đồ chơi của tổng giám đốc 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 151
Sau khi xử lý chuyện ở Mĩ, ba ngày sau, Kỷ Vĩ Thần trở về nước, tiếp tục tìm kiếm Hạ Cảnh Điềm, hắn cũng không phải là không có nghĩ qua, lần trước thấy nàng thất kinh chạy trốn cho hắn biết, sự xuất hiện của mình sẽ chỉ làm nàng lại trốn chạy, mặc dù biết rõ điện thoại của nàng, biết rõ địa chỉ của nàng, hắn lại áp chế tâm tình của mình không có đi tìm nàng, có lẽ còn có một lý do, chính là lòng tự tôn cao ngạo.

Nhưng mà, hắn biết rõ, loại thống khổ bị đè nén này càng ngày càng nặng, một tháng này, hắn cơ hồ mỗi buổi tối đều mơ tới nàng, khi về nước ngày thứ ba, mẹ đã nói một câu làm thức tỉnh hắn, nằm ở trên giường bệnh, mẹ hắn hướng hắn lộ ra gương mặt khẩn cầu, "Vĩ Thần, mau tìm bạn gái để cưới vợ đi, mẹ và cha con thân thể càng ngày càng không tốt, thật hy vọng trước khi đi có thể nhìn thấy con dâu tương lai, con cũng đừng làm cho hai chúng ta ôm hận xuống cửu tuyền a!"

Cha mẹ Kỷ Vĩ Thần đã hơn sáu mươi tuổi, bởi vì hai người lúc còn trẻ phần lớn là dành thời gian gây dựng sự nghiệp, khi sinh hạ Kỷ Vĩ Thần họ đã hơn ba mươi tuổi rồi, hơn nữa, lúc còn trẻ thân thể không có tĩnh dưỡng tốt, đến lúc tuổi già lại bị bệnh quấn thân, cha Kỷ Vĩ Thần năm năm trước đem tất cả công việc giao cho Kỷ Vĩ Thần, chỉ là vì tuổi càng ngày càng cao, thân thể lại không được khỏe, mỗi ngày đều cần có thuốc trợ giúp.

Đối mặt lời nói của mẹ, Kỷ Vĩ Thần lúc ấy không có đáp ứng, chỉ là trầm mặc rời khỏi gian phòng, khi đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát cả thành thị hoa lệ, mà sau lưng là đại sảnh trống trơn, hắn có một loại cảm giác cô độc bao trùm, đột nhiên trong lúc đó, trong lòng hắn dâng lên một cổ dục vọng mãnh liệt, đột nhiên rất muốn tìm người làm bạn, mà suy nghĩ trong một giây đó lại ngưng tụ trên một cô gái, cho dù hắn có được thành tựu cao tới đâu, nếu như không có một phụ nữ cùng hắn chia xẻ, loại cuộc sống này tính cái gì ? Ý nghĩ làm việc của hắn ở đâu? Kỳ thật, hắn sớm đã không hề chán ghét phụ nữ, Trình Thủy Tâm phản bội làm cho hắn có một đoạn thời gian chán ghét, nhưng cô ta đã không còn tồn tại trong lòng hắn, mối căm hận cũng lúc nào biến mất không hay, hôm nay thay vào đó là một phụ nữ khác.

Sống trên đài cao danh vọng, thường thấy là quyền thế danh lợi nhưng hắn đối với loại cuộc sống cao quý này lại không có cảm xúc. Trên thương trường mang mặt nạ dối trá đã lâu, thế cho nên làm cho cả người hắn đều không cảm giác cái gì mỹ hảo tốt đẹp, chỉ có nàng, nàng làm cho hắn phá lệ, ở bên cạnh nàng hắn chỉ biết cảm giác rất thoải mái, thỏa mãn, còn có một loại cảm giác gì đó nói không nên lời, đây là chỗ khác biệt khi bên cạnh Trình Thủy Tâm, bên cạnh cô ta đó là lúc hắn tuổi còn trẻ điên cuồng, hôm nay, tâm tính từ từ trưởng thành, hắn muốn chỉ là có một cô gái có thể làm cho hắn nâng niu trong lòng, đưa bàn tay che chở.

Cho dù kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cho dù công ty mở lớn hơn nữa thì như thế nào? Nhân sinh của hắn luôn cảm giác khiếm khuyết cái gì đó, là cái gì? Ánh mắt không tự giác nhìn phía phòng bếp, trên giàn bếp lẳng lặng, trống trải tịch mịch trải khắp bốn phía, thật sự quá an tĩnh, nếu như hắn bất động, gian phòng này sẽ không có thanh âm nào cả.

Đêm nay, yên tĩnh ngồi trên sô pha, nâng từng ly từng ly rượu nhâm nhi mà suy nghĩ, không biết rằng cô gái kia trong lòng hắn đã dần dần chiếm một vị trí thật lớn, hôm nay nàng mang thai, mà hắn lại chưa từng hoài nghi đứa bé kia không phải của hắn, rốt cuộc là cái gì thay đổi ý nghĩ của hắn? Hình như là một loại được gọi là "tin tưởng"! Hắn bắt đầu tin tưởng nàng, hắn tưởng tượng thấy đứa bé kia chính là của mình, cho nên, còn cần gì hoài nghi?

Một đêm này trôi qua, hắn liền bay về nước, hắn đã hạ một quyết định, một quyết định cứng rắn, hắn đã định nàng rồi, lúc này đây hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Từ khi cùng Đỗ Thiên Trạch ra ngoài về nhà, Hạ Cảnh Điềm đã tránh ở trong phòng không có đi ra, nàng sợ mẹ sẽ hỏi quan hệ của nàng cùng Đỗ Thiên Trạch, đang lúc dùng cơm, rất kỳ quái , Hạ mẹ nấu bữa tối rất phong phú, mà ở trên bàn cơm, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là quan tâm đến sức khỏe của con gái, điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm rất kinh ngạc, nhưng chạm đến ánh mắt hiền hậu của mẹ, Hạ Cảnh Điềm thiếu chút nữa cảm động rơi lệ, người thân của mình so với ai đều tốt hơn cả.

Hai ngày sau, đã càng gần đến cuối năm, từng nhà đã thêm nhiều náo nhiệt, thanh âm chúc tết vang lên không trung, một bầu không khí vui vẻ háo hức, Hạ Cảnh Điềm cũng bị cảnh tượng náo nhiệt này hấp dẫn, nàng lại nghĩ tới khi còn bé, thời gian trôi qua nhanh như vậy, bụng cũng dần dần to hơn, cũng may, Hạ Cảnh Điềm mặc quần áo dày nên không ai biết. Nhưng là, sớm muộn đều biết đến, Hạ Cảnh Điềm rất rõ ràng cha mẹ cũng là không muốn mất mặt, cho nên, chuyện này nàng cũng cảm thấy khó xử.

Đối với Hạ Cảnh Điềm, tiền đồ đã rất mù mịt, thấy không rõ phương hướng, mà trong tay mặc dù có một trăm vạn của Kỷ Vĩ Thần nàng còn chưa có động đến, nàng suy nghĩ, chờ mình có năng lực, nhất định đem tiền này trả lại cho hắn, lấy lại tôn nghiêm của mình.

Tâm tư Hạ Cảnh Điềm không ai có thể hiểu rõ, mỗi khi nhìn hình ảnh các đôi vợ chồng dắt tay nhau đi dạo, mỗi khi nhìn thấy họ dựa sát vào nhau mà đi qua người, Hạ Cảnh Điềm không biết có bao nhiêu hâm mộ, lại chỉ có thể ở trong lòng tưởng tượng, nhưng nghĩ như thế nào, đều chỉ nghĩ đến gương mặt âm trầm của Kỷ Vĩ Thần, làm hại nàng liền nghĩ cũng không dám nghĩ .

Mấy hôm trước, có mấy bạn thời đại học tìm đến nhà nàng thăm hỏi, bất quá, phần lớn bên người họ đều có một người đàn ông của mình, có người đang bàn chuyện cưới hỏi, có người vừa mới quen nhau, trên bàn cơm nhìn bọn họ dành cho nhau nụ cười ngọt ngào, Hạ Cảnh Điềm trong lòng không biết có bao nhiêu hâm mộ, mỗi khi lúc này, nàng có chút tự giễu, một nửa khác của mình còn không biết ở nơi nào ! Về sau lại mang theo một đứa bé nhất định sẽ càng gian khổ.

Thời tiết mùa nàykhí trời thường âm u, hôm nay khó được lộ ra một chút ánh nắng ấm áp, Hạ Cảnh Điềm nhàn nhã mang theo bao tay ra trong phơi nắng, cùng trò chuyện với người dì hàng xóm, một bên bác một bên cháu vui vẻ nói chuyện, không khí rất là hòa hợp, mà Hạ Cảnh Điềm không nhìn thấy chính là, trước mặt nàng khoảng mười mét, lẳng lặng dừng lại một chiếc xe, trên xe, Kỷ Vĩ Thần bình tĩnh nhìn nụ cười trên môi Hạ Cảnh Điềm, môi mỏng của hắn giơ lên một vòng cười nhẹ, nhìn Hạ Cảnh Điềm nói chuyện, khi thì mím môi mỉm cười, khi thì chu môi rất đáng yêu, đúng là bầu trời có một ít ánh nắng cũng làm tan đi tuyết đọng trong lòng của hắn.

Dì hang xóm vui vẻ mời Hạ Cảnh Điềm đi vào nhà dì uống trà, trong nhà đáng nấu súp rất ngon bảo nàng nhất định phải đi uống một chén, Hạ Cảnh Điềm chỉ là mím môi mỉm cười từ chối, khi một mình ngồi ở trong hoa viên, ánh mắt nhìn tới cách đó không xa một đứa bé đang học đi, đại khái hơn một tuổi, thập phần đáng yêu, đang được mẹ dắt tay đi, từng bước một đi lên phía trước, mà trên mặt non nớt cười rất thoải mái, có thể là do mình đang mang thai nên Hạ Cảnh Điềm càng cảm thấy yêu thích trẻ nhỏ, trong lòng khát vọng, nếu như mình cũng có một tiểu bảo bối như vậy, không biết sẽ như thế nào.

Lúc Hạ Cảnh Điềm ngóng nhìn có chút xuất thần, nàng không có phát hiện sau lưng có tiếng bước chân trầm ổn của Kỷ Vĩ Thần, thẳng đến một câu thanh âm trầm thấp từ phía sau vang lên, mới hoán trở về ý thức của nàng, "Nhìn gì mà say mê thế?"

Thanh âm quen thuộc làm cho Hạ Cảnh Điềm cả người chấn đứng tại chỗ, nàng không dám tin ngẩng đầu, nhìn qua chính là khuôn mặt tuấn tú đến chói mắt, nàng khẻ nhếch môi, đầu trong lúc này trống rỗng, đã quên trốn, đã quên hô hấp, trời ạ. . . Là hắn. . .

Kỷ Vĩ Thần chỉ là bên cạnh nàng ngồi xuống, có chút buồn cười nhìn nàng ánh mắt khiếp sợ, lên tiếng nói, "Nhìn thấy tôi đây sao kinh ngạc vậy?"

Lời của hắn làm Hạ Cảnh Điềm lấy lại ý thức, nàng có chút dồn dập đứng lên, không nói hai lời đã nghĩ chạy đi, lại bị sau lưng một câu gọi đã ngừng lại bước chân, "Không cần phải đi, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến em."

Hạ Cảnh Điềm giật mình nhưng quay đầu lại, sắc mặt lập tức nhấp nhoáng phòng bị, nàng khẩu khí lạnh nhạt nói: "Kỷ tổng tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tôi không có nơi để mừng lễ năm mới, có thể đi nhà của em không?" Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần cười nhạt lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Ngài. . ." Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa kinh ngạc, người đàn ông này rốt cuộc đang nói cái gì? Vì cái gì nàng cái gì cũng nghe không hiểu?

"Không chào đón tôi?" Kỷ Vĩ Thần có chút thất vọng chau mày, đứng dậy liền muốn rời đi, mà sau lưng Hạ Cảnh Điềm lại luống cuống, nói giọng khàn khàn, "Ngài chờ một chút."

Kỷ Vĩ Thần xoay người, ánh mắt sâu lộ ra một chút mừng rỡ, làm cho Hạ Cảnh Điềm lập tức có chút choáng váng, nàng bình tĩnh nhìn người trước mặt, giọng điệu có chút không liệu mở miệng, "Ngài rốt cuộc muốn làm gì?"

"Có thể mời tôi đi nhà của em ngồi một chút không?" Kỷ Vĩ Thần yêu cầu .

Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, nhưng không có quên từ chối, "Không được, ngài có chuyện gì, trực tiếp nói ở đây là được rồi." Nàng sao có thể làm cho hắn vào nhà nàng? Nếu như hắn nói với cha mẹ quan hệ của hai người, thì nàng chẳng phải xong rồi?

"Đừng sợ, tôi chỉ muốn gặp cha mẹ vợ tương lai." Kỷ Vĩ Thần hời hợt lên tiếng, cực kỳ thú vị nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Cảnh Điềm.

Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn giật mình, nàng a một tiếng, có chút thẹn quá hoá giận khẽ nói, "Ngài rốt cuộc đang nói bậy bạ gì đó?" Người đàn ông này, chẳng lẽ muốn cho nàng ở trước mặt hắn luống cuống sao?

Kỷ Vĩ Thần đến gần một bước, đưa tay lên nắm tay của nàng, chăm chú giữ trong lòng bàn tay, ghé sát vào nàng, tại bên tai nàng nhẹ nói ra một câu, "Đứa con cần có cha."

"A. . ." Hạ Cảnh Điềm lần nữa bị dọa lùi ba bước, nhưng có chút không xong, thiếu chút nữa té ngã, cũng may Kỷ Vĩ Thần đưa tay rất nhanh, kéo nàng vào trong ngực, làm cho hai người tư thế có chút mập mờ.

Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt đỏ lên, muốn đẩy ra hắn, lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, mà xem ra gương mặt tuấn nhã cũng tràn đầy vui vẻ, đã bắt được, hắn sẽ không lại làm cho nàng đào tẩu.

Mà Hạ Cảnh Điềm khi chạm đến tình cảm trong đáy mắt hắn, cả người đều kinh ngạc, trời ạ! Nàng thật sự muốn hôn mê, đây hết thảy đều tới quá nhanh quá đột ngột, vì cái gì hắn lại xuất hiện? Vì cái gì hắn muốn nói những lời kia? Còn có? Cái gì cha của đứa con? Nàng cảm giác đầu sắp nổ tung, vui sướng tới quá nhanh cơ hồ khiến nàng không cách nào thừa nhận.

Chương 152
Kỷ Vĩ Thần xuất hiện triệt để làm rối loạn cuộc sống Hạ Cảnh Điềm, nàng không có dẫn hắn về nhà, mà là cùng hắn đi đến một quán cà phê cách đó không xa, Hạ Cảnh Điềm trong lòng hoàn toàn phòng bị , nàng hi vọng nếu có bất kỳ việc gì cũng chỉ để nàng đối mặt, nàng không muốn hắn đến quấy rầy cha mẹ của mình, đi vào quán cà phê ngồi xong, Hạ Cảnh Điềm nhìn người đàn ông đối diện, trong ánh mắt có chút si mê, bỏ qua cảm giác vui mừng trong lòng, nàng bình tĩnh mở miệng nói, "Ngài rốt cuộc tới đây vì chuyện gì?"

"Chỉ là muốn tới thăm em một chút." Kỷ Vĩ Thần không có che dấu ánh mắt sáng rỡ, trầm thấp lên tiếng.

Những lời này nói Hạ Cảnh Điềm như thế nào tin tưởng? Hắn chỉ là đến thăm nàng? Thật sự là buồn cười, Hạ Cảnh Điềm hoài nghi mục đích hắn có gì khác, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm có chút giễu cợt hếch lên môi, ra vẻ lạnh lung nói, "Việc của tôi và ngài tôi không muốn làm cho cha mẹ biết, ngài có lời gì cứ nói thẳng!"

Hạ Cảnh Điềm muốn giấu cha mẹ làm cho Kỷ Vĩ Thần có chút ngạc nhiên, không thể tưởng được nàng có suy nghĩ này, xem ra sự xuất hiện của hắn xác thực làm nàng sợ hãi, hắn cau lại lông mày, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Cảnh Điềm, "Xem ra giữa chúng ta cần phải hảo hảo nói chuyện."

Kỷ Vĩ Thần lời nói này làm Hạ Cảnh Điềm cả kinh, nàng chỉ biết hắn tới nơi này là có mục đích đó, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ có chút ngoài dự đoán, giọng điệu cũng đi theo nóng nảy, nàng cắn răng nói, "Giữa chúng ta không có gì để nói ." Nếu như hắn muốn nói, bảo nàng đi phá thai, vậy hắn có thể rời đi.

Kỷ Vĩ Thần nhướng mày, không thể tưởng được nàng còn có như thế quật cường, không khỏi trầm thấp nở nụ cười, "Hôn sự của chúng ta, em cho rằng không cần phải bàn sao? Cũng cần biết ý kiến của em chứ?"

Hạ Cảnh Điềm đang nóng này đến khó thở, nghe được câu này, toàn thân chấn động, nàng quay đầu, ánh mắt không dám tin nhìn gương mặt tươi cười của hắn, nửa ngày, mới nhỏ giọng nói."Ngài nói cái gì?"

"Anh nói rồi, con của anh cần có cha." Kỷ Vĩ Thần y nguyên cười đến mê người, ánh mắt sáng ngời có thần.

Cái này, ngược lại đến phiên Hạ Cảnh Điềm chấn kinh, nàng mở to mắt, nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần, lời nói của Kỷ Vĩ Thần tựa như quả bom ném vào lòng nàng, làm cho nàng không cách nào tự hỏi, không cách nào hô hấp, đã nói rất dể hiểu..., rất rõ ràng mà sao trong nàng vẫn nhiều lần đặt câu hỏi, lời của hắn là có ý gì? Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Vì cái gì nàng nghe không hiểu? Ngây người hồi lâu, nàng cắn môi dưới, hỏi, "Ngài rốt cuộc đang nói cái gì?"

Đối với phản ứng của cô gái ngốc ngếch trước mặt, Kỷ Vĩ Thần cũng có chút nhức đầu, rốt cuộc nàng muốn hắn nói mấy lần? Nàng mới có thể hiểu được? Tuy hắn không ngại nói lại nhiều lần, nhưng phản ứng của nàng cũng quá không phối hợp đi! Kỷ Vĩ Thần bất đắc dĩ cau lại lông mày, gọn gàng dứt khoát lên tiếng, "Anh muốn em gả cho ta, nghe hiểu không?"

Nghe xong những lời này, lại giống như đại lực đánh trực tiếp làm Hạ Cảnh Điềm muốn ngất xỉu. Nàng đè lại ngực, đè nén cái gì cái gì trong lòng đang mãnh liệt muốn bật ra, nàng cố ý dùng trào phúng nhìn hắn, "Ngài đang nói đùa à!"

Làm sao mặt trời có thể mọc ở hướng tây, heo mẹ có thể trèo cây, hắn đang cầu hôn nàng à? Đánh chết nàng cũng không tin.

"Muốn anh như thế nào chứng minh?" Kỷ Vĩ Thần cảm giác sức chịu đựng của mình sắp hết .

Cái này, Hạ Cảnh Điềm từ trong mơ hồ tỉnh lại, nàng trừng mắt nhìn, giọng điệu có chút lắp bắp nói, "Anh không phải đang đùa tôi sao?"

"Anh cũng chưa nói đùa với ai bao giờ." Kỷ Vĩ Thần trong giọng nói lộ ra một kiên định.

"Nhưng. . .nhưng. . . . Anh không phải chán ghét tôi sao?" Hạ Cảnh Điềm thập phần không tự tin hỏi, phụ nữ trời sinh tính hay đa nghi mà.

"Anh có nói sao?" Kỷ Vĩ Thần nhướng mi nhớ lại.

"Anh không phải là không thích trẻ con sao?" Hạ Cảnh Điềm dồn dập hỏi, tay vô thức vuốt bụng.

"Còn phải xem là ai sinh." Kỷ Vĩ Thần nhịn không được cười lên, nghe nàng hỏi những vấn đề này, ngược lại có chút thú vị.

"Nhưng anh. . . người yêu của anh không phải Trình Thủy Tâm sao?" Hạ Cảnh Điềm từng bước từng bước hỏi ra, trời biết, nàng chỉ là muốn xác định mình ở đâu trong suy nghĩ của hắn.

"Trước khi trả lời những vấn đề này của em, em hẳn là nên học cách hiểu anh." Kỷ Vĩ Thần khóe môi phác thảo một vòng cười.

Nói đến đây, Hạ Cảnh Điềm không khỏi tức giận, nàng tức giận giương giọng nói, "Anh mỗi ngày một bộ cao cao tại thượng, nghiêm khắc lạnh lùng, bảo tôi làm sao hiểu ?"

Kỷ Vĩ Thần ngược lại sững sờ, không thể tưởng được nàng thật đúng là thú vị, bất quá, hắn cũng không có cho là mình lạnh lùng và cao cao tại thượng, khả năng là góc nhìn không giống nhau, nhận thức thái độ cũng sẽ không giống! Hắn mím môi cười cười, sau đó, trầm thấp lên tiếng nói, "Mấy tháng rồi?"

"Cái gì?" Hạ Cảnh Điềm nhất thời bị hắn hỏi như mộng.

"Con của chúng ta." Kỷ Vĩ Thần tức cười lên tiếng, trong lòng cũng có chút vui mừng kỳ quái, không thể tưởng được hắn có con.

Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt đỏ lên, dùng thanh âm như muỗi kêu nói, "Ba tháng."

"Năm nay có thể theo anh trở về Mỹ một chuyến không?" Kỷ Vĩ Thần lên tiếng yêu cầu, hắn lo lắng có bệnh tình của mẹ, cho nên, lần này trong lễ mừng năm mới, hắn muốn cho bà một kinh hỉ.

"Nhưng ba ngày nữa là lễ mừng năm mới ." Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nói, trong lòng hạnh phúc sắp bùng nổ.

"Thời gian còn rất nhiều." Nói xong câu đó, Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, "Em bây giờ không dám để cho anh gặp cha mẹ không?"

Hạ Cảnh Điềm nhướng nhướng mày, lại ra vẻ rất lớn tiếng nói "Cái này. . . Cái này có cái gì không dám , bất quá, anh một lát không nên nói lung tung là được."

"Anh chỉ nói những gì nên nói." Kỷ Vĩ Thần lên tiếng, hắn cũng muốn gặp mặt cha mẹ Hạ Cảnh Điềm, nói với họ giao con gái họ cho hắn.

Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ Vĩ Thần hướng về nhà, nhưng từ lúc ra quán cà phê, dọc theo con đường này, Hạ Cảnh Điềm trong lòng còn có cảm giác bay bổng, vừa rồi tình cảnh giống như là nằm mơ, nếu như không phải nàng âm thầm cắn mu bàn tay, còn có bên người nàng là hình ảnh chân thật của hắn, nàng thật sự hoài nghi mình đang nằm mơ.

Tại đầu bậc thang, Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại nhìn Kỷ Vĩ Thần, nhắc nhở lên tiếng, "Nhà của tôi rất đơn sơ, anh có thể sẽ không quen." Hắn quen ở biệt thự , nhất định sẽ không quen .

Lại nghe Kỷ Vĩ Thần tiếng nói vang lên, cũng không có gì không thích ứng, "Không quan trọng."

Đi đến lầu ba, Hạ Cảnh Điềm mở cửa, tại cửa ra vào, nàng thay đổi giầy đi trong nhà, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần tiến đến, mà Hạ mẹ vừa lúc ở trong phòng bếp làm cơm tối, Hạ cha thì đang xem báo chính trị, cảm giác được có người đi vào, từ tờ báo ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy con gái của mình dẫn theo một người đàn ông lạ đi tới, trong lòng không khỏi khẽ giật mình.

Hạ Cảnh Điềm có chút không được tự nhiên chỉ chỉ một bên sô pha, kêu Kỷ Vĩ Thần, "Ngài trước ngồi một chút a." Nói xong, mới hướng Hạ cha mở miệng, "Cha, đây là ....thủ trưởng của con" Hạ Cảnh Điềm trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào mở miệng, nói là bạn trai? Đánh chết nàng cũng không đảm nói, sửng sốt nửa ngày, đơn giản chỉ nói ra hai chữ thủ trưởng.

Điều này làm cho Kỷ Vĩ Thần vừa mới ngồi xuống nâng lên lông mày, nhìn nàng, sau đó, mỉm cười hướng Hạ cha giới thiệu, "Bác trai xin chào, con gọi là Kỷ Vĩ Thần, là bạn trai Hạ Cảnh Điềm."

Những lời này lập tức đưa tới sự chú ý của Hạ mẹ trong phòng bếp, bà bước nhanh đi tới, khi thấy người đàn ông cao lớn ngồi ở trên ghế, không khỏi cả kinh, mà Hạ Cảnh Điềm cũng đứng ở tại chỗ, không thể tưởng được lời nàng không dám mở miệng nói..., hắn lại nói?

Hạ cha khẽ giật mình, nhìn nhìn con gái, lại nhìn một chút Kỷ Vĩ Thần, ông có chút hồ đồ, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, hướng cha mẹ thấp giọng nói, "Anh ta là cha của đứa bé, bạn trai. . . .của con"

Những lời này kéo hai ông bà Hạ ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn, chỉ là làm cho họ kinh ngạc một chút, bạn trai Hạ Cảnh Điềm không phải anh tên là Đỗ Thiên Trạch sao? Tại sao lại chạy đến một người ưu tú hơn người như vậy

Hạ mẹ nhiệt tình mời Kỷ Vĩ Thần uống trà, sau đó, lôi kéo Hạ Cảnh Điềm đi vào phòng bếp, vừa mới vào, đã vội vàng hỏi, "Con nói thật sự? Người đó chính là cha của đứa con trong bụng con?"

"Dạ." Hạ Cảnh Điềm thành thật gật đầu.

Hạ mẹ vừa vui vừa giận lên tiếng, gõ một cái lên đầu Hạ Cảnh Điềm, trách cứ, "Con, nha đầu ngốc này, vừa mới bắt đầu vì cái gì không nói, con muốn làm tức chết mẹ à? Mẹ và cha con, hai lão già khọm này có thể chịu được con xoay qua xoay lại sao." Nói xong, ánh mắt không khỏi nhìn Kỷ Vĩ Thần đang cùng Hạ cha nói chuyện, dựa theo ánh mắt của bà mà nói, người phong thái hơn người, tuyệt đối không phải con nhà người thường.

Đêm nay, trong nhà Hạ Cảnh Điềm có phần náo nhiệt, khi biết con rể đến thăm làm hai lão nhân gia trong lòng nỗi lo được giải trừ, tuy bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng nghe được Hạ Cảnh Điềm chưa kết hôn mà có con trong lòng cũng rất đau , nhưng là con gái của mình, cho dù đau thế nào cũng không thể trách cứ, hôm nay, nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần xuất hiện, hơn nữa, con rể tương lai lại ưu tú hơn người như vậy, làm cha mẹ họ còn có cái gì lo lắng nữa đâu?

Trên bàn cơm, Hạ mẹ không khỏi quan tâm gia thế bối cảnh của Kỷ Vĩ Thần, lại nghe Kỷ Vĩ Thần rất khách sáo nói mình và Hạ Cảnh Điềm là đồng sự, đây cũng là điều Kỷ Vĩ Thần lo lắng, hắn tạm thời còn chưa muốn nói ra gia thế bản thân, hơn nữa, hắn cảm giác được, sự xuất hiện của mình đã cho người nhà này quá nhiều kích động.

Dùng xong cơm tối, bởi vì nhà Hạ Cảnh Điềm không có dư phòng cho khách, Kỷ Vĩ Thần chỉ có thể trở lại biệt thự của hắn ở thành phố này, bất quá, Hạ Cảnh Điềm nhớ lại, hắn trở lại biệt thự chỉ có có một mình, đành phải đi cùng hắn.

Mùa đông, khắp nơi đều tỏa ra hơi lạnh, Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm về biệt thự, nhanh chóng mở hệ thống sưởi ấm, chỉ sợ nàng lạnh, đóng cửa, hai người yên tĩnh ngồi ở trong phòng khách, uống ấm trà, ngồi bên cạnh hắn Hạ Cảnh Điềm trên khóe môi thỉnh thoảng hiện lên nụ cười ngọt ngào, hai mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm nói, "Thật giống như nằm mơ."

Kỷ Vĩ Thần tay ôm Hạ Cảnh Điềm thật chặt, ánh mắt rơi vào gương mặt thanh tú của nàng, cúi đầu hôn xuống, cảm giác da thịt trơn bóng, làm cho hắn có chút kìm lòng không được muốn càng nhiều.

Lại nghe Hạ Cảnh Điềm có chút thở dài nói, "Em cho tới bây giờ chưa có hy vọng xa vời qua anh sẽ thích em, căn bản là không dám hy vọng, em nghĩ anh chán ghét em, hận em. . ."

"Cho nên, cứ như vậy không thể chờ đợi mà trốn tránh anh?" Kỷ Vĩ Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt say đắm nhìn xuống.

Nhớ tới thời gian mình như bị tra tấn, Hạ Cảnh Điềm trong lòng không khỏi phun lên chua xót, nước mắt cũng đi theo lăn dài, những buổi đêm kia, nàng cơ hồ mỗi đều khóc lén lút, hôm nay, tâm tình bị đè nén rốt cuộc khống chế không nổi, nàng đã không cách nào hình dung chính mình sẽ có được hạnh phúc này.

Chứng kiến nước mắt trong suốt tuôn ra, Kỷ Vĩ Thần hốt hoảng, tay hắn lau đi lau đi nước mắt của nàng, nói, "Tại sao khóc?"

Hạ Cảnh Điềm không cách nào dừng lại, một đầu nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặc lấy hắn, than thể rung động nghẹn ngào, không nói nên lời, cũng nói không ra gì cả, chỉ là ôm hắn, nghe hơi thở của hắn, yên tĩnh khóc, đem tất cả ủy khuất cùng nước mắt đều chảy hết.

Kỷ Vĩ Thần nhìn thân thể mảnh mai trong ngực mình, ánh mắt cũng thâm thúy hơn, rốt cuộc là thương tổn như thế nào, làm cho nàng đè nén khổ cực như vậy, nhưng trong mơ hồ, hắn tựa hồ biết rõ, Hạ Cảnh Điềm thương tâm là do mình tạo thành, là mình quá ích kỷ, làm bất cứ chuyện gì đều không có bận tâm cảm nhận của nàng, là của mình sai, ngay cả cảm tình của mình cũng không thể đối mặt, nếu như hắn lúc trước thừa nhận tình cảm của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy thương tổn nàng, hết thảy sai đều là do hắn.

Hắn vỗ nhẹ lưng Hạ Cảnh Điềm, không nói gì, chỉ là đem thân thể của nàng ôm thật chặt, sau này, không bao giờ nữa sẽ làm tổn thương nàng, hắn trong lòng âm thầm thề.

Khóc hồi lâu, Hạ Cảnh Điềm mới có hơi chật vật từ trong lòng ngực của hắn thoát ra, nhưng hai mắt hồng hồng làm cho nàng không dám đối mặt hắn, thanh âm càng nghẹn nói không ra lời, nhưng thân thể lại bị hắn kéo lại, làm cho nàng hai mắt sưng đỏ nhìn thẳng hắn, trong mơ hồ, nàng thấy được yêu thương nơi đáy mắt đó, thấy được lòng của hắn đau đớn, còn có thâm tình, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, lại một lần nữa dựa vào trong ngực của hắn, thế này tự nhiên hưởng thụ lấy nhiệt độ thuộc về hắn.

Nhìn nàng trong lòng, Kỷ Vĩ Thần cũng cảm thấy bình tĩnh cùng thỏa mãn, nhìn đồng hồ, đêm đã rất khuya rồi, vì để cho nàng nghỉ ngơi tốt, hắn lên tiếng, "Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi!"

Tắm rửa xong, Hạ Cảnh Điềm nằm chết dí trên giường, nàng đã mệt mỏi thật sự, không bao lâu đã đi vào giấc ngủ, gương mặt thanh tú đang ở trước mắt, Kỷ Vĩ Thần cẩn thận vuốt ve da thịt nàng, lưu luyến ôn nhu, đến thời khắc này, hắn mới hiểu được, nguyên lai, một người đàn ông cần cũng không phải thân thể, những thứ kia chỉ làm cho hắn cảm thấy chết lặng, còn chân chính muốn chính là có một người chính mình muốn yêu thương bảo hộ bên mình, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, nhìn gương mặt trầm tĩnh này đã là đủ.

Nhẹ nhàng đem Hạ Cảnh Điềm ôm vào trong ngực, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dán lồng ngực của mình mà ngủ, nhìn nàng cau mày ngủ, hắn cảm thấy giật mình, nàng ngủ không được an ổn sao? Ngón tay thon dài vì nàng vuốt lên mi tâm, sau đó, khẽ cười đi vào mộng đẹp.

Mùa đông không quá lạnh, đơn giản là vì có một tình yêu tại lẳng lặng sinh sôi, nhưng có người hạnh phúc cũng sẽ có người khác đau thương, Đỗ Thiên Trạch yên tĩnh dựa vào ghế, trước bàn chất đống vỏ chai rượu, mà trong tay hắn cũng đốt cháy một điếu thuốc, nhàn nhạt sương phiêu lãng trước mặt hắn, hiện ra chán nản, hai đầu lông mày sớm không có chút nào thong thả, tĩnh mịch trong đáy mắt, rõ rang đau nhức đang bị tận lực che dấu.

Chương 153
Một ngày trước lễ mừng năm mới, tại phi trường quốc tế, Kỷ Vĩ Thần một thân quần áo nhàn nhã thoải mái, kính râm che đôi mắt sâu như hồ thu, Hạ Cảnh Điềm cũng ăn mặc giản dị, trên cổ buộc một cái khăn quàng, đầu đội mũ lưỡi trai, kéo thấp sát mặt, cơ hồ đem mặt mũi của nàng che khuất, được Kỷ Vĩ Thần nắm tay đi vào sân bay.

Ba mẹ Kỷ Vĩ Thần định cư ở Newyork, khi về đến nhà, trong nhà đã nấu xong bữa cơm tất niên, cả Kỷ gia đều đoàn tụ náo nhiệt, hai vị lão nhân, cùng hai người phục vụ, mà ngay cả Kỷ Dịch Hạo luôn ở bên ngoài cũng quay trở về, đương khi hai lão nhân gia đang lo lắng đứa con lớn còn chưa trở về thì xe Kỷ Vĩ Thần đã lái vào hoa viên, đi từ trên xe xuống còn có Hạ Cảnh Điềm.

Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn bị nước Mỹ xinh đẹp mê hoặc, dọc theo con đường này, nàng luôn tỏ vẻ kinh ngạc, còn bên cạnh, Kỷ Vĩ Thần chỉ là thú vị nhìn nàng mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra yêu chiều vui vẻ.

Dẫn đầu đi ra nghênh đón chính là hai người bảo vệ, nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần, đều lế phép gọi một câu, "Cậu chủ đã trở lại." Khi thấy Hạ Cảnh Điềm nhút nhát e lệ đứng ở sau lưng Kỷ Vĩ Thần, họ cũng không khỏi giật mình, cũng không biết như thế nào xưng hô, mà lúc này, Kỷ Dịch Hạo cũng đã bước đến, chứng kiến đứng ở bên cạnh Kỷ Vĩ Thần là Hạ Cảnh Điềm, khóe môi nhấc lên một vòng cười thú vị, lớn tiếng nói, "Đây là mợ cả của Kỷ đại thiếu gia."

"A. . ." Hai bảo vệ cũng không khỏi cả kinh, che miệng lập tức có chút luống cuống, rồi sau đó, rất nhanh chào hỏi, "Mợ cả."

Hạ Cảnh Điềm đâu chịu nổi đãi ngộ như vậy, rất nhanh cúi đầu đáp lại, "Cứ gọi tôi là Hạ Cảnh Điềm là được rồi."

Kỷ Vĩ Thần nhìn một cái Kỷ Dịch Hạo, cau mày nói, "Em còn biết trở về?"

"Không trở về, em liền biến thành kẻ nghèo sao, cha sẽ đóng băng tiền của em !" Kỷ Dịch Hạo rất vô tội lên tiếng, ba năm trước vào lễ mừng năm mới hắn không ở nhà, lần này cha sử dụng tuyệt chiêu, hắn không trở lại thì không xong rồi.

Hạ Cảnh Điềm nghe được Kỷ Dịch Hạo ra vẻ đáng thương lên tiếng, không khỏi bật cười, lập tức đưa tới Kỷ Dịch Hạo một cái liếc mặt, "Gọi cô một tiếng chị có chút không được tự nhiên a! Nói như thế nào, cô cũng nhỏ hơn tôi hai tuổi."

"Gọi tôi Hạ Cảnh Điềm thì tốt rồi." Hạ Cảnh Điềm ha ha cười.

Kỷ Vĩ Thần trừng Kỷ Dịch Hạo, quay đầu lại ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Cảnh Điềm rồi kéo tay của nàng lên tiếng nói;"Đi gặp ba mẹ đi!"

Hạ Cảnh Điềm thân thể không khỏi xiết chặt, biểu lộ hiện lên bối rối, trời ạ! Làm cho nàng như thế nào không biết xấu hổ? Có thể là vì xem phim nhiều bị ảnh hưởng, cảm giác những "thái thượng hoàng" kia đều là bộ dạng rất uy nghiêm, nàng thật đúng là không dám đối mặt, bất quá, mẹ Kỷ Vĩ Thần ngược lại rất hòa ái .

Kỷ Vĩ Thần nắm chặt tay Hạ Cảnh Điềm, bên tai nàng trấn an;"Không cần khẩn trương, ba mẹ rất vui vẻ."

Anh đương nhiên cho là như vậy rồi, nhưng Hạ Cảnh Điềm vẫn là sợ, nhưng cũng muốn gặp , đành phải chuẩn bị sẵn sàng đi theo hắn vào đại sảnh sáng đèn, lọt vào trong tầm mắt đúng là bàn ăn cực lớn nơi đại sảnh. Phía trước đang ngồi hai vị lão nhân, tựa hồ đang nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm trong lòng không khỏi có chút quái lạ, tuy bộ đèn chùm trông rất xa hoa hiện đại, nhưng nhìn kỹ, trong phòng có rất nhiều đồ vật kiểu cổ! Bất quá, cũng thập phần mỹ quan.

Hai người vừa đi vào, hai vị lão nhân đồng thời ngẩng đầu lên, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt rụt rè chạm vàomặt Kỷ lão gia, chỉ là ánh mắt của ông xác thực rất hữu thần, làm cho người ta có cảm giác uy hiếp, chỉ là một ánh mắt, Hạ Cảnh Điềm liền không dám nhìn thẳng, cúi xuống đôi mắt, mà hai người đều chứng kiến Kỷ Vĩ Thần nắm tay Hạ Cảnh Điềm, đều ngạc nhiên, lại nghe Kỷ Vĩ Thần cười một tiếng chào, "Ba, mẹ."

Kỷ phu nhân nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm, không khỏi đứng lên, chớp chớp con mắt nói: "A, vị tiểu thư này rất quen mặt a!"

Hạ Cảnh Điềm ngước lên khuôn mặt, có chút quẫn bách lên tiếng nói;"Kỷ phu nhân, con là Hạ Cảnh Điềm."

Kỷ phu nhân lập tức nhớ tới, bởi vì Hạ Cảnh Điềm đã từng là bạn gái Kỷ Dịch Hạo, cho nên bà đặc biệt nhớ kỹ, bà vui mừng cười;"Nha. . . Nguyên lai là Hạ Cảnh Điềm a! Khó trách ta thấy quen mặt như vậy!" Nói xong, Kỷ phu nhân ánh mắt nhìn qua Kỷ Vĩ Thần tay cầm thật chặt tay Hạ Cảnh Điềm, lập tức khẽ giật mình, quan sát Hạ Cảnh Điềm, lại nhìn nhìn Kỷ Vĩ Thần, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Kỷ Vĩ Thần nhíu mày cười, mới lên tiếng giới thiệu nói;"Mẹ, đây là con dâu tương lai của mẹ, bạn gái của con - Hạ Cảnh Điềm."

"Cái gì? !" Bà trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn Kỷ Vĩ Thần, đây là có chuyện gì? Cô bé này không phải là bạn gái Dịch Hạo sao? Làm sao lại trở thành bạn gái của đứa con lớn của bà rồi?

"Mẹ, mẹ cũng đừng nghi ngờ, lần trước là con nhờ Hạ Cảnh Điềm giả bạn gái của con gạt mẹ." Sau lưng, Kỷ Dịch Hạo cắm tay vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú giương cười ra tiếng.

Kỷ phu nhân giật mình sửng sốt một hồi lâu, mới kịp phản ứng, lập tức, lần lượt trách cứ bằng ánh mắt, sau đó, mới mừng rỡ hướng Kỷ Vĩ Thần dò hỏi;"Nó nói đều là thật sự?"

Kỷ Vĩ Thần mím môi cười;"Dịch Hạo nói là thật, chỉ là mượn Hạ Cảnh Điềm lừa mẹ thôi."

"Nhưng đêm kia. . ." Kỷ phu nhân vẫn còn có chút ký ức, đêm hôm đó, Kỷ Dịch Hạo cùng Hạ Cảnh Điềm biểu hiện rất thân mật a!

"Yên tâm đi! Đêm hôm đó, vào phòng của chị dâu là anh cả!" Kỷ Dịch Hạo ha ha cười, hướng Kỷ Vĩ Thần lần lượt nháy mắt.

Kỷ phu nhân thật sự là không biết nên làm thế nào mới tốt, trừng mắt liếc Kỷ Dịch Hạo, sau đó, mới mừng rỡ dắt tay Hạ Cảnh Điềm. "Hạ Cảnh Điềm, có thể nhìn thấy con thật là cao hứng." Bà là thật sự cao hứng, kể từ sau khi gặp Cảnh Điềm, bà còn một mực thúc dục kỷ Dịch Hạo mấy lần, bảo hắn nhanh lên cưới nàng về nhà, hôm nay, con thứ hai không có tin tức, trông thấy con lớn có người yêu, bà như thế nào không cao hứng?

"Bác gái." Hạ Cảnh Điềm rụt rè gục đầu xuống, nàng không biết có bao nhiêu xấu hổ.

Cũng đang lúc này, Kỷ Vĩ Thần nói một câu làm cả nhà ai cũng tròn mắt, "Mẹ, Hạ Cảnh Điềm đã mang thai."

Đang nắm tay Hạ Cảnh Điềm, Kỷ phu nhân biểu lộ chấn động, không dám tin vào tai mình, biểu lộ có chút dồn dập hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm xác thực hỏi, "Phải không? Mấy tháng rồi?"

"Ba tháng." Hạ Cảnh Điềm cười nhẹ, cười đến rất dịu dàng.

"Thật tốt quá." Kỷ phu nhân vui mừng lộ rõ trên nét mặt, quay đầu lại hướng Kỷ lão gia lên tiếng nói, "Thế Tuyên, chúng ta có cháu rồi."

Chỉ thấy cha của Kỷ Vĩ Thần cười ha hả đứng người lên, đi đến trước mặt Hạ Cảnh Điềm, ánh mắt hiền lành đánh giá nàng vài lần, mới hướng nhìn Kỷ Vĩ Thần cùng Kỷ Dịch Hạo cười nói;"Hai tiểu tử này, cuối cùng làm cha mẹ mãn nguyện." Nói xong, dùng lời nói thân thiết hướng Hạ Cảnh Điềm nói."Con gọi Hạ Cảnh Điềm phải không?"

"Đúng vậy, bác trai." Hạ Cảnh Điềm cười lên tiếng, vừa mới bắt đầu khi thấy Kỷ lão gia, còn tưởng rằng ông là một người rất nghiêm, nhưng cũng thật hiền hòa như cha nàng.

"Đến đây. . . . . . Ngồi đi, đứng ở đây sẽ bị gió thổi lạnh, chú ý đừng để bị cảm." Kỷ phu nhân thân mật lôi kéo tay Hạ Cảnh Điềm đi đến bàn ăn, sau đó, lên tiếng dặn dò nói;"Dì Lưu, mau đem súp hâm nóng, Hạ Cảnh Điềm không thể ăn thức ăn nguội được, trước ba tháng nhất định phải thật kỹ lưỡng, đứa nhỏ mới có thể phát triển khỏe mạnh."

Dùng qua cơm tối, người một nhà bắt đầu bàn về hôn sự của bọn họ, cuối cùng, quyết định đầu năm sẽ tổ chức, nhưng lo lắng cho Hạ Cảnh Điềm đang mang thai, kết hôn là đại sự nhưng cũng là một chuyện rất mệt mỏi, cho nên, quyết định đầu năm hai người trước đính hôn, sau đó, chờ nàng thuận lợi sinh con xong sẽ cử hành hôn lễ, tất cả mọi người đều đồng ý quyết định này.

Buổi tối, Hạ Cảnh Điềm bị Kỷ phu nhân kéo vào phòng của bà, bà trước vẫn lủi thủi có một mình, lúc này có một cô con dâu cũng không biết có bao nhiêu phấn khích, hơn nữa, lôi kéo Hạ Cảnh Điềm ngồi trên ghế xong, bà bắt đầu ân cần hỏi tình trạng thai nhi, hỏi vô cùng cẩn thận, hơn nữa, còn dạy cho Hạ Cảnh Điềm rất nhiều chuyện cần chú ý khi mang thai, Hạ Cảnh Điềm gật gật đầu chăm chú lắng nghe, ngay khi nàng gọi bác gái, Kỷ phu nhân lập tức cười trách cứ, "Còn gọi bác sao?"

Hạ Cảnh Điềm lúc này mới rụt rè gọi một tiếng "Mẹ", thì ra một tiếng mẹ này đã gọi được vào lòng Kỷ phu nhân, bà thoả mãn gật đầu, bà rất yêu mến cô con dâu này. Bởi vì, bởi vì bà cũng là người xuất thân bình thường, không thích những cô gái trang phục đẹp đẽ cao sang, nhiều lần, Kỷ Dịch Hạo dẫn loại phụ nữ đó trở về, bà sẽ có sắc mặt hoàn toàn khác như thường ngày, còn đối với Hạ Cảnh Điềm dịu dàng thuần khiết thì khác, quan trọng nhất là Hạ Cảnh Điềm trên người lộ ra cảm giác tươi mát làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Sau khi nói chuyện xong, nàng trở về phòng mình, Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trên giường, Kỷ Vĩ Thần đã mặc đồ ngủ đi tới, nhìn nàng đang có chút ngẩn người, không khỏi ân cần nói, "Làm sao vậy?"

"Quá vui, ngủ không được." Hạ Cảnh Điềm nhướng mày cười, lần đầu tiên đến Mĩ! Nàng không biết có rất nhiều phấn khích, đến ngủ không được cũng là chuyện đương nhiên .

Kỷ Vĩ Thần ngồi lên giường, nhéo nhẹ đầu mũi của nàng, yêu chiều lên tiếng nói, "Ngốc."

Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, tươi cười rạng rỡ nhìn dưới ánh đèn thân hình hoàn mỹ nam tính bên cạnh, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, có chút vội vàng xao động, khuôn mặt hơi có chút nóng lên, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt hơi trầm xuống, một vòng cười hiển hiện trên khóe miệng, hắn tới gần, nhẹ nhàng hôn lên tai nàng, Hạ Cảnh Điềm cả người run động, đỏ hồng hai gò má, quay đầu, chỉ thấy dưới ánh đèn Kỷ Vĩ Thần so với bất luận cái gì đều mê người hơn, hắn lúc này, khuôn mặt tuấn tú không lạnh lùng, mà là một loại ôn nhu làm cho người ta mê muội, loại ánh mắt nóng rực cơ hồ đem hủy diệt Hạ Cảnh Điềm, làm cho nàng không chút nào phản kháng say mê.

Mà Hạ Cảnh Điềm lúc này buông xõa tóc dài, da thịt trắng nõn được ngọn đèn soi như lưu ly trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ càng lộ vẻ vũ mị, làm cho môi Kỷ Vĩ Thần không tự kìm chế được chiếm hữu cặp môi đỏ mọng kiều diễm của nàng, Hạ Cảnh Điềm không có cự tuyệt, ngược lại có can đảm cùng hắn lời lẽ dây dưa (nụ hôn kiểu pháp nhé J), Hạ Cảnh Điềm nhiệt liệt đáp lại, càng làm cho Kỷ Vĩ Thần muốn ngừng mà không được, lúc này nầy, nếu như không phải lo lắng đến Hạ Cảnh Điềm đang mang thai, hắn thật muốn muốn nàng.

Ham muốn khó nhịn ham muốn làm cho hai người đều khó chịu, cuối cùng, vẫn là Hạ Cảnh Điềm đẩy ra Kỷ Vĩ Thần, hai thân thể ấm áp chỉ ôm nhau, nhưng lại ai cũng ngủ không được, dựa sát vào nhau, cảm giác hạnh phúc lặng lẽ dâng lên. . .

Chương 154
Ngày hôm sau, Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm đi du ngoạn các thắng cảnh của nước Mĩ, Hạ Cảnh Điềm hưng phấn như đứa trẻ, thời tiết mùa đông không lạnh lắm mà ôn hoà, thật sự là thời cơ du lịch, hai người một thân trang phục thoải mái đi bên nhau, nam cao lớn anh tuấn, nữ nhỏ nhắn xinh xinh, thật là làm cho người ta hâm mộ.

Bất quá, Kỷ Vĩ Thần chỉ một mực lo lắng đến sức khỏe của Hạ Cảnh Điềm, lúc ra cửa, Kỷ phu nhân vẫn dặn dò hắn phải chú ý, đừng cho Hạ Cảnh Điềm quá mệt mỏi, nhưng nhìn nàng hiếu kỳ nhìn mọi thứ, hắn thật đúng là không đành lòng bắt nàng quay về!

Đi một hồi lâu, hai người vào một quán cà phê tương đối cao cấp, ngồi ở bên cạnh cửa sổ, uống trà sữa, nhìn mọi người đến và đi ngoài kia, phối hợp với không khí ấm áp bên trong, thực sự là một loại hưởng thụ, huống chi, cùng người mình yêu mới là một loại cực hạn hưởng thụ.

Tại Mĩ thời gian vui vẻ cũng qua nhanh, còn có một số chuyện trọng yếu hơn đang chờ bọn họ, chính là mười ngày sau về nước sẽ làm lễ đính hôn, lo lắng nên về nhà cùng cha mẹ nói qua một tiếng, liền năm ngày sau đó, Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm về nước trước.

Đương khi nghe tin Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ Vĩ Thần muốn đính hôn, thật sự làm hai lão nhân gia vui mừng quá độ, những ngày qua, mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, nhưng hai người vẫn có chút không dám tin ! Hôm nay, chứng kiến con gái cùng con rể đứng ở cửa nhà mình, bọn họ mới dám tin là thật, nhưng vẫn còn có chút khó hiểu, thì phải là gia thế của Kỷ Vĩ Thần, bọn họ chỉ biết là đồng nghiệp của Hạ Cảnh Điềm, còn chưa kịp gặp qua cha mẹ của hắn, cái này làm họ cảm giác thật khó hiểu.

Buổi trưa, Kỷ Vĩ Thần bởi vì có việc phải đi ra ngoài một lúc, để lại Hạ Cảnh Điềm ở nhà, chờ Kỷ Vĩ Thần vừa đi, Hạ mẹ sắc mặt nghiêm trang lôi kéo Hạ Cảnh Điềm ngồi trên ghế, bắt đầu hỏi thăm, "Cảnh Điềm, con nói với mẹ xem, rốt cuộc gia thế của cậu Kỷ Vĩ Thần như thế nào? Vì cái gì nói đính hôn là đính hôn ? Không khỏi quá mau a."

Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn gạt cha mẹ, hôm nay, chứng kiến cha mẹ như vậy muốn biết, nàng nở nụ cười, lên tiếng nói, "Ba mẹ, kỳ thật anh ấy chính là ông chủ của con, cũng là người lần trước giúp đỡ gia đình ta năm mươi vạn."

"Cái gì?" Hạ cha và Hạ mẹ đồng thời lên tiếng, Kỷ Vĩ Thần dĩ nhiên là ông chủ của con gái họ, cái này. . .bảo bọn họ như thế nào tin đây? Bất quá, Kỷ Vĩ Thần khí chất và phẩm vị không tầm thường, bọn họ không thể không tin tưởng.

Hạ mẹ không khỏi trách cứ đánh nhẹ Hạ Cảnh Điềm, "Nha đầu ngốc này, như thế nào hiện tại mới nói? Muốn cấp chết hai ông bà già này à!" Nhưng sau khi nói xong, Hạ mẹ lại nở nụ cười, Hạ cha trên mặt cũng lộ ra mỉm cười, không thể tưởng được con rể của bọn họ dĩ nhiên là một nhân vật như vậy, làm cho bọn họ sao có thể không kích động ?

Kỷ Vĩ Thần hẹn Lâm Đào tại một nhà hàng cao cấp gặp mặt, Lâm Đào thật là cảm thấy không hiểu, hiện tại cũng không có công tác gì gấp, ông chủ như vậy vội vã hẹn hắn đi ra vì chuyện gì ? Nhưng nghe tới Kỷ Vĩ Thần muốn hắn cung cấp cho báo giới một tin tức thì hắn chấn kinh thật rồi, cái gì? Kỷ tổng đính hôn? Cái này thật đúng là đại sự a! Mà đính hôn là với . . Hạ Cảnh Điềm? Hắn giống như đã nằm trong dự liệu của mình, lại giống như ngoài dự liệu, bởi vì xác thực tin này có chút chấn động!

"Kỷ tổng, chúc mừng ngài! Chuyện này tôi nhất định sẽ đi làm thật tốt."

"Không nên nói nhiều lời." Kỷ Vĩ Thần dặn dò.

"Cái gì là không nên nói?" Lâm Đào có chút nghe không hiểu.

Kỷ Vĩ Thần môi mỏng giơ lên một vòng cười, "Cô ấy có thai."

Lâm Đào lập tức hiểu và cười vui vẻ, không thể tưởng được Kỷ tổng còn có chuyện giấu giếm, đại sự như thế này mà cũng có thể kín không kẽ hở, bất quá, hắn thật đúng là mừng rỡ ! Kỷ tổng kết hôn, phiền phức của hắn cũng ít, điện thoại của hắn sẽ không bị những cô gái không quen biết gọi suốt ngày, đương nhiên, cái ý nghĩ này hắn cũng không dám nói, nhưng để cho nhất hắn vui mừng chính là, Kỷ tổng cuối cùng tìm được người mình thật sự yêu thương, phải biết rằng, làm việc bên cạnh Kỷ tổng cũng có năm sáu năm, chuyện tình cảm của Kỷ tổng hắn cũng là ở một bên nhìn thấy hết, thời điểm Kỷ tổng coi thường tình cảm thì liền hắn cũng nghĩ rằng, Kỷ tổng cả đời này không muốn lấy vợ, ha, xem ra, sự tình luôn luôn có hai mặt .

Lúc chiều, Kỷ Vĩ Thần về tới Hạ gia, vốn muốn mời cả nhà ra ngoài ăn một bữa, nhưng Hạ mẹ đã chuẩn bị xong thức ăn, cùng nhau dùng bữa, ra cửa thì trời đã sập tối, hai người trở lại biệt thự của mình.

Đến nhà, hai người vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng, Hạ Cảnh Điềm đi vào phòng bếp vì hắn pha cà phê và trà nóng, lúc này đây, đứng bên cạnh Hạ Cảnh Điềm là Kỷ Vĩ Thần, nhìn nàng chăm chú, cặp mắt trong suốt tỏa sáng, làm cho người ta cảm thấy trìu mến.

Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, chạm được ánh mắt thâm tình không khỏi có chút lạc xấu hổ đẩy hắn ra, "Anh trước đi ra ngoài. . . Không cần phải quấy rầy em."

Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, khoe ra nụ cười mê người;"Anh làm gì quấy rầy em?"

"Anh đứng ở chỗ này, sẽ làm em phân tâm ." Hạ Cảnh Điềm cười nói, hắn đứng bên cạnh, nàng sao có thể chuyên tâm làm việc?

Kỷ Vĩ Thần chẳng những không đi, ngược lại từ phía sau ôm lấy nàng, "Em dạy anh đi, nhưng không được dạy cho ai khác."

Hạ Cảnh Điềm có chút phách đạo lên tiếng nói;"Chuyện này ngoại trừ em, ai cũng đừng nghĩ làm cho anh."

Nhìn vẻ phách đạo đáng yêu của nàng, trong lòng hắn tràn đầy vui vẻ hạnh phúc, bên mặt nàng hôn trộm một chút, hắn mới ra khỏi phòng bếp, Hạ Cảnh Điềm giật mình nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Ngay khi Hạ Cảnh Điềm đem cà phê đến trước mặt Kỷ Vĩ Thần, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Cảnh Điềm buông ly xuống, nói;"Để em mở cửa."

Hạ Cảnh Điềm vừa mở ra cửa đại sảnh, đã thấy từ hoa viên đi đến một người bộ dạng gấp gáp, xa xa nhìn lại, Hạ Cảnh Điềm nhận ra cô gái này đúng là Trình Thủy Tâm, Hạ Cảnh Điềm nhướng mày, không biết đã trễ thế cô ấy tới nơi này làm gì.

Mà vừa mới vào cửa, Trình Thủy tâm liếc mắt liền thấy đứng ở cửa là Hạ Cảnh Điềm, cảm giác oán hận cơ hồ tàn phá cô, trước kia xem tin tức trên báo cô đã cơ hồ nổi điên, buồn cười, công tử Đỗ thị cùng Thần tranh đoạt cô gái này? Xem hết tờ báo kia một khắc, cô thật sự nở nụ cười, bởi vì thật sự rất buồn cười! Một cô gái bình thường như vậy, không có chút thu hút nào, lại có sức quyến rũ lớn như vậy sao?

Nhưng hôm nay, cô cũng rốt cuộc không cười được, thật vất vả từ chỗ Lâm Đào nhận được tin tức, Kỷ Vĩ Thần từ Mĩ trở về, hơn nữa sẽ ngụ ở biệt thự ở F thị, cô vốn định đến hưng sư vấn tội, nhưng thời điểm chứng kiến người đang đứng ở cửa, cô ngây dại, vì cái gì cô gái này luôn như âm hồn bất tán xuất hiện ở trước mặt cô ?

Bước chân càng ngày càng gần, Trình Thủy Tâm nhìn Hạ Cảnh Điềm bằng ánh mắt đe dọa, vốn tưởng rằng nàng sẽ sợ hãi, nhưng vẫn thấy nàng bình tĩnh đứng đó, trên mặt không có một chút bối rối cùng luống cuống, Trình Thủy Tâm ngẩng cao đầu, mắt nhìn xuống nhìn nàng, thấp giọng phẫn nộ quát, "Vì cái gì lại là cô? Cô rốt cuộc không biết xấu hổ sao?"

Trình Thủy Tâm đã từng đánh nàng, cho nên đối với cô gái này Hạ Cảnh Điềm càng ghi khắc trong lòng, khả năng trọn đời không quên, nàng nhíu mày, thản nhiên nói;"Tôi như thế nào không biết xấu hổ?"

"Cô còn dám mạnh miệng?" Trình Thủy Tâm đã gần như phát điên, cũng không biết ở đâu xuất hiện một cổ căm tức, cô giơ lên bàn tay muốn tát Hạ Cảnh Điềm, mà bàn tay còn đang giữa không trung liền bị một bàn tay hữu lực bắt được, sau đó tức giận gạt tay cô, Trình Thủy Tâm sững sờ, khi thấy bên cạnh Hạ Cảnh Điềm là Kỷ Vĩ Thần, cô hoàn toàn ngây dại, không thể tưởng được Kỷ Vĩ Thần lại bảo vệ cô ta?

"Ai cho cô động đến cô ấy?" Kỷ Vĩ Thần vẻ mặt cuồng nộ, ánh mắt bức người quét về phía Trình Thủy Tâm.

"Thần, anh rốt cuộc như thế nào? Vì cái gì cùng cô ta cùng một chỗ? Các người rốt cuộc là quan hệ gì?" Trình Thủy Tâm có chút điên loạn gào lên, Kỷ Vĩ Thần chưa từng có dùng như vậy, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, cũng không có hướng cô quát lên, vì cái gì vì cô gái này, hắn lại cam lòng như vậy thương tổn cô?

Hạ Cảnh Điềm còn thật sự có chút đồng tình với cô gái trước mắt này, chỉ lặng yên nhìn, chợt nghe thấy bên người, Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt ném ra một câu, "Quan hệ của chúng tôi, cô sẽ thấy trên báo vào ngày mai." Nói xong, dắt tay Hạ Cảnh Điềm đi vào đại sảnh, cửa cũng được đóng lại.

Mà đứng tại cửa, Trình Thủy Tâm hoàn toàn ngây ngốc, nhìn qua cánh cửa khép chặt, nguyên bản tâm đã lạnh càng băng thiên tuyết địa, chính là cô không hiểu, cô không hiểu tại sao là Hạ Cảnh Điềm? Tại sao là người cô chán ghét nhất? Vì cái gì?

Nổi giận đùng đùng chạy ra biệt thự, Trình Thủy Tâm trốn vào trong xe, nhưng trong ánh mắt oán hận không có bớt đi, cô hận, cô là thật sự hận, vì cái gì cô cố gắng như vậy vì hắn làm hết thảy, hắn lại kinh thường không chú ý? Vì cái gì cô vậy cố gắng như vậy vãn hồi đoạn tình cảm này, mà hắn căn bản liền nhìn cũng không nhìn cô? Vì cái gì? Cô không cam lòng, không cam lòng mình lại sẽ thua bởi một người bình thường như vậy, cô chưa nói cho hắn biết chính là cô đã được đến giải nhất trong cuộc thiết kế quốc tế, hôm nay cô đã có thể cùng hắn xứng đôi, nhưng lòng của hắn vì cái gì đã cho người khác?

Nắm tay đang run rẩy chặt tay lái, Trình Thủy Tâm biểu lộ điên cuồng, sẽ không, cô sẽ không như vậy đơn giản nhận thua, nhất định còn có chút tình xưa cũ, nghĩ xong, cô đạp chân ga, trực tiếp lái vào đêm tối, bởi vì tâm tình quá mức kích động, xe của cô đột nhiên đâm vào một cây đại thụ, mà cô cũng ngất đi, may mắn có túi khí an toàn bảo vệ, cô mới không có ngoại thương, chỉ là ngất đi.

Mà cô sau khi tỉnh lại, đã là buổi sáng của ngày hôm sau rồi, nằm ở trong bệnh viện, mà khi cô tỉnh lại, điều trước tiên là tìm báo chí như nổi điên, vừa vặn cửa mở, Quý Hạo (bạn của Kỷ Vĩ Thần và Trình Thủy Tâm ở mấy chương đầu J) trong thấy cô hành động điên cuồng, lập tức ngăn lại, nhỏ giọng dò hỏi, "Thủy Tâm, em muốn làm gì?"

"Em muốn xem báo. . . Em muốn xem tờ báo nói gì về Thần. . ." Trình Thủy Tâm khóc lên tiếng, trên mặt kiên cường sớm đã không còn, có chăng chỉ còn lại kinh hoàng của tối hôm qua cùng tình yêu thất bại không trong dự liệu, Quý Hạo đã ở chỗ bác sĩ biết được tình trạng của cô, may mắn không có việc gì, nếu không, hắn thật đúng là không biết nên làm sao bây giờ, mà đúng lúc này, vì ngăn cản Trình Thủy Tâm mất kiểm soát, hộ lý cố ý tìm tờ báo hôm nay đưa cho cô "Trình tiểu thư, đây là các tờ báo hôm nay, cô còn cần không?"

Trình Thủy Tâm run lên, lập tức đoạt lấy, lật vài tờ, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nội dung làm cô đứng sững, tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị vào ngày 12 tháng này sẽ đính hôn, mà ở phía dưới còn xuất hiện lần nữa tấm hình Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm trước kia cùng đi siêu thị, tin đính hôn giống như là với Hạ Cảnh Điềm.

Trình Thủy Tâm cơ hồ lần nữa muốn ngất đi, cũng may Quý Hạo rất nhanh tay tiếp được cô, ôm đưa về trên giường, nhìn Trình Thủy Tâm yên lặng không lên tiếng, Quý Hạo chỉ phải ngầm thở dài, rốt cuộc cô đối với Vĩ Thần tình cảm sâu đậm bao nhiêu?

Đang ngồi trong hoa viên nhà mình, Đỗ Thiên Trạch xa xa chỉ thấy quản gia đưa tới một chồng báo hôm nay, vốn hứng thú không lớn, căn bản là chẳng muốn đi xem, hắn y nguyên nhắm mắt, hưởng thụ lấy nắng sáng sớm khó được, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì. Bởi vì gió quá lớn, khi quản gia rời đi, chồng báo bị gió thổi bay, có một tờ bị thổi rơi trên mặt đất, Đỗ Trạch Thiên nhàn nhạt liếc nhìn, mà ánh mắt ngoài dự đoán không rời mấy chữ to cực đại trên đó, Kỷ Vĩ Thần tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị 12 tháng này đính hôn.

Đỗ Thiên Trạch thể xác và tinh thần đều chấn động, hắn quơ lấy yên lặng xem xong, môi mỏng cũng tung một vòng cung, lộ ra ý tứ không rõ, hắn tự tay giương lên, tờ báo trong tay bay ra lên không trung, bay về phía xa xa, thật giống như xua tan đoạn tình cảm chôn sâu ở đáy lòng, mất đi rồi, liền đã không còn.

Tầng hai mươi bệnh viện Doãn thị, Doãn Lê Hàn một thân áo trắng đi trên hành lang, hắn tựa hồ thấy được bóng người quen thuộc khi ánh mắt hắn vừa lướt qua một phòng khám, mà trước mặt có một nữ hộ lý đang chăm chú xem báo, hoàn toàn không có nhìn đường, hai người cứ như vậy không đề phòng đụng vào nhau, nữ hộ lý dáng người nhỏ nhắn, bị đụng ngã nhào trên sàn, mà Doãn Lê Hàn cũng bị kinh ngạc, tờ báo của nữ hộ lý cũng rơi xuống, Doãn Lê Hàn lập tức có chút áy náy nói, "Thực xin lỗi."

Nữ hộ lý trông thấy người bị đụng ngã là cậu chủ Doãn gia, biểu lộ càng bối rối không thôi, tranh thủ thời gian lắc đầu, khoát tay, "Không sao, không sao. . ."

Doãn Lê Hàn nhìn cô không cần mình đỡ, liền khom người nhặt lên tờ báo dùm cô, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào đầu đề báo chí, còn có mấy tấm hình, hắn biểu lộ sững sờ, kinh ngạc cầm trong tay đọc kỹ, mà đứng ở một bên, nữ hộ lý sớm đã chạy không thấy bóng dáng.

Hạ Cảnh Điềm sắp đính hôn? Hơn nữa đối tượng còn là tổng giám đốc Kỷ thị? Doãn Lê Hàn trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười chúc phúc, nhưng, nội tâm còn mơ hồ có chút cảm giác thất lạc.

Cơ hồ là cùng một ngày, tất cả người quen biết Hạ Cảnh Điềm đều biết được tin tức này, Ngô Viễn Khang. Tiểu Ngữ, A Nhã, Lâm Lâm, Lý Lan, còn có rất nhiều bạn học khác.

Đương khi người khác còn đang kinh ngạc khó tin, Hạ Cảnh Điềm lại yên tĩnh nằm ngủ trong ngực Kỷ Vĩ Thần, mang thai nàng cảm giác đặc biệt mệt mỏi, Kỷ Vĩ Thần cũng không có rời giường, mà lẳng lặng nằm bên nàng, nhìn nàng đáng yêu ngủ, hắn thật đúng là không bỏ đi được.

Ngày 12, họ cử hành nghi thức đính hôn, ngày đó, rất nhiều thân bằng quyến thuộc, còn có phóng viên, cha mẹ Hạ Cảnh Điềm và cha mẹ Kỹ Vĩ Thần vừa gặp nhau đã nói chuyện rất vui vẻ, nhìn lên bục cao đôi trẻ hạnh phúc đó cũng là niềm hạnh phúc của bậc làm cha mẹ như họ...

....

Hai năm sau, trên một con đường ở Mĩ, bé trai hướng nhìn người phụ nữ ưu nhã bên cạnh, thanh âm non nớt tràn đầy khẩn cầu, "Mẹ. . .con muốn ăn kem."

"Không được, coi chừng mẹ đánh mông con!" Người phụ nữ dùng ánh mắt thương yêu nhìn con trai, nhưng giọng điệu lại nghiêm khắc .

Gương mặt nho nhỏ trắng mịn, mắt to sáng lóng lánh, môi phấn nộn, tuổi còn nhỏ đã nhìn ra được vẻ tuấn tú hơn người, bé trai chép miệng, có chút đáng thương nhìn hình ly kem rồi quay đầu, sau đó, lập tức bị cách đó không xa một bóng dáng cao thẳng hấp dẫn, nó mở ra cánh tay nho nhỏ, rất nhanh chạy qua, thanh âm tràn đầy hưng phấn, "Ba ba. . . . ."

Người đàn ông anh tuấn lập tức đem đứa bé ôm vào trong lòng, hôn một chút khuôn mặt phấn nộn, sau đó, vươn tay tới người phụ nữ xinh đẹp, hai tay đan vào nhau, ba người ẩn vào trong dòng người, bầu trời xa xăm thật trong veo và tươi mát, mà trong đám người bóng dáng của họ cũng đã biến mất, nhưng lưu lại một định dạng của cái gọi là hạnh phúc...

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff