8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tà

Một đạo lưu quang màu đen rạch không đáp xuống đỉnh núi Diêu Quang phong đang bị ma khí bao phủ, Cửu Cực Ma Đao tối đen không ánh sáng đứng trong hư không cùng Vô Vọng Tiên Chung của Kiều Vũ đối đầu, từng vết rách không gian mắt thường có thể thấy được không ngừng phóng ra giữa hai bên.

Đệ tử Thất Tinh trên mặt đất bị dọa đến da đầu run lên, lập tức run rẩy sử ra toàn bộ chiêu thức, dù có bò lết cũng cố rời khỏi địa phương nguy hiểm này.

Bên trong hàn đàm, Thẩm Nguyệt Trạch nước miếng đầy mặt nhìn hai kiện binh khí có uy lực hủy thiên diệt địa kia, Vô Vọng Tiên Chung nguyên chủ mới gặp qua trước đây, vật này khi đó vẫn là vật vô chủ, Thẩm Nguyệt Trạch vừa lại gần đã bị nó đánh bay.

Đới Tinh Lâu nhìn biểu tình si mê đầy mặt của Thẩm Nguyệt Trạch, trong lòng lập tức khó chịu, hận không thể đem thứ đã cướp đoạt đường nhìn của sư phụ nghiền thành cặn bã.

Ý tùy tâm động, Cửu Cực Ma Đao sớm đã xem Tiên Chung kia không vừa mắt, tiếp nhận ý niệm từ chủ nhân không nói hai lời liền bổ qua một đao, trên đại địa rộng lớn lập tức xuất hiện một vết nứt thật lớn, như là miệng vết thương bị rạch ra trên cơ thể người.

“Ong——!!!” Vô Vọng Tiên Chung phát ra âm thanh trầm thấp vù vù, từng đường gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy dần khuếch tán trong không khí, phàm là vật tiếp xúc với “gợn sóng tử vong” này, bất luận là thứ gì cũng đều lần lượt bị nghiền thành bột mịn.

Thẩm Nguyệt Trạch nhìn Thất Tinh Thánh Địa một khắc trước còn phảng phất như tiên cảnh, trong nháy mắt trở thành bình địa không có một ngọn cỏ, toàn là đất cát, lập tức hét lớn: “Hai người các ngươi dừng tay cho ta!”

Kiều Vũ đã sớm nhận ra cảm tình của Đới Tinh Lâu đối với Thẩm Nguyệt Trạch khi Đới Tinh Lâu vừa mới nhập môn, không đơn giản chỉ là tình sư đồ bình thường, từ đó về sau chỉ cần nhìn Đới Tinh Lâu đã thấy không vừa mắt.

Cùng lý do còn có Đới Tinh Lâu, cái kẻ gọi là “Sư thúc” này không có việc gì cũng tìm sư phụ bàn chuyện cả đêm, ánh mắt nhìn sư phụ giống như là đang nhìn một khối thịt mỡ vậy!

Tình địch gặp lại, hết sức đỏ mắt, hai người ai cũng không nghĩ thua đối phương một bậc, vừa thấy mặt liền vận dụng toàn lực, hơn nữa là dùng phương thức dã man nhất—— đối chiến!

Thẩm Nguyệt Trạch nhìn phía xa hiện tại giống như hoa tuyết nhanh chóng hòa tan đại địa, trong lòng kinh hãi vô cùng, so sánh với trong sách miêu tả, người ở trong hoàn cảnh này cảm giác thật sự cường liệt hơn nhiều.

Khó trách Đới Tinh Lâu cuối cùng có thể hủy đi thế giới này, Thẩm Nguyệt Trạch rùng mình, lập tức quay đầu đối với Đới Tinh Lâu nói: “Dừng lại! Ngươi muốn hủy đi toàn bộ Thất Tinh Thánh Địa hay sao?”

Đới Tinh Lâu thu hồi đường nhìn đặt ở phía trời cao, nhìn Thẩm Nguyệt Trạch hai mắt mang theo nộ khí xinh đẹp, triệu hồi Cửu Cực Ma Đao.

Kiều Vũ tay áo vung lên, Vô Vọng Tiên Chung nhanh chóng biến nhỏ bay về lòng bàn tay trắng như ngọc của hắn, thân hình chợt lóe hóa thành một đạo lưu quang xuất hiện ở đỉnh núi Diêu Quang phong.

Hắn liếc nhìn Đới Tinh Lâu, ngữ khí ôn nhu đối với Thẩm Nguyệt Trạch nói: “Sư huynh, hắn đã nhập ma, qua bên này cùng ta.” Hắn hướng Thẩm Nguyệt Trạch vươn tay ra.

Vừa rồi cùng Đới Tinh Lâu ở bên trong hàn đàm vô cùng ái muội, Thẩm Nguyệt Trạch dĩ nhiên vô cùng lúng túng, nhìn thấy Kiều Vũ vươn tay ra lập tức không chút do dự muốn đến gần hắn.

“Sư phụ!” Đới Tinh Lâu một phen giữ chặt cổ tay Thẩm Nguyệt Trạch, bên trong con ngươi thâm thúy sôi trào lửa giận, khí lực trên tay không tự giác tăng lớn, Thẩm Nguyệt Trạch chịu đau lập tức kêu một tiếng.

Kiều Vũ trong mắt bắn ra sát ý sắc nhọn, vẻ mặt âm trầm nhìn Đới Tinh Lâu nói: “Buông sư huynh ra, nếu không ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”

“Chỉ bằng ngươi? Dù cho ngươi xuất động toàn bộ Thất Tinh Thánh Địa ta cũng sẽ giết sạch không chừa.” Cuồng vọng tự đại, căn bản không đem những gì Kiều Vũ nói để vào mắt, nhưng xác thực hắn cũng có tư cách để cuồng vọng như vậy.

Kiều Vũ lạnh lùng nhìn Đới Tinh Lâu, sau đó đem ánh mắt chuyển lên trên người Thẩm Nguyệt Trạch, lạnh lẽo nháy mắt trở nên ôn nhu vô cùng, “Sư huynh, mấy ngày trước truyền đến tin tức của sư phụ, huynh không đi xem xem sao?”

“Cái gì?” Thẩm Nguyệt Trạch ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn Kiều Vũ, phụ thân của thân thể này trước khi hắn nhập vào đã mất tích, nguyên nhân là Thẩm Mộ Phàm và Ma Đế đời trước, cũng chính là phụ thân cặn bã kia của Đới Tinh Lâu đại chiến một trận, lưỡng bại câu thương rồi không rõ tung tích.

Thẩm Nguyệt Trạch đối với Thẩm Mộ Phàm không có một chút cảm tình, nhưng suy cho cùng y cũng là nhi tử của người ta, với tên tuổi Thẩm Nguyệt Trạch không đi một chút quả thật không thuận tình thuận lý. Kiều Vũ bên môi lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt khinh miệt nhìn Đới Tinh Lâu, kẻ đang hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro.

Nhưng mà, tươi cười trên mặt Kiều Vũ lập tức cứng lại.

Thẩm Nguyệt Trạch lời lẽ chính đáng đối với hai người nói: “Tinh Lâu đọa nhập ma đạo, thân là sư phụ hắn ta không thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên lục sư đệ ngươi nói cho ta chút tin tức về phụ thân, ta mang theo Tinh Lâu cùng đi tìm, đồng thời giám sát hắn trở về chính đạo.”

Lực đạo trên cổ tay dừng lại một chút, Thẩm Nguyệt Trạch trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bất đồng với vẻ bình tĩnh ngoài mặt, ở trong không gian Hệ Thống Thẩm Nguyệt Trạch chút nữa đem thỏ tử bóp chết.

“Đây là cái nhiệm vụ rách nát gì? Ngươi cư nhiên dám làm như thế, có tin ta hầm ngươi hay không?” Thẩm Nguyệt Trạch nhìn thoáng qua nhiệm vụ tên “Ta là nữ chính” kia, vẻ mặt vặn vẹo như muốn xé rách thỏ tử, rít gào nói: “Ngươi muốn chết phải không? Vậy mà lại dám bắt ta đi kịch bản của nữ chính? A a a a… Ta muốn giết ngươi!!!!!”

Nhưng mà Hệ Thống đưa ra xử phạt, nếu không đi cốt truyện sẽ bị mười tráng hán “hài hòa” tại không gian ý thức, Thẩm Nguyệt Trạch một cước đạp chết thỏ tử, nghiến răng nghiến lợi siết thư, căng da đầu click mở nhiệm vụ.

Kịch bản nữ chính, nhiệm vụ: Cùng nhân vật chính đến Vọng Tiên thành.

Đoạn này, ở trong nguyên tác do một em gái mạnh mẽ tên là Lăng Lộ đến hoàn thành, sau đó này em gái này thuận lợi trở thành một phần trong hậu cung của nhân vật chính, cuối cùng nàng cũng lui về sau màn, không thấy xuất hiện qua. Dù sao đây cũng là văn ngựa đực.

Thẩm Nguyệt Trạch trong lòng nhỏ máu nói: “Sư đệ xin yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thấy phụ thân.”

Đới Tinh Lâu không để ý tới tươi cười tê liệt của Kiều Vũ, cảm xúc trong lòng mãnh liệt như có một tòa núi lửa phun trào, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt Trạch cơ hồ muốn bốc cháy.

Sư phụ không bỏ lại hắn! Sư phụ không có vứt bỏ hắn!

Nếu không phải cố kỵ Kiều Vũ còn ở đây, Đới Tinh Lâu nhất định sẽ không nhịn được mà đem Thẩm Nguyệt Trạch áp ở dưới thân, hung hăng biểu đạt một chút tâm tình kích động.

Kiều Vũ vẻ mặt không thể tin được nhìn Thẩm Nguyệt Trạch nói: “Sư huynh, huynh đây là đang dưỡng hổ vi hoạn, hắn đã nhập ma, đến loại trình độ này đã không có khả năng trở về chính đạo.”

Thẩm Nguyệt Trạch ở trong lòng lau nước mắt, một phen phun tào: “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý cùng một kẻ hắc hóa lợi hại như nhân vật chính thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ lắm à? Còn không phải là bị ép buộc sao!”

Nhưng mà ngoài mặt Thẩm Nguyệt Trạch lại đầy vẻ chính trực nói: “Sự thành tại người, nhân định thắng thiên, sư đệ, chúng ta phải tin tưởng vững chắc tình yêu có thể chiến thắng hết thảy.”

Kiều Vũ: “….” Ngươi thời điểm không từ thủ đoạn tranh giành vị trí phong chủ trước đây cũng chưa từng nói như vậy…
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro