Chương 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07

Từ khi bị phát hiện mình là hung thủ kéo rớt dây buộc trán, Lam Vong Cơ liền thu tay lại không làm việc này.

Không biết có phải vì che chở dây buộc trán hay không, thời gian Lam Ân rời giường hơi sớm hơn một chút, tuy rằng vẫn là không đuổi kịp đúng ngay giờ Mẹo, tốt xấu cũng sớm hơn hai khắc.

Mà Lam Vong Cơ luôn đúng ngay giờ Mẹo rời giường, đứng dậy rửa mặt xong liền tự đi tập thể dục buổi sáng một lát.

Thế là Lam Ân mỗi một ngày, mới vừa rời giường, xác nhận dây buộc trán của mình mạnh khỏe, biểu tình quỷ dị mà nhìn đứa trẻ ở mép giường dựa gần tường đứng chổng ngược.

"Tiểu Chiêm Nhi, ngươi đang làm cái gì?"

"Đứng chổng ngược."

"...... Ta đương nhiên nhìn ra được là ngươi đang đứng chổng ngược, nhưng không có việc gì đứng chổng ngược làm cái gì? Ngươi phạm vào điều gia quy nào?"

"Không phạm, tĩnh tâm."

"Oh, thật là nghiêm túc tự hạn chế đứa trẻ tốt, tư thế còn đặc biệt tiêu chuẩn."

Lam Vong Cơ nghiêm túc mà đứng chổng ngược, cuối cùng khi cảm thấy lực cánh tay đến cực hạn mới xoay người rơi xuống đất, lại thấy Lam Ân chống hàm dưới vẻ mặt thâm trầm mà nhìn chằm chằm y.

Lam Ân sau khi dậy còn chưa chuẩn bị, phía dưới vạt áo nửa rộng mở là một mảnh da thịt trắng nõn, nhìn đến y nhịn không được hô hấp cứng lại, lập tức liền dời đi tầm mắt.

"Nói đến ta tuy rằng thường thường bị các tiền bối đuổi theo giáo huấn, đứng chổng ngược việc này ta nhưng thật ra rất thiếu bị phạt."

"Vì cái gì?"

"Ta đảo ngược liền dễ dàng choáng váng, có thể là xem ta đặc biệt biệt nữu, nhìn không được không bằng không phạt đi."

Lam Ân thu hồi tầm mắt, bắt đầu chậm rì rì mà thay hành trang. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Lam Ân đem áo ngoài tròng lên, trong nháy mắt, y cảm thấy mình rất cần lại đứng chổng ngược một lát.

"Nói cũng kỳ quái, tu tiên thế gia nhiều như thế, như thế nào ta cố tình liền sinh ở Lam gia của các ngươi? Nhớ rõ kiếp trước đoạn thời gian đến Cô Tô cầu học, đều mau bị một đống gia quy này hù chết rồi, khi đó còn nói đánh chết đều không cần lại bước vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, quả nhiên người không thể thề lung tung."

Nói xong Lam Ân đã đem quần áo mặc vào, mà Lam Vong Cơ đang yên lặng nghĩ muốn lại đứng chổng ngược trong chốc lát hay không, lúc này mới nghĩ đến mình còn không đến tuổi, sẽ không có phản ứng xấu hổ nào đó.

"Kiếp trước nghe ngươi nói qua."

Thế nhưng ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ qua hơn phân nửa đời. Lam Vong Cơ nhịn không được ở trong lòng nhắc đi nhắc lại một câu.

"...... Ta rốt cuộc là có bao nhiêu nhàm chán mới có thể đem loại lời nói này cũng theo ngươi nói?"

Lam Ân lại là vẻ mặt kinh ngạc, Lam Vong Cơ thì coi như không nghe được, tự mình đi đến trên bàn xách một tờ giấy.

"Tông chủ hồi âm. Hắn biết chuyện Kỳ Sơn Ôn thị, cũng biết vị tiền bối Lam Nguyện này, nhưng chỉ giới hạn trong văn hiến ghi lại. Ta nghĩ hắn cũng không có ký ức đời trước."

"Cho nên, trước mắt người có ký ức cũng chỉ có ngươi, ta cùng Giang Trừng."

"Phải."

"Thật là kỳ quái, đã có loại tình huống này, ta tin tưởng trên thế giới hẳn là cũng có những người khác sẽ như vậy, làm sao lại có khả năng chỉ có ba chúng ta? Hơn nữa kỳ quái chính là, rõ ràng tướng mạo thân phận đều thay đổi, vẫn có thể nhận ra tới đó là ai chuyển sang kiếp khác chứ."

"Ừ, văn hiến trong tàng thư của Lam gia phần lớn ta đều nhớ rõ, lệ này trước nay chưa từng có. Kiếp trước ngươi nhân hiến xá trở về, ta cũng không phải là liếc mắt một cái liền nhận được ngươi."

"Ai, cho nên nói này thật là quái...... Chẳng lẽ là ta trước khi chết ra tay? Tuy rằng ta không có ấn tượng ta có làm nghiên cứu về phương diện này...... Hơn nữa ta muốn lưu lại ký ức, khẳng định sẽ không lưu Giang Trừng a."

Nghe Lam Ân lẩm bẩm tự nói, Lam Vong Cơ nhướng mày, chặn đứng hắn trong giọng nói mấu chốt.

"Giữ lại ký ức chuyển thế, có phương pháp này không?"

"Trên lý luận là có thể nghiên cứu một phen. Ta ký ức không được đầy đủ, không biết có từng làm thí nghiệm về phương diện này hay không, ngươi đừng vội đem tội danh này dán lên trên đầu của ta, ta a, phải làm nói, tuyệt đối không thể chỉ cho mình treo một nửa ký ức, càng không thể để cho Giang Trừng có ký ức, cho nên việc này có phải ta làm hay không thật đúng là khó mà nói."

Lam Ân buông lá thư trong tay sau đó trầm ngâm một lát, liền đem thư từ gấp lại trả cho Lam Vong Cơ.

"Ta nghĩ có lẽ có thể tìm người quen trong quá khứ, xem bọn họ cũng có ký ức hay không, ví dụ như đại ca của ngươi, Trạch Vu Quân."

"Huynh trưởng vẫn chưa chuyển thế ở Vân Thâm Bất Tri Xứ."

"Cho nên mới muốn tìm xem sao."

"Nếu là huynh trưởng cũng mang theo ký ức chuyển thế, ta đại khái biết huynh trưởng khả năng sẽ ở nơi nào."

"Ác? Nói đến nghe một chút."

"Lan Lăng, Hung Linh Cốc."

"Đó là cái chỗ nào? A, không đúng, này ta nghe nói qua, Lam gia đã từng chọn lựa không ít thành niên đệ tử, nói là đi giữ một cỗ hung quan ngàn năm."

"Ừ, hung quan chôn chính là năm đó Xích Phong Tôn cùng Liễm Phương Tôn, đó là chuyện sau khi ngươi trở về không lâu."

"...... Nghe tới là một câu chuyện xưa rất phức tạp. Nghe nói năm đó Hung Linh Cốc là do Lam gia, Giang gia cùng Kim gia cùng trông coi? Hiện giờ Kim gia không còn nữa, chỉ còn Giang gia cùng Lam gia phái người thay phiên. Vốn ta có tính toán muốn xin làm người thủ cốc rời đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng sau lại biết thủ cốc so với ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn nặng nề không thú vị hơn, ta cũng không tính toán đi."

"Kiếp trước huynh trưởng lúc năm mươi tuổi liền đem vị trí gia chủ truyền cho người đời sau, sau đó tự thỉnh thủ cốc nhiều năm chưa ra. Xích Phong Tôn cùng Liễm Phương Tôn thân hồn đến nay vẫn cấm phong ở Lan Lăng, nếu như sau khi chuyển thế huynh trưởng vẫn có ký ức, sợ rằng vẫn là sẽ ở Hung Linh Cốc sống quãng đời còn lại."

"Được thôi, dù sao cũng coi như tiện đường, đi xem cũng không hại gì."

Sau khi xác định xong hành trình, hai người liền từng người xử lý rửa mặt, tiếp theo liền lên đường đi về phía Lan Lăng.

Mãi cho đến khi hai người lại lần nữa nghỉ chân, cái miệng của Lam Ân hoàn toàn chưa từng dừng lại.

Có lẽ là đã biết thân phận của Lam Vong Cơ, hắn hoàn toàn không cần giữ hình tượng trưởng bối, thao thao bất tuyệt lên rất là tự tại.

Lam Vong Cơ một đường đều rất dụng tâm mà nghe đáp lời, làm cho Lam Ân một lần lại hỏi y như thế nào chịu được mình lải nhải như thế, Lam Vong Cơ không trả lời, Lam Ân liền nhớ tới theo như lời của đối phương, hai người vẫn luôn ở bên nhau.

"Tiểu Chiêm Nhi, ngươi còn biết bí mật gì của ta nha? Nói cho ta nghe một chút?"

Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình mà nhìn về phía Lam Ân.

"...... Vô cùng sợ chó."

Tất cả những thứ Ngụy Vô Tiện yêu thích, những chuyện hắn gặp phải, mỗi một thứ Lam Vong Cơ đều ghi nhớ trong lòng. Mà việc sợ chó này, trước khi Ngụy Vô Tiện bị phản phệ, y thật sự là không biết.

Bị chọc trúng nhược điểm, Lam Ân sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

"Ngươi...... Hiện tại còn sợ?"

"Ừm? Không sợ như lúc trước, nhưng mà những hồi ức bị chó đuổi theo cắn thảm thiết đó, quả nhiên ngay cả tái thế làm người cũng không có biện pháp thoát khỏi."

Lam Ân cố tình thoải mái mà than thở.

Di Lăng lão tổ đã từng uy phong cỡ nào, biết hắn sợ chó ngay cả Giang gia Liên Hoa Ổ cũng tìm không ra mấy người.

Lam Vong Cơ sẽ biết, vậy khẳng định quan hệ với mình còn không phải tốt bình thường.

"Cái đó, Tiểu Chiêm a ngươi liền nói đi, kiếp trước, sau này chúng ta rốt cuộc là cái dạng quan hệ gì? Luôn cảm thấy...... Ngươi biết ta là Ngụy Vô Tiện, lại còn có thể kéo dây buộc trán kéo một cách thuận tay như thế, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy rất không thể tưởng tượng."

Tuy rằng tất cả suy đoán đều đoán không được đến phân lượng kia, Lam Ân thậm chí cảm thấy lấy lời này đi hỏi Lam Vong Cơ có khả năng sẽ bị đứa nhỏ xấu hổ này ngay tại chỗ chụp thành bánh nhân thịt, nhưng ngoại trừ giải thích như thế, hắn thật sự cũng nghĩ không ra khả năng khác.

"Ta cùng ngươi...... Là quan hệ có thể yên tâm kéo dây buộc trán?"

Hắn châm chước tìm từ, cẩn thận mà dò hỏi. Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy mình có yêu thích với phương diện Long Dương, nhưng mà không biết vì cái gì hắn đối với đối tượng mình sẽ chọn, ngược lại cũng không có cảm giác quá chấn động.

Xem Lam Ân thận trọng như thế, Lam Vong Cơ lại chỉ là trầm mặc, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng.

"Ta nói ngươi liền tin?"

"...... Tin, đương nhiên tin."

Ở trong đoạn ngắn ký ức còn sót lại, tuy rằng hắn luôn cảm thấy Lam Vong Cơ sống được quá quy củ không thú vị, lại cũng kính trọng thực lực cùng tâm tính của đối phương.

"Nếu ngay cả lời nói của ngươi đều không thể tin, ta thật sự sẽ cảm thấy thế giới này không cứu được, chết sạch sạch sẽ."

Nghe thấy những lời này, Lam Vong Cơ có trong nháy mắt động dung, nhưng rất nhanh tầm mắt lại rũ xuống.

"Nhưng ngươi không có ký ức, nói lại có tác dụng gì?"

Y không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, Lam Ân lại đọc ra trong giọng nói của đối phương thật sâu mất mát, khiến cho mình cũng đi theo một trận khó chịu.

Hắn nhịn không được ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm đất, đôi tay đem đứa nhỏ rũ đầu ôm vào trong lòng ngực.

"Lam Trạm, ta sống đến bây giờ, có thể nhớ tới ký ức vẫn luôn đều chỉ có bao nhiêu đó, Giang Trừng cũng vậy. Ký ức của hắn cuối cùng liền ở bốn mươi lăm tuổi, không có thể lại nhớ rõ càng nhiều. Tuy rằng không biết chúng ta vì sao sẽ có ký ức, nhưng ngươi nếu trông cậy vào ta tự mình toàn bộ nhớ tới, chỉ sợ sẽ rất thất vọng, ngươi vẫn là trực tiếp nói cho ta đi."

08

Nháy mắt bị ôm vào trong lòng ngực, thân thể của Lam Vong Cơ nhỏ đến khó phát hiện mà cứng một chút.
Vân Thâm Bất Tri Xứ Lam gia đệ tử thường xuyên sẽ dâng hương tĩnh tâm, quần áo trên người Lam Ân cũng lộ ra mùi hương nhàn nhạt.

Cùng đàn hương mình quen dùng bất đồng, là mùi hoa phong lan rất tươi mát.

Mà kiếp trước Ngụy Vô Tiện bởi vì sinh hoạt ở Tĩnh Thất, sau đó trên người lại là cùng mình giống nhau, hàng năm lộ ra mùi đàn hương thanh lãnh.

Y rất muốn ôm lại người này, tốt nhất hung hăng mà ôm, gắt gao mà ôm, không giữ lại một khe hở nào, không cho hắn lại ba phải cái nào cũng được mà suy đoán quan hệ của hai người.

Nhưng mà xương cốt cùng hai tay còn chưa phát triển, chú định chỉ có thể để y lựa chọn không đạt được gì.
Thấy y không có phản ứng, Lam Ân vội vàng buông lỏng ra hai tay.

"Lam Trạm ngươi sao lại như vậy? Ký ức không được đầy đủ chẳng lẽ là ta sai sao?"

Mỗi khi hắn hỏi đến quan hệ của hai người, Lam Vong Cơ luôn là không tỏ ý kiến, lần này hắn lớn mật thử lại vẫn như cũ không có được đáp lại. Mà ở trong trí nhớ của mình, Lam Vong Cơ vô cùng bài xích cùng người khác tiếp xúc, hắn nhưng không nghĩ bị Lam Chiêm của kiếp này giết chạy về Cô Tô.

Nhưng mình rõ ràng là nhìn thấy biểu tình mất mát không che giấu được trên mặt đối phương, mới có thể lựa chọn làm như thế.

"Thôi thôi, cứ như vậy tiếp ta thật sự sẽ bị ngươi buồn chết, không bằng viết thư đi hỏi Giang Trừng."

"...... Giang Vãn Ngâm không có khả năng nói."

Ra ngoài dự kiến của hắn chính là đứa nhỏ bắt lấy tay hắn, tròng mắt thanh lãnh thẳng lăng lăng mà nhìn về phía hắn.

"Mang ký ức chuyển thế, chính là không hợp Thiên Đạo. Cho dù ta thích ngươi, cũng không nên dùng ký ức ảnh hưởng lựa chọn trong cuộc đời này của ngươi."

Lam Ân ngơ ngác mà nhìn đứa nhỏ vẻ mặt nghiêm túc kia, bỗng dưng ngực ấm áp, tay chân lại luống cuống không biết làm sao.

Lam Vong Cơ thế mà thừa nhận thích hắn.

Môi hắn giật giật, cả buổi cũng chưa có thể nói ra được lời nào.

Lại vào lúc này, đồ trang sức treo bên hông của hắn cùng Lam Vong Cơ chính là Phong Tà Bàn đã được cải tiến tinh vi, đồng thời nổi lên phản ứng không nhỏ.

Nếu không phải tự mình nhìn cả đời Di Lăng lão tổ ngự quỷ, Lam Vong Cơ thật sự thiếu chút nữa muốn hoài nghi động tĩnh này của Phong Tà Bàn, nói không chừng là Lam Ân xấu hổ triệu quỷ tướng tới phân tán lực chú ý.

Tuy rằng động tĩnh của Phong Tà Bàn không nhỏ, nhưng khi hai người chạy tới mộ hoang ở phụ cận, nhìn thấy chẳng qua là một đám hành thi.
Trong đó một khối sinh thời hình như từng là một tán tu Quỷ Đạo, nhưng giờ phút này đã không có ý thức của con người, cũng chỉ là một sợi hồn mê mang, ngày cả đi về phương nào cũng không biết, uổng phí thống ngự một đám bọn xấu cấu kết với nhau tán loạn.

Lam Ân nơi đây sử dụng sáo ngọc toàn thân trong suốt, âm sắc ôn nhuận trong đêm yên tĩnh sâu kín vang lên, thổi ra không phải Lam gia Phá Chướng Âm mà là một đầu tiểu khúc tùy ý, những hành thi đó liền không hề tụ tập đi loạn.

Lam Vong Cơ chưa phát triển vóc dáng không vác nổi đàn, đàn dùng để tu tập bị y để lại ở Cô Tô, giờ phút này y liền chỉ có thể nhìn Lam Ân một người trước tiên xua tan hành thi, lại độ vị tán tu kia.

Độ hóa không khó, nhưng cần phí không ít sức lực. Cô Tô Lam thị từ trước đến nay chú trọng an nguy của môn sinh, khi săn đêm thông thường tốp năm tốp ba, như vậy bằng thực lực của bản thân hành sự cũng là số ít.

Rõ ràng Lam Ân cũng mới thành niên không lâu, trong tộc lại không có trưởng bối nguyện ý tương hộ, cũng không biết là hắn thật sự dùng thái độ bất hảo lừa bịp qua đi, hay là xuất thân không phải dòng chính vốn là không được coi trọng? Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ nhịn không được nắm chặt quyền, sau một lúc lâu mới bức bách mình bình tĩnh trở lại.

Sau khi xử lý xong Lam Ân mặt ngoài không có gì tiêu hao, đáy mắt có một mạt mệt mỏi. Hai người ngự kiếm trở lại khách điếm, Lam Vong Cơ đi trước rửa mặt, Lam Ân liền ở trên giường vận khí điều tức.

"Một người làm, vẫn là quá miễn cưỡng."

"Ừm. Cho nên nói Tiểu Chiêm Nhi ngươi cần phải mau mau cao lên nha, năm đó Hàm Quang Quân danh hào cùng thực lực trong Huyền môn chính là vang dội, ngươi không ngại xấu hổ ở bên này giả làm bạn nhỏ mai một tài năng sao?"

Lam Vong Cơ nghe xong chỉ là gật đầu không đáp, Lam Ân chỉ sợ là không biết y hiện tại có bao nhiêu muốn có được thể trạng của người trưởng thành, sau đó đem gia hoả không chịu an phận nào đó cột vào bên người bên nhau cả đời.

"Ta trở về Vân Mộng liếc mắt một cái, hiện tại Giang gia cũng không ở Liên Hoa Ổ, tuy không thể nói gia phong không bằng lúc trước, chính là thiếu vài phần nhân tình, cũng không biết có phải ảo giác cảnh còn người mất hay không. Nhớ năm đó Ôn gia làm nhiều việc bất nghĩa tự chịu diệt vong, Kim gia từ quang hoa vạn trượng đến dòng bên tranh quyền xuống dốc, hiện giờ đều thành tiền lệ báo cho đệ tử. Nhiếp gia tuy khí khái không thay đổi, hiện tại sử dụng đao pháp cũng không phải chiêu số cương mãnh năm đó, cũng chỉ có Lam gia a, vẫn là giống nhau lễ nghi phiền phức, không một chút lơi lỏng."

Sau khi điều tức xong Lam Ân mặt mày hòa hoãn, Lam Vong Cơ trong lòng nghĩ người này cũng là không bằng kiếp trước như vậy khí phách hăng hái, kiêu ngạo không ai bì nổi.

"Ngươi sinh ở Lam gia, có lẽ Lam gia vẫn là tu được phúc khí lớn bằng trời......"

Nói đến điều này, giọng nói của Lam Ân yếu xuống.

Lam Vong Cơ vốn cho rằng hắn là một người nhạy bén như thế, hẳn là ý thức được lời này hết sức xấu hổ mới có thể đột nhiên thu nhỏ miệng lại.

Lúc nhìn về phía Lam Ân, lại thấy đối phương biểu tình trống rỗng, rũ mắt cũng không nhúc nhích.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro