Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


















"Ra trái lớn hơn chút rồi mình ơi"

Ngọc Thảo hào hứng chạy vào trong chòi mà báo cho Phương Anh hay, đương hôm qua còn tí xíu vậy mà sáng đã to ra thêm một vòng hơn trái chanh một chút, Ngọc Thảo không khỏi vui mừng, vì cô và Phương Anh cùng nhau chăm nó nên vui như thế, cũng không lạ. Phương Anh thấy mặt Ngọc Thảo hào hứng như trẻ con, thì liền kéo tay người ta lại gần mình. Còn mình dùng đầu dựa vào bụng Ngọc Thảo thủ thỉ

"Vui vậy sao? To chừng nào?"

"Thì chừng này này!" Ngọc Thảo xòe lòng bàn tay ra mà nhắm chừng, Phương Anh nheo mắt nhìn xong rồi nói.

"Không bằng em" (jz má)

Ngọc Thảo nghe xong thì đơ người, chừng khi hiểu ra thì đỏ bừng mặt mà đập mạnh vai người ta, mà trách "Giữa thanh thiên bạch nhật, ăn nói kì cục chưa"

Phương Anh bật cười hí hí, xong vẻ mặt gian xảo mà kéo eo Ngọc Thảo lại gần mình mà đáp tiếp

"Nói thôi đã kì cục, vậy cớ sao lúc làm mình không thấy kì với tui? Mình hưởng ứng lắm mà?"

"Cái tên này, nói cái gì vậy trời" Ngọc Thảo hoảng hốt bịt miệng Phương Anh lại, không muốn nghe mấy lời xấu hổ kia nữa. Phương Anh thì càng nhây mà bật đầu ra sau, hô hào nói

"Nói thiệt bộ, mình nằm hưởng thụ lắm chỉ có tui mà là mệt thôi..."

"Có im không hả!" Ngọc Thảo bịt miệng không được thì dậm chân mà dỗi, làm Phương Anh cũng bối rối mà ngồi dậy đoàng hoàng mà nói

"Chọc một tí, mình làm dữ với tui làm chi. Mà này, tui có ghé mắt thấy Út Lệ nó ốm quá vậy mình. Tui cho tiền mình đặng mình tẩm bổ cho nó, cứ để rày vậy mốt sinh khó đấy"

Nói rồi Phương Anh móc ra 50 bạc mới cóng mà dúi vào tay Ngọc Thảo làm Ngọc Thảo giật lùi lại, Phương Anh bị mấy hành động đó thì chưng hửng tay đang cầm tiền lại, ngó mà nhìn. Ngọc Thảo nhìn tờ 50 bạc rồi cúp mắt mà đáp

"Đó là em của em, để em lo là được. Mình làm vậy, sao coi được?"

"Sao coi hông được, nói nào ngay thì...con trong bụng Út Lệ cũng là cháu tui, mà mình là người thương của tui. Nó em mình thì cũng như em tui, huống chi nó đang có bầu nữa. Em so đo em nọ em kia làm chi, hay em hông nhận là vì em muốn xa cách tui hay sao?"

Ngọc Thảo tính đáp lại, thì nghe tiếng thằng Tèo nó ý ới bên ngoài. Tiếng của nó gào coi mà khàn cổ, chừng có chuyện chi dữ dội

"Chị Thảo ơi, chị xuống trạm xá mà coi. Em chị nó ra can má chị với mợ ba cự lộn nên bị té lọi giò, giờ đang nằm ở trạm xá đó. Chị về mà xem coi..."

Ngọc Thảo nghe tới đó thì hoảng hốt mà chạy đi, Phương Anh liền chạy ra theo. Tèo thấy Ngọc Thảo và luôn cả Phương Anh thì liền chạy nhanh ra ngựa lấy ghế đẩu, Ngọc Thảo cũng chẳng hà ngại gì mà leo lên cùng Phương Anh. Trên đường đánh xe lên trạm xá, Ngọc Thảo bồn chồn mà lo lắng không yên vén cái màn vải mà chồm ra hỏi

"Anh Tèo có chuyện chi trên đó vậy anh? Làm gì mà má em với mợ ba cự lộn nữa vậy, cự chi mà đến té dữ vậy anh?"

Tèo vừa ngó đường vừa nhớ nói lại cho Ngọc Thảo và Phương Anh nghe

"Hời, em có biết chi đâu. Em đang chuẩn bị đánh xe đến đón cô hai đây thì chẳng biết mợ ba làm chi mà sáng sớm mợ ba thấy mặt Út Lệ ra quét sân, làm như mợ còn ghim hận nên mợ chỏ ra mợ xỉa."

"Mà bà hai Hưởng đang ở trong nhà, nghe tức quá hay sao á rồi bà qua bà đứng ở sân nhà mà xỉa mợ ba là đàn bà trắc nết nên mới hổng giữ được chồng."

"Thế là hai bà sấn ra lộ mà rủa nhau um trời, Út Lệ thấy hai đàng dữ dội mới ra can. Ai dè đâu bị xô, mà hổng biết ai xô té xuống đường lộ rên hừ hừ. May có anh Tí ở đó, anh Tí ẳm đi liền lên trạm xá."

Ngọc Thảo nghe tới đó thì nóng ruột, Phương Anh cũng lo lắng không kém mà kéo Ngọc Thảo ngồi ngay lại tránh thắng ngựa mà té. Cả hai ngó mắt nhìn nhau rồi không nói câu nào, song Phương Anh mới hỏi tiếp

"Vậy má với thằng ba có hay chuyện chưa?"

"Bà thì hay chuyện rồi, còn cậu ba thì cậu ba không chịu đi. Tuy nhiên có luôn quan Thông Phán vừa ghé..."

Tèo nó nói tới đó thì im ru, dẫu vì nó cũng thích cô hai. Nói tới chồng tương lai người ta thì tự sượng miệng, thấy khó nói. Dẫu vậy, nó cũng không biết rằng khi nó nhắc tới quan Thông Phán thì cả Ngọc Thảo và Phương Anh cũng lặng thinh giống nó...

Lên trên đó, xe vừa thắng ngựa vào sân Ngọc Thảo chẳng quan tâm dừng thẳng chưa mà bổ nhào xuống sân. Vừa ngẩng lên thì thấy cậu thanh niên mặc áo sơ mi, quần tây màu trứng gà nhìn mình chằm chằm. Phương Anh đi xuống sau thấy thì lên tiếng

"Anh Võ..."

Ngọc Thảo nghe tới đó thì cúp mắt, cúi đầu lủi thủi đi vào trong trạm xá thấy có Út Lệ nó khóc trên bộ ván, nắm chặt tay anh Tí mà gân trán nổi cuộn lên. Xem chừng bị không nhẹ, nhưng lại không thấy má đâu thì cũng đoán được má bị bắt nữa. Ngọc Thảo chạy tọt tới, Tí thấy vậy ngại ngùng buông tay Út Lệ để hai chị em họ nắm tay nhau.

"Đau lắm hả em, đã khám chưa em?"

Út Lệ ứa nước mắt giàn dụa nắm tay chị mình mà lắc đầu nói trong tiếng nấc, trong ấm ức đau đớn xen lẫn

"Họ hông cho em khám chị ơi... bên họ bảo là xô xát thì phải trình quan mà khai. Rồi khai xong mới được khám, chị ơi...em đau lắm...em chịu hổng nổi nữa. Thương em mà cứu em đi..."

Ngọc Thảo nghe như thế thì xót em, biết quan phải làm theo quy trình. Lấy lời khai, giám định thương tật rồi mới cho đi nhà thương băng bó, mà con nhỏ như vậy rồi thì còn đợi tới bao giờ. Cô nhớ ánh mắt của quan Thông Phán thì cô liền hiểu ra, lập tức đi ra sân thì thấy anh Tí dập đầu mà van xin anh ta.

"Lạy quan, tôi biết quan thanh liêm làm theo quy trình cho đúng đắn. Nhưng quan thương cho, mẹ con Út Lệ đang đau đớn hết thảy mà kêu gào trong đó, quan để họ băng bó vết thương tránh mang tật về sau. Tôi lạy quan mà xót trăm bề cho em nó..."

Tí vừa nói mà vừa dập đầu lạy về hướng quan Thông Phán, ánh mắt cậu Võ đầy tạp niệm. Nửa thương nửa bối rối, trầm giọng mà đáp

"Chuyện này có chỗ khó cho tôi, chẳng phải tôi làm khó làm dễ gì...mà luật nó như vậy, tôi biết nói làm sao. Huống chi, cái này là do Hương Quản kê khai, tôi tuy là quan lớn nhưng cũng không phận sự mình. Chừng nào bản kê khai tới tay tôi, thì tôi mới giải quyết cho được..."

Ngọc Thảo tính ra sấn mà nói chuyện cho ra nhẽ, thì Trí Tú đi từ ngoài vào mà đi bên cạnh là Hương Quản mặt mày tái mét còn có cả bà Yến và mợ ba theo sau, Phương Anh gằn giọng mà nói

"Đi vào kêu người băng bó liền, ông mà để hai mẹ con Út Lệ có cái gì thì chức quan ông coi như đi tong!"

Hương Quản lật đật chạy vào mà kêu bên trong trạm xá họ băng bó lại cho Út Lệ, song ông ta đứng nép một bên không dám ngó mặt bà Yến. Mợ ba ngó thấy mặt Út Lệ với cái bầu thì mợ ghét mà mợ bỏ ra sân đứng, cậu Võ đứng chắp tay ra sau không ngó tới mợ, coi bộ cũng không thích mợ cho cam.

Mợ nhìn thấy hết thảy người đều ở trỏng, chỉ có mợ và cậu Võ thì mợ mới nói

"Má tui nhờ cậu giúp đỡ cho, mà cậu coi bộ cũng sợ vợ lắm đa? Cậu sợ cô hai biết cậu xử vụ này, dây vào Ngọc Thảo nên cậu khó liệu phải hông?"

Mặt cậu Võ trầm tư, ngó vào trong thấy Phương Anh vuốt ve lưng an ủi Ngọc Thảo thì cậu thở ra, mà nói

"Chuyện này xô xát, cùng lắm là lên làng mà giải quyết không cần lên tới tòa tỉnh làm chi. Mợ nói thì đừng nói quấy, cho dầu mợ có là em dâu hay đi chăng nữa, luật thì phải là luật. Mợ gây thì mợ nộp tiền, mà hễ ai xô thì người đó ra chịu vạ, vậy thôi"

Mợ ba nghe xong thì mợ cười lạnh mà đáp rằng "Nghe cậu nói đây, thật hông biết nên gọi là quan Thông Phán tỉnh hay là anh rể cho phải?"

Cậu Võ nghe mấy lời xiên xỏ thì cậu lặng thinh, cậu suy cho cùng thì mợ là đàn bà con gái. Cậu chẳng thèm so đo, dẫu gì thì cậu cũng không phải cưới mợ, người cậu cưới là Phương Anh. Cậu hà cớ gì mà nhìn sắc mặt mợ, người cậu cần nhìn là Phương Anh, mà nay vào thế khó cho cậu. Út Lệ là em của Ngọc Thảo, mà nhìn cách Phương Anh thân thiết, lo lắng cho Ngọc Thảo như thế cậu cũng khó lòng mà theo mợ ba hay má vợ.

Chẳng biết băng bó xong hay chưa mà bà Yến cùng Hương Quản đi ra. Cậu Võ ngó theo coi Phương Anh có cùng đi hay không, chỉ thấy Phương Anh chăm chăm bên cạnh Ngọc Thảo không rời bước nào. Bà Yến thấy cậu Võ còn ngẩn người nhìn, thì bà kéo tay cậu mà nói

"Kệ nó đi con, lát nó về. Má biểu nó về cùng nó hông chịu, má hết cách rồi. Mình về dưới trước, vài hôm nữa rồi tính..."

Chẳng biết tính của bà ở đây là tính cái chi mà mắt mợ ba nhếch lên coi bộ thỏa mãn vô cùng. Rồi mợ cùng bà Yến leo lên xe ngựa về, cậu Võ cũng leo lên ngựa mà đi. Trước khi đi, không quên ngó nhìn bóng lưng Phương Anh. Vô tình lướt thấy ánh mắt của Tèo đang ngồi gác một chân lên xe ngựa nhìn mình, kì lạ. Quên mất, nãy giờ cuộc nói chuyện kia chắc chắn nó nghe từ đầu đến cuối.

Cậu Võ cau mày mà đáp, linh tính đàn ông cậu biết Tèo cũng không phải đơn giản gì. Cậu điềm tĩnh mà phất ngựa mà vọt đi mất hút, trong này tiếng gào thất thanh của Út Lệ xé nát buổi sáng sớm khiến ai nghe cũng không khỏi rùng mình...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro