Chương 12 Hắc vương nhà Rắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Malfoy không thèm đến lớp mấy ngày; mãi đến xế ngày thứ năm, khi học sinh hai nhà Slytherin và Gryffindor đang học chung tiết môn Độc dược, cậu mới xuất hiện. Cậu ta khệnh khạng bước vào căn hầm dùng làm lớp Độc dược, tay phải quấn băng, treo trước ngực như thể một kẻ sống sót đầy hào hùng sau một trận chiến kinh hoàng nào đó.

Pansy Parkinson nở nụ cười hết sức điệu: "Đỡ chưa, Draco? Chắc là đau lắm hả?"

Malfoy chỉ trả lời qua loa "Ừ"

Bella để ý, khi Pansy nhìn qua hướng khác, Malfoy nháy mắt với Crabbe và Goyle, ra hiệu cho tụi nó đổi chỗ.

Giáo sư Snape lơ đễnh bảo: "Ngồi xuống, ngồi xuống!"

Harry và Ron đưa mắt nhìn nhau tức tối.

Nếu mà tụi Gryffindor bước vào lớp trễ thì đừng có mà hòng nghe thầy Snape bảo "Ngồi xuống." Ông cho tụi nó cấm túc ngay ấy chứ. Nhưng Malfoy thì luôn luôn thoát được bất cứ lỗi gì nó phạm trong lớp học của thầy Snape. Giáo sư Snape, chủ nhiệm nhà Slytherin, luôn luôn thiên vị rõ rệt và rất hào phóng đối với học sinh ông chủ nhiệm trước mọi học sinh nhà khác.

Hôm nay bọn trẻ bào chế một món thuốc mới: Dung dịch Co rút.

Không hiểu sao mà Malfoy lại tới ngồi chung bàn với Bella và Ron. Malfoy đặt cái vạc của cậu cạnh bên vạc của Bella đối diện Ron, cả ba cùng chuẩn bị nguyên liệu trên một cái bàn. Malfoy kêu:

"Thưa thầy, con cần một người giúp con cắt mấy rễ cúc này, bởi vì tay của con..."

Thầy Snape không cần nhìn lên, nói ngay:

"Ron, trò cắt rễ cúc giúp Malfoy."

Mặt Ron đỏ nhừ. Nó rít vào mặt Malfoy:

"Tay mày có què cụt gì đâu!"

Malfoy ngồi bên bàn cười ngạo ngược:

"Ê, Ron, mày nghe giáo sư Snape bảo mà, cắt ba mớ rễ đó đi."

Ron chụp con dao, kéo mớ rễ cúc của Malfoy lại gần, bắt đầu băm vằm chúng thành những mẩu nham nhở đủ kích cỡ. Malfoy lại kêu lên bằng giọng nhừa nhựa:

"Thưa thầy, Ron nó băm vằm rễ cúc của con, thầy ơi."

Thầy Snape đến gần bàn của tụi nó, chĩa cái mũi khoằm của ông xuống mớ củ rễ, mỉm một nụ cười khó chịu với Ron qua mái tóc đen dài và bóng nhờn của ông:

"Ron, đổi rễ cho Malfoy."

"Nhưng, thưa thầy...!"

Ron đã tiêu hết mười lăm phút để mà tỉ mỉ tỉ mẩn gọt đẽo mớ rễ của cậu cho có hình thù kích thước giống hệt nhau. Nhưng bằng giọng nói đầy nguy hiểm nhứt, thầy Snape bảo: "Nào, đổi ngay."

Ron hất mớ rễ được cắt tỉa xinh xắn của cậu qua mặt bàn phía Malfoy. Cậu lại chụp lấy con dao tiếp tục gọt tỉa chuẩn bị thử trau chuốt lại mớ rễ cúc mà nó đã băm vằm nham nhở.

"Để mình giúp cho Ron"

Bella vơ lấy đóng rễ từ từ tỉa tớt. Với cái tính khéo léo của một đứa con gái thì chuyện này cũng không khó nhằn. Ron cười tươi hết nấc. Ngược lại Malfoy thì mặt nhăn nhó. Malfoy lại nói:

"Thưa thầy, con cũng cần người lột vỏ trái Sung-quéo cho con ạ."

"Ron"

Thầy Snape chỉ nói một từ, ngắn gọn nhưng Ron đủ hiểu.

Malfoy rảnh rang nên quay sang chọc kháy Bella:

"Dạo này có gặp lão bạn Hagrid của cậu không, Bella?"

Ron thấy Malfoy đứng kế Bella đang dần ló đầu tới gần em, cậu quát lớn:

"Tránh xa Bella của bọn tao ra"

Malfoy nghe thấy cách gọi thân mật đó thì càng cố ý sát lại gần em hơn, cảm nhận được mùi bạc hà nơi đầu mũi, em lập tức tránh né.

"Liên quan gì đến cậu"

Malfoy giở giọng buồn rầu mỉa mai:

"Tôi e là ổng sẽ không bao giờ làm thầy giáo nữa. Ba tôi không được hài lòng lắm về những thương tích này..."

Bella giận đến run tay, ngẫu nhiên mà cắt đứt đầu của một cái xác sâu bướm.

Ron nói: "Vậy ra đó là cái cớ mày bày đặt ra để làm cho bác Hagrid bị đuổi?"

Malfoy hạ giọng : "Mày câm miệng và cắt lát con sâu bướm cho tao đi Ron"

"Cam! Có thấy không, Longbottom?"

Thầy Snape quát. Ông cầm cái muôi múc thuốc lên rồi rót nó trở xuống cái vạc của Neville để mọi người có thể nhìn thấy. Bella lo lắng kiểm tra lại cái vạc của mình, may là nó còn màu xanh.

"Màu cam. Thử nói cho tôi nghe coi, ông tướng, cái sọ dầy mo của ông có hấp thụ được cái thứ gì không? Ông không nghe tôi nói sao, chỉ cần một cái lá lách của con chuột nhắt là đủ? Tôi đã chẳng trình bày hết sức hiển nhiên sao, rằng một chút xíu nhớt của con đỉa là đủ rồi? Tôi còn phải làm gì nữa để cho ông hiểu hả ông Longbottom?"

Neville run như cầy sấy và thẹn hồng cả mặt mũi. Trông nó như sắp òa khóc. Bella định tiến lại đó xem tình hình thì bị Malfoy nắm cổ tay.

Hermione nói: "Thưa thầy, xin thầy vui lòng... vui lòng cho con giúp Neville sửa chữa lại ạ..."

Thầy Snape lạnh lùng nạt: "Tôi nhớ tôi đâu có bảo cô khoe mẽ đâu, cô Granger."

Hermione cũng ngượng đỏ y như Neville. Nếu như lúc nãy Bella xông lên thì người bị mắng chắc chắn sẽ là em. Thầy Snape nói tiếp: "Longbottom, cuối buổi học này, chúng ta sẽ cho con cóc của trò nếm vài giọt thuốc này để xem chuyện gì xảy ra. Có thể điều đó sẽ cổ vũ trò làm ăn đúng đắn hơn."

Thầy Snape bỏ đi, để mặc Neville nín thở vì khiếp đảm.

"Ê, Harry!"

Seamus chồm tới để mượn cái cân đồng của Harry, hỏi:

"Bồ có nghe chưa? Tờ Nhật báo Tiên Tri sáng nay đăng tin... họ cho là đã tìm ra dấu vết của Sirius Black." Harry nhanh nhẩu hỏi lại:

"Ở đâu?"

Bên này, Bella và Ron cũng dỏng tai nghe lỏm.

"Cách đây không xa... Chính một Muggle đã nhìn thấy hắn. Dĩ nhiên tại bả không hiểu rõ vấn đề. Dân Muggle chỉ nghĩ hắn là một tội phạm thông thường. Cho nên bả gọi điện thoại cho đường dây nóng. Khi Bộ Pháp thuật đến nơi thì hắn đã chuồn mất rồi."

Bella nói thầm: "Cách đây không xa..."

"Sao? sợ hả?" Malfoy tiến rất sát em, gần đến nỗi cậu có thể quan sát rõ ngũ quan của em... nghe tiếng Bella đột ngột quay mặt sang, làm cho đầu mũi cả hai vô tình chạm vào nhau. Em ngại ngùng nhanh chóng quay mặt đi... cố gắng tập trung vào cái vạc của mình, vừa may cảnh vừa rồi không bị ai nhìn thấy.

Malfoy đang ngắm nhìn góc nghiêng của người con gái, cậu để ý đến vành tai đỏ ửng của em, hai má lúc nào cũng hao hồng vì không quen với thời tiết lạnh, hàng mi dài hơi cong nhẹ nhiều lúc che lấp đi đôi đồng tử màu nâu sẫm và đôi môi hồng hào bóng lưỡng như đang mời gọi ? Cậu ta nghĩ vậy ... Malfoy bất giác đưa mặt lại gần em chuẩn bị ...

Ron vô tình bắt gặp cảnh tượng này mà gào thét :

"MALFOY!!!"

Làm cả lớp chú ý, may mắn cho Ron lúc này thầy Snape đi vào hầm lấy vật liệu nên không nghe thấy, Bella giật mình, Harry quay đầu lại: "Gì vậy Ron"

Ron vẫn tiếp tục gào to: "Tránh xa Bella ra"

Nhìn thấy Malfoy và em đang đứng sát rập nhau, Harry tức giận kéo vai em về phía mình. Malfoy tằng hắng một cái rồi trừng mắt nói với Harry:

"Mày nghĩ mày thực sự là anh hùng hả?"

Harry đáp lời không cần khách sáo "Ừ, đúng vậy."

"Thế tính một tay bắt gọn Sirius Black luôn hả?"

"Ừ, tất nhiên"

Miệng Malfoy cong lên thành một nụ cười hiểm độc. Cậu nói thản nhiên:

"Dĩ nhiên nếu là tao thì tao đã làm được điều gì đó, tao sẽ chẳng ở lại trường như một cậu bé ngoan hiền, mà tao sẽ xông ra ngoài tìm kiếm hắn."

Ron hỏi một cách thô lỗ:

"Mày đang nói về cái gì vậy Malfoy?"

Đôi mắt nhợt nhạt của Malfoy nheo lại:

"Mày không biết gì sao, Harry?"

"Biết gì?"

Malfoy phì ra một tiếng cười nhỏ, khinh khỉnh:

"Có lẽ mày không nên liều mạng làm gì. Cứ giao việc đó cho các viên giám ngục Azkaban, đúng không? Nhưng nếu là tao, tao sẽ trả thù."

Harry tức giận hỏi:

"Mày đang nói về cái gì hả?"

Nhưng lúc đó giáo sư lên tiếng:

"Tới giờ thì các trò đã tính toán thêm vô đủ các nguyên vật liệu rồi. Món thuốc này cần được sắc kỹ trước khi uống. Khi nào nó sủi tăm sắp sôi thì nhấc ra, lúc đó chúng ta sẽ thử nghiệm với con cóc của Longbottom..."

Crabbe và Goyle phá ra cười công khai. Hai đứa nó nhìn Neville toát mồ hôi trong lúc cố khuấy cái vạc thuốc như điên. Hermione đang lầm rầm đọc lời chỉ dẫn cho Neville, môi mép cô bé chỉ nhếch khẽ, đủ để cho thầy Snape không nhìn thấy.

Ron rủ Harry dọn dẹp những nguyên vật liệu mà tụi nó không dùng nữa, tiện thể kéo luôn cô bạn Bella đi cùng cứ như tụi nó sợ Malfoy sẽ ăn thịt con nhỏ, cả bọn đi rửa tay và rửa mấy cái muôi ở chậu đá trong góc phòng.

"Malfoy muốn nói gì vậy? Tại sao mình lại muốn trả thù Black? Hắn đâu có làm gì mình đâu, ít ra là chưa..."

Bella nghi ngoặc:

"Chắc cậu ta biết được chuyện gì đó"

Ron đáp, vẻ hung dữ:

"Nó bịa ra chuyện đó. Nó đang tìm cách xúi bồ làm chuyện ngu ngốc..."

Gần cuối buổi học, thầy Snape bước dài về phía Neville. Thằng bé co rúm lại bên cái vạc của mình. Đôi mắt đen của thầy Snape sáng lấp lánh. Thầy gọi:

"Mọi người hãy tụ tập lại đây và xem coi điều gì xảy ra cho con cóc của Longbottom"

Đám học sinh nhà Gryffindor nhìn mà chết khiếp. Còn đám học sinh nhà Slytherin thì khoái chí ra mặt. Thầy Snape bốc con cóc Trevor lên bằng tay trái, và nhúng một cái muỗng nhỏ vô vạc thuốc của Neville. Bây giờ món thuốc Neville bào chế đã có màu xanh. Thầy nhễu vài giọt xuống cổ họng con Trevor.

Trong tích tắc mà con Trevor nuốt mấy giọt thuốc, cả phòng học im phăng phắc. Rồi một tiếng nổ bụp vang lên, và con nòng nọc Trevor ngoe nguẩy bơi trong lòng bàn tay của thầy Snape.

Bọn nhà Gryffindor hè nhau vỗ tay hoan hô. Thầy Snape, vẻ cáu kỉnh hết chỗ nói, rút trong túi áo chùng của thầy ra một cái chai nhỏ, rót vài giọt lên con Trevor và con cóc thình lình tái xuất hiện, đã trưởng thành hoàn toàn.

"Trừ nhà Gryffindor năm điểm."

Tiếng thầy Snape vang lên làm tắt ngấm mọi nụ cười trên gương mặt học sinh nhà Gryffindor. Lý do trừ điểm là:

"Hermione, tôi đã bảo trò không được giúp Longbottom mà trò không chịu nghe. Lớp học giải tán."

"Khoang đã thưa giáo sư, như vậy không công bằng..." Bella lớn tiếng như vẫn giữ phép tắc

Snape quay lại liếc nhìn em làm tụi sư tử nín thở. Tụi nhà rắn thì im lặng xem trò vui. Harry kéo tay áo ra hiệu cho em ngừng nói.

"Hermione chỉ đang cố giúp đỡ Neville, và cậu ấy không hề làm gì sai cả"

Snape nói với giọng lạnh lùng nhất:

"Vậy cô Rosier đây nghĩ mình công tâm hơn tôi sao?"

Ba người bạn ra sức ngăn cản em, Hermione nói đỡ lời :

"Không phải vậy thưa giáo sư... "

"Ta muốn trò Rosier nói tiếp" thầy Snape cắt ngang lời Hermione, đôi mắt đen của thầy sáng lóa luôn chằm chằm về Bella.

"Công tâm theo ý thầy là trừ điểm nhà Gryffindor chỉ vì món thuốc được bào chế đúng sao giáo sư?"

Cả đám ngỡ ngàng, từ trước đến nay chưa từng có học sinh nào dám cãi lại thầy Snape, ngay cả tụi rắn dù được thiên vị nhưng cũng không bao giờ dám lớn tiếng trong tiết độc dược. Vậy mà bây giờ lại có một học sinh nhà Gryffindor - cái nhà bị thầy Snape căm ghét nhất trường lại lớn gan đến độ ngang nhiên đứng đây chất vấn thầy?

Cả đám im phăng phắc, tim đứa nào đứa nấy muốn nhảy phỏng ra ngoài. Ron đứng đó run như cầy sấy, Harry và Hermione ngỡ ngàng còn chưa phản ứng kịp.

"Vậy trò muốn sao đây?" Thầy Snape nhướng mày dò xét, mắt vẫn nhìn tròng trọc về Bella, em có thể cảm nhận cặp mắt đen huyền đó đang xoáy sâu vào tâm can em. Nó làm em khó chịu, có cảm giác nặng chình, em nhẹ giọng:

"Em chỉ muốn nghe được lời nhận xét xứng đáng dành cho Neville"

Sau câu nói đó, một lần nữa lớp chìm trong biển đen chết lặng, không khí xung quanh ngột ngạt đến khó thở.

Snape thở dài quơ tay:

"Lớp giải tán, không trừ điểm gì hết" lão cất bước nặng nề ra khỏi lớp, cái tà áo nhẹ bay bay.

Miệng đứa nào đứa nấy há hóc ra, tụi nó cứ ngỡ Bella sắp tiêu đời tới nơi rồi ít nhất cũng bị trừ 50 điểm chứ chẳng chơi, đám rắn cũng sốc, lần đầu thầy Snape nương tay với tụi Gryffindor. Tụi Gryffindor vỡ òa, tươi cười nhìn Bella như kiểu nhỏ vừa toàn mạng trở về sau cuộc cách mạng của quân phản loạn. Những tiếng vỗ tay tán dương không ngớt, tụi Slytherin không xem được kịch hay nên thất vọng rời đi.

Ron khoái chí: "Hết sảy Bella"

Dean hùa theo: "Merlin Bella sao bồ làm được"

Nhỏ Pansy liếc nhìn em như căm thù từ mấy kiếp. Cơ mà ai quan tâm, em bận chìm trong chiên công vừa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro