Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đang ngồi chơ vơ trên mõm đá, ánh mắt xa xăm nhìn hai người là Thắng và Thảo đang chơi đùa cùng nhau trên mặt biển xanh rì không gợn sóng.

 Chợt, một bàn tay khẽ lay vai cô, cô tím mặt quay người lại, là Thịnh. Anh ấy nhìn cô, rồi đứng phía sau là Minh nữa. Cô đang loay hoay không biết mình làm sai chuyện gì, đang tính mở mồm ra nói thì Thịnh đã nhanh hơn, cướp lời:


_Em thích Thắng đúng không?


Cô mở to mắt nhìn hai anh. Hai anh nhìn cô không vẻ gì là bỡn cợt.


_Anh nói gì vậy chứ… em làm sao với…


_Hai anh biết hết rồi, chơi với nhau hơn 18 năm lẽ nào hai anh không nhận ra, ánh mắt em dành cho Thắng có gì đó khác thường! – Minh tiếp lời


_ ...


Cô lúng túng. Hai anh ngồi xuống bên, vẻ mặt an ủi.


_Không sao, tụi anh là bạn chơi với em từ tấm bé, có gì em cứ chia sẻ với tụi anh. Tụi anh hứa sẽ không nói cho nó biết. Từ lúc Thắng quen Thảo đến giờ, em có vẻ không vui. Em không vui thì làm sao hai tụi anh có thể vui được chứ!


Nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của hai người, cô động lòng:


_Hmm, … ừm, hai anh nói đúng, em thích Thắng từ lúc nào em cũng không biết nữa!


Hai anh trông đang rất chi là an ủi và chân thành. Đột nhiên phá lên cười.


_Thấy chưa, tao nói mày rồi! Tao bảo nó thích Thắng mà mày không nghe – Minh hét vào mặt Thịnh


_Trời, tao đâu có biết, trông vậy mà thích thiệt mày ới. Tin động trời rồi, thằng Thắng mà nghe thấy chắc ói mửa mà chết! – Thịnh không thua kém


Cả hai anh em sinh đôi xúm lại chọc  và cười cợt làm Nhi đôi mắt nghẹn ngào. Biết mình mắc bẫy hai anh, Nhi không khỏi ấm ức, tức mà không nói thành lời


_Hai anh đừng nói cho anh Thắng nghe nha! – Cô bé mắt đen tròn xoe nhìn hai anh thỉnh cầu


_Sao được em, chuyện kinh thiên động địa này phải nói cho nó nghe chớ - Minh nói


_Thôi mà, xin hai anh đó! – Cô nghẹn ngào


_Không được đâu, không được đâu! – Thịnh phẩy tay


Bỗng cô òa khóc, hai anh nhìn nhau trăng trối, đang cười đùa bỗng thấy tội lỗi vô cùng, lại ngồi xuống an ủi


_Thôi mà, bọn anh chỉ đùa thôi. Không nói đâu, không nói đâu mà. Khóc thật sao? – Thịnh nhìn cô bé tay chắp trước ngực, quỳ xuống cho bằng cô bé, năn nỉ:


_Tụi anh thề đó! – Minh vuốt ve đầu nói thêm


Cô bé giương đôi mắt to ướt sũng lên nhìn hai anh:


_Có thật hông?


_Thật mà!


_Thề rồi đó nha


_Rồi rồi – Hai anh đồng thanh đáp – Nhưng phải cho hai anh làm cái này đã!


_Hơ…ơ…, hai anh định làm gì?


_Đứng lên đi, đứng lên – Thịnh nói rồi tủm tỉm nhìn Minh


Cô bé ngoan ngoãn đứng dậy, nhìn hai anh chằm chằm. Bỗng nhiên mỗi người một vai. Tay của Nhi đã bị khóa chặt trong tay của 2 người.


_A, các anh định… - Chưa gì Nhi đã nhìn thấy mình văng ra khỏi mõm đá.

Cô la toáng lên, nhìn hai anh đang cười thầm thì nhìn nhau trên mỏm đá cao.


Bõm, cô nhắm mắt lại thì thấy mình bị chìm sâu xuống dưới. Thắng và Thảo đứng gần đó không khỏi ngỡ ngàng, nhìn ra chỗ mặt nước vừa bắn tung tóe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro