Chương 9 Điềm gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng có ít nhất hai chục cái bàn tròn nhỏ bày biện lộn xộn, chung quanh đặt mấy cái ghế bành bọc vải hoa sặc sỡ và mấy cái gối nệm nhỏ mà dày. Mọi thứ được soi sáng bằng ánh đèn đỏ thắm. Tất cả màn cửa sổ đều kéo kín, căn phòng ấm một cách ngột ngạt. Mấy cái kệ đặt dọc bức tường chất lộn xộn những lông chim đầy bụi bám, những mẩu nến cụt, nhiều xấp bài lá te tua, vô số những trái cầu thủy tinh óng ánh bạc, và cả một đoàn quân tách trà hùng hậu.

Malfoy lắc đầu ngao ngán: "Cái lớp quái dị" rồi cậu cất bước đi vào

Bella: "Cảm ơn cậu"

"Không có gì" Malfoy lạnh lùng quay đi, cậu nhanh chóng đoàn tụ với mấy đứa nhà rắn.

Mọi người trong lớp có hơi bất ngờ khi thấy cả hai bước vào lớp cùng nhau, theo sau là Neville khệ nệ trông như vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm.

Bella tiến lại cái bàn tròn gần Ron và Harry, ngồi đối diện với Hermione.

Ron khi thấy Bella ngồi xuống liền gấp gáp: "Sao bồ đi với thằng Malfoy, mình đã dặn bồ tránh xa nó rồi mà"

"Tại Neville và mình bị lạc, cũng may có Malfoy, không là khỏi đến lớp"

"Lẽ ra không nên giao bồ cho Neville, mình đề cao bồ ấy quá" rồi Ron nhe răng cười với Harry

Hermione nhắc nhở: "Bồ đừng quên, tụi mình cũng bị lạc đó Ron"

Bella: "Mấy bồ bị lạc?"

Ron đắc ý khoe mẽ: "Nhưng mà tụi này biết đường tắc"

Cả lớp đang tập trung quanh phòng, mọi người nói năng thì thào. Thình lình một giọng nói vọng ra từ bóng tối, một thứ mơ hồ nhỏ nhẹ:

"Chào các trò. Thật hân hạnh, mau ngồi xuống đi các trò, ngồi xuống nào ."

Giáo sư Trelawney di chuyển vào vùng có ánh lửa soi, bọn trẻ nhận thấy bà giáo ốm cà tong cà teo, cặp mắt kiếng làm phóng đại đôi mắt của bà to hơn kích thước tự nhiên rất nhiều lần, bà quấn một cái khăn choàng đầu mỏng có dát trang kim óng ánh. Quanh cái cổ mảnh khảnh của bà là vô số những dây chuyền và chuỗi hạt, còn cánh tay, bàn tay và ngón tay của bà thì đeo đầy những vòng với nhẫn.

Giáo sư Trelawney thì tự mình ngồi vào một cái ghế bành có cánh đặt trước lò sưởi. Bà nói:

"Chào mừng các trò đến với bộ môn Tiên tri học. Tên của tôi là giáo sư Trelawney. Tại đây chúng ta sẽ khám phá những bước đường của tương lai."

Không ai nói gì để đáp lại cả. Giáo sư Trelawney khéo léo sửa lại cái khăn choàng rồi nói tiếp:

"Vậy là các trò đã chọn học môn Tiên tri, bộ môn khó khăn nhất trong các ngành nghệ thuật huyền bí. Tôi muốn lưu ý các trò ngay từ buổi ban sơ là nếu các trò không có cái Nhìn, thì tôi sẽ chẳng thể dạy dỗ các trò được nhiều nhỏi gì cho lắm. Sách vở cũng chẳng giúp đỡ các trò bao nhiêu trong lĩnh vực này đâu..."

Nghe mấy câu này, Harry và Ron cùng nhe răng cười, liếc mắt nhìn Hermione, cô bé tỏ ra sửng sốt về cái điều là sách thì cũng không giúp ích gì trong việc học bộ môn này. Còn Bella thì chẳng hiểu cái Nhìn mà bà giáo nói là gì, đây có vẻ là môn học khó nhằn sau này.

Đôi mắt to cộ mơ màng của giáo sư lướt từ gương mặt căng thẳng này đến gương mặt lo âu khác của lũ học trò, bà tiếp tục:

"Đó là thiên phú, chỉ dành riêng cho ít người mà thôi."

Bỗng nhiên bà nói với Neville:

"Trò này, bà nội của trò có khỏe không?"

Neville suýt té lăn ra khỏi đống gối nệm đang ngồi. Cậu run run vì hoảng hồn:

"Dạ... con nghĩ bà con khỏe"

Giáo sư Trelawney lắc đầu, ánh lửa phản chiếu lấp lánh trên đôi hoa tai ngọc lục bảo bà đeo lủng lẳng:

"Nếu tôi là trò, thì tôi không dám chắc như vậy đâu."

Neville nghẹn họng. Giáo sư Trelawney vẫn điềm nhiên tĩnh tại:

"Chúng ta sẽ nghiên cứu những phương pháp cơ bản của bộ môn Tiên Tri trong năm học này. Học kỳ một sẽ dành để học cách đọc các lá trà. Học kỳ sau chúng ta sẽ tiến tới môn Coi Chỉ tay. Nhân tiện ta bảo cho trò này..." Giáo sư thình lình hướng cái nhìn vào Parvati Patil.

"... Hãy coi chừng một gã tóc đỏ."

Parvati kinh ngạc quay qua nhìn Ron gần đó, rồi đẩy ghế của mình xa ra. Ba đứa bạn không nhịn được mà cười phá lên.

Rồi bà lại đột ngột đưa con ngươi hướng về phía Bella, khiến nhỏ thót tim:

" Và con gái nữa, nhất định phải cẩn thận với những thứ từ trên trời". Bella ngỡ ngàng, Ron và Harry lo ngại nhìn em, Hermione cố trấn an em.

Bà nói với Lavender Brown, người ngồi gần bà nhất:

"Trò làm ơn đưa cho tôi cái bình trà bằng bạc lớn nhứt."

Lavender có vẻ hú vía, bèn đứng dậy, lấy cái ấm trà tổ chảng trên kệ xuống và đặt nó lên cái bàn trước mặt giáo sư Trelawney.

"Cám ơn trò. Tình cờ thôi, cái điều mà trò đang khiếp sợ... cái điều đó sẽ xảy ra vào thứ sáu, ngày 16 tháng 10" Lavender run lẩy bẩy.

"Bây giờ, tôi muốn các trò chia ra thành từng cặp. Hãy lấy tách trà ở trên kệ xuống, rồi lại đây ta rót đầy trà cho. Xong các trò ngồi xuống mà uống; uống đến khi nào chỉ còn lại bã trà trong tách. Các trò sẽ theo trang 5 và 6 của quyển Vén Màn Tương Lai để diễn dịch ý nghĩa những dạng bã trà của bạn mình"

Trong khi Ron và Harry nhanh nhảu đi lấy trà rồi quay về chỗ, cố gắng uống thật nhanh món trà phỏng lưỡi ấy. Rồi súc cặn trà trong tách đúng như lời chỉ dẫn của giáo sư xong đổi cho nhau để bói. Còn Bella và Hermione có vẻ không ưa thích môn học này cho lắm, tụi nó cà rề đi lấy trà sau cùng...

Bella chán nản: "Mình phải uống cả bã trà luôn hả?" chưa gì mà em đã cảm được vị đắng rồi.

Hermione nhún vai. Bella ái ngại nhìn tách trà trong tay. Harry thấy vậy thì giật lấy tách trà của em, uống một ngụm hết sạch, chỉ chừa lại chút bã trà. Bella có hơi bất ngờ, em nhìn Harry, xót thay cho cổ họng của cậu.

"Cảm ơn Harry" em nhẹ nhỏm

Ron lật trang sách ra : "Đây rồi. Bồ thấy cái gì ở trong tách trà của mình, Harry?"

"Một mớ chèm nhẹp màu nâu."

Một làn khói tỏa mùi nồng nặc trong căn phòng chợt khiến cho Bella thấy buồn ngủ và đờ đẫn đi. Tiếng giáo sư Trelawney kêu gọi sau làn khói trà mờ mịt:

"Các trò hãy mở rộng đầu óc ra, hãy để ắt của mình nhìn xuyên qua cõi trần tục!"

Bella cố gắng tập trung. Nhỏ trao đổi tách trà với Hermione. Vừa tham khảo cuốn Vén Màn Tương Lai vừa nói:

"Để coi... Có một đốm tròn hơi giống một cái nón trái dưa. Không chừng bồ sẽ làm việc cho Bộ Pháp Thuật... Mình... không biết nữa, chắc mình không có cái "Nhìn" tốt"

Ron quay sang chọc ghẹo: "Theo ý mình thì bồ cần phải đi kiểm tra lại cái Nội Nhãn của bồ." Rồi ngó nhìn Hermione đang nhăn mặt lật từng trang sách.

"Và bồ, Hermione, cũng không có cái Nhìn" Rồi Ron giật lấy tách trà trong tay cô bạn, Hermione tuy cau mày nhưng cũng chịu khó nhìn cậu ta ra vẻ.

Bella: "Nếu bồ không nhìn ra thì..."

Ron: "Bồ mới không có Nội Nhãn, mình nhìn thấy được dấu hiệu trong tách của bồ đây nè"

Hermione: "Giỏi ha Ron, nói thử coi" giọng khiêu khích

Trán Ron nhăn lại trông suy tư dữ lắm: "Bella, trong tách của bồ... có một chữ M... nghĩa là gì ta... thôi bỏ qua... và ngọn sóng nghĩa là bồ sắp gặp phải một tai nạn liên quan đến nước..."

Bella ngăn mặt. Hermione giật lại tách trà: "Nhảm nhí quá Ron, bồ làm cậu ấy sợ đó"

Bella mấp máp trong miệng "Bồ tiên đoán tương lai hay quá khứ đây Ron"

Cả đám đang nhốn nhào đúng lúc giáo sư Trelawney đang đảo quanh đó

"Để ta xem nào..."

Giáo sư rảo bước đến, cầm lấy tách trà trên bàn, là tách của Harry, mọi người trở nên im lặng, chờ xem.

Giáo sư chăm chú nhìn vào cái tách, xoay nó ngược chiều kim đồng hồ:

"Chim ưng... con yêu dấu ạ, con có một kẻ tử thù."

Hermione thì thầm hơi to:

"Nhưng mà ai cũng biết điều đó mà."

Giáo sư quay lại quắc mắt nhìn cô bé

"Dạ, ai cũng biết mà. Ai cũng biết chuyện Harry và Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy."

Cả ba trố mắt nhìn Hermione với sự ngạc nhiên.

Bella ghé vào tai Ron hỏi nhỏ: "Bồ ấy hay nói chuyện với giáo viên bằng cái giọng đó hả?"

Ron đáp: "Đây là lần đầu tiên!"

Giáo sư Trelawney chọn cách phớt lờ cô bé. Bà lại hạ đôi mắt to cộ của bà xuống cái tách của Harry, và tiếp tục xoay trở cái tách. Tất cả bọn trẻ trong lớp giương mắt ngó giáo sư Trelawney với vẻ kinh hãi chết khiếp đi được. Bà xoay cái tách lần cuối cùng, há hốc miệng, rồi thét lên.

"Con yêu ơi, con có một Hung tinh."

Harry hỏi lại: "Một cái gì ạ?"

Nhiều những đứa khác thì rõ là có biết, chúng đều giơ tay lên bịt miệng với vẻ hoảng sợ vô cùng.

Ron: "Hưng tinh, Hưng tinh là gì"

Dean đang cầm quyển sách tiên tri đọc lớn: "Không phải Hưng tinh mà Hung tinh, thường xuất hiện với hình dạng con chó đen lớn. Đó là điềm báo đen tối nhất trên thế giới...Một điềm báo của...cái chết" giọng cậu nhỏ dần khi nói từ cuối.

Mọi người đều nhìn Harry. Mọi người, ngoại trừ Hermione. Cô bé đứng dậy, đi vòng ra sau cái ghế của giáo sư Trelawney, nói thẳng thừng:

"Con không thấy nó giống Hung tinh chút nào."

Giáp sư Trelawney dò xét Hermione với một vẻ càng lúc càng khó ưa.

"Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa phát tiết quanh người con. Rất ít khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương tai."

Seamus cứ hết ngoẹo đầu sang bên này lại ngoẹo đầu sang bên kia. Cậu nói, một con mắt nheo khít lại:

"Nếu mình nhìn như vầy thì nó giống một Hung tinh"

Cậu nghiêng mình sang bên trái nói tiếp:

"Nhưng nếu nhìn từ chỗ này thì lại giống một con lừa hơn."

Bị nhìn chằm chằm bởi những ánh mắt sợ hãi, Harry lớn giọng "Chừng nào cô và các bạn mới quyết định xong là em có sắp chết hay không?"

Giáo sư Trelawney lên tiếng, bằng giọng nói mơ hồ nhất của bà:

"Tôi cho là chúng ta nên ngưng bài học ngày hôm nay ở đây. Vâng... Làm ơn trả lại đồ đạc về chỗ cũ... Hẹn đến khi chúng ta gặp lại, phúc lành cho các trò".

...

Tụi nó trèo xuống cái thang dây của giáo sư Trelawney rồi xuống cái cầu thang xoắn, trong im lặng. Ngay đến Ron cũng tránh ánh mắt của Harry. Bella kéo lấy tay áo chùng của Harry từ phía sau, em lo lắng:

"Không sao chứ Harry?". Cậu bạn chỉ lắc đầu cho có lệ

Rồi cả đám cùng đi đến lớp Biến của giáo sư McGonagall. Tụi nó mất nhiều thì giờ tìm phòng học đến nỗi mặc dù đã rời lớp học Tiên tri khá sớm, mà khi bước vào phòng học môn Biến, thì cũng vừa lúc vào tiết học mới.

Bella ngồi cùng Harry ở hàng ghế gần cuối lớp, ngồi đây em có cảm nhận những cái liếc trộm về phía này, rõ là họ nhìn Harry, như thể cậu sắp ngã lăn ra chết bất cứ lúc nào.

Hôm nay, tụi nó được học về Amimagi - những phù thủy có khả năng biến thành thú vật theo ý muốn. Hầu như chẳng ai quan tâm khi giáo sư McGonagall tự biến mình thành một con mèo mướp còn dấu mắt kiếng quanh đôi mắt ngay trước mặt bọn trẻ.

Khi bà trở lại nguyên hình sau một tiếng nổ "bụp" nho nhỏ, bà lạ lùng nhìn quanh lũ học trò: "Thực tình thì hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô."

Đầu của mọi người lại hướng về Harry, nhưng không ai nói gì. Thế rồi, Hermione giơ tay:

"Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và..."

Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại:

"A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?"

Mọi người tròn mắt nhìn giáo sư.

Cuối cùng Harry nói:

"Thưa cô, con ạ."

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh:

"Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng..."

Giáo sư McGonagall chợt ngừng nói, mũi của cô trắng nhợt đi. Cô nói tiếp, bình tĩnh hơn:

"Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhứt. Cô không giấu tụi con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney..."

Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng hai năm rõ mười:

"Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô."

Cả lớp bật cười. Cũng khó mà cảm thấy sợ hãi một dúm lá trà khi mà không còn ở trong bối cảnh lớp học của giáo sư Trelawney: âm u ánh đèn đỏ sậm và tỏa ra một thứ mùi khiến người ta mụ mẫm đi.

Tuy nhiên không phải ai cũng tin theo giáo sư McGonagall. Trông Ron vẫn lo âu dữ lắm...

Khi hết giờ lớp học Biến, bọn trẻ nhập vào đám đông đang rần rần kéo tới Đại Sảnh đường để ăn trưa. Hermione đẩy một cái dĩa thịt hầm về phía Ron:

"Vui lên đi chứ, Ron. Bồ đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó."

Ron múc mấy muỗng thịt hầm cho vô dĩa của nó, cầm nĩa lên, nhưng không ăn nổi. Nó nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc:

"Harry, bồ chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?"

"Có, mình thấy rồi. Cái đêm mà mình bỏ nhà dì dượng Dursley ra đi, mình đã nhìn thấy một con."

Ron buông nĩa khiến chiếc nĩa rơi xuống, kêu leng keng.

Hermione vẫn bình tĩnh: "Có lẽ là một con chó hoang."

Ron nhìn Hermione như thể cô bé này đã mất trí rồi.

"Hermione, nếu Harry từng nhìn thấy Hung tinh, thì... thì xui lắm. Cậu... cậu Bilius của mình từng thấy một con và... cậu ấy chết trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau!"

Hermione vừa tự rót ình món nước ép bí rợ, vừa vui vẻ nói:

"Ngẫu nhiên trùng hợp ấy mà!"

Ron bắt đầu nổi nóng:

"Bồ không biết bồ đang nói về cái gì sao? Hung tinh khiến cho phù thủy nào cũng phải sợ té khói luôn ấy."

Hermione lên giọng chị hai:

"Vậy thì bồ nói đúng đó, họ nhìn thấy Hung tinh, và họ chết vì sợ. Hung tinh không phải là một điềm chết chóc mà là nguyên nhân chết chóc! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì bạn ấy không ngu đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ: thôi rồi, mình chết phứt cho rồi."

Ron há miệng về phía Hermione nhưng không thốt được lời nào.

"Đang trầm ngâm gì vậy Bella?" Hermione hỏi khi thấy em không nói năng gì mà chỉ ngồi dọc dĩa thức ăn

"Cô Trelawney nói mình cẩn thẩn với mấy thứ trên trời... không biết nó là gì?"

"Dù nó là gì cũng không đáng để bận tâm đâu, thay vào đó..." nhỏ mở túi xách của mình lấy ra một cuốn Số Học mới toanh, mở ra và tựa quyển sách vào bình đựng nước trái cây ép. Cô bé vừa dò tìm trang sách vừa nói:

"Mình thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá."

Ron nóng nảy bảo:

"Không có gì là mơ hồ hết á!"

Hermione điềm đạm:

"Vậy thì thứ vớ vẩn nào từ trên trời rơi xuống bồ nói coi Ron, cô ta chỉ bịa mọi chuyện thôi"

"Chẳng qua bồ không thích bị dở một môn nào hết mà thôi."

Ron đã chạm đúng nọc. Hermione quăng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tứ tán.

"Nếu giỏi môn Tiên tri có nghĩa là tôi phải giả bộ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một dúm lá trà sao? Nếu vậy thì tôi không chắc là tôi sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không! Bài học đó mà so với lớp Số Học của tôi thì chẳng khác gì đống rác!"

Cô bé vớ lấy cái túi xách của mình và bỏ đi. Ron cau có nhìn theo cô bé, nói với Harry và Bella:

"Hermione nói cái gì vậy? Nó đã học qua lớp Số học nào đâu?"

Bella vẫn còn suy tư. Harry tốt bụng hỏi thăm: "Bồ nên ăn chút gì đi" rồi tiện tay lấy một đùi gà lớn bỏ vào dĩa.

Một cái "ĐÙNG", kiện hàng to tổ bố rơi xuống bàn tụi nó, làm đồ ăn vương vải tứ tung, cả đám hoảng hồn, một góc của kiện hàng rơi xoẹt qua đầu Bella, làm nên một vết xước dài ngay trán.

"Bồ có sao không?"

Môi em mấp máy "Tụi cú làm ăn ẩu tả!" vừa nói vừa xuýt xoa trán mình.

Anh George lại chọc ghẹo: "Nè chắc em sắp thành đầu sẹo thứ hai... hahaha" rồi cùng cười với Fred

Bella quát: "Vớ vẩn, em sẽ không bị sẹo" rồi em lại lo sợ mà sờ lần nữa vết thương trên trán mình.

Ai cũng đặc biệt chú ý tới một bưu kiện khủng lồ đó, phải cần tới 4 con cú to mới khiêng nổi.

Ron rít lên: "Mình nói mà, Giáo sư Trelawney tài hoa, cổ đã tiên đoán đúng cái thứ từ trên trời rơi xuống"

Lavender ngồi gần đó ôm đầu "Điềm gỡ, điềm gỡ sắp đến với tôi rồi" nhỏ hét toáng lên rồi ôm đầu sợ hãi chạy ra khỏi sảnh. Cả đám ngớ người

"Đống này là gì vậy Bella" Ron vừa nói vừa nhìn với cặp mắt như không thể nào tin nổi

"Là quà vặt, bánh kéo hay quần áo... mình nghĩ vậy, cha cũng hay gửi mấy thứ này lắm"

"Đống này bằng nửa tiệm tạp hoá chứ ít gì"

"Có bao giờ mình dọng được hết đống này đâu, kiểu gì cũng chia cho mọi người hết"

Ron nghe đến đây thì mặt sáng rỡ.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro