8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi ngày, hôm nay tôi lại vào lớp ngủ. Một phần là ngủ thật, một phần là tranh thủ nghe ngóng xem lũ kia có động tĩnh gì không. Tôi đã nghĩ rất nhiều về cách tiếp cận với đám cá biệt này, và tôi biết chắc chắn nếu mình vẫn giữ cái hình tượng đứng đắn, nghiêm túc này thì có đến Tết Công Gô vẫn chẳng thể tiếp cận được. Dù gì mục đích chính là đến đây để phá án, không phải để thể hiện mình là học sinh ngoan. Mà có quậy phá một chút, chưa chắc tôi sẽ bị trục xuất, dù gì cũng đã có người chống lưng rồi. Mười mấy năm trước vì sợ tương lai sau này sẽ bị hỏng mất, tôi mới cố gắng học tập, giờ là lúc tôi phải trải nghiệm những cảm giác chưa bao giờ thử qua.

Chiều nay, mưa to, đổ rào rào sôi cả mặt sân. Trường vừa tan học, học sinh đứng đầy ở hành lang chờ ngớt mưa để về nhà. Tôi định phóng về thì bị cái Thư kéo lại.

- Con ông cháu cha về làm gì sớm vậy? Đi uống chút gì nóng nóng với tụi này không?

- Cũng được.

Nghĩ lại thì dạo này tôi rất hay ra ngoài ăn uống vui chơi, cũng tốn kém phết. Không biết tiền lương có đủ chi trả không. Thôi kệ, có gì thì xin một ít trợ cấp của sếp, chắc chắn sếp sẽ không thấy chết không cứu đâu.

* * *

Đặt cốc cà phê lên bàn, tôi thay nhanh bộ quần áo rồi đến cơ quan chơi. Tất nhiên, không dưng tôi lại đến cơ quan chỉ để dạo mát, có mục đích cả.

- Em chào sếp.

- Tôi đang bận, có gì không?

- Biết sếp hôm nay bận bịu, thời gian để uống nước cũng không có, nên em đặc biệt mang cà phê đến cho sếp. Được mua từ Starbuck với tất cả tình yêu thương. - Tôi đứng nghiêm, hô to.

- Lại vòi vĩnh gì tôi đấy?

- Trợ cấp. 

- Để làm gì? - Sếp liếc tôi một cái, lại tập trung vào đống tài liệu trên bàn.

- Ăn, uống, đi lại.

- Được rồi, cút về đi.

- Cảm ơn sếp. - Tôi lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Không ngờ sếp có thể đồng ý với tôi nhanh như vậy. Đúng là sếp đối tốt với tôi nhất.

Ra đến bốt thì tôi gặp Minh, cậu bạn tôi quen từ khi còn học ở học viện. Tình cờ hai đứa lại được chuyển công tác về cùng một nơi. Hôm nay, cậu ấy gác bốt.

- Cậu đang học ở Hoàng Văn Thụ đúng không?

- Ừ, sao đấy?

- Chuyện là tôi có đứa em, nó mới lên. Tôi sợ nó bị ức hiếp, hi vọng trong trường cậu chiếu cố nó chút.

- Tôi còn không biết có thể tự bảo vệ được mình không, em cậu thật sự tôi không đảm bảo được.

- Nó hiền lắm, chỉ sợ bạn bè ức hiếp. Cậu ra mặt một chút là được, hoàn toàn không đụng đến bang đảng nào đâu.

- Ừ cũng được, chỉ có điều tôi không thể lúc nào cũng theo sát em cậu được. Ở trường nếu rảnh tôi sẽ ngó nó một chút.

- Được vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu trước.

Được nhờ vả tất nhiên tôi phải đồng ý, nhưng tôi còn không biết thân mình giữ nổi không, lại thêm một thằng bé nữa. Vốn dĩ nghĩ rằng một mình thoải mái làm nhiệm vụ, giờ lại bị ràng buộc thêm một thằng nhóc. Chuyện này quả thật có hơi đau đầu.

Ngày hôm sau, giờ ra chơi, tôi đang nằm ngủ thì bị cái Thư gọi vật dậy, có người đến tìm. Không đoán cũng biết còn ai ngoài thằng nhóc em của Minh nữa. 

Ngước mặt dậy, thằng nhóc đang đứng trước mặt tôi, sợ sệt. Tôi hơi bị sửng sốt, lớp 10, dáng người thấp, lại nhỏ nhắn, khá gầy, lại đeo một cặp kính tròn, dày cộm, khiên tôi thoáng nghĩ đến hình ảnh của mấy con Minion. Tôi tự hỏi đây có phải nam sinh lớp 10 không? 

- Em chào anh... Em là em của anh Minh.

- À, em anh Minh. - Thằng này xem chừng là giành ăn hết của thằng em rồi. Thằng anh thì to con như trâu nước, thằng em thì ốm như cái tăm.

Không biết nói thêm gì, thằng nhóc có nói vài câu gì đấy mà tôi cũng không để tâm lắm, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Em thằng Minh yếu như thế này, chẳng trách nó sợ em nó bị ức hiếp. Hết giờ ra chơi, nó về lớp. Tôi gục xuống bàn ngủ tiếp. Nhưng nhỏ Thư lại lôi đầu tôi lên.

- Này, thằng bé nào vậy?

- Em bạn tôi.

- Dễ thương thế, cho tôi làm quen được không?

- Tự nhiên, tôi đâu quản được.

- Sao tự nhiên nó lại lên tìm cậu?

- Anh nó nhờ tôi trông chừng. 

- Xuỳ, cậu toàn ngủ mà trông cái gì. Nể tình thằng nhóc dễ thương, tôi trông nó hộ cậu. Thấy thế nào?

- Tốt vậy sao?

- Tất nhiên rồi, chỉ cần mỗi ngày khao tôi một cốc trà sữa là được.

- Bỏ đi.

Tôi chẳng buồn nói tiếp, gục đầu xuống bàn tiếp tục ngủ, mặc cho nhỏ trợn mắt bĩu môi. Tiền tôi ăn còn phải xin trợ cấp. Mỗi ngày khao cô một cốc trà sữa? Vậy lên đầu tôi mà ngồi đi.

* * *

Hôm nay, đang mơ màng thì tôi nghe được cuộc nói chuyện của lũ cá biệt. Nhưng tiếng xì xầm của mấy "bà cô" bên chỗ tôi to quá, khiến tôi nghe không được rõ ràng lắm. Đại loại, sắp có đợt tuyển chọn định kỳ hằng năm thành viên vào bang. Lũ cá biệt này sẽ tìm và chọn vào đứa học sinh vào nhóm, đồng thời cũng chọn vài đứa ưu tú đã ở sẵn trong nhóm rồi vào bang. Bang ở đây, nếu không lầm chính là nơi tôi đang tìm kiếm. Đây có lẽ là một cơ hội để có thể tiếp cận gần hơn, tôi nhất đinh phải tận dụng.

Giờ ra chơi, tôi lay lay Tiếu Trường ngồi phía trên. Cậu nhóc quay xuống nhìn tôi với cặp mắt khó hiểu, có lẽ lần đầu thấy tôi trực tiếp bắt chuyện nên thấy lạ.

- Cậu học ở đây đã hai năm rồi nhỉ?

- Tính cả năm nay nữa là hai năm, mà sao cậu lại hỏi chuyện này?

- Thế cậu biết chuyện tuyển chọn vào bang chứ?

- Bang? Bang nào?

Tôi trỏ tay về phía chỗ ngồi của lũ cá biệt. Giờ ra chơi, chúng nó đã ra ngoài hết.

- Ý cậu là gia nhập nhóm với lũ cá biệt đấy hả? Đúng là mỗi năm đều có tuyển người. Nhưng thường không chọn ở lớp mình đâu, hay chọn ở mấy lớp khác, thể lực tốt, chịu ăn, chịu chơi, gia cảnh tốt mới vào được.

- Như tôi có vào được không?

- Cậu? Cậu mà cũng hứng thú với ăn chơi quậy phá à? Đúng là nhìn không ra đó.

- Cậu nghĩ tôi vào được không?

- Ừ thì được, nhưng chúng nó đến tìm cậu để nhận. Không phải cậu muốn là được đâu. Trước có thằng kia muốn vào để lấy chút ảnh hưởng, ngỏ lời xong hôm sau bị đánh đến gãy cả xương, không lâu thì chuyển trường luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro