chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Em gái, đừng đi!

Editor: Tà


T

ục ngữ nói, thượng có chính sách hạ có đối sách.
Sau khi xúi giục Đới Tinh Lâu mang theo mình rời khỏi Thất Tinh Thánh Địa, Thẩm Nguyệt Trạch đảo đảo hai mắt liền nghĩ ra một biện pháp đối phó với nhiệm vụ của Hệ Thống, Hệ Thống chỉ yêu cầu y đi theo lộ tuyến của nữ chính, cũng không phải không cho nữ chính tiếp tục đi lộ tuyến của chính nàng.
Thẩm Nguyệt Trạch xoa tay, tự cảm thấy bản thân thông minh vô đối, sau đó nói với Đới Tinh Lâu đứng bên cạnh y: "Chúng ta đi đường này."
Đới Tinh Lâu nhìn thoáng qua đường nhỏ hoang vu phía trước, sủng nịch nhìn Thẩm Nguyệt Trạch nói: "Được."
Thẩm Nguyệt Trạch cả người run run, da gà rơi đầy đất, đi ở phía trước âm thầm vì chính mình bơm hơi nói: "Nhất định phải đem nhân vật chính bẻ trở lại, nếu không gặp tai ương chính là bản thân mình, em gái, thật xin lỗi..."
Một lúc lâu sau, Thẩm Nguyệt Trạch vẻ mặt vui sướng đứng ở trước mặt một tòa miếu đổ nát, cảm động đến muốn rơi lệ. T_T
Đới Tinh Lâu nghi hoặc nhìn Thẩm Nguyệt Trạch, hỏi: "Chỉ là một tòa miếu đổ nát mà thôi, sư phụ vì sao kích động đến vậy?"
Đương nhiên là vì đây là địa điểm ngươi cùng tiểu đệ ngươi không biết cùng bao nhiêu người trong hậu cung gặp nhau a! Em gái trước đó đã bỏ qua, em gái tiếp theo nhất định phải nắm chắc!
Thẩm Nguyệt Trạch nhìn đổ miếu đổ nát như sắp sập đến nơi, vẻ mặt thâm trầm nói: "Đây không chỉ là một tòa miếu đổ nát, đây là tín ngưỡng còn sót lại, phồn hoa lúc trước sớm theo thời gian trôi qua mà trở nên điêu tàn, thế gian này không có gì tàn khốc hơn thứ gọi là thời gian."
Nói đến, Thẩm Nguyệt Trạch lại thật sự thương cảm đứng lên, cho dù biết thế giới trong sách cùng thế giới hiện thực thời gian lưu tốc bất đồng, y vẫn nhịn không được sợ hãi, chờ y hoàn thành nhiệm vụ trở về, hết thảy có phải đã không còn tồn tại? Phụ mẫu dần dần già đi có phải mỗi ngày đều ở chờ đợi y trở về, có phải mỗi ngày đều vượt qua trong kỳ vọng cùng tuyệt vọng?
Thẩm Nguyệt Trạch bước chân nặng nề đi vào miếu đổ nát, như là rau xanh bị sương đánh qua, cả người buồn bực ủ dột.
Đới Tinh Lâu nhìn đáy mắt tràn đầy tưởng niệm cùng quyến luyến của Thẩm Nguyệt Trạch, trong lòng đau xót, hắn cũng không phải nhìn không ra người Thẩm Nguyệt Trạch đăm chiêu nhung nhớ không phải là người yêu, nhưng hắn chính là không chịu nổi bất luận kẻ nào chiếm cứ vị trí trong lòng Thẩm Nguyệt Trạch.
Trái tim của sư phụ, chắc chắn phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về chính mình, bất luận kẻ nào cũng không được phép chiếm cứ, dù chỉ một chút!
Chạng vạng, một tiếng sấm vang, mưa to tầm tã trút xuống, Thẩm Nguyệt Trạch không yên lòng cầm đồ rừng nướng bắt được từ trong núi, thường xuyên nhìn với ra bên ngoài.
Đới Tinh Lâu rốt cuộc nhịn không được nhăn mi hỏi: "Sư phụ đang chờ cái gì?"
Thẩm Nguyệt Trạch vội vàng thu hồi mục quang, có chút chột dạ nói: "Không có gì không có gì!"
Em gái Lăng Lộ kia sao còn chưa xuất hiện a? Thẩm Nguyệt Trạch trông mòn con mắt.
Bỗng nhiên, thanh âm vật nặng ngã xuống đất cùng một trận hít thở nặng nhọc vang lên, Thẩm Nguyệt Trạch hai mắt sáng lên, thầm nói: "Rốt cuộc đã đến rồi."
Quả nhiên, qua một lát có một nữ tử xinh đẹp che ngực nghiêng ngả lảo đảo đi vào, sau đó bùm một tiếng ngã xuống trước mặt Thẩm Nguyệt Trạch cùng Đới Tinh Lâu, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu nhìn Đới Tinh Lâu cùng Thẩm Nguyệt Trạch nói: "Cứu... Cứu mạng..."
Nói còn chưa nói xong, vài tên hắc y nhân mang theo vũ khí còn đang tích huyết đuổi vào, khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt Trạch cùng Đới Tinh Lâu, động tác khựng lại một chút, sau đó càng nhanh chóng cầm đao hướng Lăng Lộ nằm trên mặt đất chém tới.
Thẩm Nguyệt Trạch nhìn Lăng Lộ chật vật trốn tránh, vẻ mặt nôn nóng kéo góc áo Đới Tinh Lâu: "Nhanh đi cứu nàng a!" Ở trong nguyên tác không phải ngươi bùng nổ bá vương chi khí, nháy mắt đánh đuổi hết đám cặn bã này, sau đó thu được em gái sao! Vì sao hiện tại liền héo?
Nhìn Thẩm Nguyệt Trạch hai mắt lo lắng mà hưng phấn gắt gao nhìn theo nữ nhân không biết từ chỗ nào nhảy ra, Đới Tinh Lâu nổi trận lôi đình hận không thể lập tức đem nữ nhân kia xé nát, nhưng vì Thẩm Nguyệt Trạch ở đây hắn đành khắc chế một chút, ẩn nhẫn nộ khí hỏi: "Sư phụ vì sao lại để ý một nữ nhân chưa từng gặp mặt như vậy?"
Có lẽ cũng không phải chưa từng gặp mặt, nếu không sư phụ vì sao cố ý đi đường vòng đến tòa miếu đổ nát này? Chẳng lẽ đã sớm biết nữ nhân này sẽ xuất hiện ở trong đây, muốn trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân? Dẫn tới nữ tử này động tâm?
Không thể không nói, nhân vật chính chỉ số thông minh xác thực không sai, nhưng là hắn nhầm đối tượng. Đới Tinh Lâu lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử, nàng bỗng nhiên khắp người phát lạnh, động tác ngăn trở thích khách cũng trì hoãn trong nháy mắt, mắt thấy thích khách huơ đao muốn chặt bỏ đầu lâu của em gái mỹ lệ kia, Thẩm Nguyệt Trạch rốt cuộc không nhìn nổi, lập tức rút xiên gỗ nướng thỏ ra, tựa như ảo ảnh xuất hiện bên người Lăng Lộ cùng hắc y nhân, một gậy chọc thủng cổ tay cầm đao của hắc y nhân.
Hắc y nhân ăn đau lập tức thu hồi tay, chung quanh đồng bạn hắn vừa thấy có người lo chuyện bao đồng lập tức phân ra một bộ phận nhằm vào Thẩm Nguyệt Trạch, mà Thẩm Nguyệt Trạch mất đi tu vi căn bản không có cách nào đồng thời chiến đấu với nhiều người như vậy, đao kiếm sắc lạnh hướng mi tâm Thẩm Nguyệt Trạch đâm tới, đang muốn xuyên qua toàn bộ đầu lâu y, đột nhiên một bàn tay từ phía sau xuất hiện vô cùng chuẩn xác chặn lại thanh kiếm.
Thiết kiếm sắc bén ở trước mặt Thẩm Nguyệt Trạch tấc tấc nát vụn hóa thành một đoàn sương khói biến mất không thấy, Thẩm Nguyệt Trạch vừa quay đầu lại, liền thấy Đới Tinh Lâu mắt đầy lệ khí nhìn chằm chằm hắc y nhân kia, ngay sau đó hắc y nhân liền kêu thảm một tiếng thất khiếu chảy máu mà chết, tiếp đến là bọn người từ bốn hướng công đánh sư đồ hai người, Đới Tinh Lâu căn bản đều không động một chút, bốn người kia đã đoạn tuyệt sinh cơ* đồng loạt ngã xuống đất.
(không còn đường sống)
Hai hắc y nhân đang cùng Lăng Lộ tranh đấu, thấy thế trận không ổn lập tức chạy đi.
"Khụ khụ khụ..." Lăng Lộ thấy hắc y nhân đi hết, liền giãy dụa từ mặt đất đứng lên, đối với sư đồ Thẩm Nguyệt Trạch nói: "Đa... Đa tạ hai vị ân công cứu mạng..." Nàng vụng trộm liếc nhìn Đới Tinh Lâu, trên khuôn mặt tái nhợt thế nhưng hiện lên một tầng hồng hào.
Thẩm Nguyệt Trạch trước mắt sáng lên, quả nhiên là hai vai chính, nhanh như vậy đã phóng điện! Nhìn đến ân nhân cứu mạng mình trọng thương sắp chết, Thẩm Nguyệt Trạch lập tức từ trong lòng lấy ra một lọ đan dược, ân cần đưa đến trên tay nàng: "Đây là Thất Tinh đan, chuyên trị nội thương, ngươi mau mau ăn vào." Sau đó nhanh chóng vui vẻ cùng nhân vật chính lăn trên giường, dùng tình yêu của ngươi cảm hóa hắn đi a!!!
"Sư phụ!" Đới Tinh Lâu một phen bắt lấy cổ tay Thẩm Nguyệt Trạch, hai mắt tràn ngập nộ khí nhìn y, Thẩm Nguyệt Trạch lúng túng ha ha cười hai tiếng, từ trong tay Đới Tinh Lâu tránh thoát, ân cần đẩy mạnh tiến độ nói: "Đây là đồ đệ của ta, hắn tên là Đới Tinh Lâu, xin hỏi cô nương tên là gì?"
Khi Lăng Lộ nghe đến Thất Tinh đan, mắt hạnh xinh đẹp nháy mắt sáng bừng, mang tâm tình kích động nuốt vào đan dược, lập tức hồi đáp: "Ta tên Lăng Lộ, xin hỏi ngài là tiên sư của Thất Tinh Thánh Địa sao?"
Thẩm Nguyệt Trạch đang muốn gật đầu, bỗng nhiên cảm giác cổ tay đau nhức, tiếp đến cả người y hung hăng bị ủng vào lồng ngực cứng rắn của Đới Tinh Lâu.
Đới Tinh Lâu bá đạo ôm Thẩm Nguyệt Trạch đang không ngừng giãy dụa, ánh mắt lãnh liệt nhìn Lăng Lộ nói: "Ngươi có thể đi."
Lăng Lộ kinh ngạc nhìn Đới Tinh Lâu, ánh mắt ủy khuất nói: "Ngoài... Bên ngoài đang đổ mưa..."
"Cút!!" Đới Tinh Lâu không đợi nàng nói xong, không chút nể tình nói.
Lăng Lộ bị doạ sợ, nước mắt xôn xao chảy ra, oán hận liếc nhìn Đới Tinh Lâu, ôm bình đan dược chạy ra ngoài.
Khi Đới Tinh Lâu buông Thẩm Nguyệt Trạch ra, việc đầu tiên Thẩm Nguyệt Trạch làm chính là lao ra ngoài hô lớn: "Em gái! Ngươi đừng đi a!"
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy