Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Anh mua lúc nào vậy? – Nhi hỏi

_Anh mua vào hôm anh hôn Ngọc Thảo. Đêm đó anh cảm thấy cực kỳ có lỗi nên đã đặt mua trên mạng

Nhi cười, hôn cái chụt vào má của Thắng.

_Mà em này, tối nay, anh có việc bận, phải đi ra ngoài một chút. Em ở nhà nghỉ ngoan nhé!

_Òh…

Thắng thay đồ vest rồi ra ngoài luôn. Điện thoại Nhi bất chợt kêu

_Alô?

_Ta đây! Sao dạo này không liên lạc được với cháu

_Dạ, tại … tại điện thoại cháu bị hư ạ, cháu mới sửa ạ

_Tối nay đi hát ở chỗ ta nhé! Toàn khách quý nên mỗi bài cháu hát sẽ được 5 triệu

_Nhiều thế cơ ạ. Vâng, để cháu chuẩn bị

Gác máy, Nhi rủ cả đám Thịnh, Minh, Quỳnh và Huy cùng đi dự tiệc ở nhà ông Lực.

Chiếc xe đậu trước căn biệt thự nguy nga

_Cháu đến rồi đấy à? Người cháu bị sao thế?

_Dạ… dạ… bị ngã thôi.

_Mấy đứa là bạn của Đông Nhi à? Mau vào đi! – Ông Lực thân thiện

Nhi bước lên sân khấu. Tiếng nhạc vang lên, kèm theo đó là tiếng hát trong trẻo của một cô gái. Cô lại tiếp tục chìm đắm trong điệu nhạc

_Đông Nhi hát hay nhỉ? – Quỳnh quay qua Huy

_Ừ!

Qua lần hát một, Nhi lướt mắt qua phía những người dự tiệc phía dưới. Mắt cô dừng lại, ở một điểm, hai người…

_Chào ông! – Thắng lên tiếng

_Chào thiếu gia Ông Cao Thắng, còn đây là…

_Vâng, đây là bạn gái của tôi, tiểu thư Ngọc Thảo - Thắng nói nhẹ bẫng như đùa.

Thịnh và Minh đang đứng ở bàn Buffet suýt sặc nước.

Thảo chồm lên hôn nhẹ lên má Thắng một cái

_Chào ông, tôi là Lê Ngọc Thảo, con gái tập đoàn Ngọc Minh, chủ của mạng viễn thông AKF lớn thứ 10 châu Á – Thảo chìa tay ra bắt tay với ông Hikiya, chủ tịch tập đoàn sản xuất Robot lớn nhất châu Á.

Hôm nay, cô ấy thật đẹp, cô ấy khoác trên mình một chiếc đầm Dior màu đỏ hở lưng, khoe cả ra hai đôi vai trần rám nắng. Cô ấy khoác lấy tay của Thắng trông thật xứng đôi làm sao.

Hóa ra, hôm nay, anh nói, là bận hẹn hò với cô ấy. Tim cô như bị ai đó bóp nghẹn, khó thở. Đôi mắt cay cay.

_Nhi, vào nhạc rồi – Quỳnh đứng dưới sân khấu nhắc

Cô cầm chiếc micro lên run run, cố để nước mắt của mình không tuôn ra giàn giụa.

Cô lên quãng cao thành công. Ánh đèn trong phòng bỗng nhiên tắt hết, ánh sáng trắng mờ ảo đổ dài lên người cô. Giờ mà khóc thì thật quê mặt. Tay đeo nhẫn của cô bám trụ vào chiếc micro, tay kia áp lên, giấu đi chiếc nhẫn xa xỉ, cô tháo nó ra. Cô giữ vững được hơi dài ở cuối bài.

Kết thúc, cô bước xuống sân khấu, chạy ào ra ngoài. Thắng vẫn chưa biết có mặt Nhitrong bữa tiệc này, anh vẫn đang lo bàn hợp đồng.

Giờ thì cô biết rõ, Thắng đã chọn gì. Tình yêu hay sự nghiệp.

Thịnh, Minh, Huy, Quỳnh  nhìn thấy liền chạy theo. Một giọt nước mắt của cô rớt xuống nền cỏ, cô gạt đi.

_Tiền của cháu đây. Cháu làm tốt lắm, nên ta sẽ boa cho cháu thêm 5 triệu

_Cám ơn ông. Chào ông, cháu về - Nhi cùng cả đám đi ra xe.

_Hôm nay buồn quá! Đi mua thêm ít rượu đi! – Huy hét lên, cả đám nháo nhào

_Hình như, hôm nay, 16/7… sinh nhật Nhi thì phải – Quỳnh lẩm bẩm

_Vậy thì phải đi mua thêm bánh kem nữa – Thịnh nói, thúc Huy lao đi như một con ngựa hoang.

Đúng là bạn tốt!

Về đến nhà, cô chạy ngay lên phòng Thắng, để chiếc nhẫn lên trên cái bàn sát giường.

Cô chạy xuống thật nhanh, rót hẳn một ly Volka lớn mà uống.

May mà ông Âu bận việc ở công ty, tối nay không về nhà, thế là bọn nó hết cụng ly trăm phần trăm lại chơi ném bánh kem búa xua. Thật tội nghiệp cho mấy cô người làm.

12h, Thắng chưa về, cô liếc đồng hồ thở dài ngao ngán. Nằm trên chiếc giường của Quỳnh, cô cứ lăn qua lăn lại.

_Này, việc gì phải lo cho hắn thế? Kiếm một thằng khác hợp với mình có phải hơn không – Quỳnh an ủi – muốn khóc thì khóc to lên cho dễ chịu.

Nhi bắt đầu run lên, đôi môi mím chặt, đôi mắt nhắm tịt. Nước mắt bắt đầu chảy ra, cô ôm lấy Quỳnh khóc nức nở.

_Rồi cậu sẽ quên thôi, ngoan đi – Quỳnh vừa dỗ cô vừa vỗ vỗ vào lưng cô khiến cô cảm thấy cực kỳ dễ chịu, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng bảnh mắt dậy đã nghe thấy tiếng la trong nhà. Tụi nó nháo nhào chui ra khỏi phòng.

Là Ngọc Thảo đang nấu bữa sáng.

Nhi lọ mọ dậy, ngóc đầu ra.

_Chuyện gì vậy?

_Không có gì đâu, chuyện khó coi lắm – Quỳnh đầy đầy Nhi vào phòng.

_Sao vậy? – Nhi dụi dụi con mắt, nhất quyết đi ra, thì thấy Thắng đang ôm Thảo dạy cô ta nấu ăn

_Thấy chưa? Mình bảo rồi, vào phòng đi

_Quỳnh à, giúp mình nhé! Mình muốn về nhà, nơi này đau khổ quá! – Cô lại sắp sửa khóc

_Thôi cố chịu đi, đợi khi cảnh sát giải quyết xong bà ta đã, nếu không bây giờ về sẽ nguy hiểm lắm

_Mình thà chết còn hơn

Có tiếng gõ cửa

_Quỳnh, Nhi có ở trong đó không?

_Không ạ - Quỳnh trả lời dường như ngay lập tức

Nhưng không, cánh cửa bật mở.

_Quỳnh, em dám nói dối anh à? Thịnh, Minh kể hết cho anh biết rồi. Anh xin lỗi, chỉ là làm ăn thôi mà! Em để quên nhẫn này – Thắng quỳ xuống kế bên chỗ Nhi đang ngồi

_Em đi ra trước – Quỳnh nhanh nhẹn đi ra

_Anh xin lỗi mà – Thắng tiếp tục nài nỉ, giơ chiếc nhẫn lên

_Tôi không cần, anh ra đi – Cô đẩy anh ra úp mặt xuống gối khóc.

Thắng vội ôm lấy cô

_Thôi đừng khóc mà. Anh xin lỗi, tại lỡ nói với ông Hikiya bữa trước là cô ấy là bạn gái anh. Tụi anh chia tay từ lâu rồi. Nhưng vì lỡ nói trước nên không có cơ hội nói lại với ông Hikiya thôi.

Nhi mềm lòng, ôm lại anh. Anh cúi xuống hôn cô say đắm.

_Hôm qua là sinh nhật em, anh có mua quà cho em đây! Xuống dưới phòng đi – Thắng hào hứng, anh bế bổng cô xuống lầu, thả cô xuống giường – Chờ anh chút nhé! Nhắm mắt lại nào – Thắng hôn nhẹ lên môi cô.

Một lúc sau có một thứ gì đó rất nhỏ bé, cựa quậy trong lòng cô. Cô mở mắt ra

_Thật dễ thương quá! – Nhi nhấc sinh vật bé nhỏ ấy lên. Nó trắng muốt như một cục bông, đuôi nó ngắn ngủn. Đôi mắt nó to tròn nhìn cô. Hai tai cúp xuống, nó chỉ nhỏ bằng bàn tay của Thắng thôi

_Dễ thương bằng anh không nào? – Thắng vừa nói vừa chỉ tai vào cái má

_Đương nhiên là không dễ thương bằng anh rồi – Nhi ghé môi đặt lên má Thắng một nụ hôn. Nhưng anh đã né qua cho cô hôn môi, Anh đè cô xuống giường.

_Thắng, anh thật hư!

_Bộ đầm ngủ này rất hợp với em – Thắng đặt một nụ hôn dài lên môi Nhi.

_Này, xuống ăn sáng đi – Cả đám xông cửa vào, tần ngần trước tư thế của hai người

_Hai … hai người…. – Quỳnh nói không thành lời

_Không ngờ Thắng… - Thảo chậc chậc miệng

Nhi không nói gì, nép vào vai Thắng, giấu gương mặt đỏ ửng.

_Hai người đừng có như vậy được không? Nhìn như vợ chồng mới cưới vậy - Huy chịu không nổi

_Ủa? Chứ anh với Quỳnh thì sao chứ. Hai người hôm qua cũng thừa nhận rồi còn gì? – Nhi cười toe – Ai kêu không chịu quan tâm nhau nhiều hơn chứ. Giờ nhìn phát ghen là phải

Huy và QUỳnh nhìn nhau đỏ mặt không nói thêm câu nào nữa.

_Em ăn đi nè! – Tự dưng Minh gắp miếng đùi gà cho Thảo

_Em cám ơn anh – Thảo thẽn thọt đáp

_Hai người này… - Thịnh nhìn mấy cặp đôi bỗng thấy tủi – sao tôi không có ai hết vậy?

_Từ từ mà anh – Nhi an ủi

_Thưa cậu chủ, có mấy tên cảnh sát đến – ông quản gia thông báo

_Được rồi, cho họ vào – Thắng ra lệnh

_Cậu Ông, chúng tôi đã phá tan hang ổ của bọn chúng. Mong cậu đừng lo! Đêm qua chúng tôi đã ép chiếc xe chở bà ta đã rớt xuống vực. Mọi người có thể an tâm về nhà – Tên cảnh sát thông báo rồi quay gót ra về.

_Vậy là… em không được ở bên anh nữa rồi – Nhi ủ rũ

_Nếu không thích thì chúng ta kết hôn đi, vậy thì ngày nào cũng được ở bên nhau. Anh sẽ kêu bố anh chọn ngày cưới em làm vợ - Thắng ôm cô vào lòng

_Ai thèm làm vợ anh chứ! – Cô trả treo

_Em dám không làm sao? – Anh ghì sát cô vào người

_Này hai người ghê quá! Đang an đang uống đấy! – Thịnh ghen tức

_Em ra ngoài một chút nhé Thắng

_Ừm… Đi nhanh rồi về với anh đấy!

Nhi liếng thoắt, nhờ anh tài xế chở về nhà lấy ít đồ thì phát hiện ra có một cô bé đứng ngoài cổng biệt thự, cứ liếc vào trong. Lúc về lại, vẫn thấy cô bé đứng ở cửa. Thấy lạ cô chạy lại hỏi:

_Bé à, sao em lại ở đây thế?

Cô bé ngập ngừng, gương mặt lấm lem bùn đất nhưng lại có một đôi mắt một mí to tròn. Quần áo của cô bị chắp vá lung tung, chỗ bị xé nát, chỗ thì đã sờn cũ.

_Em… em…

_Em tên gì?

_Em tên Ngọc Hạ

_Em mấy tuổi rồi?

_Dạ, em 18

_Em học trường gì?

Cô bé không nói mà lắc lắc cái đầu. Nhi chợt chạnh lòng.

Cô bé tuy đã 18 tuổi mà trông nhỏ như một cô bé mới 15 tuổi vậy.

_Nhà em ở đâu? Cần chị kêu người chở về không nào?

_Em… em không có nhà! – Cô bé bỗng òa lên khóc.

_Chị xin lỗi mà. Bé đừng khóc nữa!

_Không sao đâu, không phải lỗi tại chị mà… - cô bé nhẹ nhàng lấy tay chùi nước mắt – ba mẹ em vừa mất nên em hơi xúc động thôi

Bỗng, một ý tưởng lóe lên trong đầu Nhi.

_Hay… em làm em gái nuôi của chị nhé. Chị muốn có em gái từ nhỏ rồi nhưng sức khỏe mẹ chị yếu quá

_Thật sao chị?

_Ừ, mà em học đến lớp mấy rồi nghỉ học vậy?

_Dạ, em học đến hết lớp 12 nhưng không có điều kiện để học đại học nên em không thi ạ

_Vậy chị sẽ xin cho em vào trường của chị. Hạ. Vào đây đi!

_Nhi, ai đây? – Thắng nhướn mày hỏi

_Dạ, đây là đứa em gái nuôi mới nhận của em, Ngọc Hạ

_Dạ, em chào anh, em chào chị…

Tự dưng, cả đám buông đũa xuống hết. Nhi thấy được phản ứng đó

_Bé à lên lầu đi, tắm rồi chị lấy quần áo cho em mặc – Nhi giao cô bé cho một chị người làm

Đợi cho cô bé lên lầu rồi, Nhi mới quay ra:

_Mọi người làm sao vậy?

_Sao đột nhiên cậu lại…? - Quỳnh ấp úng nói

_Cô bé này rất tội nghiệp, khi gặp mình cảm thấy có cái gì đó phát ra từ cô bé, rất đặc biệt. Mình định xin bác Sơ cho cô bé vào học trường mình luôn

Tinh Kỳ nghe Tinh Vân nói thì ho sặc sụa

_Em nghĩ trường Gia Âu với tập đoàn Âu Long là gì vậy chứ? Nếu không phải là thiên tài bậc nhất cả nước, thì cũng phải xuất thân từ một gia đình giàu có, tiếng tăm lỗi lạc. Cô bé đó mà vào làm hỏng thanh danh của trường mất

_Em sẽ bảo Thịnh dạy thêm mà, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó đâu – cô đã ngồi vào lòng Thắng nũng nịu từ lúc nào.

Thịnh lúc nào cũng là học sinh giỏi đứng thứ hai của khối, theo sát Thắng. Có nhiều lúc hai người bằng điểm.

_Ê Ê, sao lại bắt anh chứ? Anh tuyệt đối… - Thịnh chưa dứt lời thì Hạ đã bước xuống thật xinh đẹp trong bộ váy của Nhi, dù hơi rộng tí - … Nhận lời…

_Anh với Thịnh đồng ý chưa chắc ba anh đã đồng ý đâu nha.

_Bác thì dễ thôi mà! – Nhi cười đắc thắng – Bé à, xuống đây ăn tí đồ nè. – Nhi quay qua cô bé.

_Cậu chủ, cậu chủ, ông chủ đã về - ông quản gia chạy vào thông báo. Mọi ánh mắt bây giờ đổ dồn về phía Nhi. Tuy là tin chắc mình sẽ thuyết phục được bác Sơ nhưng không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.

Vừa thấy ông  bước vào nhà, Nhi đã chạy ra đón.

_Bác à, để con xách cái cặp này cho bác nhé. Làm xong chắc bác đói rồi đúng hông, tụi con có làm sẵn đồ ăn cho bác nè. Bác vào ăn đi ạ

_Cám ơn con – ông  vui vẻ vào bàn ăn – con có điều gì cầu xin ta đúng không?

Mau nói ra đi trước khi tâm trạng ta thay đổi

_Đúng là chỉ có bác hiểu con nhất – cô chạy ra chỗ Hạ  đang đứng. Trong khi những người khác chạy ra ngoài phòng khách để né – Đây là cô bé con mới nhận làm em nuôi ạ. Cô bé đã học xong lớp 12 rồi ạ, có bằng tốt nghiệp luôn rồi ạ, chỉ có điều chưa thi đại học thôi. Con hi vọng bác có thể giúp cô bé vào học trường Gia Âu.

Nhi vừa dứt lời, ông đã sặc, vội chạy ra phòng khách uống miếng nước.

 Ông chễm chệ ngồi luôn lên chiếc trường kỷ sang trọng.

_Con nghĩ Gia Âu là trường gì vậy? – ông điềm đạm chất vấn cô

_Dạ, … tại con nghĩ bác đã có thể giúp con vào đó…. Thì… thì cũng có thể giúp cô bé vào ạ - Nhi bắt đầu lúng túng, hai tay liên tục chà xát vào nhau.

_Con khác, điểm thi đại học của con cũng khá cao: 25 điểm, thiếu 2 điểm để vào Gia Ông. Với lại một phần vì con sớm muộn cũng là con dâu nhà họ Ông, hay nói cách khác con sắp xuất thân từ một gia đình giàu có và tiếng tăm, nên ta cho con vào. Trường hợp của cô bé này lại khác – ông  hạ cái ly thủy tinh mua từ bên Khắc Tiệp về đánh một cái kịch xuống bàn.

Nhi lúng túng, vo vê hai bàn tay lại với nhau, mặt cúi sầm. Cô đang nghĩ cách tìm ra điều gì đó để khiến ông nhận lời giúp. Ông Sơ đang đăm đăm nhìn cô đầy suy nghĩ có nên giúp hay không. Chợt mắt ông dừng lại ở một điểm là chiếc nhẫn lộng lẫy đeo ở ngón áp út của cô.

_Thắng- ông quay mặt ra đứa con quý báu

_Dạ - anh giật nảy mình lên

_Con cầu hôn cô bé từ bao giờ thế?

_Dạ… dạ, 1 tuần trước

Ông bật cười:

_Tiền ở đâu ra? Chiếc nhẫn đó ít nhất cũng phải 60000 đô nhỉ? Nhưng dạo này trong tài khoản của con đâu có khoản nào thâm hụt vậy .

_Là tiền con kiếm được trong mấy tháng làm trong công ti. Con … đã chơi chứng khoán – Thắng thú nhận.

Tuy là gia đình giàu có, nhưng khoản tiền nào trên 200 triệu đều phải thông báo với ông và được ông kiểm duyệt. Ông quan niệm nếu một con người có cách sống quá rộng rãi thì sẽ không giỏi việc quản lý hay điều hành một cái gì đó lớn lao.

_Chơi chứng khoán mà lời được hơn một tỉ, lại còn đủ trả được hơn một nửa số nợ con mượn ta để mua Ferrari và Lamborghini. Thắng nhà ta quả là không tầm thường – ông ngưng lại một chút, tâm trạng mỗi ngày một vui vẻ hơn. Rồi ông quay qua Nhi – Nếu con đồng ý cưới Ông Cao Thắng vào tháng 5 năm sau, ta sẽ đồng ý nhận cô bé đó vào học và quan trọng là phải mang thai trước tháng 7, sinh cho ta một đứa cháu trai.

Ông vừa dứt lời thì cả đám quay qua quay lại nhìn nhau. Nhi thì hoang mang vì cô vừa mới bước qua tuổi 19. Trong khi cô muốn kết hôn vào năm cô 25 tuổi. Trong phòng này chỉ có duy nhất hai người đang hí hửng, một là ông Sơ, hai là Thắng.

_Vừa lòng con rồi chứ con trai – ông  quay qua Thắng đang không khép miệng lại được vì cười – đây là phần thưởng cho việc thu được lợi nhuận cho con đó.

_Con cám ơn bố - Thắng vẫn cứ hí hửng.

Cái này gọi là bố con đồng lòng

_Con… đồng ý… - Nhi nói khó nhọc.

Còn cô bé Hạ thì cứ nhìn vào Thịnh, thầm cảm ơn anh.

Sáng nay, Thịnh có chạy bộ ra ngoài công viên gần biệt thự họ Ông.

 Ngay từ lúc, nhìn thấy Thịnh, cô đã yêu anh, chạy theo anh về đây. Đứng ở ngoài cửa để được trông thấy anh. Và kết quả là bây giờ cô vừa có nhà, vừa có bạn, vừa có người thân và vừa có trường học. Chỉ trong một ngày mà cô cảm thấy mình đã có lại được mọi thứ

_Tốt rồi – ông  cười đầy mãn nguyện – Ba mẹ con đi du lịch chưa về nên tạm thời cứ ở lại đây đã. Kể từ đây phải gọi tập gọi ta là ba

_Dạ… thưa… ba

_Đi chơi đi – Thắng hô – hôm nay tao bao hết!

Lúc lên xe để đi, thấy bé Hạ  cứ chần chừ mãi. Nhi liền kéo tay cô cho cô ngồi vào xe của Thịnh.

Trên chiếc Ferrari đỏ mui trần của Thắng:

Nhi đang mải mê nhìn những tòa nhà hai bên đường.

_Nhà đẹp hơn anh à? – Thắng thấy Nhi không thèm để ý đến mình, giận dỗi hỏi

_Ừm – Nhi trả lời cụt lủn, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra phía mấy ngôi nhà.

Thắng càng tức giận, phóng xe lao như bay. Anh hết lách sang bên trái, gần đụng đến chiếc xe phía trước mới chịu lách qua lại bên phải

_A! Anh lái kiểu gì vậy? – Nhi hốt hoảng ôm lấy tay Thắng cứng ngắc

_Kiểu sắp lấy vợ, cứ ôm anh như vậy đi, anh không lạng lách nữa!

_Hứ! Ai thèm làm vợ anh chứ? – Nhi vừa dứt lời, buông tay ra khỏi tay Thắng thì chiếc xe lại lao như bay trên đại lộ.

Tiếng thắng gấp làm cô hốt hoảng, vội ôm chặt lấy tay anh. Hóa ra chỉ là cái đèn đỏ.

_Em lấy, em lấy mà, đừng đi kiểu đó nữa – Nhi van xin Thắng

Anh nhìn thấy cô run rẩy trên tay, nhếch mép cười, anh đưa tay lên vuốt mặt cô đang đầy hoảng sợ. Đôi môi đỏ mọng của cô làm anh không kiềm lòng được, liền hôn lên. Anh không thể đợi được nữa, đợi thêm 10 tháng nữa để cô thuộc về anh.

Thời gian vốn là một thứ rất xa xỉ với anh. Anh lúc nào cũng không muồn để phí mất dù chỉ là nửa giây. Vậy mà giờ đây, anh chỉ mong nó trôi qua thật nhanh 25 triệu 9trăm 20 nghìn giây để chiếm hữu cô. Anh đã chờ cô 19 năm, từ lúc cô sinh ra đời đến giờ và bây giờ, anh cảm giác như mình chẳng thể chờ thêm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro