132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131: Tuyết ngân

“Tiền bối chính là quá mức chấp niệm, có lẽ qua lâu một chút, nàng sẽ hiểu được.” Lạc Thần đỡ vai, vuốt tóc ta, hòa nhã nói: “Vả lại bản thân ngươi cũng nói chỉ là giả, đã là những thứ không thật, thì sợ cái gì chứ ?”

Ánh mắt nàng tối đen như màn đêm, bên trong lộ ra vài phần ôn nhu, vài phần bình tĩnh. Loại bình tĩnh này như cuốn hút ta, trong lòng chung quy dịu đi rất nhiều, lóng ngóng gật đầu với nàng.

Nàng nói đúng, bất quá nằm mơ thôi, ta căn bản là tự chuốc lấy. Nhất định là ta mấy ngày nay gặp nhiều chuyện, quá mệt mỏi, trở nên si mộng, ngủ không an ổn như trước.

Lúc này ta chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, đêm đông lạnh nhiệt độ phi thường thấp, ta hai tay ôm vai, không ngừng rùng mình.

“Trên mặt đất lạnh, lên giường ngủ đi.” Lạc Thần thấy, một tay ôm lưng ta, nâng ta dậy, hai người liền đến mép giường, ta nghiêng đầu miễn cưỡng tựa và đầu vai của nàng, hí mắt nói: “Ta ngủ không được.”

Nàng đem chăn lại đắp trên người ta, bọc ta thật kín, lúc này mới mỉm cười nói: “Vừa lúc, ta cũng ngủ không được, cùng ngươi trò chuyện, nhất định là không gặp ác mộng nữa.”

“Ân.” Ta cúi đầu đáp, mắt thoáng nhìn, vừa vặn thấy hai chân trần của nàng, ngón chân ngay ngắn như ngọc bồ đào, trơn mượt óng ánh đáng yêu, đang ẩn dưới vạt áo trắng có chút xốc xếch hỗn loạn.

Hai chân trần của nàng trơn bóng như ngọc, đường cong như trăng bạc, chính là chỗ mắt cá chân lại phác họa một mạt nhỏ màu đỏ, có điểm giống như hình xăm. Ta chăm chú nhìn kỹ, phát hiện quả nhiên là một hình xăm tinh xảo, hình dạng hoa văn chính là một con cá chép đỏ đong đưa lay động, có vài phần tương tự ngọc bội cá chép huyết sắc mà nàng tặng ta.

Do bình thường nàng đều mang giày, ta cùng nàng sớm chiều ở chung, lại không biết chỗ này có hoa văn cá chép đỏ nho nhỏ.

Ta thấy hình xăm này, trong đầu đột nhiên như bị châm xuyên qua, đau một chút, ta nháy mắt mấy cái, rà soát đoạn ký ức ngắn mơ hồ trong đầu, quang ảnh di động, hoảng hốt hình như hình xăm đỏ này ta từng đã thấy ở nơi nào.

Kỳ quái, ta trước kia giống như đã xem loại hình xăm này ở mắt cá chân của một người.

Bộ dáng của người kia…… Từ từ…… Bộ dạng của người này……

Ta cố gắng hồi tưởng, trong đầu cư nhiên xông vào Lạc Thần kia trương thanh tú điệt lệ đích gương mặt đến.

Ta cố gắng hồi tưởng, gương mặt tú lệ của Lạc Thần rõ ràng xuất hiện trong đầu.

Lòng ta khẽ động, khom lưng, tay nắm mắt cá chân của Lạc Thần,ngón cái nhẹ nhàng vuốt cá chép đỏ. Mắt cá chân của nàng trắng mịn như tơ, giống như nước chảy, lành lạnh trong lòng bàn tay ta.

Lạc Thần bị ta nắm mắt cá chân, ưm một tiếng, thấp giọng nói: “Thanh Y…… Ngươi làm cái gì?”

Ta lúc này mới phản ứng lại, cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai vội vãi rút tay về, ngồi thẳng lưng, nói: “Ta…… Ta là nhìn hình xăm ở mắt cá chân của ngươi,  có chút kỳ quái, ta coi có vài phần quen mắt, nhịn không được mới muốn nhìn rõ ràng……”

Khuôn mặt trắng nõn của nàng lộ ra vài tia hồng nhuận, thần sắc lại hỗn loạn phức tạp, nói: “Đây là khi ta mười tuổi, phụ thân xăm cho ta. Lạc gia lấy cá chép làm gia huy, xăm màu đỏ này tượng trưng cho ngày sau trở thành gia chủ……” Nàng nói đến đây, nhíu mày, có chút cô đơn nói: “Đáng tiếc, ta đã phụ kỳ vọng của phụ thân, phản bội Yên Vân Hải, ngày đêm phiêu bạc, hiện giờ rốt cuộc không thể trở về.”

Ta đắp chăn lên người nàng, nói: “Ngươi…… muốn về nhà sao?”

Nàng thản nhiên lắc đầu: “Không muốn. Cha mẹ cùng tỷ tỷ đều không còn, cũng không có gì đáng giá ta vướng bận.” Nàng chăm chú nhìn ta, đôi mắt lộ ra chút ánh sáng, nói: “Còn nữa, chỗ nào ngươi ở, không phải là nhà của ta sao, ta rất thỏa mãn.”

Ta thấy rất hoảng hốt, nhịn không được mở miệng hỏi nàng: “Ta trước kia…… Có phải từng gặp ngươi ở nơi nào không?”

Nàng sửng sốt, đôi mắt trùng xuống, cũng không tiếp lời. Ta cầm lấy tay nàng nói: “Hay là ngươi chê cười ta, nhưng ta thật sự cảm thấy như đã gặp ngươi nhiều năm rồi, rất là quen thuộc, chính là ta rõ ràng…… Bất quá năm nay mới gặp ngươi.”

Nàng mỉm cười: “Ngươi cảm thấy quen thuộc mới tốt, kia chứng minh chúng ta hai người, quả nhiên thập phần hữu duyên.”

Nàng rõ ràng là cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần chua sót khó hiểu.

Ta bất giác sửng sốt.

Cứ như vậy qua một đêm, đêm qua ta cùng Lạc Thần trò chuyện với nhau đến khuya, mệt mỏi rã rời đến cực điểm, trong lúc vô tri vô giác, đầu gác trên gối, mới ngủ hai canh giờ, liền nghe được âm thanh Vũ Lâm Hanh kêu cửa. Chúng ta đành phải đứng dậy rửa mặt, lúc sau mấy người ở khách điếm ăn xong sớm một chút, liền thu thập tốt bọc hành lý, đi đến Bạch Mã Tuyết Sơn.

Thực rõ ràng, hành trình hôm nay rất gian khổ. Leo lên núi tuyết không thể so với leo lên núi cao hiểm trở, tuy sơn thế bằng phẳng, cũng không dốc đứng, nhưng tuyết đọng lại rất nhiều, hơn nữa thời tiết cực kỳ rét lạnh, chuyện khó khăn này là muốn khảo nghiệm nghị lực và thể lực.

So với những núi tuyết khác, Bạch Mã Tuyết Sơn tương đối thấp, cũng thanh tú rất nhiều. Khi mới vừa lên núi còn có thể thấy rõ đường núi, mặt trên đều bị giẫm đạp đến không thấy tuyết đâu, Vũ Lâm Hanh nói Bạch Mã Tuyết Sơn giống như một con tuấn mã trắng, cho nên dân bản xứ gọi là “Bảo Mã tuyết sơn”, ngọn núi này đúng là danh xứng với thực. Trên núi giấu rất nhiều kỳ trân dị thú, cũng rất nhiều dược liệu trân quý, thỉnh thoảng dân bản xứ săn dã thú trên núi tuyết, cũng hái được dược liệu hiếm có, lấy đi gia công buôn bán, lâu dần hình thành đường đi.

Chính vì người đi lâu ngày nên dần dần tiêu biến, tuyết càng ngày càng dày, may mà chúng ta đều mặc y phục chống lạnh, bên ngoài giày không dính tuyết, ống giày cũng rất cao, không đến mức bị tuyết chôn sâu.

Thỉnh thoảng có thể thấy một ít cỏ dại khô vàng dưới tuyết trắng, một ít bụi rậm thấp bé rải rác, có nhiều cây khác thân thẳng tắp, cao ngất xuyên qua mây. Khác với những cây nhiệt đới, lá cây ở đây không lớn lắm, ngược lại dài nhỏ như kim, đúng là lá kim chỉ có ở vùng lạnh lẽo, tương mộng khá giống cây Tùng, tán cây được phủ lên một tầng tuyết trắng, giống như đỉnh đầu đội mũ đầy tuyết, gió lạnh thổi qua, liền có khối tuyết lớn đổ sụp xuống, bắn tuyết trắng tung tóe.

Tuyết càng rơi càng lớn, hoa tuyết bay đầy trời, ta mặc áo dài đội mũ, quay đầu lại, nhìn xuyên qua rừng cây phía sau, tầm mắt nhìn xa, nhưng trước mắt một mảng màu trắng mênh mông, hợp cùng bầu trời. Ta chưa bao giờ gặp qua cảnh xinh đẹp say lòng người như vậy, cảnh tượng trước mắt giống như bạch ngọc chưa từng lây nhiễm tạp chất, vô cùng thuần khiết, chỉ cần liếc mắt một cái, ngay cả lòng dạ cũng theo đó mà thanh thản khoan khoái rất nhiều.

Ước chừng đi thêm nửa chén trà, chúng ta liền thấy phía trước xuất hiện một cột mốc ranh giới cao lớn, cột mốc này được một con rùa đội trên người, trên đó ghi bốn chữ to ghê người: “Tự ý đi vào sẽ mất mạng!.”

Ta lúc trước còn đang buồn bực, từ chân núi lên trên đỉnh, rõ ràng tung tích của người trên núi tương đối nhiều, nhưng tại sao gần tấm bia đá không thấy nửa bóng người, ngay cả đường núi cũng không có, căn bản nơi này lại có một khối cấm lệnh như vậy.

Ta thở ra một ngụm khí trắng, nhìn Vũ Lâm Hanh nói: “Đây không phải là cấm lệnh của Mặc Ngân Cốc ngươi chứ.”

Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn tấm bia đá, gật đầu nói: “Cột mốc này là cha ta lập, lúc cha còn tại thế, tính tình bất thường, không muốn người khác tới làm phiền hắn.”

Ta thoáng gật đầu, không hề mở miệng. Leo núi là một hoạt động thể chất, leo núi tuyết càng sâu, dọc theo đường đi, chúng ta cố gắng không nói chuyện. Lạc Thần nội lực thâm hậu, lại cực kỳ bảo trì thể lực, ta một bước đi xuống, tuyết đọng thường lõm xuống, cơ hồ chôn bắp chân của ta, nhưng Lạc Thần lúc đó đang bế Trường Sinh, nhẹ nhàng bước đi, vết chân phía sau rất nông, nàng rõ ràng vận nội lực để đi.

Dần dần ta cảm thấy cơ thể có chút không chịu nổi, ngoài trừ sợ hỡ, cơ thể ta còn không chống đỡ nổi cái lạnh ở đây, so với bình thường kém hơn rất nhiều. Ta không khỏi hối hận, sớm biết thế này sẽ không đi xa cùng Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ, bằng không, sẽ làm cho Ngạo Nguyệt đằng sau bỏ ta đi.

Ta nghĩ đến này, đột nhiên lại cảm thấy chính mình không chịu thua kém, người ta đi được, mà ta lại yếu ớt là sao?

Có thể nào, có thể nào. Ta chà xát hai tay cứng đờ, áp chế ý nghĩ này, giương mắt nhìn lên, liền thấy phía trước đột nhiên phát hiên mấy dấu chân đi lại.

Ta vẫy tay, ý bảo mọi người dừng lại, lập tức tiến lên nhìn dấu chân này.

Dấu chân này tán loạn, ít nhất phải có mấy người ở đây, hơn nữa dấu chân xuất hiện rất đột ngột, tuy vẫn kéo dài, nhưng kỳ lạ chính là không có dấu chân phía sau, bốn phía tuyết trắng bằng phẳng, cũng không có dấu vết khác, tại chỗ bắt đầu, tựa như nơi vắng vẻ này đột ngột xuất hiện nhiều người, sau đó những người ở chỗ này tiến lên núi.”

Vũ Lâm Hanh đi tới hỏi: “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”

Ta chỉ vào dấu chân nói: “Ngươi xem dấu chân này, không cảm thấy rất quỷ dị sao? Dấu chân nên có chỗ bắt đầu, nhưng nơi này chính là điểm bắt đầu, ta thật sự nghĩ không ra, trên núi tuyết trong vòng trăm dặm không có bóng người, hiện tại dấu chân đột ngột xuất hiện, căn bản không phù hợp lẽ thường.”

Vũ Lâm Hanh nhìn thoáng qua, cũng trở nên : “Đây khẳng định không phải là người của cốc ta, trừ bỏ rời khỏi cốc đi đổ đấu, những lúc khác đều phải tuân thủ quy định của Mặc Ngân Cốc. Đầu mùng một, cách bốn ngày đều có đệ tử chuyên xuống núi để mua lương thực gạo rau quả để cung cấp thực phẩm. Hôm này là hai mươi sáu tháng chạp, không phải là ngày xuống núi.” Nàng vuốt cằm, lại nói: “Hơn nữa dấu chân này xuất hiện chỗ vắng lặng, chẳng lẽ những người này từ dưới chân núi bay lên, đáp xuống chỗ này, rồi lại bắt đầu đi đường? Đây cũng quá mức hoang đường rồi.”

Lạc Thần thả Trường Sinh xuống, mặc kỹ áo choàng cho nàng, lập tức ngồi chồm hổm, lấy ngón tay ước tính dấu tính, một lát lúc sau mới nói: “Đích thật là bay lên.”

” Cái gì?” Vũ Lâm Hanh nói: “Ma quỷ ngươi nói xạo, tưởng chúng ta là hài tử ba tuổi sao?”

Lạc Thần thản nhiên nói: “Ta nói bay, là chỉ khinh công. Các người chú xem dấu chân ta phía sau——” Nàng nói đến đây, đột nhiên dừng lại, dùng khinh công di chuyển, nhẹ nhàng lấy đà, uyển chuyển như bạch hạc trên tuyết, vài bước liền nhảy rất xa.

Nàng ở xa xa nói: “Xem dấu chân ta.”

Lúc này như lông ngỗng đáp xuống tuyết lớn, Lạc Thần dùng khinh công đáp xuống, mũi chân điểm nhẹ, trên mặt đất lưu lại dấu chân rất nông cạn. Mảng bông tuyết bay xuống dưới, rất nhanh làm dấu vết nhợt nhạt, không lưu lại dấu vết, thật sự như là bay đi.

Chúng ta đi dọc theo hướng đi của Lạc Thần, liền thấy dấu chân của Lạc Thần đột nhiên xuất hiện, lần này nàng đổi sang bước đi, trên mặt đất lưu lại dấu vết rõ ràng, bông tuyết cũng không thể che lấp. Lạc Thần đi tới nói: “Ngươi hiện tại nhìn thấy dấu chân này, là bởi vì ta vừa mới đi bộ thật sự, những chỗ ta khi nãy dùng khnh công đều bị tuyết phủ lên, che đi tung tích của ta. Khi bắt đầu lên núi, mấy người này một mực vận dụng khinh công, phỏng chừng lúc sau thể lực chống đỡ hết nổi, mới chuyển sang đi bộ lên núi.”

Đích thực, Lạc Thần đoán đúng, giờ đã giải thích được tại sao thình lình xuất hiện dấu chân giữa sườn núi. Bất quá ta vẫn có chút sợ hãi: “Từ chân núi đến đây, đoạn đường dài như vậy, nếu dùng khinh công mà đi, nội lực của người đó chắc phải thâm hậu lắm.”

Ta không thích ứng với núi tuyết, ngay cả đi bộ đều cố hết sức, nếu vận khinh công như vậy để lên núi, phỏng chừng nội lực ta sẽ kiệt quệ, té xỉu ở đây.

Lạc Thần thấp giọng nói: “Bọn hắn một trong những cao thủ, ít nhất khinh công thuộc loại thượng thừa. Ta mới vừa lấy tay đo sơ qua, dấu chân rộng lớn, phỏng chừng đều là nam tử. Hơn nữa bọn hắn chắc là vội vã lên núi, bằng không ngay từ đầu cũng không vận khinh công đạp tuyết.”Chương 132:  Bắt Trộm

 Vũ Lâm Hanh nghe vậy, nhíu mi nói: “Ai to gan như vậy , sau cột biên giới này là địa bàn của Mặc Ngân Cốc của ta. Những năm gần đây sau khi phụ thân ta mất , trừ bỏ đệ tử trong cốc, không có người nào dám vượt ranh giới lên núi.”

Ta nhìn dấu chân trên mặt đất, hoài nghi nói: “Xem ra những người này là gấp rút chạy đi, không biết bọn hắn lên núi có mục đích gì?”

Không biết thế nào, ta nghĩ đến thanh danh của Mặc Ngân Cốc ở trên giang hồ, gây thù hằn rất nhiều, không khỏi có chút lo lắng nói: “Có khả năng… Là có người lên núi trả thù?”

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Cha ta tính tình kỳ quái bất thường, có nhiều kẻ thù cũng không phải là lạ. Tuy rằng này kẻ thù đều ở trên giang hồ nói một ngày kia nhất định phải một lần phá huỷ Mặc Ngân Cốc, nhưng cũng chỉ là lời nói suông thôi. Bạch Mã tuyết sơn là một nơi thành lũy phòng ngự tốt nhất. Lúc cha ta còn sống, có vài kẻ không sợ chết dẫn quân lên núi khiêu khích, kết cục phi thường thê thảm, ít có ai có thể thoát được.

Khiến cho Mặc Ngân Cốc của chúng ta truyền tiếng đáng sợ như ác quỷ, dần dà, trừ phi là đồ đệ chạy trốn, còn lại hình như không ai dám lên núi.”

Ta run một cái: “Ác quỷ, nói như vậy, ngươi lần này là muốn mời chúng ta lên Điện Diêm Vương?”

Vũ Lâm Hanh vỗ vai của ta , xì nói: “Phi, chỉ nói bậy. Cho dù quả nhiên là Điện Diêm Vương , có ta là Diêm Vương ở đây, tên tiểu quỷ nào còn dám bắt ngươi? !” Nói xong, khoát tay chặn lại, nói: “Đi đi, đi tiếp đi, đừng quan tâm dấu chân này , chủ nhân của những dấu chân này tâm có lẽ rất hoang mang , trong cốc nhiều huynh đệ như vậy, bọn chúng thì chỉ có vài người, sợ gì gây được sóng gió.”

Ta nghĩ nghĩ muốn cũng là “binh tới thì đỡ, nước đến thì đắp(1)”. Về dấu chân này, rất có thể là do chúng ta đa nghi, cùng lắm là vài kẻ gọi là “cao thủ” lên núi đi tìm chút thú lạ, hay là tìm chút dược liệu, căn bản là không có ý xâm nhập Mặc Ngân Cốc. Nghĩ vậy, ta cũng an tâm một ít. Chính là ánh mắt thâm thúy của Lạc Thần mà nhìn dấu chân trên mặt đất một cái, cũng không biết nghĩ gì, nhưng nhìn ra được trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, có điều nàng không nói ra,ta cũng không hỏi nhiều.

Gió lạnh cuốn tuyết thổi qua, quạt đến làm đau mặt, thấy nơi đây không nên ở lâu, chúng ta không hề do dự, lập tức bắt đầu chuyên tâm đi. Qua cột mốc biên giới, cách Mặc Ngân Cốc cũng không xa, lại đi một đoạn , trước mặt cây lá kim liền trở nên dày đặc rất nhiều, cây này dân bản xứ gọi là “cây Thanh Châm” . Thân cây thẳng tắp, chất gỗ cứng rắn, dùng tạo ra khí cụ rất tốt.

Cây Thanh Châm này chia làm hai bên, ở giữa xuất hiện một bậc thang đá uốn lượn. Trên bậc thang trải ra một tầng tuyết mỏng, xem độ dày này, đoán chừng vừa mới được dọn dẹp.

Vũ Lâm Hanh thấy cái thềm đá kia, mặt lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại nói: “Tới rồi.”

Chúng ta đi dọc theo thềm đá, lên mười bậc, cách một đoạn liền thấy có hai gã Mặc Ngân Cốc đệ tử mặc trang phục đen đứng yên hai bên. Vũ Lâm Hanh đã sớm truyền tin tức đến đây nói nàng mấy ngày nữa sẽ sẽ lên núi cho nên chúng đệ tử thấy chúng ta, cũng không kinh hãi, mà là sớm có chuẩn bị, đều là quỳ một gối xuống mà đón chào.

Vũ Lâm Hanh trên mặt gom lại vài phần nghiêm trang, thong dong đứng trước mặt bọn họ đi qua. Ta theo ở phía sau, nhìn thấy trước cảnh này cũng có một chút kinh ngạc. Chúng ta cùng Vũ Lâm Hanh tương giao vô cùng sâu, thường xuyên vui đùa, nếu không phải hôm nay nhìn thấy cảnh đón chào này, sẽ quên thân phận nàng là một cốc chủ được tôn sùng.

Đi hết bậc thang, liền thấy một cánh cửa thật lớn đứng sừng sững. Cánh cửa khí thế rộng lớn, cùng với hàng cây Thanh Châm hai bên thẳng tắp vào trong mây trắng, nổi trên nền trời xanh, hết sức uy nghiêm.

Trái phải có hai con sư tử đá giương mắt hướng về phía trước , hai bên cánh cửa còn có hai câu đối điêu khắc trên đá xanh, vế trên viết: “Cầu người cầu tài cầu mệnh” , vế dưới viết: “Hỏi thiên hỏi địa hỏi quỷ.”

Chính là… Bức hoành lại là: “Cẩu thí bất thông.”(2)

Ta lớn như vậy, chưa từng gặp qua câu đối nào “lạ” như vậy, không khỏi chép miệng, tò mò hỏi qua Vũ Lâm Hanh, mới biết được này là đại tác phẩm của phụ thân nàng – Vũ Mạc Thanh.

Ta nghe Vũ Lâm Hanh trả lời xong, dựa vào tượng sư tử đá trước cửa, ôm bụng, cười đến nước mắt cơ hồ đều chảy ra , hướng Vũ Lâm Hanh nói: “Cha ngươi hắn… Hắn quả nhiên là người thú vị rộng rãi, ta hận không thể sinh ra sớm vài năm, cũng sẽ cùng hắn quen biết một hồi.”

Vũ Lâm Hanh nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Ngươi còn dám giễu cợt? Để ta đem ngươi bỏ lại trên núi, khiến ngươi ở trên núi không ăn không uống , lạnh mà chết.”

Ta cuốn quýt xin khoan dung, liền kêu: “Làm sao, ta nói tất cả đều là nói thật!”

Ta nói là nói thật, câu đối này tuy rằng thô bỉ, không được tao nhã, nhưng bên trong vô cùng thông thấu đạo lý. Ý tứ của Vũ Mạc Thanh chính ra lại mô tả rất đúng, Mặc Ngân Cốc từ trước đến giờ là môn phái đổ đấu, mục đích chỉ có một là lấy được đồ quý giá, đổ đấu thì phải xem xét phong thủy, trời sao, cũng thần quỷ giao tiếp, tính ra câu đối này đã bao quát được mọi thứ .

Trường Sinh kéo vạt áo lông cáo của Lạc Thần , ngây ngốc hỏi: “Tỷ tỷ cười vui vẻ như vậy, là câu đối của Vũ bá bá viết rất khá sao?”

Lạc Thần mỉm cười, một tay đội mũ áo lông xù của Trường Sinh, hòa nhã nói: “Viết rất tốt.”

Vũ Lâm Hanh mặt đỏ bừng, nói: “Những năm trước cha ta hắn nhất thời hứng khởi, tùy ý viết câu đối này, còn nói muốn dùng tảng đá tạc đặt trước cổng lớn. Ta cảm thấy câu đối này không được mắt, không cho hắn lấy ra dọa người, hắn lại không đồng ý, cứng rắn cương quyết. Ta cùng huynh đệ trong cốc đã sớm thấy nhưng không thể cản, nghĩ đến mấy người các ngươi là khách nhân hiếm khi đến đây, lần này đến, thật khiến các ngươi chê cười.”

Nàng vừa dứt lời, từ đằng xa lại đi tới vài tên đệ tử trong cốc, chính giữa là tên thanh niên nam tử kia dắt một cái cờ đen lớn, đeo dây ngọc buộc tóc, khí chất văn nhã, chậm rãi đạp tuyết mà đến, chính làtrợ thủ đắc lực của Vũ Lâm Hanh -A Khước.

A Khước đi đến trước mặt Vũ Lâm Hanh, quỳ một gối xuống , cung kính nói: “Thuộc hạ cung nghênh cốc chủ quay về cốc.”

Vũ Lâm Hanh cùng A Khước, Phong Tuấn hai người này thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa sâu đậm, sớm không phải quan hệ chủ tớ tầm thường, mà là như huynh muội, lần này Vũ Lâm Hanh thấy A Khước, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra sắc mặt vui mừng, tiến lên đỡ hắn dậy, nói: “Mỗi ngày quỳ đến quỳ đi, ngươi cũng không ngại chán ngấy.” Lời nói vừa chuyển, lại hỏi: “Ta lúc trước bảo A Tuấn truyền tin phân phó sự việc, đều chuẩn bị tốt?”

A Khước trả lời: “Sớm chuẩn bị thoả đáng.”

Vũ Lâm Hanh cười nói: ” Có ngươi làm việc, ta yên tâm rất nhiều.”

A Khước ôn hoà hiền hậu cười cười, ngược lại hướng ta cùng Lạc Thần lễ chào một cái: “Hai vị cô nương ở xa tới là khách, có gì cần, chỉ cần phân phó A Khước cùng huynh đệ khác là được.”

Ta cùng Lạc Thần đơn giản đáp lễ, Vũ Lâm Hanh lúc này mới khoát tay áo, nói: “A Khước ngươi tay nghề hảo, đi phòng bếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn, đi nửa ngày lên tuyết sơn, chúng ta đã đói bụng lắm rồi.”

A Khước gật đầu đáp ứng, Phong Tuấn bên cạnh đi cùng, cũng theo A Khước tiến đến phòng bếp hỗ trợ, Vũ Lâm Hanh liền dẫn chúng ta băng qua tuyết đọng, tiến đến phòng nghỉ ngơi.

Mặc Ngân Cốc quả nhiên là giang hồ đại phái, cơ sở hùng hậu, môn hạ đệ tử đông, đưa mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy dưới tuyết trắng che lấp, đều là tầng tầng lớp lớp phòng ốc, chằng chịt cảnh sắc, giữa sân một cây Thanh Châm cổ thụ, lại thêm phù dung băng sơn . Lại thêm Mặc Ngân Cốc là nơi núi tuyết, khắp nơi bao bọc bởi màu trắng bạc, bốn phía cảnh trí uy nghiêm lộ ra vài phần tinh thuần xinh đẹp tuyệt trần, làm say đắm lòng người.

Cuối cùng, chúng ta theo Vũ Lâm Hanh đi vào một tòa lầu các cao nhất, đúng là phòng trước , trong sảnh xông hương ngọt nhẹ làm tinh thần người ta yên tĩnh. Trên mặt đất trải thảm lông mềm mại, chính giữa đốt một lò sửa lớn, vừa đi vào, bỗng cảm giác ấm áp vui vẻ đều trải ra.

Đi núi tuyết hồi lâu, ta sớm kiệt sức, phủi hết bông tuyết trên người , tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Trường Sinh là tò mò chỗ mới này, buông khỏi Lạc Thần ôm ấp, một hồi nhìn xem cái này, một hồi sờ sờ cái kia, cuối cùng thích một đôi chim phượng hoàng bằng ngọc bích đặt trong tủ gỗ màu tím. Nàng vóc dáng rất thấp, phải kiễng mũi chân đi lấy, ta sợ nàng đem thứ này phá hủy, là muốn lên tiếng kêu nàng, không ngờ tay nàng nhỏ bé run lên, chưa gì đã khiến một con chim ngọc bích rơi xuống.

Ta kinh hãi, bên kia Vũ Lâm Hanh vội vàng bước nhanh tiến lên bắt lấy, đem ngọc bích kia cất kỹ, xoa xoa mồ hôi lạnh, hướng Trường Sinh cười mỉa nói: “Tiểu tổ tông, này cũng không thể đụng, đây là thứ Vũ bá bá khi còn sống rất thích. Nếu bị nát, hắn buổi tối báo mộng lại đây, cũng là muốn bóp chết tỷ tỷ, ngươi muốn cái gì khác, tỷ tỷ lấy cho ngươi.”

Trường Sinh lơ mơ gật đầu. Lúc này, một gã đệ tử mặc ngân Cốc tiến vào, thay ta đưa mỗi người tặng một ly trà nóng để mà xua tan cái lạnh. Lạc Thần không nói một tiếng mà ngồi im lặng uống trà. Ta thấy nàng nhìn chằm chằm vào chính giữa trên tường, ánh mắt nhịn không được đi theo, chỉ thấy giữa tường có một bộ tranh cuộn, một nửa mặt trên vẽ hoa đào, ở giữa một gã thanh niên nam tử thân mặc y phục đen dưới tàng cây, trông có vẻ đoản mệnh, đang thoải mái uống rượu. Chỉ thấy hắn mặt mày hơi cười, trong tay giơ ly, giống như là cùng người yêu uống rượu, toàn thân lộ ra vài phần phong lưu phóng đãng không kềm chế được, khóe mắt đuôi mày phong tình, cư nhiên cùng Vũ Lâm Hanh có vài phần rất giống.

Con người và hoa đào trong tranh tôn nhau lên, hình ảnh tranh cuộn diễm lệ, bút pháp nhu hòa, giống như xuống bút bằng tất cả tình cảm, đem nam tử kia tả rất sống động. Ta tinh tế xem phần đề ngày tháng, đúng là đã vẽ hai mươi hai năm trước, hơn nữa này bút pháp của phần ghi chữ kiều diễm mềm mại, rõ ràng là bút tích nữ tử.

Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần nhìn chằm chằm tranh vẽ, liền thuận miệng nói: “Người trên bức vẽ, đó là cha ta Vũ Mạc Thanh , tranh này là một người bạn tốt của hắn tặng hắn, hắn rất yêu thích, liền vẫn treo tại sảnh trước.”

Ta giật mình gật đầu, nguyên bản ta nghĩ đến dung mạo Vũ Lâm Hanh này phải là giống mẹ, không thể tưởng được, nàng đúng là kế thừa vẻ ngoài của cha.

Ta đang nghĩ ngợi, chợt nghe một gã đệ tử trong cốc báo lại: “Bẩm cốc chủ, mới vừa rồi ở thềm đá phía trước phát hiện hai gã kẻ cắp bộ dạng khả nghi, lén lút, đã bị ta bắt, đưa vào phòng ngoài, chờ đợi cốc chủ xử lý.”

Ta lắp bắp kinh hãi, Lạc Thần cũng buông trà ly, ngưng mi hướng đệ tử kia nhìn qua. Vũ Lâm Hanh giật mình, mới nói: “Kẻ cắp?” Ngược lại ngồi vào chính giữa, trầm giọng nói: “Dẫn tới.”

Đệ tử kia bảo dạ, liền xoay người đi, sau một lúc lâu, ngoài cửa đột nhiên trở nên xôn xao hẳn lên, chỉ nghe thanh âm mắng chửi của một nam tử: “Con mẹ nó, các ngươi có biết lão tử là ai? Còn dám trói ta! Lão tử biết cốc chủ của các ngươi, cùng nàng chính là người quen! … Ai, ngươi đừng đẩy ta! Ta thật là cùng cốc chủ của ngươi quen biết, chúng ta đi đổ đấu còn cầm chung bảo bối. Các ngươi nghĩ ta không dám đánh nhau có phải hay không! Con mẹ nó, để cho các ngươi sáng mắt!”

Ta nghe xong thanh âm của nam tử kia, bỗng có cảm giác rất quen tai, chính là đang lúc thầm nghĩ, tên vừa rồi cùng một vài đệ tử đi theo dắt một đôi nam nữ bị trói vào , trả lời: “Bẩm cốc chủ, kẻ cắp.”

Ta cùng Vũ Lâm Hanh thấy một nam một nữ, cả kinh cằm cơ hồ rơi xuống, chỉ thấy nữ tử kia mặc áo lông cừu nhạt sắc, trên mặt hàm chứa ý cười vài phần dịu dàng , mở to hai mắt đen thùi, là yên lặng nhìn chúng ta, cũng không bối rối, đúng là Hoa Tích Nhan đã lâu không gặp.

Mà nam tử kia, tu mi tinh mắt, hoa y tóc đen, rõ ràng đó là Đoan Yến.

***

(1) binh tới thì đỡ, nước đến thì đắp: thành ngữ, quân địch đến đây, liền phái tướng dẫn quân ngăn cản; hồng thủy đến đây, dùng đất đắp bờ chặn lại. Ý so sánh mặc kệ đối phương sử dụng thủ đoạn gì, luôn luôn tìm ra phương pháp tương ứng làm đối sách.

(2) cẩu thí bất thông (狗屁不通) : rắm chó không kêu, chỉ trích việc nói không lưu loát, không có văn chương . Nguyên bản là” cẩu bì bất thông” , nghĩa là da chó vì không có tuyến mồ hôi nên không thể thoát nhiệt qua da, chỉ dùng lưỡi để hạ thân nhiệt. Nhưng vì chữ “thí” đồng âm với chữ “bì” và câu “cẩu thí bất thông” nghĩa châm biếm sắc nét hơn nên được dùng nhiều hơn.

Ý ở trong truyện là Vũ Mạc Thanh tự nhận mình viết câu đối không có tính chất văn chương gì.

==================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro