Ngắm hoa trong màn sương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Nhưng Ngụy Vô Tiện không biết là, hắn đêm đó khác thường, xa xa không chỉ là không có đá chăn.

       Ngụy Vô Tiện ngày thường trong đêm chăn mền là khẳng định phải đá, nhưng hắn không chỉ có đá chăn mền, còn đá ván giường, chân trái đá đùi phải, sắc mặt dữ tợn, la to, khi thì đập đầu, khi thì tự bạt tai, thân thể lăn qua lộn lại, như là có sâu kiến cắn xé, liệt hoả thiêu đốt. Lam Vong Cơ gọi hắn, hắn lại giống như cái gì cũng không nghe được, bị núi đao biển lửa trong ác mộng truy sát đến không chỗ dung thân. Lam Vong Cơ không gọi hắn dậy được, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, để cho hắn trong ngực mình nức nở phát run, đợi cho không có tí sức lực nào mới chậm rãi thiếp đi.

       Ngụy Vô Tiện một mực không biết, hắn hiến xá trở về không bao lâu, liền cơ hồ hàng đêm đều thấy ác mộng. Lúc vừa trở về coi như an ổn, hắn khi đó giả trang Mạc Huyền Vũ, cả ngày giả ngây giả dại, trong đêm cũng không an lòng đi ngủ, chỉ muốn làm sao từ bên cạnh người Lam Vong Cơ đào tẩu, tự cho là không ai biết thân phận của hắn, sống được liền cũng thoải mái chút. Nhưng chậm rãi, nói chung vẫn là trở về thời gian dài, cùng kiếp trước liên hệ cũng dần dần nhiều hơn, những ký ức chôn sâu của đời trước lại mọc ra sắc bén đâm tới, xuyên thấu ngũ tạng lục phủ, ở bên trong cỗ thân thể người phàm này của hắn nhấc lên một mảnh huyết nhục mơ hồ đáng sợ.

       Lam Vong Cơ nhìn gương mặt thống khổ của hắn, nhịn không được phỏng đoán: Đây là mơ tới cái gì? Là thời khắc vạn quỷ phản phệ sao? Lam Vong Cơ không thấy tử trạng của hắn, cũng không biết đây coi như là may mắn hay bất hạnh, có thể cũng như y suy đoán đại khái thảm thiết như vậy đi. Nhưng y lại tưởng tượng, hắn kiếp trước lại đâu chỉ là thời khắc tử vong đó mới thảm liệt đâu? Nói không chừng hắn là mơ đến bị ném vào bãi tha ma, nói không chừng trong mơ Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên ở trước mặt hắn chết đi, nói không chừng là tiên môn Bách gia đối với hắn kêu đánh kêu giết, nói không chừng trong mơ Lam Vong Cơ đối với hắn cũng đao kiếm tương hướng.

       Đại đa số thời điểm Ngụy Vô Tiện đều giống như không nhớ ra được chuyện mình gặp ác mộng, chỉ cảm thấy mình an an ổn ổn, ngủ một giấc đến hừng đông. Nhưng lại ở mấy ngày trước, Ngụy Vô Tiện lại từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Hắn đột nhiên mở mắt, sửng sốt một hồi lâu, mới xoay người mắt nhìn Lam Vong Cơ đang ôm lấy mình, sắc mặt mờ mịt, cơ hồ nhìn không ra biểu lộ, rõ ràng là chưa tỉnh hồn.

       Đợi cho trong mắt của hắn rốt cục có mấy phần sinh cơ, Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi:

       "Mơ thấy cái gì?"

       Ngụy Vô Tiện lại chậm chạp chưa trả lời, lồng ngực kịch liệt trên dưới phập phồng, giống như là còn không có thở ra hơi. Lam Vong Cơ liền lẳng lặng chờ, lau mồ hôi trên trán cho hắn.

       Rốt cục, Ngụy Vô Tiện nghiêng người sang, đối với hắn cười một tiếng:

       "Mơ thấy một con chó thật là lớn, răng có cuốc dài như vậy, lại xấu lại doạ người."

       Lam Vong Cơ trầm xuống:

       "Có đúng không."

       Ngụy Vô Tiện dùng sức gật đầu:

       "Đúng vậy a, so với con rùa ở Mộ Khê sơn còn xấu hơn, đuổi theo ta, chẳng qua may mà ta thân thủ nhanh nhẹn, hai ba lần liền leo lên cây, con chó kia vừa nát lại nặng, leo không được, cũng chỉ có thể xám xịt bỏ đi."

       Hắn kể được tinh thần phấn chấn, thanh âm lại có run run rẩy rẩy nhỏ đến không thể nhận ra. Lam Vong Cơ thở dài, vẫn nhìn chằm chằm hắn.

       Ngụy Vô Tiện nhíu mày:

       "Làm sao rồi, ngươi không tin ta?"

       Lam Vong Cơ nhìn hắn một lát, nắm chặt tay vẫn còn đang run rẩy của hắn, nói:

       "Ta tin."

       Nhưng y không tin, y đương nhiên không tin, Ngụy Vô Tiện chê y ăn nói vụng về, chê y không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt lỗ tai của y đều hoàn hảo, có thể nhìn có thể nghe, làm sao không biết Ngụy Vô Tiện mỗi giờ mỗi khắc không nhận trước kia tra tấn, như thế nào không biết trong lòng của hắn giấu bao nhiêu chua xót đau khổ không nói với người khác.

        Hắn lại nghĩ tới hôm đó, trên đường về Tĩnh thất, gặp Ngụy Vô Tiện đứng trong đình viện, nhìn chỗ xa đến nhập thần. Hắn tập trung nhìn vào, một góc trong viện có mấy tiểu bối Lam gia, tốp năm tốp ba tập hợp cùng một chỗ, một bên vụng về khua kiếm, một bên châu đầu ghé tai, nhìn tuổi tác nên là mới bắt đầu học Lam gia kiếm pháp, động tác cực kỳ ngây ngô, nhưng mỗi người đều hăng hái bừng bừng, mặt mũi tràn đầy sức lực mới mẻ. Ngụy Vô Tiện liền một mực nhìn qua chỗ kia, đã không tới gần cũng không nói chuyện, hai tay để sát người, đứng rất đoan chính, cùng dáng vẻ bình thường làm ầm ĩ của hắn rất là khác biệt.

       Lam Vong Cơ do dự hồi lâu, cuối cùng là không có đi đến. Thẳng đến Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, quay người muốn rời đi, mới thấy Lam Vong Cơ một mực yên lặng nhìn hắn, lập tức tràn ra cười một tiếng, nhảy cà tưng xông về phía trước cầm tay của y, trên mặt lại mang theo một tia cô đơn rõ ràng chưa kịp rút đi.

       Qua vài ngày nữa, Ngụy Vô Tiện hứng thú bừng bừng chạy đến bên cạnh Lam Vong Cơ, kẹp lên một đũa đồ ăn vừa làm xong, đưa đến bên miệng hắn. Lam Vong Cơ hé miệng, tùy ý hắn đút cho mình ăn, lại thừa dịp hắn cúi đầu gắp thức ăn, lơ đãng nhấc lên lần trước chỉnh lý Tàng Thư Các, phát hiện một bản Lam thị tổ truyền tâm pháp, theo ghi chép đối với Kết Đan rất có ích lợi, ngay cả người thiên tư bình thường, như tập tâm pháp này, cũng có thể thật to tăng tốc kết đan.

       Tay cầm đũa của Ngụy Vô Tiện dừng lại, trừng mắt nhìn:

       "Ngươi muốn cho ta một lần nữa kết đan?"

       Lam Vong Cơ cải chính:

       "Ta là hỏi, ngươi có muốn hay không?"

       Ngụy Vô Tiện trầm mặc một lát, để đũa xuống, nhún vai:

       "Ta đều được, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."

       Lại ngoẹo đầu, như có điều suy nghĩ:

       "Kết đan cũng tốt, miễn cho qua mấy chục năm, ngươi vẫn là da mịn thịt mềm, mà ta lại giống như một lão già, đến lúc đó ngươi nên ghét bỏ ta."

       Lam Vong Cơ nhíu chặt lông mày:

       "Ngươi lại nói bậy."

       "Ai nha ta nói đùa."

       Ngụy Vô Tiện lau mặt y một cái.

       "Còn dễ dàng tức giận như thế a?"

       Nói xong lại lần nữa kẹp thức ăn ngon, đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, nhưng lần này Lam Vong Cơ lại không hé miệng. Ngụy Vô Tiện thấy thế, để đũa xuống:

       "Làm sao rồi, thật sự tức giận?"

       Lam Vong Cơ hít sâu một hơi:

       "Ngươi biết ta tuyệt đối sẽ không-"

       "Ta biết" Ngụy Vô Tiện đánh gãy y, xích lại gần chút, nghiêm túc nhìn y, trong mắt ngậm ý cười:

       "Nhị ca ca tốt như vậy, làm sao lại ghét bỏ ta đây, ta cùng ngươi nói đùa thôi. Tới tới tới, lại ăn một ngụm, ta mới học hầm thịt viên, hương vị như thế nào a?"

       Lam Vong Cơ khẽ thở dài: "Rất tốt."

       Suy nghĩ bất tri bất giác bay xa, lấy lại tinh thần mới phát hiện, Ngụy Vô Tiện mới bị ác mộng bừng tỉnh, hiện tại đã ở trong lòng ngực của mình bình yên đi ngủ. Lam Vong Cơ mò xuống dưới gối, mò tới cái hộp nhỏ chứa phấn hoa, tay có chút nắm chặt, hít một hơi thật sâu.

       Đến tột cùng muốn dùng hay không?

       Nếu là dùng, há không uổng là quân tử?

       Nếu là không cần, chẳng lẽ muốn để hắn một mực như thế cậy mạnh?

*

       Ước chừng mười ngày trước, Lam Vong Cơ ở trong một rừng cây đạt được phấn hoa này. Hắn cùng Ngụy Vô Tiện đồng hành, vừa giải quyết xong một hung thi án chẳng có gì lạ, không chút hoang mang, nhàn tình nhã trí, liền không có ngự kiếm, đi bộ từ thôn nhỏ hoang vắng kia chạy về Cô Tô, trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, ngắm hoa ngắm cảnh, bất tri bất giác liền đi vào một mảnh rừng cây tươi tốt xanh um.

       Vừa đi không được vài dặm, trong rừng đột nhiên xuất hiện sương mù. Cũng không biết sương mù này là từ chỗ nào đến, rõ ràng một khắc trước còn trời sáng khí trong, ánh sáng ban ngày xuyên thấu qua cây cối, trên mặt đất chiếu ra cái bóng pha tạp. Trong chốc lát, sương trắng dày đặc liền tràn ngập ra, lơ lửng giữa cây cối, cái gì cũng nhìn không rõ ràng.

       Ngụy Vô Tiện nắm Tiểu Bình Quả đi ở phía trước, vốn là cách y có một đoạn đường, sương mù này vừa bắt đầu, y chỉ có thể loáng thoáng trông thấy bóng lưng của người phía trước, vừa định bước nhanh chạy tới, lúc này sương mù trắng mênh mông đập vào mặt, đem cả người y bao phủ trong đó, trước mắt giống như là bị người bịt kín một tầng sa, đầu cũng chóng mặt, không biết nên đi theo hướng nào, chỉ thấy trong sương mù lờ mờ loé một tia sáng, y liền quỷ thần xui khiến đi về phía hướng kia, giống như có cái gì đang dẫn dắt mình, tay chân đều không nghe sai sử.

       Chờ y rốt cuộc lấy lại tinh thần, đã hoàn toàn không nhìn thấy tung tích Ngụy Vô Tiện, cũng không biết mình đang ở phương nào, chỉ cảm thấy như ảo như thật, hoảng hốt nhìn thấy trước mặt y loé ánh sáng. Đợi sương mù hơi thoáng tán đi một chút, y mới phát hiện mình đi tới một cái giếng nước.

       Trong giếng dường như chiếu đến cái bóng của y, nhưng một khi nhìn kỹ liền phát giác không đúng, bởi vì cái gọi là cái bóng kia cũng không phải có động tác giống như y, cũng có sinh mệnh của mình, lúc này đang chính trực nhìn thẳng qua y, hơi nhăn lông mày, ánh mắt đặc biệt bi thương. Y bị ảnh ngược kia nhìn trong lòng phát hoảng, trong đầu lại không hiểu trĩu nặng, cái gì cũng nghĩ không rõ ràng, chỉ mơ hồ biết nơi đây không nên ở lâu, nghĩ đến trước thoát đi đám sương mù quái dị này rồi tính sau. Nhưng hắn vừa mới quay người, lại nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm.

       "Ngươi vội vã đi tìm hắn sao?"

       Thanh âm kia đến từ miệng giếng. Lam Vong Cơ bỗng nhiên dừng lại chốc lát, cuối cùng là không có quay người, bước nhanh hơn.

       "Ngươi đây là làm gì." Trong giếng truyền đến một tiếng thở dài, "Hắn cũng sẽ không chờ ngươi."

       Lam Vong Cơ thân hình cứng đờ, đột nhiên không bước nữa, đi về phía miệng giếng, thấy ảnh hình người trong giếng giống mình như đúc đang mặt không biểu lộ nhìn qua y.

       Lam Vong Cơ nhìn ảnh ngược kia hồi lâu, rốt cuộc mở miệng:

       "Ngươi là ai?"

       Cái bóng: " Là ngươi.

       Lam Vong Cơ nhíu mày: "Không có khả năng."

       Cái bóng: "Khả năng."

       Lam Vong Cơ trầm mặc.

       Cái bóng thở dài:

       "Trong lòng ngươi biết ta chính là ngươi, cần gì phải phủ nhận?"

       Lam Vong Cơ không đáp, ngược lại nói:

       "Ngươi mới vừa nói hắn sẽ không chờ ta."

       Cái bóng khẽ gật đầu.

       Lam Vong Cơ hỏi: "Vì sao?"

       Lần này đổi thành cái bóng trầm mặc.

       Lam Vong Cơ tiếp tục nói:

       "Hắn đương nhiên sẽ chờ."

       Cái bóng lại thở dài, cúi đầu nói:

       "Lần này chờ ngươi, về sau cũng sẽ chờ ngươi sao?"

        Lam Vong Cơ không hiểu.

        Cái bóng tiếp tục:

       "Nói đi là đi, vừa đi là mười ba năm, nói trở về là trở về, khi nào nghĩ tới ngươi?"

       Lam Vong Cơ khoé miệng giật một cái:

       "...... Đều đã qua."

       Cái bóng: "Vậy nói hiện tại. Hắn đối với ngươi cũng là thật tâm sao?"

       Lam Vong Cơ hơi ngửa đầu: "Đương nhiên."

       "Làm sao biết được?"

       "Hắn tốt với ta, chiếu cố ta." Lam Vong Cơ nói, trong mắt nổi lên một nụ cười ôn nhu, "Vì ta nấu cơm."

        "Không phải cảm kích ngươi, báo đáp ngươi?"

       "Không phải."

       "Làm sao biết không phải?"

       "Hắn nói, ta tin."

       "Hắn nói ngươi liền tin?" Cái bóng nhíu mày, "Hắn nói chuyện cũ trước kia đều đã quên, không phải vẫn hàng đêm gặp ác mộng."

       Lam Vong Cơ vội la lên: "Cái này không giống."

       "Làm sao không giống?"

       Lam Vong Cơ cúi đầu: "Hắn sẽ không gạt ta như vậy đâu."

       "Ngươi hiểu hắn?"

       Lam Vong Cơ dừng lại một chút: "Hiểu."

       "Thật sao?"

       Lam Vong Cơ nhíu mày không nói.

       Cái bóng truy vấn: "Hỏi hắn mơ thấy cái gì, có từng nói thật với ngươi chưa?"

......

        "Cả ngày dùng khuôn mặt tươi cười đợi ngươi, có từng nói với ngươi hắn khổ sở không?"

......

       "Trong lòng nghĩ cái gì, chưa từng muốn nói với ngươi, đời trước như thế, đời này cũng y như vậy, ngươi còn nói ngươi hiểu hắn?"

......

        "Ngươi không hiểu hắn." Ảnh ngược nhìn y thấy thương xót, thanh âm không ung dung,

       "Ngươi không hiểu được hắn."

       Lam Vong Cơ tay nắm chặt thành quyền, cúi thấp đầu xuống.

       Cái bóng nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, hơi nghiêng đầu về phía bên cạnh giếng:

       "Hoa kia, ngươi hái đi thôi."

       Lam Vong Cơ theo ánh mắt của hắn nhìn lại. Bên cạnh giếng lẻ loi mọc ra vài cọng hoa trắng không đáng chú ý.

        "Dùng phấn hoa này huân hương hắn, hắn liền sẽ đối với ngươi thổ lộ lời thật lòng, tuyệt không nửa phần giấu giếm."

       Lam Vong Cơ nhìn hoa kia một lát, ngẩng đầu, gằn từng chữ một: "Không cần."

       "Không cần sao?" Cái bóng hỏi lại, "Hay là không dám?"

       Lam Vong Cơ trầm mặc.

       Qua không biết bao lâu, sương mù rốt cuộc tan hết. Lam Vong Cơ lại đi nhìn cái giếng kia, cái bóng đã mất dạng. Y ở trong rừng đi trong chốc lát, rốt cục phân biệt ra phương hướng, trở lại chỗ trước đó lạc mất Ngụy Vô Tiện, đã thấy Ngụy Vô Tiện đang dắt con lừa, cúi đầu, đứng ở nơi đó chờ y. Nghe thấy tiếng bước chân, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, thần sắc hiện lên một chút hoảng hốt:

       "Lam Trạm."

       Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, đi đến gần hắn.

       Chậm rãi một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới lộ ra nét mặt tươi cười:

        "Có thể coi là tìm được ngươi."

       Lam Vong Cơ nói: "Bắt đầu từ lúc có sương mù."

       Ngụy Vô Tiện phụ hoạ: "Đúng vậy a, sương mù thật là lớn, xém chút nữa là lạc mất rồi."

       Lam Vong Cơ hắng giọng một cái:

       "Ngươi, có phát giác hiện tượng khác thường không?"

       Ngụy Vô Tiện chớp mắt: "Không có a. Ngươi thì sao?"

       Lam Vong Cơ lắc đầu.

       "Vậy thì đi thôi, không còn sớm."

       Nói xong liền dắt con lừa, xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị lên đường.

       "Ừ."

       Lam Vong Cơ đáp xong, tay thò vào trong áo, sờ lên đoá hoa trắng kia, sau đó đuổi kịp bước chân của Ngụy Vô Tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro