Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Thành phố Vân Thâm tuôn ra một tin tức lớn, tập đoàn Ôn thị cổ phần nắm giữ nhiều xí nghiệp hàng đầu đã đồng thời bị buộc tội tư lợi, trộm cắp, cấu kết quan liêu nghiêm trọng, tính toán loại trừ nhiều tên nhỏ tuổi mê muội danh tiếng, thành viên chủ yếu của gia tộc Ôn gia đều bị bắt. Cổ phiếu Ôn thị xuống dốc không phanh, phá sản đã là ván đã đóng thuyền.

       Lam Hoán cách hơn bốn tháng lại một lần về nước, Lam Trạm tới sân bay đón anh. Mới vừa vừa thấy mặt, Lam Hoán liền đi lên ôm một cái: “A Trạm, em không có việc gì thật sự là quá tốt!” Những lời này ở trong điện thoại cùng video sớm đã nghe Lam Hoán nói nhiều lần, không nghĩ tới anh còn ở trong nghĩ mà sợ không hoãn lại đây, Lam Trạm cũng không nhịn được động dung. Sau khi tách ra, Lam Hoán lại vỗ vỗ vai em trai, nhìn mặt anh, xác nhận anh có bị thương hay không, lại hình như nhìn ra chút gì khác……

       Lam Hoán: “A Trạm, em gần đây…… Quen biết bạn bè mới hả?” Úc vốn dĩ muốn hỏi có phải quen bạn gái hay không, nhưng mà hơi ngại ngùng nha.

       Lam Trạm do dự một chút, nhận lấy hành lý nói: “Trước lên xe đi, trở về nói.”

       Thật đúng là có? Lam Hoán không bình tĩnh, chỉ phải tạm thời áp xuống tò mò. Kết quả hai người ở trên xe nhưng thật ra trò chuyện về chuyện của Ôn gia trước.

       Lam Trạm: " Chú lo lắng động tác lần này quá lớn mật.”

       Lam Hoán cười: “Không có gì đáng ngại. Ôn gia nhược điểm quá nhiều, chúng ta chứng cứ đã sớm tích lũy được cũng đủ, lần này bất quá là tìm một cơ hội phát động nhiều mặt thế lực đồng thời tố giác, Lam gia cũng không trực tiếp ra mặt. Chú hiểu được."

       Lam Trạm: "Vâng. Ôn thị hành động phạm tội chồng chất, không cần dụ dỗ.”

       Lam Hoán: “Lại nói tiếp, vẫn là em lần trước nói cho anh về cái cô Vương Linh Kiều kia, thông qua cô ta tra được không ít đồ vật.”

       Lam Trạm: “Tai nạn xe cộ quả nhiên là cô ta an bài sao?”

       “Đâu chỉ, ỷ thế hiếp người đã làm không ít chuyện. Tai nạn xe cộ vốn là Ôn Húc xúi giục Ôn Triều tới đối phó anh, nếu thành công, gã ít đi một đối thủ cạnh tranh, nếu không thành cũng có thể đem Ôn Triều thế vào, Ôn Húc xem Ôn Triều không vừa mắt, sớm muốn đối phó gã ta.” Lam Hoán nhắc tới anh em Ôn gia cũng không có sắc mặt gì tốt, “Ai ngờ Ôn Triều chỉ biết ăn chơi đàng điếm, thế nhưng phái Vương Linh Kiều đi làm chuyện này.”

       Lam Trạm hiểu rõ.

       Hai anh em Ôn gia kỳ thật không có tranh đấu quyền lực gì —— Ôn Triều hoàn toàn đấu không lại anh trai gã. Chỉ là Ôn Húc coi thường em trai gã, cho rằng tên này đối Ôn thị có hại vô ích, hận không thể làm gã lập tức biến mất ở trên gia phả. Nhưng mà Ôn Húc không nghĩ tới vẫn là xem nhẹ sự ngu ngốc của Ôn Triều, loại chuyện giết người sát hại tính mệnh này, thế nhưng qua loa như thế. Vương Linh Kiều liền càng thêm, chỉ biết tranh công, ngày cả đối tượng mục tiêu có một đứa em trai cực giống song bào thai cũng không biết. Cái tên tài xế xui xẻo kia là một công nhân của Vương gia, gia cảnh bần hàn lại gặp phải vợ bị bệnh nặng, nhu cầu cấp bách tiền cứu mạng, Vương Linh Kiều tìm được hắn nhận lời cho vợ hắn xem bệnh, giúp đỡ con của hắn lên đến đại học, đại giới chính là hắn lấy mạng sát hại tính mạng. Tài xế cùng đường, cuối cùng đáp ứng. Sau đó ở tiệc rượu Vương Linh Kiều đến gần, thực tế là hành động thất bại, muốn thăm dò tình huống.

       Tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng nếu là không có Tiện Tiện xả thân cứu giúp, Lam Trạm sợ là không chết cũng tàn phế. Người đời chỉ biết giá chủ Lam gia khiêm khiêm quân tử, đối người luôn luôn lễ nhượng ba phần, lại thường thường xem nhẹ hắn bảo vệ em trai tình thâm. Khổng lồ Ôn thị ầm ầm rơi đài, người ngoài chỉ cho là ở ác gặp dữ, chỉ có số ít cảm kích nhân sĩ, rõ ràng cảm nhận được thủ đoạn lôi đình của Lam Hoán.

       Bất quá bá tổng Lam Hoán hiện tại có chuyện càng cảm thấy hứng thú, em trai đưa lưng về phía mình mở cửa nửa ngày còn không có đi vào, đột nhiên quay đầu nói: “Anh, em còn là, chúng ta vẫn là đi trước tiệm cà phê đi, có chuyện……”

       Lam Hoán nhướng một bên lông mày, tình huống như thế nào? Kim ốc tàng kiều đi vào cũng không cho vào?

       Bang! Cửa đột nhiên bị mở ra, dọa Lam Hoán nhảy dựng. Một cậu nhóc xa lạ vươn đầu gào to nói: “Anh đã về rồi!”

       Ngụy Anh đánh xong tiếp đón nhìn đến cửa có hai người, mở to hai mắt kinh ngạc cảm thán một tiếng: “ Bác cả lại tới nữa?!”

       Lam Trạm:……

       Lam Hoán: Không phải bạn gái?

       Năm phút đồng hồ sau, Lam Hoán bị an trí ở ngồi trên sô pha, Ngụy Anh cũng bị yêu cầu ở đối diện, Lam Trạm rất là nghiêm túc mà nói: "Anh, kế tiếp em muốn nói cho anh một chuyện, có chút không thể tưởng tượng, anh phải bình tĩnh.”

       Nhưng mà đối diện Ngụy Anh trong chốc lát chơi tay trong chốc lát cào cổ, ánh mắt bay tới thổi đi, bị Lam Hoán xem ở trong mắt, thật sự là không cảm thấy không khí có bao nhiêu nghiêm túc, anh cười cười: “Như thế nào? Em muốn nói cho anh, đứa nhỏ này là yêu quái biến thành sao?”

       Lam Trạm:……

       Ngụy Anh: “Oa nga.”

       ……

       Lam Hoán: “…… Thật sự?”

       Lam Trạm: “Không sai biệt lắm.”

       Lam Hoán đỡ đỡ trán, không biết là tin tưởng việc này càng đáng sợ, vẫn là Lam Trạm nói giỡn càng đáng sợ: “Chờ một chút, chờ anh bình tĩnh một chút, mèo của em đâu? Cho anh mượn ôm một cái.”

       Lam Trạm:……

       Ngụy Anh: “A nga.”

       ……

       Lam Hoán: “ Hả?”

       Ngụy Anh chầm chậm đem cánh tay có lại đến trong tay áo, sau đó cả người đều biến mất!

       Lam Hoán trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiện Tiện từ đống quần áo chui ra.

       Tiện Tiện nhìn Lam Hoán nửa ngày không phản ứng, tưởng là sợ hãi, vô cùng tri kỷ mà muốn nhảy đến trên đùi anh cho anh ôm. Lam Trạm tay mắt lanh lẹ đem mèo ngăn lại ôm ở trong ngực, nói giỡn, bị anh của anh một chân đá ra làm sao bây giờ, Lam Hoán từ nhỏ liền luyện tán đả cũng không phải là luyện không.

       Động tĩnh này làm Lam Hoán phục hồi tinh thần lại, chỉ vào Lam Trạm cùng mèở, run rẩy nói: “ Nó, nó……”

       Lam Trạm rất là lo lắng: "Anh……”

       “ Cậu lại biến một cái thử xem?”
Lam Hoán vỗ tay vịn.

       Mèo lăn nửa vòng, Lam Trạm vội vàng đè lại cậu, mang mọi người tới phòng ngủ, lấy chăn gói kỹ lưỡng mới để cậu biến.

       Sau đó Ngụy Anh liền thật sự từ trong chăn vươn đầu, đầy mặt vô tội.
Lam Hoán thực cẩn thận: “Vì sao muốn đắp chăn? Vì sao phải đắp chăn chứ? Có phải ma thuật thủ thuật che mắt hay không? Đem đạo cụ vứt làm lại một lần.”

       Lam Trạm:……

       Ngụy Anh: “Em có thể……”

       Lam Trạm: “Câm miệng.”

       Ngụy Anh:……

       Lam Hoán:……

       Cuối cùng vẫn là Ngụy Anh có biện pháp, cậu nói: “ Bác cả nói, anh khi còn nhỏ giống con thỏ vừa ngoan vừa đáng yêu, có một lần chú không ở nhà, bác cả cho anh mặc tai thỏ cùng váy.”

       Lam Trạm:????

       Lam Hoán đột nhiên không kịp phòng ngừa, đoạn "Tân bí" không muốn người biết này thật là anh lúc trước thừa dịp lúc Lam Trạm nấu cơm, vuốt lông nhung nhung của mèo nhớ lại quá khứ, tâm huyết dâng trào nói ra, nhưng khi đó người nghe chỉ có một con mèo a! Ai có thể nghĩ như vậy đều có thể để lộ bí mật!…… Còn có cái xưng hô lung tung rối loạn là cái bối phận quỷ gì.

       Ngụy Anh: “ Bác cả còn nói……”

       Lam Hoán: “Câm miệng.”

       Ngụy Anh:……

       Lam Trạm:……

       Em trai nuôi con trai Miêu thế nhưng biến thành em trai nuôi em trai. Kiến thức rộng rãi Lam Hoán cuối cùng tiếp nhận cái giả thiết này.
Kỳ thật Lam Hoán còn rất vui mừng, bởi vì Ngụy Anh xuất hiện hơn một tháng này, Lam Trạm vẫn luôn đối người khác bảo mật, chú cũng không biết. Rốt cuộc nói ra là sẽ bị trở thành bệnh tâm thần hay là đối tượng nghiên cứu khoa học đều không phải chuyện vui sướng gì. Nhưng mà Lam Trạm chịu nói cho anh, chứng minh nó đối với mình cái người làm ảnh trai này vô cùng tín nhiệm.

       Đáng tiếc Lam Trạm rất nhanh đã đánh nát ảo tưởng của anh.

       “Anh, em biết việc này rất khó tiếp thu, vốn dĩ không muốn cho anh biết dọa đến anh. Bất quá Ngụy Anh…… cũng không thể vẫn luôn như vậy, em muốn mang cậu ấy đi làm một cái chứng minh thân phận, chính là cậu ấy không có bất luận tin tức gì ở quá khứ, thật sự khó làm…… Anh, anh có con đường nào không?”

       Lam Hoán:……

       Hùng đệ đệ!!

       Lam Hoán cảm thấy thực tâm tắc, nhưng là sự tình còn phải làm, Ngụy Anh còn nắm giữ không ít tin nóng đâu…… Dựa theo ý tứ của Lam Trạm, là muốn cho Ngụy Anh đi đến trường học của anh để dễ chiếu cố, ngay từ đầu đi học đã học đại học. Đến nỗi chuyên nghiệp, bởi vì bản thân Ngụy Anh không có khái niệm, Lam Trạm liền làm chủ để cậu ấy học lịch sử, tốt xấu hiểu biết một chút thế giới này. Huống hồ đại học có rất nhiều cơ hội học thêm chương trình học khác, đến lúc đó lại bồi dưỡng yêu thích không muộn. Mặt khác không biết có thể làm con nuôi Lam gia hay không.

       Lam Hoán một tay đỡ trán, yên lặng mà quan sát hai người một hồi lâu, mới nói: “Thân phận chứng cùng lịch sử lý lịch đều dễ làm, chuyện nhập học em đi liên hệ hiệu trưởng đi, định ngày hẹn gặp mặt anh có thể cùng em đi. Đến nỗi thu dưỡng này…… Tạm thời không cần suy xét.”
Lam Hoán híp híp mắt, ý vị thâm trường: “ Vào hộ khẩu Lam gia vốn phương pháp, có rất nhiều.”

       Ngụy Anh làm người, không ít tính tình của mèo đều không có bỏ, đứng mũi chịu sào chính là dán Lam Trạm. Sau khi cậu nhập học, trừ bỏ đi học, chính là tan học tìm Lam Trạm, trốn học tìm Lam Trạm, nghỉ trưa tìm Lam Trạm, tìm Lam Trạm ăn cơm, đi nghe Lam Trạm diễn thuyết báo cáo, tham gia tiểu tổ học tập do Lam Trạm tổ chức —— kỳ thật vật lý cậu một chữ cũng chưa nghe hiểu. Tóm lại, vườn trường xuất hiện một đôi nam năm tùy thời lóe mù mắt chó của quần chúng.

       Giang Trừng đi ở trên đường, nhìn đến cách đó không xa một vị mỹ nam quen thuộc nghênh diện đi tới, bên cạnh một tiểu soái ca khác chặt chẽ dán hắn, đôi tay ôm eo hắn, đầu nghiêng lên bả vai nói với hắn, cả người quả thực là treo ở trên người hắn đi theo. Mà mỹ nam thường thường đáp lại soái ca, khóe miệng mang cười ánh mắt ôn nhu.

       “Ta thao, thầy Lam!” Giang Trừng xuất hiện hoảng sợ, “ Thì ra anh thích như vậy a!”

       Lam Trạm:……

       “Mới không phải đâu!” Ngụy Anh duỗi đầu liếm một ngụm kem trong tay Lam Trạm, “Cái này chocolate chính là ta, anh không thích như vậy, anh thích vị hương thảo, đúng không?”

       Lam Trạm xoa xoa đầu của cậu, hai người nhìn nhau cười.

       Giang Trừng cảm thấy đôi mắt muốn mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro