Chương 15 + 16 + 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       15

       Hai người đem trận pháp cùng các khả năng đều suy đoán mấy lần, nhưng trước khi nhìn thấy cốc chủ, biết được dụng ý thật của đối phương, hết thảy đều chỉ có thể là suy đoán, thảo luận đơn giản chỉ là để chu toàn cho phương pháp ứng đối, lại không thể bảo đảm vạn vô nhất thất.

       Sau đó, Lam Ân lại đi Hung Linh Cốc quy quy củ củ mà đệ bái thiếp, càng ở cuối thiệp mượn tên của Lam Hi Thần ký tên, nhưng vẫn không có chờ tới tin lành, thủ vệ vẫn như cũ mỗi ngày tuyên cáo cốc chủ bế quan.

       Vì tránh cho đám người đời sau này mở hung quan xảy ra chuyện, Lam Ân mỗi ngày dựa theo canh giờ thích hợp khai quan nhất đi vào theo dõi, thấy không có động tĩnh mới lại chuồn ra, tới lui như thế qua mười ngày.

       Mấy ngày như thế, tiêu hao linh lực quá khả quan, hắn chỉ phải mỗi ngày tìm kiếm xong liền trở lại khách điếm đả tọa dưỡng khí, tạm thời cũng không có phân thần suy nghĩ chuyện của mình cùng với Lam Vong Cơ.

       Lam Ân đều phải bị lăn lộn hằng ngày này làm đến không biết giận, sau khi đả tọa xong phát hiện qua giờ Hợi, trong bụng trống trơn hắn có điểm bực bội mà xoa xoa thái dương, thật sâu phun ra một ngụm ác khí.

       Lại thấy Lam Chiêm bưng một chén canh phủ một tầng màu đỏ, bốc hơi nóng đi vào trong phòng.

       “Ai, Tiểu Chiêm Nhi ngươi như thế nào còn không ngủ? Giờ Hợi qua rồi.”

       “Ngươi còn chưa dùng bữa tối.”

       “…… Là cho ta? Ta còn tưởng rằng ngươi cũng chịu đủ rồi thức ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.”

       “Ăn xong sớm một chút đi ngủ.”

       “Được được được. Tiểu Chiêm Nhi ngươi thật sự giống như bà mẹ già a.”

       Lam Ân vẻ mặt hạnh phúc mà tiếp nhận chén, vốn dĩ liền đã rửa mặt Lam Chiêm lại vắt khăn vải lau mặt, mới cởi xuống dây buộc trán nằm lên giường.

       Hắn ở bên cạnh bàn uống xong canh, đối với hương vị một tầng cay hơi mỏng này hết sức vừa lòng, tiếp theo bởi vì cả trái tim ấm thật sự vui vẻ, người lại ngây ra một lát mới có một chút buồn ngủ.

       Nhìn đứa trẻ trên giường tư thế ngủ quy củ, hô hấp vững vàng, Lam Ân khóe miệng lại cong lên, bò lên trên giường sau đó hắn do dự một lát, bàn tay vươn đến sau đầu, chậm rãi cởi xuống dây buộc trán của mình.

       Ngày kế, Lam Ân so với Lam Chiêm còn tỉnh lại sớm hơn.

       Hắn tỉnh lại thời gian còn chưa đến giờ Mẹo, đứa nhỏ bên người lại không phải tư thế ngủ quy quy củ củ, mà là mặt hướng về phía hắn, nghiêng người co lại cách hắn không đến một tấc, người còn ở trong mộng ngủ say.

       Tựa hồ cũng chỉ có lúc này, gương mặt của Lam Chiêm mới nhiều vài phần cảm giác nhu hòa. Lam Ân theo phản xạ mà sờ lên trán một cái không sờ đến dây buộc trán, liền nghĩ đến hành động của mình tối hôm qua trước khi ngủ.

       Hắn không nhịn được trên mặt nóng lên, vội vàng ở trước khi Lam Chiêm tỉnh lại đem dây buộc trán cầm lấy buộc lên, tiếp theo lại cảm thấy hành vi của mình quả thực biệt nữu lại buồn cười.

       Nếu đã không có buồn ngủ, Lam Ân đơn giản liền dậy đả tọa luyện khí.
Nhưng mà Lam Chiêm lại tới hơn phân nửa giờ Mẹo, mới chậm rãi thức dậy. Vừa thấy đối phương trên giường đầy mặt bối rối, dáng vẻ không có sức, Lam Ân lập tức cảm giác được không thích hợp, thò lại gần hướng về phía giữa trán của đứa nhỏ tìm tòi, liền tìm được nhiệt độ không tầm thường.

       “Nhiễm phong hàn? Nằm đi, ta đi sắc thuốc.”

       Người trong Tiên môn thông thường ít có ốm đau, nhưng đó không bao gồm trẻ con đang trưởng thành. Mặc dù kiếp trước Lam Vong Cơ có cường hãn như thế nào, hiện giờ thân thể còn chưa tu luyện đến nơi, nên có bệnh nhẹ vết thương nhỏ vẫn là trốn không thoát.

      Khi rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Ân chuẩn bị một ít dược liệu thường dùng, kết quả lúc này liền có tác dụng. Hắn sắc thuốc xong cho Lam Chiêm uống, Lam Chiêm lại là kiên trì không chịu ngủ tiếp, chỉ chịu đả tọa điều tức.

       Lam Ân biết mình đối với đứa nhỏ này không có biện pháp, cũng liền theo Lam Chiêm, tự mình đến một bên họa cắt giấy phụ thân cùng với phù chú hiệu dụng khác.

       Thẳng đến Lam Chiêm thoạt nhìn chịu đựng không nổi, hắn mới lại về tới mép giường, đem đứa nhỏ đang ngã trái ngã phải tiếp được, không để cho nói cái gì mà đè đến trên đùi mình, nắm lấy một tay chuyển vận linh lực.

       “Được rồi Tiểu Chiêm Nhi, ngươi cũng nỗ lực qua, hiện tại có phải có thể nghe lời của ta ngoan ngoãn nằm nghỉ hay không?”

       Kiếp trước cũng có một lần như vậy, ở trong động Huyền Vũ đó là hắn sốt mơ hồ, sau lại cũng không nhớ rõ Lam Vong Cơ đến tột cùng làm sao chiếu cố mình, chỉ biết nháy mắt liền về tới Vân Mộng.

       Nhớ trước đây Lam Vong Cơ chết sống không cho mình nằm lên chân, còn có những hành động tức giận với mình, nghĩ lại cảnh trong mơ bị vặn vẹo đến lung tung rối loạn mình nói Lam Trạm yêu thầm mình, Lam Ân đột nhiên liền ý thức được, kiếp trước thời gian Lam Vong Cơ có cảm tình đối với hắn khả năng so với hắn tưởng tượng đến còn muốn sớm hơn.

       Nhưng là…… Từ lúc hắn bị vạn quỷ cắn nuốt, mãi cho đến hiến xá sống lại, thời gian ở giữa ước chừng có mười ba năm, hắn đều chỉ là một sợi du hồn.

       Nếu sớm liền thích hắn, mười ba năm này…… Lam Vong Cơ làm sao vượt qua?

       16

       Lam Chiêm nằm ở trên đùi Lam Ân, chỉ chốc lát sau liền thả lỏng lại, mơ màng sắp ngủ.

       Lam Ân một tay nắm tay y vận chuyển linh lực, một tay đặt ở giữa trán y, lạnh lạnh mát mát rất là thoải mái. Y nhớ lại khi mình ở Huyền Vũ động ôm Ngụy Vô Tiện đang phát sốt, cho dù tử cục nguy ngập, đáy lòng y lại bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Là Ngụy Vô Tiện bám riết không tha hồ nháo đánh nát hàng rào kén mà y đang ở, y động tình, lúc đầu là chật vật, là buồn bực, sau đó là đau lòng với người nọ tao ngộ, là mê mang không biết phần tình cảm này nên đi nơi nào.

      Thẳng đến Loạn Táng Cương huỷ diệt, chỉ phải hận bản thân mình bất lực, càng hận thiên hạ to lớn, thế nhưng không chỗ có thể dung tình yêu của y.

       “Lam Trạm.”

       Như đi vào cõi thần tiên một lát, đột nhiên nghe được Lam Ân gọi y, tầm mắt y lập tức xoay trở về, mặt vô biểu tình mà nhìn Lam Ân làm một việc vô cùng ấu trĩ ── dùng ngón tay dài chọc gương mặt của y.

       Không trong chốc lát, Lam Ân liền tìm về một chút rụt rè của trưởng bối, dường như không có việc gì mà thu hồi ngón tay, tiếp theo đặc biệt ấm áp mà cười với Lam Chiêm.

       “Khụ, hôm nay Hung Linh Cốc bên kia liền trước không đi, thật xảy ra chuyện gì chỉ có thể nói là thiên mệnh.”

       “…… Ừ.”

       Sau khi đem linh lực Lam Ân truyền cho chải vuốt xong, tình trạng đầu váng mắt hoa của Lam Chiêm thoáng được cải thiện. Lam Ân rất bận rộn mà nấu cháo cho y, múc nước chà lau thái dương ra mồ hôi. Sau khi lăn lộn một phen Lam Chiêm nằm xuống đắp lên đệm chăn, lại ngoài ý muốn không có buồn ngủ.

       Ngược lại là Lam Ân so với ngày thường dậy sớm, lúc này lại có một chút buồn ngủ.

       “Người sinh bệnh có quyền lợi tùy hứng, ngươi yêu cầu cái gì liền nói, đừng nghẹn.”

       Nghe vậy Lam Chiêm mí mắt run lên, ý niệm hình thành đồng thời liền đã buột miệng thốt ra.

       “…… Cây sáo.”

       Kiếp trước trong thời gian hai người ở chung, Ngụy Vô Tiện thường thổi nhất đó là khúc nhạc ngày xưa y ở Huyền Vũ động đã hát, hiện giờ nghĩ đến đều là hoài niệm.

       Thời gian cách xa như thế, Lam Ân ký ức lại không được đầy đủ, hơn phân nửa cũng không nhớ rõ khúc này.

       “Muốn nghe ngươi thổi sáo.”

       “…… A?”

       Lam Ân có chút kinh ngạc, Lam Chiêm thế mà sẽ trực tiếp mà đề ra yêu cầu như thế.

       Theo lời móc ra cây sáo, hắn trong đầu còn ở miên man suy nghĩ ── hắn là tự cao sáo nhạc tạo nghệ không kém, nhưng Cô Tô Lam thị chính là âm luật lập nghiệp, Lam Vong Cơ càng là người xuất sắc giữa các đệ tử đồng lứa.

       Quỷ sáo Trần Tình đi đến nơi nào luôn là thi hoành khắp nơi, Lam Vong Cơ sao lại thích nghe mình thổi sáo?

       Thôi, người đang trong tình yêu chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Ngẫm lại trước đó vài ngày cảnh trong mơ Lam Vong Cơ một chút cũng không thanh lãnh tự kiềm chế kia, Lam Ân cảm thấy gương mặt có hơi nóng lên, lại có chút chờ đợi có thể lại đi vào giấc mộng.

       “Muốn nghe cái gì? Thanh Tâm Âm? Ngưng Thần Khúc?”

       “…… Đều được.”

       Lam Ân đem cây sáo đặt ở bên môi, trực giác nói Lam Vong Cơ muốn nghe không phải Lam gia khúc phổ, hắn tìm tòi một chút khống thi khúc trong trí nhớ của mình, có thể nói tuyệt đẹp êm tai không có mấy cái, khẳng định không phải là khúc  Lam Chiêm yêu thích.

       “Ngươi a, đều hai đời giao tình còn biệt nữu như thế, ta trước kia có phải đã thổi cho ngươi một khúc ngươi đặc biệt thích hay không? Trực tiếp nói cho ta không được sao?”

       “Ngươi không nhớ rõ.”

       “Ta không nhớ rõ, ngươi có thể dạy ta nha.”

       “…… Sau này.”

       “Được được được, ta đây thật sự tùy tiện thổi a. Ai, đường đường Di Lăng lão tổ người quỷ lưỡng đạo nghe tiếng sợ vỡ mật đời trước rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới có thể lấy quỷ sáo Trần Tình thổi khúc cho Hàm Quang Quân thân là tiên môn danh sĩ, thế gia điển phạm nghe a?”

       Ngoài miệng lại thêm một câu, hắn liền đem cây sáo đặt ngang ở bên môi.

       Lại vào lúc này, ngoài cửa phòng khách điếm truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng gõ cửa.

       “Lam công tử, có hai người xưng là sứ giả của Hung Linh Cốc, chỉ tên muốn tìm ngài, ngài gặp hay là không gặp?”

       Chính sự đã tìm tới cửa. Lam Ân cùng Lam Chiêm hai người liếc nhau, thu liễm tâm tư chơi đùa, Lam Ân thuận tay đem cây sáo cắm lại bên hông, không hề nghĩ ngợi liền cúi người xuống hôn lên má Lam Chiêm một ngụm.

       “Ngươi trước nghỉ ngơi, ta đi xem xem là người nào.”

       17

       Hai người đến thăm khách điếm đều là nữ tử, hắc sa che mặt, trên người ăn mặc đồng phục của Hung Linh Cốc, vị lớn tuổi hơn chút dáng người thướt tha, nếu đặt ở dĩ vãng, Lam Ân khẳng định vừa thấy mặt liền phải theo trêu đùa hai câu, nhưng giờ phút này hắn chỉ là cung cung kính kính mà vái chào.

       Vị tuổi nhỏ, vóc người thậm chí không cao bằng Lam Chiêm, thoạt nhìn hẳn là chẳng qua mười mấy tuổi.

       “Là ngươi ký tên Lam Hi Thần, cầu kiến Hung Linh cốc chủ?”

       Lên tiếng chính là cô gái nhỏ, vị lớn tuổi chỉ là lẳng lặng đứng ở sau lưng cô gái, đủ thấy thân phận của cô gái không phải tầm thường.

       “Phải. Tại hạ Cô Tô Lam thị đệ tử Lam Vân Liên, tổ tiên năm đó từng tham dự phong quan, hiện giờ ngẫu nhiên biết được đương nhiệm cốc chủ muốn khai quan độ hung linh, e sợ cho khai quan sau đó nuôi họa, chỉ phải cầu cốc chủ gặp mặt.”

       “Cốc chủ bảo ta hỏi Lam công tử một vấn đề, công tử ký tên Lam Hi Thần này, cũng biết tên này thực sự có một người như thế?”

       Nghe được vấn đề của cô gái nhỏ, Lam Ân trong lòng không nóng nảy, nhưng thật ra có chút hưng phấn.
Lam Hi Thần vô cùng có khả năng chính là Hung Linh cốc chủ, như thế Hung Linh Cốc sự thật không cần quá lo lắng, ngược lại còn muốn thay Lam Vong Cơ có thể cùng huynh trưởng gặp lại mà vui vẻ.

       “Tên này thực sự có một người như thế, đây là tông chủ tại vị của Lam gia khi Hung Linh Cốc phong quan, cũng cùng hung thi trong quan vì nghĩa kết bái kim lan huynh đệ. Tại hạ bên người có một người được năm đó Lam tông chủ để lại chiếu mệnh, cho rằng khai quan thiếu ổn thỏa, cho nên mượn danh của tông chủ, hy vọng cốc chủ tạm hoãn chuyện khai quan.”

       “Ừm, tiểu nữ tử Kim Nhan Linh, đại biểu cốc chủ Hung Linh Cốc mời Lam công tử đến trong cốc một lần.”

       Lam Ân nghe nói qua, lúc trước Kim gia ở trước khi xuống dốc, dòng chính bổn gia có một mạch đệ tử tương đối giữ mình trong sạch tự nguyện nhập Hung Linh Cốc, sau đó tránh đi tai họa, coi đây là nhà.

       Lam Chiêm còn đang bệnh, nhưng chuyện vào cốc không cách nào thoái thác, thu thập hành lý đơn giản liền theo hai sứ giả ngồi lên xe ngựa.

       Lam Ân trong đầu nhanh chóng mà chuyển phải làm sao cùng Lam Hi Thần thảo luận chuyện khai quan, một hồi lâu hắn mới phát hiện Lam Chiêm vẫn luôn thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm hắn, trong tầm mắt nóng bỏng làm hắn có điểm chống đỡ không được.

       Sau đó hắn mới nhớ tới mình hơi sớm “Giống như” đối với đứa nhỏ làm chuyện gì.

       Hôn gương mặt cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, trưởng bối trong gia đình người bình thường không phải cũng làm như vậy đối với trẻ con sao! Lam Ân làm bộ xem không hiểu ý tứ trong ánh mắt Lam Chiêm, nhưng chỉ chốc lát sau hắn liền có chút chịu không nổi, dường như không có việc gì mà dời tầm mắt, chỉ ở trong lòng chửi thầm Lam Vong Cơ khẳng định là cùng mình ở bên nhau cả đời, da mặt đều bị mình nuôi dày.

       Một bên Kim Nhan Linh tháo xuống khăn che mặt, Lam Ân nhìn nàng giữa mày điểm một chấm chu sa, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, không hiểu sao mà có một tia ảo giác giống như đã từng quen biết. Tuy rằng muốn cùng nàng bắt chuyện vài câu, nhưng bên cạnh mình còn có một Lam Chiêm đang làm ổ đâu, luôn cảm thấy mặc kệ trêu ghẹo cái gì, Tiểu Chiêm Nhi nhà hắn khẳng định đều sẽ không vui vẻ, đơn giản từ bỏ.

       Lam Vong Cơ người này a, thoạt nhìn chính là cái có thể ăn dấm, hơn nữa khẳng định là cái loại phát tác lên đặc biệt hung ác, mình sẽ bị sửa chữa đến quá sức.

       “Ngụy Anh, nàng là Kim Như Lan, ngươi nhận ra sao.”

       Tại thời điểm Lam Ân hoảng thần, Lam Chiêm đột nhiên kề đến bên tai hắn hỏi một câu.

       “Đó là ai?”

       Lam Ân mờ mịt mà nhìn về phía Lam Chiêm, ở trong trí nhớ của mình Kim gia thật sự không có người nào tốt hắn muốn kết giao, tên này nghe có điểm quen tai, lại thật sự nhớ không nổi là thần thánh phương nào.

       “Con trai của Kim công tử cùng Giang cô nương ở kiếp trước, tên thật Kim Lăng, Như Lan là tự ngươi lấy cho hắn.”

       “…… Con trai của sư tỷ?”

       Nhắc tới Giang Yếm Ly, Lam Ân lập tức liền đoan chính thần sắc, tầm mắt nhìn tiểu cô nương cũng trở nên bất đồng.

       “Con trai của sư tỷ chỉ sợ là muốn hận chết ta, như thế nào chịu dùng tự ta lấy cho hắn?”

       Lam Ân khó hiểu hỏi, mà Lam Chiêm chưa nói cái gì, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.

       “Cũng phải, nếu cùng Giang Trừng đem lời nói ra, con của sư tỷ…… Ta khẳng định cả đời đều phải che chở nó.”

       Ở những đoạn ngắn bị quên mất có quá nhiều chuyện cùng hắn tưởng tượng cách một trời một vực, hắn nghĩ nghĩ, nhịn không được liền cúi thấp đầu xuống.

       “Kim Như Lan biết tự là ngươi cho, đừng miên man suy nghĩ.”

       Mà ngay lúc biểu tình của hắn trở nên ảm đạm, Lam Chiêm đè lại tay hắn.

       Năm xưa quá tự phụ, làm sai nhiều việc hối hận vô bổ, từng chút một cho tới bây giờ.

       May mà Lam Vong Cơ ở bên người hắn, dù cho hắn nỗi lòng lên xuống như thế nào, cuối cùng sẽ bởi vì có người này làm bạn mà bình tĩnh lại.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro