Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao anh lại ở đây? - Kai đưa mắt qua nhìn hắn

- Không phải chuyện của anh.

- Đúng là không phải chuyện của tôi nhưng xin anh từ nay đừng đến nhà của bạn gái tôi nữa.

Nó sửng sốt.

- B...b...ạn....g....ái...

- Hóa ra vậy . - hắn cười nhạt rồi bước ra khỏi nhà nó.

- Này này không phải vậy đâu, này - nó cố gọi hắn - Anh sao anh lại nói vậy? Em đâu phải bạn gái anh.

- Anh đùa thôi mà. - Kai cười - Anh không muốn thấy hắn làm em phải khóc nữa.

- ........

~ Hôm sau ~

Nó muốn ngồi ở mộ bà nó thêm chút nữa.

- Bà ơi, cháu nhớ có một lần cháu bị mấy thằng con trai trong xóm bắt nạt, bà đã ra đó quát mắng chúng là đừng có bắt nạt cháu bà. Lúc đó cháu vui lắm, vì ít ra cháu còn có người quan tâm đến mình... Bà ơi, cháu nhất định không phải con của gia đình đó phải không bà? Cháu là cháu của bà thì làm sao là con của gia đình đó được.

- Zen à...- cô Mild lên tiếng.

Nó lau nước mắt

- Cô Mild.

- Về nhà thôi, trời sắp mưa rồi.

~ Một lúc sau ~

Ngồi trên xe cô Mild nó hỏi :

- Cô Mild bà cháu mất lúc nào thế?

- ....Sao cháu lại muốn biết - cô Mild ngập ngừng

- Cháu là cháu của bà, cô hiểu mà.

- À bà cháu chỉ bị trượt chân té thôi. - cô Mild tóat mồ hôi.

- Cô nói dối đúng không?

- Đâu có.

- Xin cô hãy nói thật với cháu.

- ...........Một lúc nào đó rồi cháu sẽ biết.

Bỗng chốc xe dừng lại,

- Đến nhà rồi.

Cùng lúc đó, một đám người xông đến.

- Tiểu thư đã đến lúc trở về rồi.

- Còn chưa hết một tuần cơ mà.

- Bà chủ đã ra lệnh, đến lúc tiểu thư trở về đúng nơi của mình.

- Tôi không muốn trở về, đó không phải nơi của tôi, thế giới của tôi là ở đây.

Không nghe nó nói gì, đám người đó lôi nó đi mặt sức nó vùng vẫy, đánh bao nhiêu người....Người phụ nữ đó bước xuống xe, tiến lại phía nó, tát mạnh vào mặt.

- Phải làm như thế nào thì con mới hiểu hả? Đây không phải là thế giới của con....

- ....... - nó im lặng một cách đáng sợ.

- Còn đứng đấy làm gì nữa, đưa tiểu thư lên xe.

Đám người nó lại một lần nữa, túm người nó lôi lên xe.

- ........

~ Biệt thự ~

Từ khi về biệt thự đó đã là 3 ngày rồi, nó vẫn im ỉm đóng bỉm trong phòng.

- Tiểu thư thế nào rồi? - tiếng người phụ nữ đó,

- Tiểu thư vẫn không ăn gì ạ.

Bà ta thở dài,.

- Gọi cho cậu chủ đi.

- Dạ!

~ Một lúc sau ~

Mở cửa bước vào, hắn nói :

- Này con thỏ hâm dở kia, dậy mau!

- ......

- Cô có nghe tôi nó không hả?

- Ra ngòai đi!

- Cô sao vậy, sao cô lại bỏ bữa?

- Chỉ là tôi không nuốt trôi thôi.

- Không nuốt trôi thì cô cũng cố mà nuốt vào chứ.

- Anh đang lo cho tôi đấy à?

- .......

- Về với vợ chưa cưới của anh đi, không cần lo cho tôi.

- ............

Hắn bỗng đứng dậy, lôi nó từ trên giường...

- Đi theo tôi! Cô nhất định phải ăn thứ gì đó.

~ Tại một nhà hàng ~

Nó ngồi trước một bàn đầy thức ăn..nhưng nó chẳng hề đả động hay thậm chí là có ý định ăn.

- Cô ăn đi chứ.

- Tôi đã bảo là không nuốt trôi mà.

- Này thỏ ngố, cô đang muốn trở thành một bộ xác sống không hồn đấy à? Ăn đi chứ, mọi ngày cô tham ăn lắm cơ mà, ăn điên cuồng , ăn sống chết, ăn không chờ thời cơ.

Nó cười nhạt.

- Ngay cả nhìn mặt bà lúc sắp ra đi tôi còn chẳng làm được. Muốn tổ chức một lễ tang thì cũng đã quá trễ. Anh bảo bây giờ tôi còn tâm trí để ăn sao?

- ....

- Chỉ vì về với gia đình anh, chỉ vì bị lôi kéo vào một đống hỗn độn này mà tôi đã mất đi người thân duy nhất, anh biết chứ?

- Đừng trách tôi, nếu muốn trách cô hãy trách mụ phù thủy kia. - hắn nói một cách tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro