Chương 1: Hoá ra là cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lớp 11A2 – Trường THPT AAA

Hoàng Diệp Nhi ủ rũ lê từng bước vào trong lớp, khuôn mặt không có lấy một chút tinh thần nào, hai mắt cứ díp lại không tài nào mở ra nổi. Nhi vặn vẹo vai, sao cứ có cảm giác chiếc balo hôm nay nặng hơn mọi khi nhỉ? Nó đi vào trong lớp, đặt chiếc balo xuống mặt bàn, sau đó mệt mỏi thở dài một tiếng.

An Phương, bạn thân của nó đã đến từ trước, nhìn thấy dáng vẻ không có sức sống của nó thì chẹp miệng: "Sao hôm qua bảo 'tao sẽ ngủ sớm' cơ mà? Thế mà đến 12 rưỡi đêm vẫn thấy ai đó online!"

"Ai mà biết được lại phải soạn văn dài thế, nếu không thì tao cũng đi ngủ sớm!"– Diệp Nhi vừa nói vừa đưa tay lên che cái ngáp.

Đáng ra hôm qua là nó đã làm xong hết bài tập từ sớm rồi, cứ nghĩ là sẽ được ngủ một giấc từ 10 giờ, ai dè giáo viên dạy văn lớp nó lại nhắn thêm cái tin "các em soạn bài theo phiếu học tập cô gửi để mai chúng ta học bài mới nhé!", thế là thành ra cả lớp phải lôi sách vở ra làm ngay tức khắc. Mà đã thế, cô lại giao cho tận năm phiếu học tập, dài kinh lên được, viết đau cả tay cũng mãi chả hết. Mới vào năm học được gần một tháng, nên chả có ai dám phàn nàn hay ý kiến gì về bài tập hết, cô giao bao nhiêu thì phải làm bấy nhiêu thôi chứ biết sao được.

An Phương bĩu môi nhìn nó, xong lại quay sang lướt lướt màn hình điện thoại. Bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, Phương mở to mắt đầy ngạc nhiên, sau đó quay vỗ vỗ tay Nhi, giọng điệu có vẻ rất thích thú: "Ê ê ê, cô vừa nhắn gì này, mày đọc chưa? Đọc đi! Lớp mình có học sinh mới kìa!!"

Hoàng Diệp Nhi lôi chiếc balo đặt nằm trước mặt, tai vẫn nghe Phương nói nhưng cũng không phản ứng gì, nó nằm bò ra bàn, đầu và tay kê lên chiếc balo. Nó gật gật đầu, giơ ngón cái với An Phương, ý muốn nói là 'thông tin của mày bổ ích đấy, nhưng tao phải đi ngủ đã'. Phương chẹp miệng, kệ cho nó ngủ, lại tiếp tục lướt điện thoại, trong đầu vẫn không khỏi suy nghĩ về học sinh mới.

Một lúc sau, Lê Vũ Sơn từ ngoài đi vào, trên tay còn cầm một túi thẻ tên dày cộp. Đi qua bàn của Nhi và Phương, nó giơ giơ chiếc túi trước mặt Phương, vừa cười vừa trêu nó. Phương cau mày hất tay Sơn ra, hờ hững hỏi: "Túi gì thế?"

Lê Vũ Sơn: "Nhìn đi, thẻ tên chứ cái gì! Cô Hoài vừa đưa tao đấy, tí nữa bảo cái Nhi phát cho các bạn đi!"

Vũ Sơn đặt túi thẻ tên xuống mặt bàn, ngả ngớn đáp lại. Vũ An Phương gật gù: "Ừ, tí vào lớp thì bảo nó, giờ nó đang ngủ say như chết ấy."

Lê Vũ Sơn ngó ngó nhìn Diệp Nhi, định giơ tay nghịch tóc nó, liền bị An Phương ở bên cạnh lườm cho một cái, rồi đẩy nó về chỗ ngồi. Vũ Sơn cười cười, đi xuống bàn phía sau ngồi ngay ngắn xem điện thoại.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, từ bên ngoài, một người con trai từ từ bước vào trong lớp, đưa mắt nhìn qua một lượt. An Phương và Vũ Sơn đều bất giác ngưởng đầu lên nhìn người con trai đó, bỗng ngơ ra một lúc. Giây tiếp theo, người con trai đó đi vào trong lớp, Vũ Sơn reo lên một tiếng, giơ cao tay vẫy chào: "Ê Đức, chỗ ngồi của mày ở phía này!"

Trần Minh Đức hơi cười, đi thẳng về phía Vũ Sơn. Hai người con trai như quen biết từ đâu, thân thiết cụng nắm đấm. Minh Đức ngồi xuống ghế, quay người về phía Sơn. Vũ Sơn một mặt hớn hở vỗ vỗ vai cậu: "Tao tưởng mày thích học lớp kia lắm mà, bảo mày ngay từ đầu là chọn khối A đi thì không nghe!"

"Ừ thật, biết thế ngay từ đầu theo khối A, đỡ mất công phải chuyển lớp!"– Minh Đức bày ra vẻ tiếc nuối, sau đó đưa mắt nhìn quanh lớp một lượt. Trước kia Trần Minh Đức học lớp khối Toán Hoá Sinh, nhưng sang năm lớp 11 lại chuyển sang học Toán Lý Anh, lý do là vì không học được môn Sinh. Ba mẹ cũng chiều con, dù có chút phức tạp nhưng cũng tìm mọi cách để con được chuyển lớp, nên là thành ra cậu ngồi ở đây hôm nay.

Vũ An Phương ngồi đằng trước, quay sang nhìn hai người với vẻ nghi hoặc, hai cái người này chắc là bạn thân từ trước, bạn đến một cái là đón ngay, hay thật! Vũ Sơn đẩy đẩy vai Minh Đức, sau đó kéo tay An Phương, vô cùng trịnh trọng giới thiệu: "Đây là Vũ An Phương, biệt danh là Ngũ công chúa!"

Vũ Sơn cố tình kéo dài chữ cuối, nét mặt hớn hở cười cười nhìn An Phương. Phương bĩu môi một cái, sau đó quay sang lịch sự giơ tay chào Đức. Đức cũng cười, giơ tay chào đáp lại. Tiếp theo đó, ánh mắt Đức va phải người ngồi phía trước mình. An Phương nhìn ra được, lập tức chỉ chỉ vào Nhi, nhỏ giọng nói: "Hoàng Diệp Nhi, lớp trưởng đấy!"

Minh Đức gật đầu, "ồ" lên một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn không rời. Vũ An Phương vỗ vỗ người Nhi, nhanh chóng gọi nó dậy. Diệp Nhi mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy, đưa hai tay lên dụi mắt. Nó quay sang nhìn Phương, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vừa ngáp vừa hỏi: "Vào lớp chưa?"

An Phương trêu ghẹo: "Vào lâu rồi em ạ, đứng dậy phát thẻ tên hộ chị đi em gái!"

An Phương đẩy túi thẻ tên lên trước mặt nó. Diệp Nhi gật đầu, cầm túi ngoan ngoãn đi lên bàn giáo viên. Nó lật xem từng thẻ tên một, sau đó gọi lần lượt từng người lên lấy. Phát được một nửa, Nhi bỗng nhìn thấy một cái tên vừa quen vừa lạ, nó cứ nhìn chằm chằm vào đó một lúc, còn cẩn thận nhìn tên lớp xem có sai sót ở đâu không. Nó ngưởng lên nhìn qua cả lớp, ánh mắt giống như đang tìm kiếm gì đó. Mắt nó va phải cái nhìn của Trần Minh Đức. Đức đang nhìn nó, sau đó còn đưa tay lên chào như đúng rồi!

Hoàng Diệp Nhi giật mình, cau mày đầy khó hiểu. "Trần Minh Đức!"– Nó gọi Đức lên nhận thẻ tên. Minh Đức lập tức đi lên phía bàn giáo viên, cả một mặt tràn đầy nét cười. Diệp Nhi không đưa thẻ tên ngay, nheo mắt nghi hoặc nhìn Đức: "Hoá ra cậu là học sinh mới à?"

Minh Đức gật đầu: "Surprise!! Bất ngờ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro