đồ chơi của tổng giám đốc 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngân Nhi
Thể loại: Ngôn Tình, Sắc, Ngược tâm, Tổng Tài, H 1 tí
Nguồn: luccungphicac.wordpress.com
Edit: Ái phi

***

Giới thiệu:

Đêm hôm đó, tức giận vì bạn gái phản bội, hắn say rượu không khống chế được muốn nàng. .. muốn đền bù tổn thất lại bị nàng cười nhạo, "Chỉ một đêm vui vẻ, tôi có thừa khả năng ...

Không biết rằng, đó là đêm đầu tiên của nàng... Bạn trai nàng yêu mến giờ chỉ có thể làm bạn tốt, hôn sự đã không thể nghĩ tới.

Cha nàng bỗng nhiên bệnh nặng, viện phí đối với gia đình bình thường như Hạ gia mà nói, quả thực là rất khó trả, nàng cố gắng mở miệng hướng hắn đòi tiền bồi thường đêm hôm đó, hắn lại tàn nhẫn nói, "Đã quá hạn".

Vì cần tiền, nàng khẩn cầu hắn đưa trước cho nàng năm năm tiền lương, mà hắn lại nói, "Làm nửa năm tình nhân cho tôi, tôi cho cô năm năm tiền lương."

Cuộc sống bức bách, nước mắt của mẹ, họ hàng không giúp đỡ, nàng đành đáp ứng. Kỳ hạn nửa năm qua, vì một đêm mà nàng lại mang thai cốt nhục của hắn....

Một đêm kia, hắn mạnh mẽ chà đạp lên tôn nghiêm của nàng, nàng hướng hắn yêu cầu một trăm vạn, hắn tiện tay quăng một tờ chi phiếu, rồi lạnh nhạt cho nàng rời đi.

Hắn, một thiếu gia giàu sang, có được vị thế và cả may mắn, duy chỉ có không chịu an phận chơi đùa phụ nữ, cho đến khi gặp nàng, từ lúc sinh ra đến nay, hắn không hề bị phụ nữ không đếm xỉa đến, nhưng cô gái trước mắt này, tướng mạo không được tốt lắm, tính tình kém cực điểm, chẳng những khinh bỉ hắn, hơn nữa, dám trước mặt mọi người sỉ nhục hắn, nam nhân có thể chết nhưng không thể chịu nhục, người tâm cao khí ngạo như hắn tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để tra tấn nàng.

Nhưng...cố ý chơi đùa, trầm luân lại là ai? "Ngay khi em không nhìn đến anh và quay lưng đi, anh đã không thể không bại trận." Hắn nói.

Nàng rất bình thường, thầm nghĩ một cuộc sống bình thường, gặp gỡ, yêu nhau cùng sống đến khi bạc đầu, cuối cùng vận mệnh của nàng lại dây dưa không rõ cùng ba nam nhân.

Hắn tựa như đọc dược, đã dính vào thì khó dứt ra được, cho dù dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng chính thân mình đầy thương tích, ai dính ai cũng sẽ bị độc chết, bất quá, độc dược này luôn tản ra mùi thơm mê người, ai đã bị mùi thơm này hấp dẫn sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa...

***

Chương 1: Tai họa bất ngờ 1
Giữa buổi trưa của đô thị phồn hoa là những tiếng huyên náo ồn ào trên đường phố, những chiếc xe thay nhau nối đuôi tấp nập, mặt trời rọi xuống những ánh nắng chói chang nhất, làm cho mọi người đều có chung một cảm giác buồn bực cáu tiết, Hạ Cảnh Điềm một thân váy hoa màu vàng tươi mát, thanh thoát, uyển chuyển đứng trong đám người đông đúc, nhưng rất dễ dàng nhận thấy nàng, tóc dài cao cao thắt đuôi ngựa, vai đeo một chiếc ba lô nhỏ, trông rất xinh xắn, nàng một tay cầm cốc trà sữa luôn miệng hút, mắt to lung liếng kiên nhẫn đếm những con số trên tín hiệu đèn giao thông, hôm nay đối với nàng mà nói, có thể nói là việc vui liên tục, buổi sáng vừa mới nhận được lời mời nhận việc, giữa trưa lại nhận được điện thoại của người bạn tốt ở nước Mỹ sắp trở về, hai việc vui, làm cho khuôn mặt nàng vốn đã xinh đẹp nay càng thêm tươi mát, bởi nụ cười luôn hiện diện trên môi.

Rốt cục, đợi xong 60 giây đèn xanh, những chiếc xe đã giảm tốc độ và bắt đầu dừng lại, bởi vì lo lắng người bạn chờ quá lâu, đèn xanh mới vừa tắt, nhìn lên thấy tuyến xe phía trên đã dừng hẳn, Hạ Cảnh Điềm không thể chờ đợi được nữa liền đi lên lối dành cho người đi bộ.

Vừa nhìn đồng hồ, vừa nhanh băng qua đường lớn, lúc nàng đi đến nữa đường thì đằng sau xông đến một chiếc xe màu đen, lao về hướng Hạ Cảnh Điềm với vận tốc kinh hồn, nguy hiểm thấy rõ trong chớp mắt, nhanh đến làm cho người ta hít thở không thông, ngay khi chiếc xe cách nơi Hạ Cảnh Điềm đứng không đến ba thước, người ta mới nghe được tiếng phanh xe phát ra sắc nhọn, Hạ Cảnh Điềm đồng tử trợn to, liền cảm giác sợ hãi cũng chưa kịp có, cả người đã bị đánh bật ra ngoài, phịch một tiếng, té xuống giữa trung tâm đường rồi lăn lông lốc thêm vài vòng, cho đến khi Hạ Cảnh Điềm cảm thấy ngũ tạng lục phủ như muốn rời đi chính mình, nàng liền rơi vào hôn mê bất tỉnh.

"A. . ." Tai nạn xe đột nhiên xảy ra, lập tức làm ai nấy đều khiếp sợ, tất cả ánh mắt của người đi đường đều chú ý, và vội vàng quan tâm đến Hạ Cảnh Điềm vừa bị ngã xuống, ánh mắt lại phẫn nộ trừng cỗ xe BMW đang dừng ở ngã tư đường trước mặt, kiêu ngạo cuồng vọng mà không hề có động tĩnh gì.

Khoảng mười giây sau, đang lúc có ba bốn người thăm dò xem tình hình của Hạ Cảnh Điềm thì cửa xe được mở ra, bước xuống xe là một bóng dáng thon dài, người mặc tây trang, gương mặt như tượng tạc nhưng sắc mặt âm trầm khó coi, mắt đeo kính râm tựa một bức tường thành vô hình, che giấu ánh mắt chỉ trích của người chung quanh.

Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn ngất đi, toàn thân nơi da thịt trắng tuyết lộ ra giờ đã rướm máu vì ma sát với mặt đường, đang lúc mọi người đang bối rối không biết là nên đưa đi bệnh viện hay gọi 120, đã có một đôi tay hữu lực ôm lấy Hạ Cảnh Điềm đang mê man bất tỉnh. . .

Mọi người chỉ thấy, sau khi tai nạn phát sinh trong ngắn ngủi mấy giây, chiếc xe BMW đen chói mắt đã lao đi mặc cho giao thông đang hỗn loạn, để lại đám người vẫn còn đang trợn mắt há mồm nhìn theo.

Qua kính xe nhìn đến cô bé đang hôn mê bất tỉnh, đôi mắt dưới lớp kính râm của Kỷ Vĩ Thần híp lại một chút, có chút buồn bực mím bạc môi, cầm lên điện thoại hắn bắt đầu liên lạc với bác sĩ riêng của Kỷ gia.

Ngay khi đem Hạ Cảnh Điềm đưa đến trong nhà bác sĩ, Kỷ Vĩ Thần chỉ là phân phó Y Sinh sau khi trị liệu hoàn toàn thì cho nàng rời đi, thậm chí cũng không muốn biết tình hình nàng đang như thế nào, bởi vì đối với Kỷ Vĩ Thần mà nói, rất nhiều chuyện là có thể dùng tiền đến giải quyết , đáng thương cho Hạ Cảnh Điềm đang một mình trong bóng tối giãy dụa, nhẫn lấy thống khổ để giành lấy cuộc sống.

Kỳ thật tình hình của Hạ Cảnh Điềm cũng không phải rất nghiêm trọng, ngay khi phát hiện có vật cản, trong chớp mắt Kỷ Vĩ Thần liền giẫm nhanh phanh lại, cho nên, Hạ Cảnh Điềm chỉ là bởi vì quán tính né tránh, té bị thương đầu gối chân trái, nhưng toàn thân cũng bị trầy da một số chổ, may mà khuôn mặt xinh xắn chỉ bị trầy phần trán mà thôi.

Trải qua hơn mười tiếng sau, Hạ Cảnh Điềm mới tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy toàn màu trắng, nàng còn tưởng rằng mình đang ở bệnh viện, nhưng khi cẩn thận quan sát sau nàng mới phát hiện, hình như là đang trong nhà của người khác, mà trên người mình đã thay đổi quần áo bệnh nhân, lộ ra nửa phần cánh tay được băng bó vải trắng, mà chỗ đầu gối cũng truyền đến loại đau đớn như xé da thịt, làm nàng vô ý thức thấp giọng rên lên tiếng.

"Chết tiệt hỗn đản. ." Nàng cắn răng chửi nhỏ, cẩn thận nghĩ muốn chuyển động hai chân, nhưng chân trái đang bị nẹp chặt, làm cho nàng hành động thập phần chậm chạp. Đầu tiên, nàng muốn biết rõ ràng mình đang ở chỗ nào, thứ hai, nàng nghĩ lập tức mắng tên hỗn đản vượt đèn đỏ, cũng không biết người kia có phải là tiến đến đầu thai, thì 60 giây đèn đỏ thời gian, không nên đem tính mạng người khác ra đùa giỡn, lần này nàng xác định sẽ không để người nọ yên ổn.

Đang lúc nàng thật vất vả xuống giường mang xong dép, bỗng nhiên, cánh cửa trắng đóng chặc bị người đẩy ra, một người phụ nữ trung niên mặc blue trắng vội vàng tiến lên, dịu dàng nói!"Tiểu thư, cô tạm thời vẫn không thể xuống giường."

"Nơi này là chỗ nào?" Hạ Cảnh Điềm nhíu mày hỏi! Xoay người một lần nữa ngồi trở lại trên giường.

"Nơi này là bệnh viện tư của Kỷ gia, tiểu thư bị Kỷ tiên sinh đụng bị thương, xế chiều hôm nay được đưa tới." Nữ bác sĩ đem hết sự tình nói ra.

"Kỷ tiên sinh? Bệnh viện tư gia?" Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy đầu như nổ mạnh một cái, tên hổn đản kia, đụng bị thương người còn không đưa nàng đi bệnh viện công, mà ném nàng đến cái này cái gì bệnh viện tư gia, chẳng lẽ là muốn giải quyết riêng? Nàng mới sẽ không dễ dàng như vậy cho hắn.

Chương 2: Tai hoạ bất ngờ 2
Nữ bác sĩ tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hạ Cảnh Điềm, lập tức giương môi cười, "Tiểu thư họ gì? Chúng tôi là chuyên chăm sóc sức khỏe cho người của Kỷ gia, đạo đức nghề nghiệp và về phương diện an toàn phương, tiểu thư có thể yên tâm."

Hạ Cảnh Điềm hoài nghi nhíu mày, nhưng..., đúng là thiết bị cao cấp xác thực có sức thuyết phục, nghĩ thông, nàng mới nghĩ đến thương thế của mình, tranh thủ thời gian nàng chỉ vào chân trái bị bó, vội hỏi!"Chân của tôi bị gì vậy? Có phải là bị tàn phế rồi không?"

Nữ bác sĩ chậm rãi cười, kiên nhẫn nói!"Tiểu thư không cần lo lắng, thương thế của cô không phải rất nặng, chỉ là đầu gối chân trái bị nặng một chút, những thứ khác đều là bị thương ngoài da, tôi giúp cô cố định tốt, bất quá một tháng có thể hoàn toàn hồi phục."

"Cái gì? Một tháng?" Hạ Cảnh Điềm mở to hai mắt, ngăn không được kêu to lên tiếng, trời ạ! Này làm sao có thể? Ngày mai nàng phải đi làm, đừng nói một tháng, muộn nửa ngày cũng không được a! Chẳng lẽ lại muốn nàng vất vả tranh thủ tìm được việc làm, mà giờ vì tai họa bất ngờ này mà bị hớ sao? Giờ khắc này, nàng thực sự hận không thể xách đao giết cái người đụng nàng bị thương kia.

Bác sĩ trên mặt lộ ra ý cười hiểu được, giọng điệu thân thiết mà hiền hoà nói!"Tiểu thư, cô yên tâm, Kỷ tiên sinh đã nói qua, bất luận tiểu thư có cái gì tổn thất, Kỷ tiên sinh đều có thể bồi thường ."

Hạ Cảnh Điềm trừng mắt lần nữa trước bác sĩ, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng bốc lên ngọn lửa, người trước mắt này hoàn toàn là giúp đỡ tên họ Kỷ nói chuyện, cho là có tiền là rất giỏi sao? Cho rằng đụng người bị thương dùng tiền là được rồi sao? Một câu thực xin lỗi cũng không có, lấy tiền là nghĩ đuổi nàng đi được rồi sao? Nàng cười nhạo kéo môi, "Phải không? Hắn sẽ bồi thường hết thảy tổn thất của tôi? Được, bà nói với hắn cầm một trăm ngàn tới, tôi lập tức rời đi."

Bác sĩ khẽ giật mình, không thể tưởng được cô gái khả ái trước mắt này lại ra giá một trăm ngàn, trên mặt lập tức lộ ra ý cười quen thuộc, không nhanh không chậm lên tiếng, Tiểu thư, cô hiểu lầm, đối với chuyện này, Kỷ tiên sinh cũng rất xin lỗi, tiểu thư lần này chỉ là bị thương ngoài da, một trăm ngàn là quá nhiều, chúng tôi chỉ tiếp thụ bồi thường hợp lý."

"Bà không phải là người làm chủ được việc này, để cho tôi cùng cái tên họ Kỷ nói chuyện." Hạ Cảnh Điềm cũng không nhượng bộ, nói một trăm ngàn cũng chỉ là nàng hờn dỗi mà thôi, thật sự là muốn làm cho cái tên họ Kỷ cúi đầu nhận lỗi mới được, lần này chỉ là đụng bị thương người, vạn nhất đâm chết người, hắn cho rằng một cái giá có thể bãi bình hết thảy sao? Cái này hoàn toàn là một loại ô nhục và châm chọc của người có tiền đối với người dân bình thường.

"Tiểu thư muốn gặp Kỷ tiên sinh chỉ sợ có chút khó khăn, Kỷ tiên sinh xế chiều hôm nay phải bay sang Newyork ." Bác sĩ vẻ mặt tốt bụng nói, thân là bác sĩ của Kỷ gia lâu như vậy, bà biết rõ làm như thế nào có thể theo ý người bệnh, mà cũng không phiền đến Kỷ gia.

Hạ Cảnh Điềm mới không tin lời bà ấy nói, đi Newyork chỉ là lấy cớ, tránh né mới là chính a! Nhưng xem bà ấy vẻ mặt chân thành, nàng sẽ không so đo, tự mình đi ra ngoài, thản nhiên nói!"Cho tôi điện thoại của hắn, tôi muốn tự mình cùng hắn nói chuyện."

"Có lẽ tiểu thư không biết, Kỷ tiên sinh bận rộn hơn người, sẽ không có khả năng nghe ngài điện thoại của cô, nếu như cô có cái gì cần, có thể trực tiếp nói." Bác sĩ cũng không dám nói cho nàng biết Kỷ gia thực sự rất có thế lực, lại không dám nói cho nàng biết, người đụng nàng chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thương Thành của Kỷ thị - Kỷ Vĩ Thần.

Lần này Hạ Cảnh Điềm thật sự bực tức, người nào biết tâm tình của nàng lúc này? Bây giờ là xã hội văn minh, hôm nay bị đụng, gặp xui xẻo, vận xui thì nàng nhận, thống khổ cũng nhịn, nhưng không được tôn trọng bởi cái loại người có tiền kia làm nàng thật sự khó chịu, lần đầu muốn giết người.

Đang lúc Hạ Cảnh Điềm cùng bác sĩ nói chuyện có chút cứng ngắc thì cánh cửa đóng chặt lại một lần nữa được mở ra, một người thanh nhiên trẻ tuổi đi tới, trong tay cầm điện thoại, hướng bác sĩ lên tiếng nói!"Lưu bác sĩ, điện thoại của Kỷ tiên sinh."

Lưu bác sĩ vừa liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm đang thở phì phì vì giận, vừa nhận lấy điện thoại, giọng điệu cung kính, "Kỷ tiên sinh."

Chỉ nghe trong điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp, ngữ điệu có chút lười biếng, "Cô bé kia thế nào?"

"Cô ấy đã tỉnh, tình hình cũng đã ổn." Lưu bác sĩ đơn giản báo cáo lại.

Đang lúc này, ngồi ở trên giường Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng đứng lên, đoạt lấy ddienj thoại trong tay Lưu bác sĩ, không nói hai lời, đề cao thanh âm liền hướng đầu bên kia điện thoại rống lên, "Này, ngươi là tên hỗn đản đáng chết, đụng bị thương người, ngươi cho rằng trốn đi là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Ta cho ngươi biết, chuyện này ta không để yên."

Gầm xong, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy màng tai đều nhận lấy chấn động, có chút ong ong vang lên, rất ít khi phát giận, nàng thiếu chút nữa thở gấp không thuận, đầu bên kia điện thoại trầm mặc, thật lâu không nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm cho rằng đối phương bị mình dọa sợ, nhưng không ngờ, nửa ngày, đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu hơi có vẻ khàn khàn, thanh âm trầm thấp, "Ta cũng không có trốn tránh trách nhiệm, về phần bồi thường, luật sư của tôi sẽ cùng cô tính toán kỹ lưỡng."

Thanh âm trầm thấp từ tính làm cho Hạ Cảnh Điềm cả người giật mình, trong khoảng thời gian ngắn lại quên nên nói cái gì, ngắn ngủi thất thần sau, nàng hừ nhẹ một tiếng, lại một lần nữa bùng lửa giận!"Ta bất kể, bởi vì ngươi ta bị mất việc, điểm này làm sao ngươi cũng bồi không được."

Đầu bên kia điện thoại lại một lần nữa trầm mặc, cũng mất nửa ngày, đầu kia truyền đến hơi có vẻ thanh âm hỗn loạn, khàn khàn thanh âm vang lên, "Cô muốn công việc, tôi đáp ứng." Sau đó là tiếng ngắt của máy truyền đến.

Hạ Cảnh Điềm nhìn qua điện thoại trong tay, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, "Đáng giận, dám cúp điện thoại của tôi, cho tôi công việc sao? Vậy cũng muốn xem là công việc gì, không phải việc văn phòng thì tôi mặc kệ."

"Tiểu thư, Kỷ tiên sinh đáp ứng cho cô công việc, thì nhất định sẽ làm cô thoả mãn ." Một bên Lưu bác sĩ không khỏi tươi cười rạng rỡ nói, đồng thời dưới đáy lòng có chút hâm mộ nàng.

Chương 3: Thất tình 1
Vốn không phải bị thương rất nghiêm trọng, Hạ Cảnh Điềm liền đi về nhà, trước khi đi, bác sĩ đưa cho nàng một phong bì tiền, Hạ Cảnh Điềm có chút buồn cười, bên trong là mười ngàn tệ, tiền này là bồi thường của Hạ Cảnh Điềm sao, nhưng có lỗi thì phải xin lỗi, nàng nhất quyết phải nghe được từ này, về phần công việc, nàng ôm một tâm trạng chờ kịch vui diễn ra, nên đã để lại số điện thoại, nàng cũng muốn nhìn xem, những người này rốt cuộc muốn diễn trò tới khi nào.

Sáng sớm hôm sau, nàng được đặc biệt đưa về nhà, cha mẹ nhìn Hạ Cảnh Điềm thấy con gái được người đỡ vào, hơn nữa đầy người đều buộc đầy vải trắng, họ sợ tới mức con mắt đều trợn tròn, Hạ Cảnh Điềm xảy ra tai nạn xe cộ cũng không kịp thông báo một tiếng, chứng kiến bộ dạng nàng thế này, hai lão nhân gia không bị dọa ngất đã cám ơn trời đất rồi.

"Hạ Cảnh Điềm! Chỉ là đi ra ngoài gặp bạn thôi, làm sao có thể biến thành như vậy? Một đêm không có trở về, cũng không điện thoại gì cả, chúng ta còn tưởng rằng. . ." Hạ bà đang muốn nói tiếp, lại bị Hạ ông dùng ánh mắt ngăn trở, nếu để cho con gái biết rõ là mình hoài nghi nó ở bên ngoài qua đêm cùng nam sinh, sẽ bị chê cười chết thôi, tuy nhiên con gái cũng đã hai mươi bốn tuổi, đã trưởng thành, rất nhiều chuyện bọn họ cũng không cần biết, nhưng, dù sao cũng là con mình, cho nên phải trông nom nghiêm chút.

"Mẹ, không có chuyện gì đâu, hai người không nên lo lắng, chỉ là bị đụng phải một tên đang gấp đi đầu thai mà thôi." Vừa nghĩ tới cái người hỗn đản kia, nàng đã ngăn không được giận dữ.

" Cái tên hỗn đản nào dám đụng làm bị thương con gái ta? Là người đàn bà đưa con trở về đó sao?" Hạ bà hoàn toàn lộ ra bộ dạng phát hỏa, muốn chạy đuổi theo đòi công đạo.

"Không phải bà ấy, bà ta chỉ là bác sĩ tư thôi, cùng người đụng con không quan hệ, người xấu xa là một tên họ Kỷ ." Nói đến họ Kỷ , Hạ Cảnh Điềm không khỏi nhớ lại giọng nói nam tính trầm thấp đã nghe được trong điện thoại, mặc dù nói rất êm tai, nhưng cũng không đại biểu là nàng sẽ nguôi giận.

"Họ Kỷ ? Vậy hắn có nói cái gì chưa, mà đã đem con đưa về đến đây?" Hạ bà tức giận bất bình!

Hạ Cảnh Điềm hếch môi, lấy ra trong ba lô xuất một xấp tiền, lên tiếng nói!"Hắn không nói chuyện, bất quá, cho tiền."

Hạ bà đưa tay nhận lấy, cầm lên dày một chồng, vốn tinh thông tính toán bà lập tức đoán được số lượng, tức giận trên mặt cũng vì vậy mà giảm xuống một nửa, đứng ở bên cạnh một mực hút thuốc không nói gì, Hạ ông cuối cùng cũng lên tiếng, "Người ta bồi thường tiền, việc này coi như xong, nhưng Cảnh Điềm ngày mai sẽ phải đi làm, giờ biến thành như vậy, sợ là không đi được."

Nói đến công việc, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, một công việc lương cao cứ như vậy bị tuột mất, mà chỉ có thể than một tiếng đáng tiếc, nhưng nghĩ đến họ Kỷ sẽ cho nàng công việc khác, nàng lại cười nhạt, cũng không có ôm gì hi vọng, cho là tự mình nghe xong một truyện cười.

Trở lại phòng, nàng cùng người bạn mới về nước nói chuyện điện thoại, vừa nghe đến nàng bị thương, hắn nói sẽ lập tức đến nhà xem nàng, kỳ thật Hạ Cảnh Điềm trước kia thầm mến người bạn này, chỉ là lúc cao trung, cả nhà của hắn di cư ra nước ngoài, thường là dựa vào điện thoại liên lạc, tâm tư Hạ Cảnh Điềm đối với hắn, cũng một mực chôn dấu dưới đáy lòng không dám biểu lộ, hôm nay, sau khi trở về, vốn định nghênh đón hắn bằng bộ dạng xinh đẹp, còn chưa gặp, nàng đã biến thành như vậy, thật sự là không mặt mũi gặp người mà.

Đi vào phòng thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, nhưng nghĩ tới cái tên đầu sỏ gây tội kia, nàng lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bốn năm nàng mới tìm được công việc văn phòng nhàn nhã, nay đã bị vị ôn thần này đụng bay mất.

Càng đáng giận hơn là, tên kia còn có bệnh ngôi sao a! Thân phận làm gì thần bí như vậy, muốn người khác thay hắn xử lý thì nói thẳng, tất nhiên như vậy thì hẳn phải là người có tiền, ngay cả danh thiếp cũng không cho, thật. . . Hạ Cảnh Điềm vừa cố gắng nhịn đau đem băng trắng tháo xuống bớt, vừa nhịn không được lầm bầm mắng.

Chương 4: Thất tình 2
Cuối cùng, nàng tùy ý chọn một áo sơmi dài, như vậy có thể che khuất vết thương trên cánh tay, chỉ còn lại băng trắng trên mu bàn tay cùng trán thôi, bởi vì miệng vết thương quá sâu, nên phải dùng vải trắng che lại, so với giật xuống thì để lại nhìn tốt hơn nhiều, nếu không sẽ dọa người khác giật mình mất, mặc dù có thương tích nhưng cũng nhìn phong nhã một chút chứ.

Sau nửa giờ, chuông cửa nhà Hạ Cảnh Điềm vang lên, người tới đúng là đồng học cũ của nàng, một thanh niên cao cao gầy gầy trông rất thư sinh - là Chí Văn, đồng thời, đứng bên cạnh hắn còn có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê, lúc này trong tay Chí Văn mang theo một giỏ trái cây, hướng Hạ mẹ lễ phép chào, "Chào Bác gái."

Hạ mẹ mỉm cười nhiệt tình gọi, " Chí Văn a! Mau vào." Đồng thời, ánh mắt cũng rơi vào cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn, vô thức hỏi!"Vị này chính là. . ."

"Cô ấy là bạn gái cháu Tiểu Nhu." Chí Văn cười giải thích, sau đó, ánh mắt nhìn qua một lượt phòng khách rồi lên tiếng nói!"Hạ Cảnh Điềm có ở đây không bác?"

"Đang . . . trong phòng!" Hạ bà cười lên tiếng, dẫn hai người đi về hướng phòng của Hạ Cảnh Điềm.

Lúc này Hạ Cảnh Điềm ngồi ngay ngắn tựa trên gối, nhưng, liếc nhìn thì thần thái không có gì, mà trong lòng như đang ăn khổ qua dở khóc dở cười, Chí Văn và mẹ ở phòng khách nói chuyện, nơi đây thì cách âm thô sơ, nên toàn bộ câu chuyện nàng có thể nghe rõ ràng, khi Chí Văn cùng bạn gái đứng ở trước giường Hạ Cảnh Điềm, tâm hồn yếu ớt của nàng đã thật sự bị giáng xuống một đao.

Cố gắng tỏ ra vui vẻ, nàng mời, "Chí Văn, đã lâu không gặp." Nói xong, còn hướng nhìn cô gái có chút ngượng ngùng ân cần thăm hỏi, "Bạn gái của cậu thật xinh đẹp."

Chí Văn nhìn vết thương trên trán Hạ Cảnh Điềm, quan tâm lên tiếng, "Hạ Cảnh Điềm, vết thương của cậu như thế? Có nghiêm trọng không? Sao nhanh như vậy đã trở về nhà? mà không ở lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi!"

"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, về nhà nghỉ ngơi thì tốt rồi, chỉ là ngày hôm qua thật xấu hổ, hai người nhất định chờ đến sốt ruột đi!" Hạ Cảnh Điềm đáy lòng đột nhiên cảm giác có chút thất lạc, thì ra ngày hôm qua Chí Văn bào nàng ra ngoài gặp mặt, là muốn đem bạn gái giới thiệu cho nàng, nàng đúng là tự mình suy nghĩ quá nhiều.

"Chúng tôi đều rất lo lắng cậu." Một bên Tiểu Nhu nói khẽ, ánh mắt tinh khiết ngây thơ.

Hạ Cảnh Điềm đáy lòng ít nhiều có chút tự ti, trước kia nàng thích Chí Văn là vì yêu mến vẻ tươi mát trong phong cách sống của hắn, mà hôm nay, nàng mới biết được, cái gì gọi là "hợp nhau."

"Cám ơn sự quan tâm của hai người, tớ chỉ có chút ít vết thương thôi, sẽ khôi phục rất nhanh, chỉ tiếc phải ở nhà một thời gian ngắn." Hạ Cảnh Điềm gượng cười lên tiếng.

Hàn huyên trong chốc lát, bởi vì Tiểu Nhu có việc nên cùng Chí Văn rời đi trước, đưa mắt nhìn bóng lưng của bọn họ, Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, ngày hôm qua thì việc vui nhân đôi, chỉ trong một ngày, liền biến thành chuyện xấu nhân đôi, công việc tốt không còn, người mình yêu mến lại có bạn gái, thở ra một hơi, nàng ngoảnh mặt nhìn ngoài cửa sổ, nguyên bản nghĩ là bầu trời bao la nắng ấm còn bây giờ chỉ thấy một màu đen kịt.

Chương 5: Công việc mới 1
Một tháng sau, Hạ Cảnh Điềm đã hoàn toàn khôi phục, không hề nghi ngờ là công việc của nàng đã được người khác thay thế, một tháng này, nàng đều ở nhà quả thực là muốn điên rồi, bất quá, vị bác sĩ tư của Kỷ gia thập phần tận tâm với tính trạng vết thương của nàng, thẳng đến khi hoàn toàn khôi phục, ngày hôm qua đã đưa cho nàng lời mời nhận việc, khi thấy phía trên kia viết địa chỉ công ty, Kỷ thị Cao ốc tầng thứ sáu, chức vị trợ lý tổng giám, nàng cả người đều như mộng du.

Tập đoàn Kỷ thị? Tập đoàn mà tất cả sinh viên ra trường đều khát vọng được vào? Là Kỷ thị đứng đầu tất cả các tập đoàn thượng mại, uy danh hiển hách sao? Tập đoàn trả lương hậu hĩnh nhất trong nước à? Sauk hi xác định tin tức này, miệng Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn biến thành hình chữ O.

Không sai, chỗ nàng sắp đi làm đúng là một trong nhiều chi nhánh của Kỷ thị, hơn nữa, chức vị cũng không phải nhỏ là tổng giám trợ lý a, tiền lương đương nhiên nhiều, công việc này nếu so sánh với việc nàng bị mất trước đây có thể gọi là tốt hơn gấp nhiều lần.

Ôm thư mời, Hạ Cảnh Điềm cực kỳ vui vẻ, giờ phút này nếu như có ai lỡ mạo phạm đến nàng, nàng cũng có thể mỉm cười lại, lo lắng một tháng nay trong nháy mắt đã biến mất, nhưng hưng phấn qua đi, lo lắng lại đến, nàng chỉ là một sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm còn chưa có, trong trường học cũng nghe qua công ty này chưa bao giờ dùng người mới, mà lần này, nàng lại xui xẻo đụng phải may mắn thế này.

Trong đầu nàng nhớ lại, lần trước nghe cái người kia họ Kỷ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ! Hắn sẽ không phải là cậu hai của Kỷ thị - Kỷ Vĩ Hạo! Vậy lần trước người đụng nàng bị thương? Có thể là Kỷ Vĩ Hạo sao? Loại công tử ăn chơi mỗi ngày đều được đăng báo kia ư? Loại mê người chết không đền mạng? Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy tim mình càng ngày đập càng nhanh, trên mặt vui rạo rực giờ như thế giới sắp đảo lộn, trời ạ! Đây không phải cho nàng tiến vào ổ sắc lang sao?

Bất quá, sức hấp dẫn của Kỷ Vĩ Hạo kia đúng là rất lớn a! Trên thế giới không biết có bao nhiêu thiếu nữ cam nguyện trở thành con mồi của hắn! Lắc lắc đầu, làm dừng lại ý nghĩ bậy bạ, Hạ Cảnh Điềm bĩu môi thầm mắng, giống như tự trách mình bằng với nhan sắc của nàng mà có thể làm cho hắn để mắt đến sao? Trên báo thông thường thì những mỹ nữ bên cạnh hắn, mỗi người đều có thể nói là dáng người như quyến rũ cả ma quỷ cộng với khuôn mặt thiên sứ, mà nàng thì miễn cưỡng cao thì 1m61 gì đó! Nàng là đi làm việc, không phải đi phục người ta.

Mang tinh thần bất an, nàng bắt đầu chăm chú nhìn thư mời, chỉ thấy trên đấy viết buổi trưa hôm nay đến nhận việc, cũng không rõ thời gian, cất kỹ lá thư, Hạ Cảnh Điềm bắt đầu lục tung tìm cho mình một bộ quần áo phù hợp, loại công ty lớn như Kỷ thị, chỉ có thể mặc tây trang đi làm, nhưng, đem tất cả quần áo bày ra, cuối cùng cũng chỉ tìm được một bộ tạm được, đây là chuẩn bị cho lần đầu đi nhận việc trước đây.

Chuẩn bị tốt hết thảy, nàng thuê xe đến tầng cao nhất của cao ốc Kỷ thị, lần cuối cùng ngắm mình trên cửa xe, khá tốt, thời tiết mặc dù có chút nóng, nhưng nàng trang điểm cũng không quá dày, hít sâu một hơi, nàng bước vào cánh cửa thủy tinh sang trọng.

Đi đến chỗ tiếp tân, đem thư mời đưa tới, sau khi lễ tân tiếp nhận, đầu chưa nâng lên bỗng ngước lên nhìn Hạ Cảnh Điềm, gọi điện thoại bảo Hạ Cảnh Điềm chờ, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, trong lòng vạn phần khẩn trương.

Chỉ chốc lát sau, một cái cô gái họ Hoàng đi đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm, tươi cười rạng rỡ hỏi! "Cô chính là thư ký mới tới Hạ Cảnh Điềm tiểu thư ?!"

Nhất thời còn chưa có thích ứng với xưng hô thế này, Hạ Cảnh Điềm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, tranh thủ thời gian mỉm cười nói!"Xin chào, tôi chính là Hạ Cảnh Điềm."

"Đi theo tôi!" Cô gái dùng ánh mắt dò xét Hạ Cảnh Điềm, dưới đáy lòng không khỏi thầm than, nghe người ta nói thư ký mới tới chắc cũng là người rất kinh nghiệm, nàng còn tưởng rằng là một phụ nữ trung niên khó tính, không nghĩ tới lại còn trẻ như vậy, hơn nữa. . Đảo mắt xuống trang phục hơi quê mùa của Hạ Cảnh Điềm, liền tỏ ra ánh mắt khinh bỉ.

Đi theo cô gái lần lượt qua nhiều cánh cửa, Hạ Cảnh Điềm một mực lộ vẻ mỉm cười, rất khách khí lên tiếng, "Tôi là đồng sự mới tới, rất nhiều thứ còn không hiểu, từ nay về sau xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn."

"Chỉ giáo thì không dám nhận, Hạ tiểu thư còn trẻ như vậy, ở công ty tiền đồ vô lượng a!" Cô gái dẫn đường nói châm chọc, cô ta vào Kỷ thị làm đã ba năm rồi, cũng chỉ mới là trợ lý của quản lý, mà trước mắt này cùng lắm là một con nhóc, vừa vào đã tăng liền ba cấp trở trợ lý của tổng giám, thật là làm cho người phải mở to mắt mà nhìn.

Hạ Cảnh Điềm có chút nghe ra ẩn ý trong câu nói, nhưng cũng phản bác không được, chỉ có thể gượng cười mấy tiếng, "Hoàng tiểu thư nói đùa."

Thang máy dừng ở lầu sáu, Hạ Cảnh Điềm đi theo cô ta vào một phòng làm việc rất to và đẹp, lúc Hạ Cảnh Điềm xuất hiện, lập tức làm cho tất cả mọi người phải chú ý, nàng bị cái trận thế này dọa sợ tới mức đi đứng có chút mất tự nhiên, khóe môi cong lên, miễn cưỡng làm cho tự mình bình tĩnh.

Chương 6: Công việc mới 2
Vì cái gì ánh mắt mọi người đều chú ý Hạ Cảnh Điềm ? Đây là văn phòng đặc biệt rất hay chú ý chuyện người khác, bởi vì trợ lý tổng giám trước đây làm việc rất tốt, lại đột nhiên tuyên bố từ chức, nguyên nhân thì không ai hiểu, mặc cho ai đi đoán già đoán non, nhưng nhìn đến thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp như Hạ Cảnh Điềm, tất cả mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, tổng giám dung tình riêng trong công việc, đây cũng không phải là bí mật gì, Hạ Cảnh Điềm xuất hiện làm cho mọi người đều suy đoán không thôi, hơn nữa cũng rất tò mò, cô bé này rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì để tiến vào Kỷ thị.

Hạ Cảnh Điềm tuy nhiên cảm giác ánh mắt mọi người rất quái dị, thực sự không phải là ánh mắt hoan nghênh, mà là lộ ra vẻ đang đánh giá cái gì đó, bất quá, Hạ Cảnh Điềm đương nhiên không hiểu nguyên do trong đó rồi, đang lúc cảm giác nụ cười đã muốn cứng ngắc, cô gài dẫn đường đẩy ra một phòng làm việc riêng biệt, vừa đi vào gian phòng này, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy một cổ mùi thơm thanh nhã phất tới, cả gian phòng màu xám trắng rất trang nhã, trong phòng bài trí rất sang trọng lịch sự, ở cạnh cửa sổ là bàn làm việc rất to chiếm cứ một nửa không gian, trên bàn tư liệu chỉnh tề, đặt hai bên chiếc máy tính xách tay, cửa kéo hơi mở đủ để một tia nắng chiếu vào.

Đang lúc Hạ Cảnh Điềm có chút sững sờ thì cô gái chỉ một bàn làm việc nhỏ dựa tường bên trái, lên tiếng nói!"Hạ tiểu thư, đây là chỗ làm việc của cô, tổng giám đang trong phòng họp, cô trước ngồi xuống xem tư liệu và sắp xếp lịch trình, có thể sẽ cần dùng trong chốc lát."

Những lời này hoàn toàn làm cho Hạ Cảnh Điềm phấn chấn tinh thần, ánh mắt nhìn đến bàn làm việc, thân là trợ lý tổng giám, thì bàn làm việc cũng sa hoa hơn bên ngoài văn phòng vài phần, một máy tính LCD cùng vài văn kiện, cô gái liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm liền xoay người rời đi.

Người vừa ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm giác đầu óc trống rỗng, chưa bao giờ có kinh nghiệm làm trợ lý, vào lúc này nàng hoàn toàn trợn tròn mắt, đứng giữa văn phòng ngây người, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên như thế nào bắt tay vào làm, quay đầu lại, thì cô gái họ Hoàng đã ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình nàng.

Thảm, ta bây giờ nên làm gì a? Hạ Cảnh Điềm mờ mịt nghĩ, đi đến trước bàn làm việc, tiện tay cầm lấy trước văn kiện xem, tìm một ít lịch trình gặp khách hàng, Hạ Cảnh Điềm lật ra tư liệu khác, đáy lòng càng héo, liền ngay cả một chút về giao tiếp cũng không có, Hạ Cảnh Điềm nói thầm xong đời, một bên ngồi xuống, bắt đầu tìm kiếm trong máy vi tính, cũng may, đây là một công ty cẩn mật, trong website nội bộ, nàng tìm đến tư liệu của trợ lý tổng giám trước kia.

Hạ Cảnh Điềm chăm chú nhìn tư liệu đến nhập thần, vừa cố gắng nhớ kỹ vừa dọn dẹp lại tư liệu trên bàn một chút, đang lúc cảm thấy khát nước, nàng định đi lấy nước uồng thì cửa bị đẩy ra, bóng dáng thon dài ưu nhã tiến vào, Hạ Cảnh Điềm giơ mắt lên nhìn đến khuôn mặt vô cùng mị hoặc kia thì trái tim nàng chợt nảy liên hồi, người này không phải là Kỷ Vĩ Hạo sao?

Trong khoảng thời gian ngắn nàng bối rối đứng người lên, hướng về phía người đàn ông vừa bước vào gập người chào hỏi, thanh âm ngăn không được có chút run lên, "Kỷ tổng giám xin chào, tôi là trợ lý mới đến Hạ Cảnh Điềm. . ."

Thời điểm Kỷ Vĩ Hạo bước qua trước mặt nàng bước chân bỗng dừng lại, đột nhiên xuất hiện thanh âm này làm cho hắn cũng thấy quái lạ, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn nàng, vừa đi về bàn làm việc vừa hướng nàng mỉm cười, "Cô đã đến rồi."

"Phải. . ." Hạ Cảnh Điềm trấn định tinh thần, mỉm cười đáp lại, nhưng đáy lòng đồng thời lại lo lắng không an, nàng lần trước còn rống to với hắn trong điện thoại! Thật sự là thất lễ a, Hạ Cảnh Điềm nghĩ người đụng nàng, đúng là Kỷ Vĩ Hạo, cho nên cảm kích hắn về sự giúp đỡ này, và cũng vì thái độ của mình lần trước mà ảo não không thôi.

Kỷ Vĩ Hạo tư thế ngồi ưu nhã dựa vào lưng ghế, ánh mắt mang theo một tia thú vị đánh giá Hạ Cảnh Điềm, thẳng đến khi Hạ Cảnh Điềm bởi vì ánh mắt nóng bỏng của hắn mà đỏ bừng mặt hắn mới thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói!"Cô không cần quá khẩn trương, tất nhiên khi gia nhập tập đoàn Kỷ thị, tôi hi vọng sẽ nhìn thấy thành tích của cô."

Kỷ Vĩ Hạo không nói lời nào thì khá tốt, lời vừa nói ra lại làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm giác áp lực, cúi thấp đầu, lấy hết dũng khí đề cao thanh âm, "Tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực làm tốt công việc này, sẽ không để cho tổng giám thất vọng."

"Tốt, tôi mong chờ biểu hiện của cô, cái gì không hiểu được có thể tới hỏi tôi." Kỷ Vĩ Hạo mím môi cười, tay cầm lấy một phần tư liệu trên bàn, trên báo chí chỉ nói Kỷ Vĩ Hạo phong lưu đa tình, nhưng không có nói hắn thật ra cũng là một người rất dễ thân cận, rất ôn hòa.

Hạ Cảnh Điềm dạ một tiếng, liền ngồi trở lại ghế của mình, vừa xem xét tư liệu trên mạng, vừa vãnh tai tùy thời chờ lệnh.

Không khí có chút nặng nề, Hạ Cảnh Điềm thở mạnh cũng không dám, cái trán trắng noãn đổ một mảnh mồ hôi, di chuyển con chuột máy tính cũng có chút cứng ngắc lại, đột nhiên thấy Kỷ Vĩ Hạo đang xem tư liệu bỗng ngẩng đầu lên, giọng điệu hơi quan tâm nói!"A! Đúng rồi, thương tích của cô không có việc gì chứ!"

Đột nhiên hỏi làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh như muốn nổ tung, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười đón nhận ánh mắt Kỷ Vĩ Hạo, mím môi nói!"Đa tạ tổng giám quan tâm, đã không có việc gì ." Nàng vốn định đối với thái độ trước kia mà áy náy, nhưng thấy Kỷ Vĩ Hạo lại quay về nhìn tài liệu trong tay, nàng quyết định dứt khoát bỏ đi ý nghĩ này.

Chỉ chốc lát sau, Kỷ Vĩ Hạo cho nàng một đống tư liệu phân phát cho bên ngoài, rốt cuộc đã được giải thoát khỏi không khí khẩn trương, Hạ Cảnh Điềm âm thầm thở dài một hơi, ôm tư liệu ra cửa đưa cho mọi người.

Chương 7: Thang máy chuyên dụng 1
Đi phát một vòng tài liệu, Hạ Cảnh Điềm ít nhiều đã có chút hiểu được trình tự công việc, bởi vì là trợ lý tổng giám, nàng tuy là người mới nhưng cũng không có người nào làm khó dễ, một ngày làm việc xem như thắng lợi, nhưng thật vất vả ngồi chờ đến qua cả giờ tan sở, vì Kỷ Vĩ Hạo cũng chưa có về phòng nên nàng cũng không dám mạo muội tan tầm, liền một mực ngồi một mình trong văn phòng rộng lớn chờ đến chín giờ tối.

Có rất nhiều tư liệu cần nàng nghiên cứu, trong khi chăm chú làm việc nàng cũng không cảm thấy thời gian qua đi chậm chạm, đợi sau khi phát hiện, thời gian đã đến chín giờ lúc nào không hay, duỗi cái lưng mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn ngoài cửa sổ tinh xảo, nàng mới cảm giác đã đói đến nỗi bụng dán cả vào lưng, khát và đói, bởi vì là người mới nên việc tìm nơi gọi cơm cũng khó khăn, nàng phải một bên chờ Kỷ Vĩ Hạo, một bên gặm nhấm cảm giác đói, ánh mắt tiếp tục trở lại nhìn tư liệu.

Kể từ lúc đó, bây giờ đã là mười giờ, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, đáy lòng âm thầm quyết định, qua nửa giờ nữa, nếu như Kỷ Vĩ Hạo vẫn chưa trở lại, nàng nhất định sẽ về.

May mắn thay ngay khi nàng vừa quyết định, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tiếp theo Kỷ Vĩ Hạo đã xuất hiện ở trước mắt Hạ Cảnh Điềm, hắn đẩy cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm vẫn ngồi ở văn phòng, cũng có chút giật mình, không khỏi nhướng mày hỏi! "Sao cô còn chưa về?"

Những lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy mình rất ngu, vốn nên tan tầm lại chờ ở chỗ này, nàng mím môi e lệ cười cười, "Tôi. . ."

Chữ "tôi" mới nói ra, chỉ thấy Kỷ Vĩ Hạo lông mày nhảy lên, mím môi cười nói!"Cô là đang đợi tôi?"

Vốn định nói không phải, nhưng Kỷ Vĩ Hạo mang ánh mắt cười làm cho nàng nói không nên lời, chỉ phải gật đầu đáp, "Phải"

Kỷ Vĩ Hạo giương lên chìa khóa xe trong tay, môi mỏng dẫn ra một vòng đường cong, "Cô có thể tan việc, lần sau nếu như tôi không có trở về, cô cứ ra về, không cần chờ tôi, nếu có việc tôi tự nhiên sẽ liên lạc."

"Vâng." Hạ Cảnh Điềm có loại cảm giác muốn chạy nhanh đi, thật sự là mất mặt chết, nàng đỏ mặt, rất nhanh dọn dẹp xong tư liệu, sau đó vội vàng nói một tiếng chào, nhìn cũng không dám nhìn Kỷ Vĩ Hạo liền đẩy cửa chạy vội ra ngoài, đứng ở cửa thang máy nhấn nút chờ, Hạ Cảnh Điềm nhắm mắt lại tay vô thức vuốt trán mình, tận đáy lòng thầm mắng thật là ngu ngốc.

"Thang máy đến rồi, sao còn không đi vào?"

Đột nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên làm cho Hạ Cảnh Điềm cả người chấn động mạnh, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Vĩ Hạo đang ở trước mắt, Hạ Cảnh Điềm cũng may là không có té xỉu tại chỗ, mà lúc này cửa thang máy đã muốn đóng lại, nàng theo bản năng đưa tay chặn cửa nhưng Kỹ Vĩ Hạo đã nhanh hơn một bước nhấn nút đợi nàng.

"Cám ơn." Nàng cười nói lời cảm tạ, bước vào thang máy Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ Vĩ Hạo hai người song song đứng trong thang máy yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy đầu chóng mặt nặng nề , nguyên nhân là vì có vị soái ca này đang đứng bên người gây áp lực, cùng mùi hương trên người hắn nhàn nhạt mà dễ ngửi, bởi vì đang ở lầu sáu, thang máy năm giây lại hạ xuống một tầng, Hạ Cảnh Điềm vốn định cho Kỷ Vĩ Hạo ra trước, nhưng hắn cũng rất ga lăng vươn tay trêu ghẹo cười nói!"Lady first"

Những lời này tựa như có thể làm giãn thần kinh đang căng thẳng của nàng, Hạ Cảnh Điềm giương môi cười, không khí tự nhiên không ít, "Tổng giám muộn như vậy mới quay lại, là có việc sao?"

Kỷ Vĩ Hạo nhún nhún vai, giương lên tài liệu trong tay nói, "Chỉ là trở về lấy một vài tư liệu bị thiếu, sáng mai tôi phải bay sang Mĩ, sợ là không có thời gian."

"Như vậy a! Lần sau có thiếu tài liệu nào cứ nói với tôi, tôi sẽ đưa qua cho ngài." Hạ Cảnh Điềm tận tâm lên tiếng.

"Tôi trở về lấy không phải càng tốt sao? Nếu không chắc cô sẽ ở tại văn phòng qua đêm ." Kỷ Vĩ Hạo nhớ tới Hạ Cảnh Điềm vừa rồi đang đợi hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười, đồng thời, hắn đã nghĩ, so với trợ lý trước đây vẻ mặt luôn luôn cứng nhắc thì Hạ Cảnh Điềm này lại làm cho hắn có cảm giác tự nhiên hơn một chút.

Hai người vừa nói vừa đi một mạch đến cửa công ty, Hạ Cảnh Điềm nhìn thấy chiếc xe thể thao của Kỷ Vĩ Hạo ở ngoài cửa, lập tức lên tiếng nói!"Tổng giám đi thông thả, trên đường lái xe chú ý."

Kỷ Vĩ Hạo gật gật đầu, nghiêng đầu hướng nàng trả lời!"Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi."

"Vâng." Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, nàng đứng ở cửa ra vào của công ty đưa mắt nhìn chiếc xe của Kỷ Vĩ Hạo hợp vào dòng xe cộ, mới đưa tay vẫy taxi, vừa lên xe ngồi, nàng toàn thân buông lỏng tựa trên chỗ ngồi nhìn qua ven đường những ngọn đèn rực rỡ, nghe âm thanh ầm ỹ của dòng xe, nàng cảm thấy rất thư giãn, không thể tưởng được Kỷ Vĩ Hạo lại tốt như vậy.

Chương 8: Thang máy chuyên dụng 2 Edit: ái phi
Về đến nhà đã gần mười một giờ rồi, Hạ Cảnh Điềm đã sớm đói gần chết, nàng lao vào ăn như sói như hổ, ăn xong thì cả người dính chặt vào giường ngủ như chết.

Ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức vang lên thì đồng thời tiếng gọi của Hạ mẹ cũng réo ầm ĩ, Hạ Cảnh Điềm vốn rất tham ngủ, nhưng nghĩ đến công việc còn chưa quen thì cả người phải cố bò xuống giường, vệ sinh cá nhân xong, Hạ mẹ đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, nhưng nhìn thấy đồng hồ nàng thầm than một tiếng thảm, không kịp thưởng thức bữa sáng rồi, nàng cầm theo một cái bánh bao rồi lấy áo khoác đi làm, buổi sáng đường rất hay kẹt xe, tuy nàng chín giờ mới đi làm, nhưng người mới mà đi muộn cũng không phải là chuyện tốt.

Đến công ty, đã gần chin giờ, lúc này đúng là giờ cao điểm của mọi người trong tòa nhà, nàng thấy bốn cửa thang máy đều đã có hàng dài người đợi, Hạ Cảnh Điềm đứng ở cuối cùng, vừa nhìn đồng hồ vừa lo lắng.

Đột nhiên, nàng phát hiện phía bên trong đại sảnh có một thang máy không có người nào cả, dưới tình thế cấp bách, nàng bất chấp tìm nguyên nhân, rời khỏi hàng chờ bên này mà hướng đến nó, đồng thời, ngay phía sau của nàng cũng có một bóng dáng thon dài ưu nhã cũng hướng về thang máy bên này.

Nhanh chân đi vào thang máy và ấn phím đóng cửa, Hạ Cảnh Điềm cuối cùng mới thở ra một hơi, đồng thời đáy lòng âm thầm khó hiểu, vì cái gì mà những người kia lại cứ xếp hàng chờ ở đó trong khi thang máy này lại không ai đi, đang suy nghĩ, cửa thang máy đang đóng đột nhiên mở ra, bóng dáng thon dài cao ngất bước vào.

Hạ Cảnh Điềm nhìn một lượt người đàn ông vừa đi vào này, cả người nàng như đang trong mộng, một giây sau đáy lòng nàng không khỏi tuôn ra một câu cảm thán, thật là rất hấp dẫn a!

Kỷ Vĩ Thần chú ý đến người trong thang máy đang nhìn chằm chằm hắn, lông mày đen rậm không khỏi nhăn lại, đây là thang máy chuyên dụng của hắn, bình thường trừ hắn và Kỷ Vĩ Hạo thì không có người nào dám tới nơi này, cô gái này thì ngược lại thật có gan lớn.

"Xin chào, tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, là nhân viên mới của tầng sáu." Hạ Cảnh Điềm tự giới thiệu , cố gắng thu hồi ánh mắt đang dính chặt trên người người ta, mà bảo trì vẻ rụt rè của thiếu nữ.

Tên Hạ Cảnh Điềm không khỏi làm cho Kỷ Vĩ Thần phải liếc nhìn nàng, nếu như hắn nhớ không lầm thì người lần trước hắn đụng phải cũng gọi là Hạ Cảnh Điềm, thật đúng là xui xẻo, cô gái sao chổi, tay hắn đưa lên bóp trán, lông mày chau lên, nhàn nhạt lên tiếng nói!"Đây là thang máy chuyên dụng của tôi, phiền cô lần sau nên nhớ kỹ."

Những lời này không thể nghi ngờ là đang cảnh cáo Hạ Cảnh Điềm, nàng mở to mắt, lòng thầm kêu, cái gì? Đây là thang máy chuyên dụng của hắn? Nàng than một tiếng mẹ ơi, Hạ Cảnh Điềm mới biết được vì sao những người kia tình nguyện chịu xếp hàng mà không tới chỗ này, thì ra, đây cư nhiên là thang máy riêng của hắn?

"Thực xin lỗi, bởi vì tôi mới tới , lần sau nhất định sẽ nhớ rõ." Hạ Cảnh Điềm vừa nói xin lỗi vừa âm thầm cắn môi, khuôn mặt cũng bởi vậy mà hồng lên một mảnh, đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn này áp lực thật lớn đến làm cho nàng như muốn hít thở cũng không thông, toàn thân càng giống như có đầy con kiến bò lên người, không được tự nhiên.

Tuy rầu rỉ, nhưng nàng cũng rất tò mò về thân phận của người đàn ông lịch lãm đang đứng cạnh mình, có được một thang máy riêng có thể thấy người này thân phận không bình thường, hơn nữa từ trên người hắn phát ra một uy lực mạnh mẽ quyết đoán, càng nói rõ thân phận của hắn không phải thiếu gia ngồi chơi ăn lương, Hạ Cảnh Điềm đối với tòa Cao ốc này không biết rõ lắm, cho nên nàng nghĩ đến vỡ đầu cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến được thân phận của Kỷ Vĩ Thần.

Ngắn ngủi một phút đồng hồ này đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, nó dài dằng dặc như một thế kỷ, càng làm cho nàng kinh ngạc là nơi người đàn ông này muốn đi cũng là tầng sáu, khi cửa thang máy mở ra Kỷ Vĩ Thần đi ra khỏi thang máy trước, mà Hạ Cảnh Điềm đứng bên trong chỉ cảm thấy mọi người chung quanh nhìn nàng chằm chằm như nhìn quái vật, trong mắt càng nhiều là những ngờ vực vô căn cứ cũng không dám tin, loại ánh mắt sắc bén làm Hạ Cảnh Điềm chột dạ không thôi, nàng cúi thấp đầu, đi như chạy trốn tới phòng làm việc của mình.

Chương 9: Bị người vu oan 1
Hôm nay Cao ốc Kỷ thị tựa hồ phá lệ ồn ào sôi động hẳn lên, ngoại trừ công việc làm người ta sứt đầu mẻ trán, thì tin tức lớn nhất hôm nay chính là một màn trong tháng máy kia, tổng giám đốc Kỹ Vĩ Thần rất ít khi đến công ty, hôm nay lại cùng tổng giám trợ lý mới Hạ Cảnh Điềm đồng thời xuất hiện ở thang máy riêng của Kỷ Vĩ Thần, nó như một quả bom phát ra cả tòa Cao ốc Kỷ thị, tất cả các nhân viên đều xì xào bàn tán, nam đồng sự thì cố tình thâm trầm, đồng thời dưới đáy lòng âm thầm trào phúng thói đời bạc bẽo, nữ đồng sự thì đố kỵ cười lạnh, cũng có chút hâm mộ Hạ Cảnh Điềm.

Cửa nơi văn phòng Hạ Cảnh Điềm làm việc cách âm rất tốt, nên nàng không hay sự ầm ỹ của bên ngoài văn phòng, ngồi một mình bên trong Hạ Cảnh Điềm chú ý xem lịch trình tiếp khách, thuận tay còn tiếp vài cuộc điện thoại tìm Kỹ Vĩ Hạo, ứng phó rất tốt.

Bởi vì uống nước cho tới trưa, nàng sớm đã cảm thấy muốn đi vệ sinh, nên phải tạm ngừng công việc, cấp tốc chạy tới tollet, trên đường đi, nàng rõ ràng cảm thấy nhiều ánh mắt liếc nhìn nàng rất không bình thường, nhưng phải lo giải quyết cái đã, nàng bất chấp tìm hiều rồi đi ngay vào phòng vệ sinh.

Giải quyết xong, nàng đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, vừa nghe thấy có vài tiếng giày cao gót vang lên, theo đến là một thanh âm nữ với câu nói bao hàm châm chọc, khiêu khích như cố ý nói rất lớn tiếng, "Ai. . . Thế giới này thật sự là hạng người gì đều có, bề ngoài một bộ thuần khiết, bên trong thì lại là một con điếm."

Hạ Cảnh Điềm không khỏi dựng thẳng lỗ tai, bởi vì là người mới, đối với tin tức trong văn phòng nàng cực kỳ thiếu thồn tin, hơn nữa muốn sinh tồn, đầu tiên phải hiểu được cách quan sát sắc mặt người khác.

Ở bồn rửa mặt tiếng một cô gái hừ nhẹ, khinh miệt cười, "Người đứng đắn thường chết sớm là không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ rất được trời thương, sống dai và tốt nhỉ? Tôi không hiểu, tổng giám làm sao có thể vừa ý cô ta như vậy, hay là ăn chơi quá lâu, nay sửa đổi rồi?"

Cách buồng vệ sinh của Hạ Cảnh Điềm vang lên tiếng xả nước kèm theo âm thanh, "Thời buổi này, chỉ cần cô gái nào có chút tư sắc, chủ động yêu thương nhung nhớ, người đàn ông nào còn cự tuyệt được? Chồng cô không phải là một ví dụ điển hình sao?"

Âm thanh khó chịu nhưng dường như nhẹ giọng hô một câu, "Chị Từ. . ."

Được xưng là chị Từ liền đổi giọng, "Được được được, tôi không nói chồng cô là được!"

Có tiếng mở ra của hộp hóa trang, hai cô gái bên ngoài bắt đầu chăm chút lại lớp trang điểm, Hạ Cảnh Điềm tránh trong buồng vệ sinh cũng có chút tò mò, nghe hết lâu như vậy, cũng không có nghe ra là bọn họ đang nói cô gái vô địch tiện nhân kia là ai, nàng vừa muốn đi ra ngoài cùng bọn họ chuyện phiếm vài câu, thuận tiện giao lưu thêm với mọi người, nhưng lại nghe chị Từ gì đó lên tiếng lần nữa, "Cô biết không? Cô gái này thật đúng là không đơn giản, muốn nói cô ta cùng tổng giám không có liên quan, ai sẽ tin tưởng chứ! Tối hôm qua có đồng sự nói trông thấy cô ta trong phòng làm việc chờ tổng giám đến 11 giờ, không chừng tối hôm qua đã qua đêm ở nhà tổng giám."

"A! Cái này khó trách cô ta buổi sáng hôm nay cùng tổng giám đốc đồng thời xuất hiện rồi, thật là vô sỉ mặt dày, một tổng giám còn không đủ nịnh bợ, thậm chí ngay cả tổng giám đốc cũng muốn, tôi chờ xem kết quả, cô ta sẽ thảm như thế nào."

"Cô khoan hãy nói, lần này tổng giám đột nhiên xuất ngoại, hoàn toàn không phải đi nói chuyện làm ăn, nghe nói bạn gái người mẫu của anh ta ở Mĩ, tối hôm qua được giải thưởng mới, tổng giám nhất định là đi chúc mừng cô ấy."

"Phải không? Chính là người mẫu Anne ! Tôi đã xem qua một lần trên báo, thật đúng là giống yêu tinh, cặp mắt thật câu hồn, không đem tổng giám chết mê mới là lạ."

"Cũng không phải? tôi muốn nói là! Cô Anne mới là bạn gái danh chính ngôn thuận của tổng giám, Hạ Cảnh Điềm này chỉ là cỏ bên đường thôi, cùng lắm chỉ đổi được chức trợ lý, loại như vậy, trời sinh là bị tình phụ, thật đáng đời, quạ làm sao có thể xứng với Phượng Hoàng ?"

"Cô nói xem Lưu trợ lý trước kia tuy quy cũ cứng nhắc! Nhưng làm việc cần cù và thật thà, cũng không chậm trễ, cô nói tại sao phải đột nhiên xa thải chị ấy? Tôi thấy là tổng giám bị tiểu hồ ly này mê hoặc, chỉ mới là một co gái mới lớn! Thật sự là không bỏ qua bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lợi hại lắm nha!"

"Xuỵt. . . Nói chuyện đừng lớn tiếng như vậy, chú ý tai vách mạch rừng, tổng giám đốc ghét nhất người khác trong phòng làm việc nói chuyện riêng." Nói xong, tiếng giày cao gót lần nữa vang lên rồi biến mất trong toilet.

Chương 10: Bị người vu oan 2
Lúc này, cửa được đẩy ra, Hạ Cảnh Điềm mặt thất thần bước ra ngoài, vừa rồi, thời khắc đó, những câu nói đó quả thực như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân nàng, trong lòng ngực phảng phất như có nắm lửa đang thiêu đốt, nàng như thế nào cũng không ngờ được, tiện nhân trong miệng bọn họ chính là mình, hơn nữa, càng khó tin chính là đoàn người ở đây, trong nội tâm cũng chỉ có thể nghĩ được như thế, kinh ngạc, bi phẫn, ngạc nhiên cùng sợ sệt, đáy lòng nàng như ngũ vị pha trộn, nói không nên lời.

Ngạc nhiên đứng ở trước gương, nhìn trong kính khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cắn chặc môi dưới, nàng chỉ cảm thấy tai mặt đều đỏ như táo, tay vọt tới mãnh liệt lấy nước dội vào mặt, nàng hiện tại mới chính thức hiểu được cái gì gọi là "Lời nói đáng sợ" không sai, tối hôm qua là nàng đợi tổng giám, có thể hoàn toàn là bởi vì mình là người mới, cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể làm đứa ngốc, còn có, buổi sáng hôm nay nàng là bởi vì sợ muộn mới có thể đi thang máy chuyên dụng, lại không nghĩ sẽ khoe khoang mình như thế nào, thành lời hồ ly trong lời của người khác, hơn nữa, nàng căn bản không biết người đi cùng thang máy với nàng là tổng giám đốc của Kỷ thị, những chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm.

Hạ Cảnh Điềm có cảm giác muốn khóc, đáy lòng ủy khuất lan tràn, thậm chí cũng đã có ý niệm muốn chết trong đầu, cái này gọi là đạo lý gì đây, việc tốt lại bị vặn vẹo thành như vậy.

Trên đường đi về văn phòng, Hạ Cảnh Điềm một bên dùng ống tay áo che đi ánh mắt soi mói của người khác, một bên mặt mày xám xịt chạy vào văn phòng tổng giám, không có kinh nghiệm xã hội như nàng, làm sao có thể chịu nổi đả kích như vậy, nàng có thể chịu được người khác nói nàng bất tài, nhưng không thể chà đạp nhân cách của nàng như thế, mới ra cửa trường nàng cũng chỉ còn điểm tự tôn này, bây giờ, nàng hận không tìm được một cái lổ để chui xuống, vĩnh viễn không cần phải đi ra gặp người.

Công việc tốt vốn nên tiền đồ sang lạng, lúc này lại bao phủ một màu âm u, mà ngay cả đơn thuần như Hạ Cảnh Điềm đều cảm giác được, mình đã không có thể ở chỗ này làm việc được, đầu tiên, công việc vốn sẽ không thuộc về nàng, nàng trong lúc vô tình đoạt bát cơm của người khác, thứ hai, nếu quả thật như bên ngoài đồn đại, nàng tìm được công việc là vì cùng tổng giám quan hệ bất chính, bỏ ra thân thể để trao đổi, nàng cũng chỉ biết rước lấy càng nhiều cười nhạo cùng khinh bỉ, phải biết rằng, một miệng như thế nào cũng đánh không lại một trăm cái mồm.

Thứ ba, theo như loại tình huống trước mắt, tự mình ra đi còn cứu được danh dự, thừa dịp tổng giám vẫn chưa vềc, nàng muốn sớm rời đi cái công ty này, nếu không, sự tình truyền ra bên ngoàii, thanh bạch của nàng coi như bị hủy, tổng giám tốt bụng thiện ý cùng nàng làm việc, hôm nay thành tích còn chưa có, nhưng lại làm liên lụy danh dự của ngài, nàng thật sự là tội lỗi.

Hạ Cảnh Điềm lý trí phân tích chỗ tốt chỗ xấu, cuối cùng dứt khoát quyết định rời đi, dù sao nàng cũng chưag có chính thức tiếp nhận công việc, muốn đi muốn ở đều là tự do của nàng, huống chi, nàng thật đúng là không có tin tưởng có thể làm tốt công việc này, tóm lại một câu, sớm rời đi là được rồi.

Rất nhanh thu thập xong tài liệu trong tay, tắt cả máy tính, nàng lấy hết dũng khí hướng ngoài cửa xông ra, cũng đang lúc này điện thoại trên bàn vang lên, tay muốn đẩy cửa dừng lại, Hạ Cảnh Điềm trù trừ một chút, hay là cầm lên nghe, "Này, xin chào, đây là văn phòng tổng giám."

"Đem cho tôi tư liệu của Trí Thắng, đưa đến phòng họp." Đầu bên kia điện thoại phát ra mệnh lệnh trầm thấp mà từ tính, thanh âm ngắn gọn, rồi tắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff