lại lớn lên tuấn tú, này một hai năm tới càng thêm trầm ổn ngưng liên, cô nương nhà ai có thể được hắn coi trọng khẳng định cả đời có phúc khí.

Có người hỏi đại đệ tử Giang gia, là Ngụy công tử sao? Có người đáp còn không phải là hắn sao, mới vừa rồi giống như cùng công tử Giang gia từ bên cầu trước mặt đi ngang qua. Có người phụ họa thấy, thật sự càng lớn càng tuấn tú, không hổ là con trai của Tàng Sắc Tán Nhân. Nghe được Ngụy Vô Tiện khả năng cũng ở trong thị trấn, Lam Vong Cơ không khỏi lại nhanh hơn bước chân, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh hắc y buộc tóc.

Chỉ chốc lát sau, y liền ở trước một sạp hàng thấy Ngụy Vô Tiện.

Lúc này Ngụy Vô Tiện đang mặc phục sức Giang gia, trên đầu phát thúc vẫn như cũ là màu đỏ tươi dây lưng, xem ra đã đổi một cái mới.

Giang Vãn Ngâm cũng ở, Lam Vong Cơ vốn muốn tiến lên, chung quy vẫn là dừng bước.

“ Cây sáo lúc trước ngươi gọt đâu? Thổi được khá tốt như thế nào không thấy?”

“Ở Đồng Quan bên kia làm rớt gãy rồi, cho nên tới tìm một cây tốt hơn chút. Ngươi nói cây này như thế nào?”

“ Cây kia màu trà tua là đỏ ngươi không cần, lấy cây này trắng làm chi?”

“Chính là cảm thấy trắng cũng không tồi a. Trắng thanh này dài, âm sắc trầm chút.”

“Nếu không liền đều mua, ít ở chỗ này vô nghĩa.”

“Giang Trừng ngươi a, cần kiệm quản gia hiểu không? Tính, nghe nói Di Lăng có cái sư phó chế sáo không tồi, có rảnh ta lại đi chế một cây tiện tay. Đi đi đi, chúng ta đi tìm chút trâm vòng hoa thoa cho sư tỷ, Kim Tử Hiên kia thiệt tình không cách nào cứu, cho hắn sống lại mười lần cũng sẽ không hiểu được muốn hạ công phu này.”

“Ai giống ngươi a, hắn nếu là sẽ này ra, sau này xem tỷ tỷ có mang ngươi cho nàng tìm hay không. Ai, ngươi mua khối đầu gỗ kia làm gì đâu?”

“Đưa người trong lòng của ta!”

“Đi người trong lòng của ngươi. Ngươi rốt cuộc là hù ta vẫn là thực sự có một người?”

“Không hù ngươi, là thực sự có một người! Ta sợ nói ra hù chết ngươi, đành phải trước không nói!”

“Thiếu tới, khẳng định là ngươi trêu đùa cô nương không để ý tới ngươi, đá đến ván sắt mới ở đó không biết ngày đêm mà phát xuân.”

Ở trước sạp lật xem một hồi lâu hai người cuối cùng không có mua cây sáo, Lam Vong Cơ xa xa mà thấy Ngụy Vô Tiện ôm cái khắc gỗ ở trong ngực, hai người vừa nói vừa đổi cái phương hướng, liền hướng trâm hoa sạp đi đến.

Mà y tại chỗ dừng lại một hồi lâu, mới chậm rãi dạo bước đến trước sạp mới vừa rồi, tầm mắt đảo qua liền gặp được bày song song hai cây sáo.

Thanh trắng kia treo tua màu xanh biếc tua, một thanh khác thâm màu trà treo tua màu đỏ nhạt, trên thân sáo toàn vẽ hoa điểu đồ đằng, nhìn là khá xinh đẹp, chất lượng cũng đúng, nhưng cầm ở trên tay Ngụy Vô Tiện liền ngại xinh đẹp chút.

Ở cảnh trong mơ của y thiếu niên tay cầm sáo đen, tua màu đỏ đậm tươi sáng nhàng lay động, nghĩ đến Ngụy Vô Tiện biết đi nơi nào tìm cây sáo, không cần từ y tặng.

Lễ vật bái phỏng Giang gia, y có thể chuẩn bị chút dược liệu dưỡng khí lưu thông máu, chỉ là muốn tìm cái gì đưa Ngụy Vô Tiện, lại khổ vô manh mối.

Lam Vong Cơ lại nghĩ tới Ngụy Vô Tiện hỏi y, đời trước từng có ước định.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, vì cái gì đối phương ký ức hoàn chỉnh, chính mình biết lại hữu hạn như thế?

Ngày kế, Lam Vong Cơ đúng giờ ở giờ Tỵ đi trước Liên Hoa Ổ đệ bái thiếp, nhưng mà y vừa mới đến, lại thấy Liên Hoa Ổ đại môn rộng mở, bên ngoài ngừng hai chiếc xa giá, mười phần quý khí.

Trong môn giăng đèn kết hoa, vài tên xem trang phục là môn sinh Kim gia không ngừng từ trên xe vận từng rương đồ vật xuống xe.

“Sách, ta còn muốn uống nhiều mấy chén canh sư tỷ nấu đâu, ngươi được a, tay chân thật mau.”

“Tình hình thế giới dù chưa rõ ràng, trước định ra tới luôn là tốt.”

Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa, tư thế đứng nhìn qua hết sức đoan chính, đang ở cùng Kim Tử Hiên nói chuyện với nhau.

Lấy hai người quan hệ kỳ thật cũng không có gì mà nói, trong chốc lát Ngụy Vô Tiện liền chắp tay, thu hồi lễ phép tươi cười liền rời đi.

“…… A?”

Ngụy Vô Tiện đang muốn bước ra Liên Hoa Ổ, còn không có cất bước liền cùng mình bốn mắt gặp nhau.

Lam Vong Cơ thấy đối phương đáy mắt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo hướng đôi mắt xoa nhẹ một phen, rồi sau đó là vui mừng ra mặt.

__________

Lưu Ly: Cuối cùng hai người đã bày tỏ tâm ý rồi, mừng rớt nước mắt !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro