chương 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi là..ừm..Eddie Brock," anh nói ". Có một sự cố tại căn hộ của tôi đêm qua."

Người phụ nữ phía sau bàn làm việc và tất cả các sĩ quan ngồi gần cô ngay lập tức cảnh giác. Không còn nghi ngờ gì nữa, tên của anh đã được biết đến sau khi căn hộ của anh được tìm thấy chứa đầy thi thể. Chỉ vài giây trước khi anh thấy mình bị úp mặt vào tường trong khi một sĩ quan còng tay sau lưng anh. Một người khác nói với anh một cách hữu ích rằng anh đang bị bắt vì tình nghi giết người, và khi anh ta kể các quyền pháo lý của Eddie, sinh vật trong đầu anh gầm gừ, và anh thấy nó lục đục dưới da.

"Không sao," anh thì thầm với nó "sẽ ổn thôi."

Họ tạm giữ anh trong phòng giam. Eddie ngồi từ từ xuống băng ghế được chỉ định, nhăn mặt. Anh ngả người ra sau và thở chậm ra, chỉ cố giữ bình tĩnh, cố gắng tập trung suy nghĩ của mình.

Đây là sao? Ta nghĩ ngươi s nói chuyn vi chúng.

Anh chỉ vừa mới ngăn mình khỏi co rúm "không phải bây giờ," anh khẽ rít lên. Anh không thể bị bắt gặp khi nói chuyện này lúc này.

Khi một sĩ quan đi ngang qua phòng giam của anh, anh ngồi dậy từ nơi anh đang dựa vào tường. "Tôi không giết họ. Làm ơn, hãy để tôi giải thích." Anh chủ yếu nói điều đó vì muốn vừa lòng sinh vật. Anh không muốn nó nghĩ anh sẽ không có cơ hội thoát khỏi tình huống này. Anh chắc chắn không muốn nó quyết định đưa anh ra khỏi đây.

"Giữ lại đi," người sĩ quan nói cộc cằn "Người điều tra đang trên đường đến."

Eddie ngồi lại và lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng một giờ sau, anh thấy mình đang ngồi trong một phòng thẩm vấn gần như buồn cười. Một cái bàn, ba cái ghế và một chiếc gương một chiều đặt vào tường trước mặt anh. Ít nhất sàn nhà là một sắc thái dễ chịu của bạc hà, anh chú ý một cách kỳ lạ khi nhìn xuống nó.

Một lúc sau, một sĩ quan và một người đàn ông khác bước vào, và Eddie nhìn lên họ và cố không tỏ ra lo lắng như anh đang cảm thấy. Trái tim anh đập quá nhanh. Họ ngồi xuống, và cuộc thẩm vấn bắt đầu.

Câu chuyện của anh thật điên rồ. Anh biết điều đó thật điên rồ, nhưng anh sẽ nói sự thật về nó ngoại trừ hai điều: anh không nói với họ rằng sinh vật đó ở trong anh, và anh đã nói dối rằng anh không biết nó đã đi đâu hết sau chuyện đã xảy ra. Anh không đặc biệt muốn kết thúc trên bàn mổ xẻ khi họ cố tìm người ngoài hành tinh bên trong anh, và trong khi người ngoài hành tinh thực sự cần phải dừng lại, anh biết rằng điều đó sẽ không xảy ra, và điều tốt nhất anh có thể làm là giảm thiểu thiệt hại của nó.

Một vài giờ mệt mỏi các câu hỏi sau đó họ đưa anh trở lại phòng giam. Sinh vật tạo ra một âm thanh khó chịu trong đầu.

Nó không có tác dụng. Ta s đưa chúng ta ra khi đây.

"Không không không!" Anh thì thầm lặng lẽ nhưng khẩn trương hết mức có thể. "Họ cần điều tra, xem xét câu chuyện của tôi."

Vic đó mt bao lâu?

"Tôi...tôi không biết. Nhưng họ chỉ có thể giữ tôi trong bốn ngày, nhiều nhất, sau đó họ phải tìm được bằng chứng hoặc để tôi đi."

Bn ngày?!

Eddie co rúm lại. "Nhiều nhất! Nhiều nhất là bốn ngày. Họ có thể cho tôi đi sớm hơn." Anh vẫn giữ giọng nói thì thầm.

Ta không mun đây lâu.

"Hoặc là bị tạm giữ ở đây hoặc chúng ta thành bụi đời," anh nói một cách tuyệt vọng, cảm thấy nó di chuyển dưới da. "Chỉ cần cho họ một chút thời gian thôi. Làm ơn đi."

Sinh vật càu nhàu, nhưng đã lắng xuống, và Eddie hít một hơi và từ từ thở ra, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Anh cảm thấy như Venom hoàn toàn đặt anh trên bờ vực mỗi khi nó nói với anh nhiều một chút.


*****


Nhiều lần trong vài ngày tiếp theo, anh phải nói chuyện với sinh vật này khỏi việc phá vỡ kế hoạch, và ít nhất là nói chuyện với nó dễ dàng hơn khi họ chuyển anh đến một phòng giam riêng để ở lại lâu hơn, nhưng anh vẫn thì thầm , sợ rằng ai đó có thể nghe thấy.

Điều tra viên quay lại một vài lần và họ kéo anh ra để hỏi thêm, và tin tức là cả tốt và xấu. Một mặt, có vẻ như nhân viên điều tra đã tuyên bố rằng đầu của các nạn nhân dường như thực sự bị cắn bởi một thứ rõ ràng không phải là con người, và những vết thương giết chí mạng của hầu hết những kẻ đó đều khác nhau và gây ra theo cách không phù hợp với bất kỳ vũ khí nào mà họ có thể hiểu. Ngoài ra mô tả của Eddie về sinh vật phù hợp với mô tả từ hai sự cố không giải thích được khác trên báo cáo. Vì vậy, ít nhất họ không nghĩ rằng anh nói dối về một con quái vật nữa. Thật không may, Eddie lại có liên quan với cả hai sự cố đó, dựa trên báo cáo của Anne với cảnh sát và vị trí của chiếc xe hiện tại của Eddie và họ muốn biết tại sao.

"Nó đi theo tôi" lí do tốt nhất mà Eddie có thể nghĩ ra và họ không có vẻ đặc biệt hài lòng với việc không có câu hỏi nàon được trả lời thực sự, nhưng có vẻ như cảnh sát cũng không thể tìm được câu trả lời.

Họ đưa anh trở lại phòng giam vào gần cuối ngày thứ ba, và người ngoài hành tinh càu nhàu, và Eddie đã nghĩ lại phải bảo nó bình tĩnh lại.

Eddie, chúng ta đang đói. Chúng không cho chúng ta ăn đ.

"Tôi biết, tôi biết," Eddie nói. Anh cũng cảm thấy nó. "Cố cầm cự thôi, nó sẽ không dài lâu đâu."

Ta s ăn ni tng ca ngươi đấy.

Eddie nuốt khan. "Làm ơn đừng làm điều đó."

Không cho la chn. Ta cần năng lưng.

Eddie bóp nghẹt một tiếng rên rỉ. Anh chỉ có thể hy vọng rằng nó có thể ăn nội tạng của mình vào một ngày khác. Cảnh sát đã quyết định rằng anh không giết người, nhưng vẫn không chắc chắn về sự liên quan của anh. Họ chắc chắn sẽ không tìm thấy con quái vật ngoài kia, vậy nên anh hy vọng anh sẽ được thả ra cho đến khi hết 96 giờ và họ không có lựa chọn nào vì họ sẽ không có đủ bằng chứng buộc tội anh.

Gần đây, anh có thể ngủ ở đây chỉ nhờ thực tế rằng sinh vật để anh yên. Nó biết không thể để ảnh hưởng đến kế hoạch và Eddie giữ điều đó trong tâm trí của mình như một bức tường an toàn chống lại nó. Tuy nhiên, điều đó không ngăn anh gặp ác mộng, hay thức dậy liên tục từ những cơn kinh hoàng ban đêm, nỗi sợ hãi của anh khiến anh chắc chắn rằng có điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra, cho đến khi tâm trí anh đủ bình tĩnh để nhận ra rằng không phải vậy.

Đêm đó, anh thức dậy với một cú giật mình, đôi mắt anh tập trung vào bức tường phía xa của phòng giam khi anh cảm thấy có thứ gì đó xuống xuống lưng và vào quần. Anh chờ đợi cảm giác mờ dần, nhưng trái tim anh đang đập thình thịch, và thứ phía sau anh đẩy qua dây thắt lưng và vặn vẹo vào trong quần lót. Đây không phải là ác mộng. Đây là thực.

"Ngươi đang làm gì đấy?!" Anh để giọng nói của mình to hơn một chút so với những gì anh nên có, và bắt đầu đẩy mình lên khỏi giường, nhìn xuống cơ thể anh, nhưng anh không thấy những đường gân bên ngoài quần áo. Cái đang chui vào quần anh bắt đầu ngọ nguậy trên khe mông.

Ta không thích đây đâu Eddie. Nếu chúng ta phi li thì ta mun gì đó vui v.

"Chúa ơi" Eddie thút thít. "Không phải ở đây. Làm ơn, không phải ở đây. Họ không thể biết ngươi đang ở đây." Anh cố giữ giọng nhỏ lại. Nếu bất cứ ai phát hiện ra con quái vật này vẫn còn bên trong anh, họ chắc chắn sẽ không để anh đi, và anh không nghi ngờ rằng điều đó sẽ dẫn đến một vụ giết người điên cuồng.

Chúng sẽ không biết chng nào ngươi còn im lng.

Xúc tu hoạt động chính giữa cánh mông anh và ấn vào lỗ nhỏ của anh và Eddie cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể.

"Làm ơn đừng khiến tôi ra," anh cầu xin. Anh không bao giờ giỏi trong việc giữ im lặng khi đạt cực khoái. Anh cũng không muốn phải giải thích về vết bẩn ở mặt trước quần.

Nhưng đó là phn hay nht.

Eddie thốt ra một tiếng rên rỉ lặng lẽ khi nó chầm chậm tiến vào anh, phá vỡ cơ của anh và khiến anh rùng mình. Nhưng anh nằm xuống và đưa tay lên miệng cố giữ im lặng. Làm ầm ĩ sẽ không ngăn được sinh vật, và có khả năng sẽ chỉ thu hút sự chú ý đến anh.

Sự xâm nhập này mảnh khảnh, mảnh mai hơn trước đây và đó không phải là điều mà anh gọi là dễ chịu, nhưng ít nhất nó không khiến anh hét lên đau đớn như bốn lần qua.

Cùng lúc đó, những đường xúc tu lên từ đùi và quấn quanh dương vật của anh, vuốt ve và khẽ siết, và Eddie cắn xuống da thịt dưới gốc ngón tay cái để giữ im lặng. Trong mông anh, xúc tu quằn quại, khiến anh giật hông về phía trước trước khi buộc mình phải nằm yên. Nó đi đến tuyến tiền liệt của anh và bắt đầu đẩy nó từ từ, và anh cắn mạnh tay hơn, nhắm nghiền mắt.

Điều này ít đau đớn hơn nhiều so với những lần trước, và trong khi Eddie sẽ không nói anh cứng nhanh hơn. Sinh vật này biết rõ anh, biết cơ thể anh cảm thấy như nào, biết chính xác những kiểu chạm nào làm cho thần kinh của anh điên lên, ngay cả khi Eddie không muốn làm gì với điều này.

Anh đã cảm thấy tương đối tốt trong vài ngày qua. Không bị hãm hiếp luôn là tốt nhất , nhưng chủ yếu là việc sinh vật lắng nghe anh, khiến anh cảm thấy như có thể tham gia với nó để cứu thế giới không phải là một sai lầm lớn. Nhưng bây giờ anh bị nhắc nhở rằng anh bất lực như thế nào trước nó, nó có thể kiểm soát anh đến mức nào. Thậm chí không cần vũ lực. Nó biết nó có thể kiểm soát anh bởi anh đang cố không tạo ra những âm thanh có thể phá hỏng mọi thứ. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, nỗi sợ bị phát hiện như thế này khiến anh nghiến răng vào tay anh càng khó hơn.

Nó nhấc lên một chút, trượt vào và ra khỏi mông anh, vuốt ve con cặc của anh bằng những cái vuốt ve không giống bất cứ thứ gì con người có thể tạo ra, và khoái cảm cưỡng bức kết hợp với sự thiếu đau đớn khác thường khiến anh sắp cao trào. Anh hít thở nhanh, có chủ ý, buộc phải thở bằng mũi để cố giữ im lặng và hy vọng sinh vật sẽ thoát khỏi anh mà không chơi đùa và sau đó để anh yên.

Anh nên hiểu hơn. Anh giật giật khi cảm thấy một xúc tu hẹp trượt vào niên mạo và đẩy xuống. Tay anh rời khỏi miệng khi anh đập nó xuống giường và nắm chặt lấy chăn một cách tuyệt vọng.

"Không, không, không, không," anh khẽ cầu xin. Nếu nó trì hoãn cao trào của anh như trước đây, anh chắc chắn sẽ không thể giữ im lặng khi cuối cùng anh cũng được xuất. Sinh vật di chuyển cánh tay của anh và ấn tay qua miệng.

Anh rùng mình khi những xúc tu đẩy sâu hơn vào anh, cái trong mông anh vẫn ra vào với nhịp điệu đều đặn, vô số cái xung quanh dương vật của anh vẫn vuốt ve và siết chặt.

Chúng tiếp tục đụ anh, cho đến khi anh cao trào, và anh không thể kìm nén tiếng thút thít và rên rỉ . Tay anh trượt ra khỏi miệng lần nữa.

Chất đen của người ngoài hành tinh xuất hiện trên khuôn mặt anh, ấn lên miệng và anh cố thở hổn hển trước khi nó kéo dài hơn và che cả lỗ mũi của anh. Anh đưa tay lên che mặt để che giấu chất đen, và tự cuộn mình khi những xúc tu trên mông ấn mạnh hơn với mỗi lực đẩy. Chất đen trên miệng anh di chuyển, ấn vào giữa môi anh, và một đường gân dày kéo dài và lớn lên, lấp đầy miệng anh và nhanh chóng đẩy nó xuống cổ họng anh. Anh nghiêng đầu ra sau để mở cổ họng lên, sự xâm nhập dày và đau đớn khi nó vào sâu hơn, phình ra trong cổ họng anh.

Anh không thể hít thở, không thể phát ra một âm thanh nào, và đó là khi gân trong mông anh hơi dày lên và đâm vào tuyến tiền liệt của anh cùng lúc với con dương vật rút ra và Eddie quằn quại trong thinh lặng khi anh ta xuất tinh, tầm nhìn của anh mờ đi. Những ngón tay của anh cuộn tròn cứng ngắc vào màu đen trên miệng anh, và những đường gân quanh cặc anh siết chặt anh và gửi một cơn rùng mình khác qua cơ thể anh, một vệt nước nhờn khác thấm vào quần đùi anh.

Cuối cùng, Eddie ngã gục xuống giường một cách yếu ớt và những cơn rùng mình cuối cùng biến mất khỏi cơ thể anh. Không khí trong phổi anh đang bốc lên nhanh chóng, nhưng anh quá kích thích để nhận thấy nó. Xúc tu rút lui khỏi mông và cặc anh, chìm dần vào cơ thể anh, và khi Eddie cuối cùng nằm yên hoàn toàn, cái trong cổ họng anh rút ra từ từ, và cái nắp trên miệng và mũi anh tan ra. Eddie nắm chặt cổ họng và thở hổn hển, chỉ bây giờ mới nhận ra đầy đủ anh cần bao nhiêu không khí.

Anh có đủ ý thức để mở quần với đôi tay run rẩy và đẩy chúng xuống một khoảng ngắn trước khi tinh dịch của anh ngấm vào chúng quá nhiều. Có chút khó chịu, không thể thay đổi quần lót ướt của anh, nhưng anh sẽ thoát khỏi đây. Anh quay lại đối mặt với bức tường phía sau anh và cố gắng hít thở.

Anh hơi ngạc nhiên khi thấy cơ thể mình không thực sự bị thương tổn. Ít nhất là không nhiều hơn trước khi Venom bắt đầu. Tuy nhiên, trái tim anh vẫn đập thình thịch trong lồng ngực và anh cố gắng nghe thấy tiếng thở của chính mình, sợ hãi rằng ai đó sẽ nghe thấy điều gì đó và sẽ đến điều tra. Con quái vật đang trốn bây giờ. Anh cố tự đảm bảo rằng sẽ ổn thôi, rằng sẽ không ai biết, ngay cả khi anh quần và quần lót ướt đẫm,anh chỉ có thể nói đó là mộng tinh.

Anh vẫn cảm thấy nhục nhã và xấu hổ, và rõ ràng là Venom vẫn còn khá nhiều sở hữu anh ,nhưng anh cố an ủi mình rằng thực tế nó không tàn nhẫn như nó đã từng. Ít nhất nó có đủ lý do trong đầu để không hoàn toàn quá nhiệt tình ngay bây giờ và phá hỏng mọi thứ anh đang làm việc trong ba ngày qua. Mặc dù một cơn co thắt đi qua ngực của Eddie khi nhận ra rằng nó vẫn sử dụng điều đó để kiểm soát anh, để khiến anh trở nên dễ chịu với những ham muốn của nó.

Anh nhận thức được rằng nó có thể quay trở lại con đường cũ một cách dễ dàng, rằng ngay khi anh rời khỏi đây, nó có thể đưa anh vào một con hẻm và đụ vào anh cho đến khi anh hét lên, nhưng hiện tại, ít nhất, sinh vật cảm thấy nhỏ bé ít đe dọa hơn, nhân đạo hơn một chút. Anh khoanh tay dưới đầu và cơ thể anh miễn cưỡng thư giãn khi anh bắt đầu ngủ dần trở lại. Có thể, với thời gian, mọi thứ sẽ thay đổi. Có lẽ mọi thứ sẽ ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro