Chương 2: Đến Florida

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

George tỉnh dậy, tay vẫn cầm chặt điện thoại, anh nheo mắt nhìn vào đồng hồ ở trên màn hình, khoảng 8 giờ, rồi anh giật bắn mình. Tự nguyền rủa mình trong khi mắt vẫn dán chặt vào dòng chữ liên lạc quen thuộc.

"Ôi, mẹ nó..., 8 giờ rồi ư?"

Anh lấy tay chải tóc, chớp mắt một cách khó nhọc, bên kia đầu dây vẫn im ắng.

"X-xin chào...? Dream?"

Bên kia im lặng trong một phút cho đến khi âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng ai đó.

"Uh, George?"

Đôi má của George ửng hồng lên khi anh nghe được tiếng rên rỉ của cậu, dần nhớ lại những gì mình đã làm đêm qua.

"Ôi chết tiệt. Xin lỗi, chắc anh đã khiến em phải thức cả đêm- Anh thực sự xin lỗi, anh chỉ vô tình gọi cho người đầu tiên anh nhìn thấy trong máy, và anh đoán chắc là anh có thể đã nói với em rằng đừng kết thúc cuộc gọi, anh- "

"Oh, chào buổi sáng ~"

George bị khuất phục trước lời nói của Dream cùng sự chế giễu hiện rõ trong câu nói của cậu, anh lại mỉm cười như một thằng ngốc khi nghe giọng nói trầm khàn của Dream.

"Tch...Chào buổi sáng..."

Dream và George phá lên cười khúc khích, mọi căng thẳng mà George vừa tích tụ đã trôi đi hết, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

"Ở chỗ anh giờ là mấy giờ rồi?"

"8 giờ tối ở Anh, còn em thì sao?"

"Pfft, đã 3 giờ chiều rồi."

George cười khúc khích.

"Em dậy muộn."

"Yeah, anh là người nói chuyện với em trước mà."

Dream vặn lại bằng một giọng hỗn xược, và George chỉ cười khúc khích vô cùng dễ thương, Dream cảm thấy trái tim của mình như nhảy dựng lên theo đúng nghĩa đen. Khi George bình tĩnh lại, anh nhìn vào cục sạc và thấy chiếc điện thoại của mình gần như sắp hết pin.

"Ôi trời- Anh phải đi sạc điện thoại."

"Khôngg, mang em theo nữa~ Đừng kết thúc cuộc gọi suốt 8 tiếng chứ!"

George cảm thấy má mình đỏ bừng khi giọng nói trầm khàn của Dream phàn nàn về việc anh hãy ở lại, nhưng than ôi, mọi điều tốt đẹp sẽ phải kết thúc, và George thở dài.

"Anh xin lỗi, ngoài ra, chúng ta có lẽ chỉ nói chuyện được khoảng 5 phút nữa. Để anh đi ăn gì đó trước đã."

"Hừm."

George chớp mắt trước sự bất hợp tác cùng đùa cợt của Dream.

"Thôi nà-"

"Được thôi, nhưng chỉ khi anh tham gia stream của Quackity, nó sẽ bắt đầu sau 2 tiếng nữa."

George đột nhiên nhớ ra, chuyến bay của anh thật sự rất sớm, chỉ còn 4 tiếng nữa thôi, anh không thể dành 2 tiếng còn lại để tham gia stream của Quackity được. Một mớ cảm giác tội lỗi mắc kẹt giữa cổ họng anh khi anh cố nuốt nó trở lại và lên tiếng.

"Anh...uh...anh thực sự phải tới một nơi."

Dream cảm thấy bất an trong giọng nói của anh và ngay lập tức chuyển chủ đề.

"Thôi được rồi~ Anh đi ăn đi, nhớ nhanh lên. Em sẽ đợi ít nhất là một tin nhắn từ anh đó."

George đảo mắt trước thái độ ngạo mạn của cậu, trước khi kết thúc cuộc gọi còn nói lời tạm biệt, và hoàn toàn không biết nó đã khiến Dream cảm thấy bối rối đến mức nào khi nghe giọng nói ngọt ngào đầy mật ngọt của anh. Anh nhanh chóng tắt A/C trong khi run rẩy và đi xuống cầu thang để lấy một quả táo. Rất nhanh, kế hoạch đã bắt đầu được triển khai trong đầu.

~ Được rồi. Đầu tiên là, Quackity biết tôi sẽ đến Florida, nên là em ấy sẽ biết lý do tôi không thể tham gia stream, vì vậy ẻm sẽ làm cho Sapnap và Dream trở nên "bận rộn" với việc stream 24 tiếng liền tù tì, điều này sẽ khiến hai người họ kiệt sức. Còn tôi sẽ mất khoảng 9h để bay đến Florida. Vì vậy, điều đó có nghĩa là nếu chuyến bay của tôi lúc 12 giờ đêm thì tôi sẽ đến đó khoảng 9 giờ sáng. Vậy là ok rồi. Đó sẽ là lúc Dream và Sapnap đang ngủ. Thật hoàn hảo, tôi sẽ làm hai em ấy ngạc nhiên cho mà xem! ~

Anh lập kế hoạch trong vòng vài phút rồi chạy lên lầu, nhanh chóng thực hiện các công việc đóng gói hành lý, chuẩn bị đồ đạc một cách cẩn thận.

--

George ngồi trên máy bay, âm nhạc từ tai nghe làm anh phân tâm khỏi tiếng động lớn phát ra từ động cơ của nó, anh nắm chặt tay ghế và chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi đặt chân lên Mỹ. Cố gắng hết sức để nhớ những gì anh đã nói với Dream trong cuộc gọi nhưng vô ích.

Cuối cùng, cuối cùng thì anh cũng đã đạt được mục tiêu của mình. George đi đến khu vực lấy hành lý, dùng hết sức nhấc hai túi hành lý nặng gấp đôi so với người anh. Anh cố gắng đưa chúng lên một chiếc xe đẩy trước khi bị sức nặng của nó đè ngã rồi đẩy xe ra ngoài. Đôi mắt của anh hầu như không thể mở to nổi, anh cảm thấy mệt mỏi, và đó là một cách nói nhẹ nhàng. Sự thật là George không thể ngủ suốt quãng đường vì đó là lần đầu tiên anh đi máy bay.

Anh nhìn xung quanh, chờ đợi một người nào đó với những merch quen thuộc của Dream cùng một tấm biển lớn có tên của anh. Bỗng ở phía xa, anh nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng hơi lùn đang vẫy tay với anh, lắc tấm biển mạnh mẽ đến mức anh thậm chí không thể nói thành lời. George cười khúc khích, đó chắc chắn là mẹ của Dream. Anh tiến đến gần, bất chợt bà chạy nhanh đến ôm anh.

George thường không thấy thoải mái với những cái ôm, nhưng trong trường hợp này, anh sẽ bỏ qua.

"Ôi trời ơi! Nhìn con kìa! Trông con lớn quá, còn rất điển trai nữa."

Bà nháy mắt với George làm anh đỏ mặt vì xấu hổ, cố cúi đầu xuống thấp để che giấu khuôn mặt của mình ngay cả khi đang đeo khẩu trang.

"Được rồi, được rồi, con đến đây hơi sớm đó, và mẹ thực sự xin lỗi vì điều này, nhưng ..."

George nghe thấy sự lo lắng trong giọng điệu của bà khi bà đang cố gắng kết thúc câu nói của mình, nhưng bà chỉ nhìn về hướng một chiếc xe đang đỗ ở ngoài, đó có thể là câu trả lời nên anh cũng nhìn theo. Và George có thể thấy Sapnap đang dựa vào xe, trông hắn có vẻ mệt mỏi nhưng lại nhếch mép một cách quỷ dị. Khi George đột ngột dừng lại để ghi nhớ hình ảnh Sapnap thực sự đang ở đó, đang thực sự hiện hữu ngay trước mặt anh, trái tim hắn đã nhảy lên rất nhiều lần.

"George!!"

Sapnap hét lên, chạy nhanh về phía anh rồi ôm chặt người bạn của mình. George bỗng nhiên rơi vào vòng tay của hắn, nhưng rồi anh cũng đáp lại bằng một cái ôm.

"Em không thể tin được- Trời ơi! Tại sao anh không nói cho em biết?!"

George liếc nhìn mẹ của Dream, người đang cố gắng nhìn ra chỗ khác, cố gắng tránh khỏi tội lỗi của mình.

"Chà, anh định dành cho em và Dream một bất ngờ, nhưng làm thế nào em phát hiện ra vậy?"

Sapnap cười khúc khích, chống tay bên hông và trông có vẻ tự hào, nhưng lại là một kẻ ngốc trong mắt George.

"Em vẫn tỉnh táo mà, theo nghĩa đen đó, Quackity thì lại không ngừng chơi. Dream đã ngủ thiếp đi khi bọn em đang nói chuyện với nhau, nó* vô tâm thật! Mà anh đừng lo, lúc đó bọn em đã tắt mic rồi."

(*) Ở ngoài đời, Dream chỉ lớn hơn Sapnap đúng 1 tuổi nên mình để cho hai anh xấp xỉ bằng tuổi nhau, nên mình mới cho Sapnap xưng Dream là nó.

George đập tay vào mặt và rên rỉ.

"Đồ ngốc đó."

Sapnap nở nụ cười, hắn mở điện thoại ra, bắt đầu gọi Facetime với Quackity. Và thật bất ngờ, cậu ta chấp nhận chỉ trong vòng vài giây rồi hét lên sung sướng khi Sapnap lia máy ảnh về phía khuôn mặt thất vọng của George.

"AYYYYEEEEEEEE, EM KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!!! ANH ĐANG THỰC SỰ Ở VỚI SAPNAP!!!!"

"Còn anh thì không thể tin em không thể giữ im lặng trong vài giờ nữa!"

Quackity chỉ cười khúc khích một cách tinh nghịch.

"Hehe, anh biết em mà, em không thể kháng cự lại Sapnap đâu."

Sapnap đỏ mặt trước lời khen đó, và cả hai người họ lại thủ thỉ với nhau trong khi George nói chuyện phiếm.

"Các em thì kinh rồi."

Anh vừa nói vừa bỏ đi, mẹ Dream đã sắp xếp tất cả hành lý lên xe và quan sát các chàng trai từ ghế lái.

"Được rồi, Quackity đã phá hỏng kế hoạch này, nhưng chúng ta vẫn còn sót lại Dream mà! Vậy nên hãy đi bắt thằng ml đó nào!"

Sapnap kêu lên, bắt đầu bước vào ghế sau của xe.

"Đồ ngốc này, anh ngồi phía sau còn em phải ngồi ghế trước."

Sapnap cười khúc khích và Quackity cũng tham gia. Hắn cúi người gần hơn cho đến khi George bắt đầu hỏi bối rối với hành động kỳ lạ này.

"Em- Em định làm gì-"

Sapnap chu môi, và George chỉ quay mặt đi, mắng mỏ.

"Sapnap, đồ con chuột này! Em mau tránh ra!"

Anh cố gắng đá hắn đi nhưng Sapnap chỉ tạo ra nhiều tiếng động hôn hơn và cố gắng đến gần George.

"Em đã nói rằng em sẽ hôn anh nếu chúng ta gặp nhau mà~ Và em không bao giờ rút lại lời nói của mình, George!"

George hét lên kinh hoàng khi anh tiếp tục cố gắng tìm khoảng trống để thoát khỏi Sapnap, mẹ của Dream chỉ biết thở dài trước hành động trẻ con của họ. George sẽ là một miếng ghép hoàn hảo cho ngôi nhà khá lớn đó.

Đến cuối cùng, họ đã đến được ngôi nhà chung của Dream và Sapnap, cả hai đều đã tựa vào nhau ngủ say như chết, và cuộc gọi với Quackity đã kết thúc từ lúc nào.

"Dậy nào, các cậu bé mật ong ơi~ Chúng ta đã tới nơi rồi, mau xuống xe thôi, mẹ phải đi có việc rồi!"

Cả hai người họ đồng loạt tỉnh dậy, dụi mắt rồi quan sát xung quanh.

"Ôi trời, anh biết ngôi nhà này rất lớn, nhưng không nó lại lớn như thế này."

George lầm bầm trong khi bước ra ngoài, không khí lành lạnh ở Florida vào buổi sáng ngay lập tức phả vào mặt anh khiến anh khẽ rùng mình.

"Rất vui vì ngài thích nó, thưa điện hạ. Bây giờ thì hãy làm ơn giúp tôi cùng những chiếc túi ngu ngốc của ngài nào."

Sapnap vừa nói vừa cố gắng lấy một chiếc túi ra khỏi thùng xe. George giúp hắn và họ đã thành công vận chuyển được hai túi hành lý một cách nặng nề ra khỏi xe, cuối cùng, hai người vẫy tay chào tạm biệt mẹ Dream và cảm ơn bà đã đưa họ đến đây. George vẫn nhìn theo chiếc xe của bà đang dần mờ nhạt đi, anh chợt lên tiếng

"Vậy... Làm sao chúng ta phá rối Dream?"

Sapnap suy nghĩ một lúc và quay sang George với một nụ cười toe toét.

"Lên giường với nó, khi Dream tỉnh dậy thì anh chỉ cần nhìn chằm chằm vào nó thôi."

George chế giễu rồi đảo mắt, anh phớt lờ Sapnap và lấy túi xách của anh rồi bước vào trong nhà. Nhẹ nhàng cởi giày và đặt túi cẩn thận vào một góc trống, Sapnap nhìn anh một cách thích thú.

"Gì?"

George hỏi trong khi cất đôi giày của mình vào cùng với những đôi giày không khớp rải rác trên tấm thảm chào mừng về nhà.

"Thật là dễ thương biết bao nhiêu khi anh trở thành một người ưa sạch sẽ đến vậy."

George cười khẩy và đứng dậy, đánh nhẹ vào tay Sapnap.

"Thôi đi, em thật phiền phức."

Anh nói trong khi Sapnap cầm lấy áo khoác của anh và treo nó ngay ngắn, với ý nghĩa là để chế giễu anh. Hắn dẫn anh xuống cầu thang đến phòng của Dream, và George bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Anh biết Dream đã nhắn tin cho anh rất nhiều, cả trước và sau chuyến bay, nhưng anh lại không trả lời. Anh cảm thấy bản thận thật tồi tệ, liệu có đúng không khi anh lại xuất hiện trước mặt cậu sau khi phớt lờ-

Sapnap bỗng xô George từ phía sau khiến anh giật mình.

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chàng trai si tình ơi, anh cứ vào phòng và đánh thức cậu ấy dậy đi."

"Em đi với anh đi, đồ ngốc."

Sapnap khịt mũi.

"Không đâu, nếu hai người hôn nhau thì sao? Em không muốn thấy điều đó. Hơn nữa, em còn phải đi làm bữa sáng nữa."

Sapnap thì thầm khi hắn lặng lẽ mở cửa phòng ngủ dẫn đến phòng Dream, rồi lặng lẽ đi vào, bật đèn trên bàn chơi game của cậu. George nhìn thấy hắn quay lại, thốt ra những câu đại loại như 'Anh làm được mà, cố lên!' trước khi bước ra khỏi cửa. George giận dữ nhìn chằm chằm hắn lần cuối trước khi nhìn về phía Dream đang ngủ say. Anh lặng lẽ đến gần giường cậu, bắt đầu quan sát. Cậu đã thay đổi rất nhiều, George đã nhìn thấy khuôn mặt của cậu một vài lần, nhưng không phải là gần đây. Tóc của Dream hơi dài ra, gần giống như kiểu tóc mullet*. Những nếp tàn nhang của cậu rõ ràng hơn của George rất nhiều, môi cậu thì mềm còn lông mi lại dài. Cậu nằm dài trên giường, chăn gần như không che được hết người, chân thò ra khỏi khung giường, George cười khúc khích khi nhìn thấy cảnh đó.

(*) Kiểu tóc mullet: kiểu tóc với phần tóc trước và hai bên tai ngắn, trong khi phần tóc phía sau để dài

Anh cúi thấp đầu để gần với mặt Dream hơn.

"Psst..."

George lắc nhẹ vai cậu, nhưng cậu vẫn không tỉnh lại.

"Này, thức dậy đi."

Anh khẽ nói to hơn, và Dream chỉ đáp lại bằng cách quay sang hướng khác và úp mặt thẳng vào gối. Bây giờ, George bắt đầu đỏ mặt. Anh thấy cơ lưng của cậu căng lên khi hai cánh tay kề sát đầu, chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, và làn da của cậu thì có màu rám nắng tuyệt đẹp.

"N-này, đồ ngốc. Dậy đi, là anh nè, George."

George quỳ xuống mép giường và lắc mạnh hơn. Lần này, Dream bật dậy, mái tóc bổ luống khiến George cười khúc khích. Cậu nhìn xung quanh phòng một cách bối rối như đang xác định mình đang ở đâu.

"Cái gì? Hả?"

Dream nói trước khi nhìn thẳng vào George, tầm nhìn của cậu có lẽ vẫn còn khá mù mờ.

"Là anh, George."

Dream phải mất một lúc để có thể xử lý âm thanh tuyệt đẹp này, cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của George, tựa như vầng dương sưởi ấm trái tim cậu. Tim cậu bắt đầu đập loạn xạ và cậu thậm chí không thể bắt đầu xử lý những gì đang xảy ra khi cậu thấy George đang quỳ dưới giường nhìn lên cậu. Dream rùng mình một cái trước khi nắm lấy George và kéo anh vào một cái ôm thật chặt.

"Ôi chúa ơi- Sao anh lại ở đây??!!"

Dream sửa lại tư thế, cậu tự nhéo vào chân mình liệu đây có phải là mơ hay không. Và khi cậu mở mắt ra nhìn lại thì thấy George đang ngước lên nhìn cậu với đôi mắt mở to.

"Chết tiệt !!!"

Cậu hét lên một lần nữa trước khi nhảy lên người George, gần như đè anh xuống giường. George bật cười thích thú, cũng đáp lại cái ôm của Dream.

"Ôi trời ơi- ÔI TRỜI ƠI! Cái đéo gì đang xảy ra vậy?!!!"

Cậu càng hét to hơn trước khi cúi đầu xuống nhìn George. Cậu nhìn thấy đôi môi xinh xắn của anh, những đốm tàn nhang nhẹ rải trên má, mái tóc bóng mượt, hàm răng trắng như ngọc. Lúc này trái tim cậu như đang được ngâm trong một thứ hóa chất ngọt ngào, giống như âm thanh đó.

"Ôi chúa tôi- Sapnap! GEORGE NÀY!!!"

Và họ chỉ nghe thấy tiếng cười của Sapnap vọng xuống từ bên trên cầu thang.

"Tao biết rồi, đồ ngốc, tao đã phát hiện ra sau khi Quackity nói với tao trong khi mày đang ngủ."

Dream thở hổn hển bật dậy khỏi giường, mỉm cười như một đứa trẻ vừa được cho rất nhiều kẹo.

"Chết tiệt, chúng ta sẽ có rất nhiều trò vui đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro