Chương 1: Đồ cúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Trời mưa đến lần thứ ba, sơn dã mới xanh biếc, gió lướt qua bề mặt những tảng đá phủ đầy rêu xanh hát ca.

Cửa thần điện đơn sơ bị người đẩy, lục lạc phát ra những âm thanh leng keng. Trên cành cây, một con chim mỏ hồng đuôi trắng kêu "Người đến người đến" sau đó bay vào bụi cây.

Tiếng gõ cửa khá lễ phép vang lên.

Đùng, đùng, đùng.

Cửa gỗ hé ra một cái khe. Trong khe hở lộ ra hai con mắt màu xám đen bên dưới bộ lông mày rậm. Đôi mắt phượng hẹp dài lộ rõ ủ rũ.

Hắn cơ hồ không có quan sát tỉ mỉ đối phương liền lên tiếng: "Ta cũng không biết đường xuống núi, ngươi tự tìm đi."

Nếu như cửa mở lớn một chút, người ngoài cửa có thể sẽ nhìn thấy mái tóc dài hỗn độn cùng áo choàng nâu, vạt áo trong màu xanh đuôi rắn của y.

Cửa sắp đóng liền bị người tới dùng chân chặn lại.

Chân hắn đeo ủng da chất lượng không tốt lắm, ngón chân tròn vo lộ ra dưới giày, thoạt nhìn có chút eo hẹp.

Đó là một nam hài nhỏ tuổi, mặc loại y phục màu trắng thường thấy nhất trong thôn dưới núi.

Đôi mắt hắn đặc biệt có mị lực, màu xanh lam của nước biển, dưới ánh mặt trời trải ra tầng tầng sắc thái nhợt nhạt, cực kỳ hữu thần, khiến người ta nhớ tới thủy triều cùng tháp đèn mù sương.

"Ta là đồ cúng năm nay." Hắn đi thẳng vào vấn đề, không những mặt không sợ hãi mà mũi chân còn dùng lực muốn chen vào qua khe cửa.

"Nơi này không thu đồ cúng." Người ở bên trong lạnh nhạt nói.

Nam hài tử sửng sốt một chút, thử dò xét nói: "Có phải là năm nay bọn họ không có buộc ta lại mang lên đây, cũng không lập đàn tế cử hành nghi thức -- ngươi cảm thấy mất mặt?"

Hắn biểu tình chân thành: "Không muốn chú trọng khâu đóng gói mà, nhìn hàng thật không tốt sao, ta thật sự là xử nam vị thành niên nha -- đồ cúng kiểu mẫu sốt dẻo nhất hiện nay."

Người trong cửa khá là bất đắc dĩ, nhấc lên cánh tay: "Tiểu bằng hữu, không phải ta không muốn đáp ứng ngươi."

"Mấy chục năm gần đây ngành nghề cải cách và chỉnh đốn lại. Bên trên quy định xuống dưới, cấm chỉ người cung phụng tế phẩm sống cho thú hoang, quái vật. Tế phẩm giá trị cao phải báo cáo lên trên. Tế phẩm sống chỉ có thể dâng cho tầng lớp cấp cao, ví dụ như ác ma, và điều này thông qua bằng hình thức trao đổi khế ước."

Người kia giữ cửa mở ra một nửa, ôm ngực chặn ở cửa: "Nếu như thôn dân nhất định phải đưa, một không thể ăn, hai không thể giết, ba không thể sai khiến."

Y cao hơn nhiều so với bất kì nam tử nào ở trong thôn, khung xương quá phận rộng lớn càng khiến người ta sợ hãi. Từ góc độ trên cao này nhìn xuống, ánh mắt rơi vào trên người nam hài nhỏ tuổi tuy không hề có ác ý nhưng lại giống như đang nhìn phế thải.

"Ngươi trở về đi thôi, đừng làm người trong nhà sốt ruột."

Người kia lông mày nhíu lại hình chữ bát, tựa hồ nhớ lại quá khứ không vui.
"Cái gì quy định? Năm năm trước, thôn chúng ta chẳng phải đưa một tên mọt sách tới a." Nam hài tử không phục, nhìn vào hên trong quan sát, "Không thể ăn, nói vậy hắn vẫn đang bị ngươi dấu ở trong sao?"

"Hắn muốn đi học, ta liền đưa hắn vào trong thành." Người kia kiên định nhất quyết không cho nam hài tử vào cửa, "Học phí rất cao, lộ phí cũng là ta bỏ ra, đó không phải là số lượng nhỏ."

"Mười năm trước Tiểu Bàn Tử đâu?"

"Hắn muốn ăn ngon uống ngọt, bữa nào cũng có thịt, ta liền thay hắn tìm một gia đình tử tế để sống."

"Mười lăm năm trước..."

"Hắn muốn trở thành dũng sĩ, từ trong phòng bếp nhà ta cầm đi một con dao phay, còn khoác đi của ta một cái thảm lông đỏ dùng vào mùa đông."

"Tiên sinh, ngươi thật sự là người hiền lành." Nam hài tử trong ánh mắt tràn ngập ước mơ, "Nhất định phải để ta lưu lại giúp ngươi."

Người kia cơ hồ kết luận cái thằng nhóc con này là muốn đến chiếm tiện nghi của mình: "Ta thực ra là thú hoang hung ác, làm rất nhiều chuyện xấu."

"Nói thí dụ như?"

"Ta có năm cực kỳ đói bụng liền xuống núi ăn mấy con dê." Người kia suy nghĩ một chút, nói ra một chuyện có tính chất tương đối xấu.

Nam hài tử giơ chân: "Hoá ra dê nhà ta là ngươi ăn! Hôm nay ngươi phải nhận ta. Không có dê, nhà chúng ta không có cách nào sinh hoạt mới đem ta làm đồ cúng dâng lên."

Hắn ngữ khí kích động, thần sắc từ cợt nhả đến điềm đạm đáng yêu, nói láo đến vô cùng trơn mượt.

"Ngươi dám lừa ta?" Người trong cửa lộ ra hung quang, đôi mắt híp thành một đường dọc, trong miệng "tê" một tiếng thè lưỡi.

Cửa hé ra một ít.

Xuyên qua không khí, một cái đuôi lớn có vảy xanh lay động một cái tựa như uy hiếp. Nó kéo dài từ cửa tới gần đầu kia ghế sô pha, có thể dễ dàng kẹp nát một đầu trâu.

Y là quát vật nửa người nửa rắn.

"Ta có thể giúp ngươi làm công." Nam hài tử cười, chờ đúng thời cơ eo cùng chân trơn tuột luồn qua người nam nhân, xoay thân chạy vào cửa.

"Ta không có quyền sai khiến ngươi." Xà nhân cánh tay tráng kiện kéo đai lưng hắn lại, xách hắn lên như gà con.

"Ta cam tâm tình nguyện làm công vậy không coi là sai khiến, này chẳng lẽ không đúng nghĩa vụ lao động?" Nam hài tử duỗi chân giãy đạp, phát hiện không làm nên chuyện gì, quyết định mở ra lối riêng, thân thể đẩy cánh cửa đang đóng một cái.

Cánh cửa vù vù xé gió mở ra, một lực đạo lớn đập lên mặt tường, lọ hoa trên giá đồ cổ xoay một vòng rơi xuống đất. Cùng với mảnh vỡ vụn tung toé còn có một cành o-liu mới bẻ.

"Nếu không có nghĩa vụ vậy bây giờ gọi là trả nợ."

Xà nhân sắc mặt càng xanh, huyệt thái dương hiện lên vảy.

2

Nam hài tử 'bị' đuôi rắn khắp nơi trong phòng làm vấp ngã, đá rơi xuống mấy khối vảy của xà nhân đồng thời ngã nát không biết bao nhiêu dụng cụ uống trà, xà nhân rốt cục không kiên nhẫn nổi.

"Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì mới chịu đi?" Chóp đuôi y vòng qua chồng mảnh vỡ, đi tới gian nhà bếp lấy ra một cây chổi đưa vào trong tay nam hài tử, "Ngươi muốn đi học sao?"

"Phi phi phi, đời này ta không muốn đi học." Nam hài ân cần tiếp nhận chổi bắt đầu thu dọn tàn cục.

"Ngươi muốn thân phận địa vị sao?"

Bản thân xà nhân có một vị Cựu Long bằng hữu: Có thể nhờ hắn tráo đi một vị vương tử ở quốc gia xa xôi nào đó, trước mắt đổi quá khứ với thằng nhỏ xui xẻo này.

"Vậy thì có gì tốt!" Nam hài căn bản không tỉ mỉ nghe hắn nói cái gì, rất nhanh đã gói gọn các mảnh vỡ lại.

"Vậy ngươi muốn áo cơm không lo sao?" Xà nhân cảm thấy nhất định là hài tử này còn không biết quyền lực có chỗ nào tốt, liền thay đổi cách nói một chút.

Câu nói này nam hài nghe được rất rõ ràng, trịnh trọng suy nghĩ một chút: "Ta hiện tại không phải áo cơm không lo sao? Có phòng ở trụ có y phục mặc, còn có một sủng vật."

Sủng vật? Nơi này trừ y ra còn có cái gì có thể được gọi là sủng vật sao?

Vảy xà nhân thoáng chốc hiện ra, phát ra tia sáng nguy hiểm -- quái vật bị nhân loại sỉ nhục, có thể căn cứ vào tình hình quyết định xử trí đối phương như thế nào, rất hợp lý.

Mà nam hài đối diện nguy cơ trước mắt, ngoảnh mặt làm ngơ. Từ vạt áo bên trong móc ra một con sóc nhỏ tròn vo, âm thanh cả giận: "Ngươi nói đi, Vivian."

Vivian hai mắt trợn tròn xoe, cơ thể ngã ngửa, bất lực run.

Không khí ngưng trệ một giây, nam hài bất tri bất giác ngẩng đầu lên, sắc mặt lúng túng: "Ta có thể nuôi nó không, chủ nhân?"

"Ném đi!" Xà nhân buồn bực nói, "Sao ngươi dám ở trong ổ rắn nuôi một con chuột mập!"

3

Đứng ở cửa, đại nam nhân kẹp một quyển sách cùng một cái bình trắng noãn. Không biết là bởi thân bình làm từ chất liệu là nước đầu nguồn đặc thù hay sao mà trong bình phát ra tiếng nước lanh lảnh đặc biệt.

Y trước khi ra cửa bèn gõ gõ cánh cửa: "Ngươi ở nơi này, ta muốn tới rừng rậm tộc người khổng lồ hái lá ôliu."

"Ha, ngươi không phải có thể biến thành người sao?" Nam hài ngẩng đầu lên từ quyển sách, không nhìn thấy đuôi rắn đâu, hoài nghi hỏi.

Nam nhân sửng sốt một chút, có chút tỉnh ngộ -- không có đuôi xác thực thuận tiện hơn nhiều, vậy mà mấy trăm năm quá khứ y chưa từng nghĩ tới điều này.

Nhưng y cố chấp không muốn nhượng bộ tên nhóc này: "Thì sao a, đây là nhà ta. Ta ở nhà không có lý do gì phải biến thành người."

"Cái này ngược lại cũng đúng." Nam hài lần đầu thấy y trong hình dáng không đuôi, vô cùng đẹp đẽ linh hoạt. Đôi mắt khi thì xem sách báo trong tay khi thì liếc qua phía sau y.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi: "Ta nghe nói, xà nhân các ngươi không phải có hai "cái kia" sao?"

Xà nhân nghe vậy lảo đảo một cái, nước trong bình sánh ra.

Nam hài vẫn còn tiếp tục hỏi: "Kia thời điểm tự giải quyết là hai cái đồng thời hay là mỗi lần một cái ?"

Nước sánh thêm chút nữa.

"Mỗi tay một cái có phải rất bận hay không?"

"Nếu một tay hai cái sợ không cầm nổi, có thoải mái không?"

Nước trong bình còn lại không nhiều.

Xà nhân ảo não, mà không thể đối với nam hài hồn nhiên học hỏi trách cứ, chỉ có thể giải thích: "Ta hỏi ngươi, người có mấy cái?"

Nam hài làm cái "1" thủ thế.

"Ta hiện tại là hình dáng người, cùng người giống nhau như đúc." Xà nhân hướng hắn nhìn, "Ta vì sao lại có hai cái?"

Nam hài tỉnh ngộ: "Thì ra là như vậy, sách báo quả nhiên là lừa người."

Hắn nói như vậy, lại không có để sách xuống, vẫn tiếp tục xem.

Xà nhân vận dụng thị lực rốt cuộc nhìn thấy tên bìa sách "Người rắn: Vượt qua vật chủng luyến ái", rơi vào trầm tư.

Y tin chắc nhà mình chưa từng có loại sách này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro