Chương 11: Khó xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

George's P.O.V:

Tôi vừa- Tôi vừa khẩu giao cho cậu bạn thân nhất của tôi.. Cái đéo gì... Cái đéo gì vừa xảy ra vậy trời?! Tôi vất vả đi vào phòng, bắt đầu tắm rửa, không kìm được lại suy nghĩ miên man về chuyện quái quỷ vừa xảy ra. Tôi không thể nói điều này với bất kỳ ai - kể cả Nick. Chết tiệt, tôi thậm chí còn không nghĩ đến điều này... Mẹ tôi sẽ nghĩ gì đây?! Ý tôi là- Tôi không biết mình có thích đàn ông không, có lẽ chỉ là đối với Dream thôi?

Có phải Dream là người đàn ông duy nhất mà tôi thích? Phải có một số cách để giải quyết vấn đề này. Tôi tự nhéo mình, mong bản thân sẽ tỉnh táo lại và quên đi như chúng chưa từng xảy ra.

No One's P.O.V:

Dream quay trở lại phòng mình sau khi nhận ra bản thân George phải mất một khoảng thời gian khá dài trong phòng tắm. Có phải cậu đã đi quá xa rồi không? Liệu Dream có khiến anh gặp tình trạng áp lực đồng trang lứa* hay không? Tim cậu bỗng chốc trở nên nhói đau, cậu trai với mái tóc màu nâu ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống vò đầu bứt tóc vì bực bội. Rốt cuộc cậu vừa làm cái quái gì vậy? Cậu có thực sự là đã giúp đỡ được chút gì cho người mình yêu chưa? Anh ấy còn là con trai của một bà mẹ kỳ thị đồng tính nữa chứ?!

Chúa ơi, George cảm thấy mình điên rồi khi anh cảm thấy dễ chịu khi Dream chạm vào anh. Những suy nghĩ về việc vừa xảy ra cứ lởn vởn trong đầu anh lâu hơn dự định, cái đó của Dream to như thế nào trong miệng anh, cái cách cậu rên rỉ gọi tên anh cũng trông thật gợi tình, và chúa ơi... khi cậu gọi anh là đồ dâm đãng, George cảm thấy cmn thật tuyệt.

Cuối cùng, anh phải mất 20 phút mơ màng liên tục trước khi bước ra khỏi phòng tắm và thay đồ, anh buộc mình đi về căn phòng tiếng trước còn nhuốm màu tình dục. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh khi anh leo lên giường và kéo chăn lên người trước khi anh bật A/C của mình. Bây giờ, tất cả những gì anh muốn làm là ngủ, và rồi sau đó khi thức dậy thì sẽ chẳng nhớ gì nữa, coi rằng nó chỉ là một giấc mơ ngu ngốc chết tiệt thôi...

Nhưng anh có thích đàn ông không? Anh thực sự là người đồng tính ư? Hay là chỉ bị em ấy hấp dẫn... Sau này phải đối mặt với em ấy thế nào đây? Sau những gì vừa xảy ra sao? Liệu Dream ổn với điều này chứ?

Những suy nghĩ tiêu cực điên cuồng chạy qua trong đầu anh như như việc đếm từng con cứu cho đến khi anh ngủ gật vì đau đầu, để lại Dream tự hỏi trong phòng về những gì đáng lẽ phải xảy ra lúc này.

--

Sapnap trở về sau khi đã đưa lũ trẻ về nhà, và hắn chợt nhận ra không khí yên tĩnh đến quỷ dị này khi vừa bước vào trong nhà, chẳng lẽ hai người bạn kia của hắn lại không rời phòng một chút nào kể từ khi hắn đi vắng à?? Hắn mang theo sự hiếu kỳ bước vào phòng Dream, chỉ thấy cậu đang chống đẩy trên sàn, ngay lập tức nở một nụ cười khi hắn bước vào.

Một lần Sapnap trở về nhà sau khi thả lũ trẻ về nhà, anh ấy nhận thấy sự yên tĩnh ngay lập tức, bạn bè của anh ấy có thực sự không rời khỏi phòng của họ trong suốt thời gian anh ấy đi vắng không? Anh bước vào phòng Dream và thấy anh chống đẩy trên sàn, cười khúc khích khi nhìn thấy anh.

"Mày đang làm gì vậy? Mày có thể đi ra ngoài với tao mà, mày biết đấy."

"Không. Không có thời gian. Tao đang làm việc rất căng thẳng đó."

Sapnap ngồi trên giường và quan sát cậu.

"Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì đã xảy ra giữa mày và George à?"

Khi Dream nghe thấy tên anh, cánh tay cậu không giữ vững được và thành công ngã sấp mặt xuống sàn, thở dài thất vọng với bản thân trong khi Sapnap cười khúc khích.

"Vậy, muốn kể với tao về chuyện đó chứ?"

Dream đứng dậy ngồi bệt xuống sàn, khoanh chân thở nhẹ.

"Tao thực lòng rất muốn kể, nhưng tao không chắc George sẽ cảm thấy thoải mái khi tao kể chuyện đó với mày."

Sapnap chậm rãi gật đầu, mím chặt môi, không còn cố gắng truy đuổi câu chuyện của hai người họ nữa. Hắn đứng dậy và xoa đầu Dream trước khi rời đi.

"Được rồi, tao sẽ không xen vào. Nhưng tao vẫn ở đây nếu mày cần, hiểu không? Chỉ cần bản thân đừng làm việc quá sức là được."

Dream ậm ừ đáp lại, Sapnap rời đi để cậu lại một mình với những suy nghĩ của bản thân một lần nữa. Cậu cảm thấy được an ủi khi Sapnap đã lo lắng cho cậu, nhưng cậu vẫn không ngừng xúc động, không biết có phải cậu vừa làm tan vỡ mối quan hệ giữa cậu và George hay không.

Sapnap vui vẻ đến phòng của George, xem liệu anh có căng thẳng như Dream hay không, và dường như, anh không như vậy. George đang ngủ say trên chiếc giường tối đen như mực của anh.

"Nghiêm túc chứ, thậm chí đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hắn nghĩ thầm trong khi đóng cửa lại và đi về phòng riêng của mình, nhắn tin cho những người bạn khác của mình để hỏi xem họ có muốn chơi hay không.

--

"Ừ- ý tao là, thật đấy. Họ đánh nhau à?"

Sapnap cầm điện thoại trên đầu, nói chuyện với Karl và Quackity.

"Không phải đâu, không ai có thể ngủ khi họ tức giận, và thực sự nếu có người như vậy thì người đó không phải con người đâu."

Quackity lên tiếng trong khi điều chỉnh cam xoay đến cằm mình. Hai người kia cười nhẹ.

"Pfft, tao không đùa đâu, giống như ngày thứ ba anh ấy ở đây và họ cũng đang gặp vấn đề tương tự như vậy. Ngoài ra, bây giờ tao giống như người thứ ba hơn."

"Được rồi- Chà, em có thể đưa hai người đó đi chơi đâu đó vào ngày mai, chẳng hạn như có thể không phải là trung tâm mua sắm, mà là đi thủy cung chẳng hạn."

"Thủy cung? Karl, anh là đồ ngốc hả?"

Sapnap hỏi.

"Được rồi, hừm. Đó là một ý tưởng tồi được chưa, em thử hỏi George xem sao? Quackity và anh sẽ đến đó trong vài ngày tới, và bọn anh không thể xuất hiện trong tình trạng hai người đó đều có tâm trạng xấu như vậy được."

Karl thử lập luận với Sapnap.

"Cái- Ừ thì, nhưng anh đừng nói to quá. Họ có thể nghe thấy đấy."

"Dù sao đi nữa, chúng ta chơi gì đấy đi, nói về hai người đó và mối quan hệ của họ làm tao tổn thương đó."

Quackity nói, kết quả là hai người kia cười khúc khích trong khi Sapnap bước tới máy tính của hắn và mở Twitch.

"Vậy, tao sẽ stream trên kênh alt của mình vậy."

"Được rồi, chờ một chút, tao đang bật máy tính."

Quackity nói trong khi vội vàng mở Minecraft và Karl cũng như vậy, Sapnap bắt đầu phát live stream. Ba người họ chơi quên cả thời gian, một lèo chơi hết cả buổi tối.

--

Đã vài giờ trôi qua và Sapnap vẫn đang live stream với Karl và Quackity. Hắn nói có hơi to làm cho George từ phòng khác gõ cửa bước, anh vừa đi vừa dụi mắt, bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Sapnap nhìn chằm chằm vào anh với vẻ bối rối nhưng vẫn thủ thỉ trong miệng vì sự dễ thương của anh.

"Có chuyện gì sao anh?"

"Quá ồn ào."

Anh lầm bầm trước khi gục xuống giường Sapnap và đắp chăn lên người. Sapnap cười khúc khích.

"Chào buổi sáng, em đoán vậy."

Anh quay lại máy tính và thấy cuộc trò chuyện trở nên điên cuồng vì một vài từ của George.

"Ah, nhìn xem anh đã làm gì nè, hiện tại chat đã không thể ngồi yên được nữa rồi."

"Mneh, để anh vậy."

Anh lên tiếng, Karl và Quackity lắng nghe cuộc trò chuyện của họ và khẽ cười.

"Em đang phát trực tuyến đó, George. Nói xin chào đi nào."

Anh ấy nói trong khi tấn công nhân vật của Quackity trong Minecraft. George ngẩng đầu lên, cố gắng chớp mắt một cách khó khăn.

"Xin chào stream!"

Cuối cùng anh cũng đứng dậy và tiến lại gần Sapnap hơn.

"Em có thể gọi đồ ăn từ ngoài không? Anh đang đói."

"Pfft, nè, điện thoại của em có UBEReats, anh cứ đặt cái gì cho ba người bọn mình cũng được."

Sapnap đưa điện thoại cho anh rồi tiếp tục chơi với Karl và Quackity trong khi George gọi đồ ăn từ PandaExpress. Anh thả điện thoại xuống bàn và đi ra phòng khách để xem TV.

Anh rút điện thoại ra và thấy thông báo từ một số ngẫu nhiên, một phần nào đó trong anh ước đó không phải là người mà anh đang nghĩ đến. Thật mệt mỏi, anh mở tin nhắn của mình ra và xem.

Số lạ

bỏ chặn mẹ đi George

mẹ chỉ muốn nói chuyện với con thôi mà

làm ơn

Một tiếng thở ra mệt mỏi thoát ra khỏi môi anh khi anh ấn vào liên lạc của mẹ mình và bỏ chặn bà, anh đi vào lịch sử cuộc trò chuyện dưới hai người, cuộn xuống cuối thư và cuối cùng nhắn tin cho mẹ anh.

mom

mới được một ngày thôi mẹ à

có chuyện gì đã xảy ra sao?

George kiên nhẫn đợi câu trả lời của bà, anh đặt điện thoại xuống và lấy điều khiển, bật Netflix và ấn vào bất kỳ bộ phim nào trông có vẻ thú vị. Điện thoại của anh lại kêu lên một cách lặng lẽ và anh cầm nó trên tay, khi thấy tin nhắn mới của mẹ anh.

mom

mẹ rất vui vì con đã nhắn tin cho mẹ

mẹ nhớ con rất nhiều, con yêu

mẹ xin lỗi vì cứ đeo bám con như vậy

George nhìn tin nhắn của bà một cách khô khan và trả lời.

không sao đâu, con đoán vậy

Anh nhìn lên TV cho đến khi mẹ anh nhắn tin lại cho anh một lần nữa

là vậy sao? Đó là tất cả những gì con muốn nói với mẹ?

còn gì khác để nói nữa sao?

oh, mẹ không biết, có thể là một cái gì đó như "con cũng nhớ mẹ!" hay là "con yêu mẹ!"?

con sẽ không nói những lời đó

không phải là sau ngày hôm qua

con không nghĩ là con muốn nói chuyện với mẹ ngay bây giờ

vì vậy, làm ơn, đừng nhắn tin cho con cho đến khi con nhắn tin cho mẹ

hoặc nếu không con sẽ xóa số của mẹ

Cứ như vậy, bong bóng lời thoại của mẹ anh cứ xuất hiện rồi lại biến mất hoàn toàn, anh thở phào nhẹ nhõm và đặt điện thoại xuống, ý nghĩ về việc mẹ sẽ phản ứng thế nào với việc anh nói với mẹ rằng anh có thể hơi đồng tính khiến anh đau đầu.

Nhắc mới nhớ, làm thế quái nào anh lại có thể cãi nhau với bà? Chắc chắn anh không thể nói rằng mình đã khẩu giao cho người bạn thân nhất của mình, quan trọng hơn, làm thế nào anh có thể nới với mẹ rằng anh thích đàn ông? Có lẽ anh không nên, phải cúi đầu xuống thấp nhất có thể. Hãy để thứ tình cảm khô héo này chết dần chết mòn theo thời gian và tự nhiên mọi chuyện sẽ đi đúng hướng của nó.

Anh thấy cổ họng khô rát khó nuốt, phải đứng dậy uống nước. Khi anh bước vào bếp, Dream cũng ở đó. Sự căng thẳng khó xử lắng đọng trong căn phòng như một cơn cuồng phong, ập đến và kéo dài. George im lặng, cố gắng hết sức để phớt lờ Dream trong khi Dream cố gắng nghĩ về điều gì đó, bất cứ điều gì, để có thể nói chuyện với George một lần nữa.

"George-"

Anh mặc kệ cậu, quay đầu đi nhanh ra phòng khách, Dream đuổi theo.

"George- đợi đã."

Cậu nói nhưng George tiếp tục phớt lờ chàng trai phía sau, lần mò trong túi để lôi AirPods ra.

"George- dừng lại."

Dream nhanh chóng giật lại chiếc Airpods, George nhìn anh với đôi mắt khó hiệu mà sợ hãi khi đối đầu với cậu.

"Làm ơn, chúng ta có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được không? Đó chỉ là-"

"Dream- Anh nghĩ... anh cần chút không gian để yên tĩnh, được không? Chúng ta có thể nói chuyện lần nữa khi anh sẵn sàng...?"

Dream cảm thấy thất vọng, nhưng quan trọng hơn, cậu lo sợ rằng George đã ghét cậu. Cậu đặt Airpods xuống và cắn môi, gật đầu trong khi quay trở lại tầng trên. George chống tay lên mặt vì thất vọng và cố kìm nước mắt.

Anh thực sự không biết bản thân rốt cuộc nên làm gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro