Chương 19 Xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người sóng vai đi trên đường cái Thuận An Trấn, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trong đám người, chờ để gặp được ít người cần trợ giúp.

Nào biết tìm cả buổi cũng gặp, Lộ Chiêu Diêu không có nhiều kiên nhẫn, hai đầu lông mày cũng ẩn ẩn dẫn theo chút sát khí, thầm nghĩ ông trời cũng gây khó dễ cho nàng. Sớm biết làm chuyện tốt sẽ phiền toái như vậy, nàng còn không bằng trở về nghĩ lại những biện pháp khác, dù cho đi chỗ của Nam Sơn Chủ tính tình bạo ngược kia yêu cầu cửu chuyển đan cắn cắn cũng được thôi.

 Sao phải tốn công sức mà không được gì hết!

Bởi vậy ngược lại càng nghĩ càng giận, vẻ mặt nàng bực bội mà nhăn đầu lông mày, một bộ dáng người sống chớ lại gần. Cầm Chỉ Yên bên cạnh đem tình trạng của nàng nhìn trong mắt, trong nội tâm không khỏi thở dài.

Muốn nàng nói thì là, không ngờ nữ ma đầu phát giận sớm như thế . Dù sao làm việc thiện không thể so sánh được với vàng mã ở kiếp trước, sau đó chính là trực tiếp đi phố quan tài phố mua hai xe rồi tìm người hỗ trợ đốt đi, ngoại trừ có chút gây chú ý ánh mắt của người ngoài, tương đối cũng rất thuận tiện mau lẹ.

Nhưng người phía trước lại không giống vậy, chưa nói chuyện này cần đúng thời cơ, liền nói hiện tại các nàng đứng ổnng thị trấn do Lệ Trần Lan đặt dưới Trần Tắc sơn, trừng phạt tà ác giương cao cái thiện, việc cứu khốn phò nguy này, chỉ sợ còn chưa tới phiên các nàng ra tay, liền có Ám La Vệ đi đầu giải quyết.

Dưới tình huống như vậy, khả năng các nàng gặp phải, rất có thể chỉ còn chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi.

Nếu là việc nhỏ, khẳng đỉnh tám chín phần là các nàng không đơn giản gặp  được. Muốn rất nhanh tìm được người cần trợ giúp, vẫn phải đi chỗ xa hơn đi, chỉ tiếc hiện tại còn chưa có được giấy thông hành của Lệ Trần Lan, các nàng tạm thời còn không đi được quá xa, nếu không thì bị hắn nhìn ra cái gì thế thì  không ổn.

Hết thảy, còn phải từ từ mưu tính sau.

Đi cả buổi như thế, thấy Lộ Chiêu Diêu thiếu đi hào hứng như trước, nàng âm thầm lắc đầu, đang muốn an ủi, lại nghe thấy ngay lúc này có người bán hàng rong gần các nàng cao giọng rao to hồ lô ngào đường. Nhìn từng chuỗi hồ lô đường đỏ au, Cầm Chỉ Yên mỉm cười, trong lòng đã có chủ ý.

Nàng đi đến trước mặt người bán hàng rong, ở trên bìa rơm rút ra hai xiên lớn nhất đỏ nhất, trả tiền bước nhỏ đưa cho Lộ Chiêu Diêu một xiên, nói: "Ăn một miếng trước đi."

Lúc nói chuyện Cầm Chỉ Yên có chút do dự, tuy nói kiếp trước nữ ma đầu thích ăn những món ăn có hương vị chua ngọt này nhất, nhưng ở kiếp này có rất nhiều thứ đều cùng trong trí nhớ của nàng khác nhau, không biết nữ ma đầu còn khẩu vị này hay không.

May mắn lo lắng của nàng là dư thừa rồi. Như nàng suy nghĩ, mới còn mặt mũi tràn đầy mất hứng Lộ Chiêu Diêu vừa nhìn thấy hồ lô đường, tâm tình quả thật kỳ lạ mà thay đổi tốt hơn chút, lông mày không nhăn, cũng không sinh khí, yên lặng từ trong tay nàng tiếp nhận một xiên đưa tới bên miệng bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa vị trí bên hông của nàng, không thèm để ý mà hỏi: "Ngọc bội của muội đâu?"

"Bán rồi." Cầm Chỉ Yên đáp được bình thản.

Lộ Chiêu Diêu thanh âm dường như dừng một chút, rồi sau đó mới chợt nói: "Thì ra muội mới ly khai là đi làm việc này, ta còn tưởng rằng. . ."

Còn là cái gì, nhưng lại chưa kịp nói. Bởi vì hai người chợt nhìn thấy phía trước không xa ở bên trong đám người, có một cậu bé năm sáu tuổi bỗng bị người qua đường không có mắt đụng phải, ngã ngồi trên mặt đất. Theo đồng tác đứa nhỏ ngã xuống đất , trong tay hồ lô đường của cậu cũng "BA~" một tiếng bị rơi trên mặt đất, chờ lúc cậu bò dậy, nó sớm đã dính đất, không thể ăn nữa.

Cái gì gọi là xe đến trước núi ắt có đường?

Cầm Chỉ Yên canh đúng thời cơ, để cho Lộ Chiêu Diêu đứng tại chỗ chờ một lát, chính mình kế tiếp cầm trong tay xiên hồ lô đường vốn dĩ muốn để lại cho Lộ Chiêu Diêu ăn tiếp đưa qua, đối với đứa nhỏ đang thương tiếc hồ lô đường bị mất của mình khóc lớn oa oa giọng ấm áp nói: "Ngoan, đừng khóc."

Chỉ có thể nói trẻ nhỏ đúng là đơn thuần, dù cho ban đầu khóc rất lớn, chỉ cần vừa nhìn thấy vật thay thế, tất cả phiền não liền đều không tính là chuyện quan trọng rồi. Đứa bé chính là vậy, Cầm Chỉ Yên vừa đưa hồ lô ngào đường trong tay tới trước mặt cậu, cậu liền lập tức nín khóc mỉm cười, cảm kích nói: "Cảm ơn."

Cầm Chỉ Yên thấy thế, mềm nhũn, ôn nhu nói: "Hồ lô đường này, là Lộ Chiêu Diêu kêu tỷ đưa cho đệ."

Trong lòng biết thanh danh của Lộ Chiêu Diêu tại thời kỳ này không tốt lắm..., lúc nàng nói ra tên của đối phương cố gắng đè thấp thanh âm xuống, sợ hù đến đứa bé kia làm cho thất bại trong gang tấc.

Nào biết dù nàng dụng tâm lương khổ như thế nào, thời điểm đứa bé kia nghe tên của Lộ Chiêu Diêu vẫn là hoảng hốt thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên đứng dậy, liền hồ lô ngào đường đều một mực không để ý tới, trực tiếp chạy ra xa chạy, vừa chạy vừa sợ sệt nói: "Nữ ma đầu lại cướp hồ lô đường của ta rồi!"

Theo những lời này thốt ra, chớp mắt không khí nhộn nhịp bên đường dường như dừng lại, rồi sau đó còn không đợi hai người Cầm Chỉ Yên kịp phản ứng, người qua đường xung quanh các nàng lập tức tan tác như ong vỡ tổ, không qua một lát, liền không một bóng người. Cầm Chỉ Yên tay phí công mà gãi gãi, cuối cùng chỉ có thể yên lặng thu hồi đi, nhìn về phía Lộ Chiêu Diêu sắc mặt nhìn không được tốt lắm, thiện giải nhân ý ( thấu hiểu lòng người ) mà nhẹ giọng trấn an nói: "Xem ra bên này không có người cần trợ giúpi chúng ta đến khu vục gần đây xem một chút đi."

Biết rõ nàng đang nói sang chuyện khác an ủi chính mình, nhưng trong lòng Lộ Chiêu Diêu vẫn thấy nghẹn đến chết không chịu nổi. Tuy rang mong muốn suốt đời của nàng là để cho những người này vừa nghe đến tên nàng liền sợ đến muốn chạy trốn, nhưng điều kiện đầu tiên là không được ảnh hưởng nàng làm việc nha!

Giờ thì tốt rồi, tiếng xấu truyền xa hiệu quả thật là đạt được, nhưng cùng lúc đó cũng không có ai dám tiếp nhận ý tốt của Đại Ma Đầu Lộ Chiêu Diêu luôn! Tuy nhiên nàng không tin trong phạm vi tram dặm Trần Tắc Sơn đều là loại người nhát gan, khẳng định còn có thể tìm được người dũng cảm tại nơi khác, nhưng hôm nay ở trước mặt Cầm Chỉ Yên mất thể diện chuyện này thật sự không gạt đi được rồi.

Mắt thấy người nọ mặc dù không có nói cái gì đó làm nàng mất tự nhiên, nhưng trong ánh mắt trêu chọc không thể che giấu hết. Lộ Chiêu Diêu thầm cảm thấy mất mặt vô cùng, cũng không thể đối với nàng phát giận, đành phải thẹn quá hoá giận mà vung tay áo bước đi trước.

Đem nàng hành động ngạo kiều thu vào đáy mắt, Cầm Chỉ Yên bất đắc dĩ bật cười, chạy chậm vài bước theo sát phía sau, không qua hai câu nói liền đem người dỗ dành tốt một lần nữa.

Ngay tại Lộ Chiêu Diêu bỏ qua khúc mắc, thôi điểm tiếp tục cắn lấy hồ lô đường cho hả giận, Cầm Chỉ Yên đã từ từ thu lại nụ cười, không để lại dấu vết mà liếc về phía sau bên phải.

Theo động tác của nàng, phía sau quầy hàng nào đó lúc sau, giống như có góc áo màu đen chập chờn một vòng, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng nữa.

Xem ra vẫn giống như kiếp trước, Lệ Trần Lan bắt đầu hoài nghi các nàng rồi.

Cầm Chỉ Yên chỉ coi như không phát hiện, lúc quay đầu lại nhìn Lộ Chiêu Diêu , tâm tình không hiểu nổi mà trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro