Chương 5: Hoàng tử âm nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau nó đã làm quen dần với cuộc sống mới ở đây, ở lớp nó kết giao được khá nhiều bạn mới, việc học tập thì cũng khá tốt nó đã nắm bắt được bài giảng của thầy cô,tất cả đều nhờ những đêm làm cú mèo hay những buổi học thêm ở trung tâm. Nó với Nhã Linh và Bảo Nhi thì khỏi nói dính nhau như sam ấy, cứ mỗi giờ ra chơi là nhỏ lại kéo nó đến thư viện của trường để đọc sách trong khi cái bụng của nó cứ đánh trống.

Nhưng liệu còn có thể bình yên như thế này nữa không khi những ngày tháng khó quên sắp đến kia đang đến gần?

-----------------------------------****************************************---------------------------------

Gửi cho anh những nỗi nhớ trên đường đi hôm nào

Gửi cho anh những ngày tháng đã từng bình yên

Gửi cho anh những hạnh phúc những niềm tin anh đã quên

Khi đôi ta xa chẳng được bao lâu

Còn đâu cánh hoa phượng thắm rơi vào tay em cười

Còn đâu những trang vở trắng ghi đầy lời yêu thương

Còn đâu ánh mắt nồng ấm vẫn chờ em trên đường như xưa

Chỉ còn góc sân nào lặng yên ...(Gửi cho anh - Khởi My)

Nhạc chuông điện thoại nó vang lên, nó mơ màng cầm cái điện thoại nhấc máy:

- Đứa nào đó? Dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bà muốn chết à?

- Trần Băng Di bây giờ là mấy giờ rồi hả? Bộ tính nghỉ học luôn pải không, tui cho cô 15 phút để đến trường nếu không thì cô biết hậu quả rồi đấy - Người đầu dây bên kia sau khi nói xong thì cúp máy luôn

Còn về phần nó, xem lại trên màn hình điện thoại hiện to hai chữ "Nhã Linh" , quay qua nhìn đồng hồ đã 7h45 chỉ cón 15 phút là vào học. Thế là nó liền tức tá hỏa lên, dùng tốc độ "ánh sáng" vscn, mặc đồng phục vào rồi chạy đến trường. Vừa tới trường nó đã thấy Thảo Anh đang đứng trước cổng đợi nó, tưởng là nhỏ bạn sẽ vui cười đón mình ai ngờ đâu nó cốc vào đầu nó một cái rõ đau rồi phán cho một câu xanh rờn : "Cô trễ 1'15'', ra chơi tui xử đẹp cô cho coi ". Thế là nó bắt đầu buổi học với tâm trạng lo sợ, suốt buổi học nó chỉ mong thời gian  kéo dài thêm một chút nửa, nhưng rồi giờ ra chơi cũng đến. Nhưng may thay khi Nhã Linh được cô nhờ lên thư viện tiếp cô làm một chút chuyện và thế là nó thoát nạn.

Một mình lang thang, nó chợt nghe tiếng đàn piano phát ra, những âm thanh êm dịu khiến nó mê mẩn. Nó lần theo tiếng piano phát ra thì đến phòng nhạc. Phòng nhạc là một nơi dành cho học sinh tập luyện khả năng nghệ thuật của mình, nơi đây có rất nhiều loại nhạc như violon, sáo guitar,....Lần trước nó chỉ mới ghé ngang qua đây thôi nên chưa có dịp nhìn kĩ nơi này, đập vào mắt nó là một người con trai có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu huyết nhìn, nhìn anh ta đánh đàn cộng vào khuôn mặt đẹp zai khỏi chê giống như chàng hoàng tử vậy. Nó ngồi xuống nhắm mắt thưởng thức những giai điệu nhẹ nhàng mà sâu lắng, đến lúc kết thúc bài.

- Hay chứ? - Người con trai ấy hỏi

Nó nghe tiếng hỏi, giật mình nhìn xung quanh nhưng lúc này trong phòng nhạc làm gì có ai ngoài nó và anh ta, nó ngu ngơ hỏi:

- Cậu hỏi tui hả?

- Uk chứ ai vào đây nữa - người con trai quay người ra nhìn nó, thật ra anh ta đã biết có người vào từ lúc nó nhẹ mở cửa lận, tưởng là nó sẽ nhào đến ôm chầm anh như bao cô gái khác nhưng không cô ngồi đấy lắng nghe làn trắng cộng với đôi môi hồng nhò như nụ hoa khiên cho anh phút chốc có gì đo rung động. Thế là anh hăng say hơn như thể bài hát đo dành cho cô.

- Hay lắm, cậu đánh đàn chuyên nghiệp giống như một nghệ sĩ thục thụ vậy đó- Vừa nói nó vừa nhẹ nhàng bước đến.

- Thế cậu có biết hát không? -Người con trai nói, mắt lộ rỏ vẻ thích thú

- Biết nhưng sợ cậu đánh đàn không được thôi - Nó cười nham hiểm

- Bài hát gì mà tôi không đánh được?

- Bài hát này do người bạn tôi sáng tác đó, cậu biết bài hát này không mà đánh- Nó nói không giấu được vẻ châm chọc

- Được vậy cậu tự biên tự diễn đi - Nói rồi người con trai bước ra nhường chỗ cho nó

Nó ngồi vào ghế, đặt ngón tay lên phím đàn nhẹ nhàng đánh, những nốt nhạc thật êm diu khiến người khác có cảm giác buồn bã, nó cất tiếng hát:

Những câu nói trên đầu môi,
phải chăng người trao cho riêng mình tôi

Dẫu đã biết anh không hề yêu,
nhưng vẫn mơ mộng nhiều

Vì anh lạnh lùng băng giá,
còn tôi con tim thật thà

Nên mình tôi, ôm lòng đêm nhức nhối ....
Xa là nhớ, đêm nằm mơ, mơ tình ta xanh như bài thơ

Ánh trăng sáng, soi màn đêm, đưa tình yêu qua thềm

Vì sao người không nhận lấy, để tôi hoang mang tháng ngày

Anh ở đâu, cho tình tôi miên man ...

Ngày qua ngày gió thét gào vì anh hững hờ

Dù biết sẽ buồn lòng vẫn mãi chờ...
Một mai đường xa chung đô.....i, ân tình tuyệt vời lên ngôi .....

Tình yêu của những phút đầu, tựa như phép màu

Sưởi ấm cõi lòng vượt qua nỗi sầu
Để đêm mùa đông trôi xa, nụ cười rạng ngời trên môi. Thiết tha ......

Xa là nhớ, đêm nằm mơ, mơ tình ta xanh như bài thơ

Ánh trăng sáng, soi màn đêm, đưa tình yêu qua thềm

Vì sao người không nhận lấy, để tôi hoang mang tháng ngày

Anh ở đâu, cho tình tôi miên man...

Ngày qua ngày gió thét gào vì anh hững hờ

Dù biết sẽ buồn lòng vẫn mãi chờ...
Một mai đường xa chung đôi .... , ân tình tuyệt vời lên ngôi .....
( Hoang mang - Hồ Quỳnh Hương )

Anh ta nhìn nó một cách say đắm giọng hát ngọt ngào và thật trong sáng, không hề dính một chút tạp chất. Nó dứt tay ra khỏi ngón phím đàn, quay sang thì thấy anh đang nhin nó, phút chốc khuôn mặt nó đỏ ửng. Anh ta khẽ cười một nụ cười mà đã lâu rồi anh ko còn biết. Nó quay sang, khuôn mặt còn một chút hồng hồng:

- Cậu...thấy thế nào? Hay chứ ?

- Ừm....nghe cũng được - Anh ta trầm ngâm nói

- Cái gì mà cũng được phải là hay mới đúng chứ. À mà cậu tên gì thế - Nó chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi

- Mình tên Dương Hạo Thiên - chàng trai nhẹ nhàng đáp

- Nhưng mình chưa bao giờ gặp cậu? - nó đặt 1 dấu chấm hỏi to đùng trong khi anh chàng không thèm trả lời nó ( phủ dễ sợ ).

- À mà cậu hôm nào cậu dạy cho tớ đàn với nha, cậu đàn nghe thu hút ghê luôn á tiếng đàn có thể cuốn ta vào trong lời bài hát. Ôi!!! Thật ngưỡng mộ cậu. Nha dạy cho mình nha.

- Không rảnh - Thiên thẳng thừng đáp

- Sao vậy? Đi mà nha. Đi dạy cho tớ đi mà - Nó lay lay tay anh ta nói

- Haiz! Thôi được rồi cô đừng kéo tay tui như thế nữa, sắp lìa đến nơi rồi - Anh ta nói.

- Yeah! Cảm ơn sư huynh - Nó vui mừng nói

- Sư huynh? Sao lại là sư huynh mà ko phải thầy? - Phong thắc mắc hỏi

- Thầy gọi nghe già lắm, gọi sư huynh nghe trẻ hơn hihi - Nó vô tư nói

Reng.....reng.....reng

- Thôi chết vô học rồi, thôi tạm biệt sư huynh nha - Nó vẫy tay rồi chạy ra cửa

- Ngày mai sẽ đến chứ  - Thiên nói lớn

- Nhất định - Nó quay lại mỉm cười nói

Trong phòng chỉ còn lại mình Thiên, cậu đưa tay vò đâu: " Hôm nay mình sao thế tự nhiên đi kết bạn với một người không quen biết, mà lại là con gái nửa chứ? Nếu việc này lan ra thì mình sẽ ko yên với tên quỷ ấy đâu, anh bất chợt nhớ lại nụ cười tươi tắn của nó rồi bất giác nở một nụ cười ấm áp, xong đút tay vào túi

*********
Nhân vật mới:

Dương Hạo Thiên ( 17 tuổi ) ngoại hình: Body chuẩn, khuôn mặt baby, chiều cao khủng 1m85, mái tóc hung đỏ. Nổi bật nhất là nụ cười tỏa sáng làm đốn tim không biết bao nhiêu em, tính tình: Vui vẻ, dễ thương, không thích quen ai, nhưng mà luật lệ bị phá bỏ bởi ai đó... Là con trai độc nhất của tập đoàn phần mềm máy tính đứng đầu thế giới Lary. Sát thủ mạnh nhất bang The Deaf .

Phan Quốc Phong: 17 tuổi bạn thân của Hạo Thiên ngoại hình: Body sáu múi, điển trai vô cùng, nổi bật nhất là đôi mắt màu huyết (con lai), sở hữu mái tóc màu hạt dẻ, kiêu ngạo lạnh lùng. Ít nói, có ánh nhìn sắc bén, nhưng bên trong là một trái tim ấm áp. Thừa kế tập đoàn Phan Gia, tập đoàn ô tô máy bay hàng thứ 4 thế giới. Hậu vệ thân cận của Thiên 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro