137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Chương  136:  Tế Mộ ( hạ )

Ta liền lập tức tỉnh táo : “Bắt… Kẻ trộm?”

Nàng cười nhẹ. Ta vội vàng vén lên một góc chăn, ngồi ở mép giường, bắt đầu mang đôi giày bằng da hươu vào, một mặt bất mãn nói: “Là chuyện nói lúc trước ở từ đường đó sao? Ta tất nhiên là muốn đi. Chuyện buổi chiều vô cùng kỳ quái, làm ta bứt rứt muốn chết, sớm nghĩ có thời gian thì đi xem một lúc, ai biết ngươi lại muốn một mình lén lút đi, cũng không tính bảo cho ta biết.”

“Ngươi không phải say sao, ta cũng không muốn đánh thức ngươi.”

“Ai nói ta say, chỉ uống hai chung rượu Lê Hoa thôi, ta cũng không say.” Ta mang giày vào, đứng trên mặt đất giậm giậm, đi đến giá áo lấy trung y xuống mặc. Nàng theo đến đây, đem áo choàng lông chống lạnh khoác lên người ta.

Trên người cảm thấy ấm áp. Nàng sau đó xoay ta lại, cúi đầu giúp ta chỉnh áo, lúc sau nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái, lúc này mới hạ giọng nói: “Còn nói không say, vừa nằm xuống liền ngủ, ta hôn ngươi cũng không phản ứng.”

Ta theo bản năng sờ sờ mặt, ngẩng lên , rồi lại có chút không dám nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ta… Ngươi hôn ta  sao?”

“Cũng không phải, hôn ngươi, ngươi lại ngủ thật chìm.”

Ta thầm nghĩ phỏng chừng là ta ngủ rất sớm, để nàng ngồi ở một bên, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần áy náy, thanh âm cũng dần dần thấp xuống: “Kỳ thật ngươi… ngươi có thể đánh thức  ta. Ngươi đánh thức ta, ta liền không ngủ nữa.”

Nàng hơi nâng mi, có vẻ ngạc nhiên hỏi : “A, đánh thức ngươi làm cái gì, hay là… ngươi muốn làm chuyện gì?”

Ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hiểu được ý tứ của nàng, trên mặt bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên sóng nhiệt, như là sau khi tỉnh rượu hẳn vậy, mà có lẽ là rất say, cuối cùng chỉ phải cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Không đứng đắn!”

Khóe miệng nàng lại nhấc lên cười nhẹ, ra vẻ vô tội mà lắc đầu: “Ta lại không đứng đắn? Ta cũng chỉ hôn ngươi ba cái, nếu ta muốn không đứng đắn, nên hôn ngươi ba trăm cái mới đúng.”

Nói xong không đợi ta tiếp lời, cũng đi một bên lấy áo lông cáo phủ thêm. Ta đứng ở sau lưng nàng, mặt đỏ bừng, căn bản là không có cách nào phản bác lại. Nàng lại thản nhiên đem Cự Khuyết cầm ở trong tay trái, đi tới cửa, lúc này mới quay đầu lại cười nói: “Còn không đi, trì hoãn như vậy, kẻ trộm sẽ bỏ chạy mất.”

Trong lòng ta than thở ba tiếng, đi qua , nghiêm mặt, lập tức thay đổi đề tài hỏi nàng, để tránh nàng lại trêu chọc ta, nói: “Làm sao ngươi biết kẻ trộm phá hư từ đường hiện tại đang ở đây”? Lúc này đêm đã khuya , nếu là đi giờ này, chẳng phải là rất mệt sao, thật tiếc đêm đẹp của ta.”

“Đêm đẹp của ngươi lúc nào?” Nàng hướng ta liếc mắt một cái, rồi trở lại thần sắc nghiêm túc, lại nói: “Ta cũng không chắc, thử vận may thôi. Hiện giờ từ đường bên kia phòng thủ chặt chẽ, đợi cho giờ tý  qua, đệ tử canh giữ từ đường vừa đi. Ngày mai là ngày tế mộ, mọi việc ở từ đường cũng chuẩn bị kĩ càng một lần nữa, nếu người nọ một lòng muốn phá từ đường, liền chỉ có thể thừa dịp giờ tý hôm nay cùng với  khoảng thời gian lúc không có người gác, mới có thể hành động, bằng không sẽ không còn cơ hội.”

Ta giật mình gật đầu, theo nàng mở cánh cửa, liền thấy bầu trời giống như ngày hôm qua lại đen như bát mực. Màu đen này thật rất tinh khiết, giống như  là Mặc Ngọc, mà ngay cả một cảm giác áp lực cũng không có, ngược lại có chút cảm giác sơ lãng nhẹ nhàng khoan khoái. Bởi vì lúc trước tuyết rơi rất nhiều, trên mặt đất đọng lại một tầng tuyết rất dày, khiến mọi hoạt động của con người trong ngày đều che đi hết không còn dấu vết.

Trước hiên cửa của các khu đại viện ở Mạc Ngân Cốc, thưa thớt treo mấy cái đèn lồng, trên mặt đất tuyết trắng làm nổi bật ánh sáng thanh đạm mà nhu hòa, trên tay không cần cầm đèn cũng có thể quan sát được đại khái cảnh trí xung quanh. Như thế, bầu trời tối đen mà sáng, rất rõ ràng, hơn nữa trên núi tuyết thanh âm rất yên lặng, thật làm cảnh sắc ban đêm này rất mực yên bình.

Ngô, cảnh đêm thật đẹp như thế, tựa hồ không giống như là một đêm bắt trộm, thật có điểm như là…

Ta nghiêng đầu nhìn thần sắc phẳng lặng của Lạc Thần, không biết sao, mặt không hiểu liền nóng lên , phỏng chừng rất đỏ. May mà quanh mình ánh sáng không quá sáng, Lạc Thần nàng cũng nhìn không ra mặt ta đỏ đến thế nào.

Ta vội vàng hít sâu một hơi khí lạnh tinh khiết, lấy lại thanh tỉnh. Khí lạnh trong nhất thời cuốn vào phổi, hít một hơi thật mạnh, tuy rằng khó chịu, nhưng lại khiến ta thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Chính là còn chưa đi được vài bước, chân của ta bị vùi ở trong tuyết đọng, một chân sâu, một chân nông, rất không được tự nhiên. Giày tránh tuyết có chút nặng. Ta vốn là không thích mang, buổi tối nay ta không mang giày bó tránh tuyết, ngược lại mang giày nhỏ bằng da hươu. Giày này tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng là mép giày quá thấp, bị lún sâu trong tuyết đọng xốp , lại cực kỳ khó khăn.

Ta thở dài, cật lực đem giày bị dìm trong tuyết đọng nhấc lên, chính là vừa nhấc chân, mấy khối  tuyết nhỏ vụn liền tiến vào trong giày ta, lạnh như băng đến xương, lạnh đến mức ta muốn nhảy dựng lên, Lạc Thần cũng không biết ta bị gì, ở bên cạnh một phen ôm vai ta, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ta xấu hổ mà hướng nàng nói: “Tính toán không chu toàn , tuyết ban đêm lại dày như thế này, ta đi đường, tuyết vào trong giày , cảm giác lạnh đến cuống cả người.”

Nàng cúi đầu, nhìn giày của ta một lúc lâu, đột nhiên tiến đến bên cạnh ta, nói: “Ta đến cõng ngươi đi.”

“Cái… Cái gì? !” Ta không ngờ nàng nói như vậy, cúi đầu kêu lên một tiếng, nàng cười cười, đi đến trước mặt của ta, hơi hơi cong lưng, đem người ta nâng lên, liền cõng ta vững vàng ở trên lưng của nàng.

” Đừng lộn xộn.” Nàng ôm chặt ta, nhẹ giọng nói: “Ngã xuống cũng mặc kệ.”

Mặt ta đỏ cả lên, tùy ý để nàng cõng ta đi, cũng không lại giãy giụa, ngoan ngoãn nói: “Hảo.” Một lúc lâu, lại ngượng ngùng hỏi han: “Ta có phải hay không rất nặng ?”

“Ân, nặng muốn chết, như khối núi ấy.” Nàng nói.

“Ta mới hỏi một chút, ngươi cũng không biết dỗ ta, nói nhẹ chút sao.”

Núi tuyết ban đêm rất lạnh, trên người nàng mặc áo lông cáo mềm mại mang theo cảm giác man mát. Ta đẩy nhẹ cổ áo lông cáo của nàng ra, đặt mặt vào phần gáy nhẵn nhụi kia, không nghĩ vài sợi tóc của nàng lại chạm vào chóp mũi, ta cảm thấy được có chút ngứa, thân mình nhịn không được giật giật, cũng tựa đầu hơi lệch đi chút.

“Lại động đậy cái gì?” Nàng ở phía trước trầm thấp hỏi một câu, hình như là đang cười, thanh âm cực nhẹ, phảng phất như cơn gió nhẹ buổi đêm.

“Không… Bị tóc của ngươi làm có chút ngứa, ta giúp ngươi vuốt lại.”

Nói xong, ta đưa tay đem tóc của nàng vén lên, đem phần tóc dài đưa đến trước ngực , nàng cũng không nói chuyện, tùy ý động tác của ta, vẫn là cõng ta hướng về phía từ đường mà đi đến.

Dưới chân là tuyết đọng thật xốp, sàn sạt lên tiếng, trừ thứ đó ra, không còn tiếng vang nào khác nữa, ta nằm ở nàng trên lưng, đáy lòng cảm nhận được một sự yên bình và bao dung trước nay chưa từng có. Chính là dần dần, ta cảm thấy được nàng trở nên có chút kỳ quái, phần cổ không giống như lúc trước lạnh lẽo, ngược lại nóng bỏng hẳn lên, mặt dán tại vai của nàng, có thể rõ ràng mà cảm nhận được tiếng tim đập thoáng hỗn loạn của nàng.

Tim nàng đập dồn dập, một chút một chút, giống như bị người truy đuổi, đập rất mau.

“Ngươi… Tim đập thật nhanh.” Ta cảm nhận được nàng cùng sự bình tĩnh trước kia có chút khác, trong lòng đột nhiên hiểu được  những gì, không khỏi cười nói: “Vừa rồi không có quỷ đuổi theo ngươi.”

Thân mình của nàng bỗng dưng căng thẳng, cước bộ cũng chậm dần hồi lâu, thật lâu sau mới nói: “Làm sao đập nhanh, ngươi nghe lầm . Hơn nữa, trên lưng ta không phải đang cõng một con quỷ sao.”

“Ta là quỷ? Ta nếu thành quỷ, cũng muốn tha ngươi xuống địa ngục.” Ta càng vui vẻ, bỗng nhiên muốn đùa nàng, nhịn không được, ôm lấy cổ của nàng.

Nàng nhẹ nhàng cười cười, nghiêm trang nói: “Vợ của ta xuống địa ngục, ta nhất định cũng muốn đi theo. Ngươi không kéo ta theo, ta tự nhảy xuống, trên Hoàng Tuyền, cả hai ta cũng có bạn.”

Lời này của nàng tuy rằng hoang đường, nhưng là ta nghe được cũng rất là ấm lòng, mặt không khỏi nóng lên  vài phần. Bất quá ta cũng không thể cả thảy làm cho nàng ở ngoài miệng chiếm tiện nghi của ta, lại có chút bất mãn mà cãi lại nói: “… Ai là vợ ngươi ? Cũng không thấy ngươi đặt sính lễ đến cưới ta, ta như thế nào lại thành vợ của ngươi .”

Ta nói , không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh, trong lòng đột nhiên như bị điện giật, đột nhiên nghĩ tới đêm nay chúng ta cũng không phải là đến đạp tuyết nói chuyện phiếm, mà là tới bắt kẻ trộm, không khỏi vội la lên: “Mau đừng nói đùa nữa, lại trì hoãn, kẻ trộm liền sẽ bỏ chạy.”

Lạc Thần ở phía trước ôn nhu đáp: Đúng , đúng, vợ đã lên tiếng , ta nên đi mau mới phải.” Nói xong, dưới chân điểm nhẹ, cư nhiên khởi khinh công, một đường đạp tuyết mà đi, bên tai là tiếng gió vù vù, dưới thân xóc nảy, ta gắt gao mà ôm lấy nàng, trong lòng lại cảm thấy được bốn phía yên ổn, an tâm thật sự.

Như vậy một đường đi đến bậc thang bằng gỗ phía Bắc, cách từ đường  còn một khoảng, Lạc Thần mới buông ta xuống. Ta thở ra một hơi khí trắng, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên chợt nghe đến phía trên phát ra một tiếng thét kinh hãi, đi theo, chỉ thấy một bóng người theo thanh trên bậc thang đá nhanh như chớp mà lăn xuống dưới.

Thân ảnh người nọ một đường lăn nhanh xuống, mắt thấy sẽ đụng phải chúng ta, Lạc Thần cúi lưng, dùng sức đem người nọ chặn lại, người nọ mới tránh cảnh ngã nhào.

Ta sợ tới mức chết khiếp, thầm nghĩ phương pháp lăn xuống này , phỏng chừng người này nhiều nhất cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng , vội vàng ngồi chồm hổm suy nghĩ nhìn thương thế của người kia.

Ta đem người nọ lật lại, chỉ thấy ánh sáng của tuyết chiếu xuống, người nọ trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, dĩ nhiên là Đoan Yến.

“Đoan… Yến? !” Ta kinh hãi.

Đoan yến mặt mũi bầm dập, khuôn mặt tuấn tú cũng đều không còn, ngoài miệng đang nói lầm bầm. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đầu tiên là ngẩn ra, ngược lại nhìn về phía Lạc Thần, đột nhiên khóc nói: “Lạc cô nương, có… Có kẻ trộm a, cực kỳ hung ác, thiếu chút nữa muốn mạng của ta!”

Lạc Thần sửng sốt, thoáng chốc tựa hồ nghe thấy cái gì, mạnh ngẩng đầu nhìn lại, biến sắc, mà ta theo  tầm mắt của nàng nhìn qua, chỉ thấy mặt trên tất tác vài tiếng, chính là có ba bóng người đạp gió vụt qua.

Chương 137 : Phỏng đoán

Quả nhiên Lạc Thần dự đoán không hề sai, sau khi qua giờ tý sẽ xuất hiện những chuyện kỳ lạ. Lúc trước tên trộm này từng đến từ đường của Vũ gia một lần, đoán chừng thù hằn trong lòng khó tiêu trừ, nên muốn thừa dịp đêm tế mộ cuối cùng, đến trộm lại thứ đó.

Chính là lúc đầu nghĩ  ban ngày chỉ có một người phá hư từ đường, không thể tưởng tượng được đối phương căn bản có đến ba người.

Ta thấy ba bóng người kia thoáng vụt qua, nhón chân, nhất thời muốn đuổi theo, Lạc Thần nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy ta, nhè nhẹ lắc đầu, nói: “Đừng đuổi theo. Khinh công bọn họ cực tốt, chúng ta lại tới quá muộn, đuổi không kịp đâu, vả lại còn kinh động đến người trong cốc. Mai là ngày Lâm Hanh bái tế phụ thân, thận trọng vẫn hơn.”

Ta nghe lời nàng xong, cảm thấy hợp lý, bây giờ đuổi theo cũng không kịp, sau đó thở dài từ bỏ.

Đoan Yến ngồi co lại trên bậc thang, đau đến lạnh người. Ta ngồi chồm hổm xem xét miệng vết thương của hắn, liền thấy trên khóe mắt hắn có một đường xanh đen, nửa bên mặt có chút sưng phù, xem bộ dạng chật vật này chắc hẳn bị thương không nhẹ.

Ta nhíu mày nói: “Ngươi đau lắm sao? Đoán chừng ngươi ra khỏi cửa không mang theo dược, để ta lấy dược đắp lên vết thương cho bớt đau, tiện thể lấy đá lạnh chườm lên vết sưng.”

Đoan Yên ngưng rên rỉ, hai tay chống đất, đôi mắt nhỏ dài hơi nheo lại, khóe miệng vẫn cong như thường: “Có những lời này của Sư Sư cô nương, ta sẽ không đau nữa, nếu ngươi có thể thổi miệng vết thương, vậy rất tốt.”

Ta khóe miệng cứng ngắc run rẩy một chút.

Quả nhiên, Đoan Yến này chẳng thể tốt lên được, nói vài câu ấm lòng với hắn, hắn lập tức được nước lên mặt. Ta nghĩ đến đây, sắc mặt lập tức lạnh vài phần, hỏi hắn: “Canh ba nửa đêm, ngươi ở đây làm gì?”

Đoan Yến cười hắc hắc: “Sư Sư cô nương, người có tam cấp, ta lại đây đi vệ sinh, như thế nào, ngươi hỏi rõ ràng như vậy, hay là sau này muốn đi theo để xem?”

Ta quá mức tức giận, quả nhiên ta không thể nói với hắn hơn ba câu, nếu vượt qua ba câu, ta đoán chừng sẽ hộc máu, đành cúi đầu phun ra một ngụm: “Chết không biết xấu hổ.”

Đăng đồ tử này ngay cả vết thương trên người cũng quên, lập tức vuốt mặt nói: “Ta chỉ dùng khuôn mặt này để kiếm cơm ăn, sinh ra tuấn tú như vậy, làm sao có thể chết được?

Hoa Tích Nhan lúc trước có dặn dò ta, nói ta không được tức giận, cần phải điều hòa khí huyết, ta hiện tại nên nhịn, không cùng hắn so đo nữa.

Ta…… nhịn.

Ta đơn giản không thém để ý đến hắn nữa, đứng dậy, quay đầu đã thấy Lạc Thần cúi đầu cười nhạt, có vài phần cân nhắc mà nhìn ta. Ta trừng mắt liếc một cái, căm hận nói: “Ta sẽ không nói với hắn nữa, ngươi lại đây nói với hắn.”

Lạc Thần vuốt cằm nói: “Được, ta đến nói.”

Nói xong, Lạc Thần đi đến trước mặt Đoan Yến, đến sát hắn hỏi: “Mới vừa rồi ngươi thấy ba gã trộm kia, bọn hắn ở trên đó làm gì? Có thể nói rõ cho ta nghe không.”

Hai mắt Đoan Yến nhìn nàng chằm chằm, cười nói: “Lạc cô nương, ta nói, ngươi cho ta lợi ích gì?”

Lạc Thần mỉm cười như trước, bất quá ở đêm lạnh, được tuyết quang phản chiếu, không biết sao nhìn có vẻ lạnh lẽo. Nàng một tay đặt trên bả vai Đoan Yến, thản nhiên cười nói: “Đương nhiên là có lợi rất nhiều, nhưng xem ngươi là người nào.”

Vài phần cợt nhã trên mặt Đoan Yến lập tức biến mất, ngượng ngùng nói: “…… Không cần, Lạc cô nương tạm giúp ta giữ lại, ngày sau ta sẽ đòi.”

Nói xong, nhìn thoáng qua phía trên từ đường, trong mắt hào quang ảm đạm, nhớ lại nói: “Lạc cô nương ngươi cũng biết ta ở Bắc uyển, thực gần chỗ này, giờ tý đến rất nhanh, ta xuất môn đi vệ sinh, đi hơi xa một tí, liền thấy phía trước một bóng người lay động đi qua, hướng đi đúng là hướng về phía này. Ta hoảng sợ, nghĩ đến nửa đêm có trộm, liền lẻn đi theo.”

Ta nói xen vào: “Từ từ, chỉ có một người, không phải ba người sao?”

Đoan Yến nói: “Khi nãy ta xác thực nhìn thấy một người, gầy gầy cao cao, chính là khi ta đi theo, lên mấy bậc thang, thấy một căn phòng lớn, trên mái hiên treo mấy chục lồng đèn trắng, rất xinh đẹp, rất khí thế, chỉ là nhìn giống như có tang sự, có điểm xui xẻo. Nhìn vào vách đá phía sau sáng trong suốt còn hơn cả gương, ta lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua chỗ nào khí thế như thế, nhà Vũ cô nương thật đúng là có tiền…..”

Người này, càng nói càng thái quá……

Ta xoa ấn đường, đau đầu nói: “Không cần phải nói tỉ mỉ như vậy, căn phòng lớn kia là từ đường, chúng ta đều đi qua rồi, nói vào trọng điểm được không?”

Đoan Yến bĩu môi nói: “Ta phải nghĩ đến hình tượng mới nói được, Sư Sư cô nương ngươi không thích nghe, ta không nói nữa.” Dừng một chút, mới nói: “Ta lén theo bên cạnh, đi vào cửa gì đó của từ đường, bên trong vừa trắng vừa đen, ánh sáng của lồng đèn trắng trên cửa hành lang này lờ mờ, có thể thấy bóng của ba người, một người cao gầy, một người ục ịch, còn có một người hơi gù. Sau đó, ta chợt nghe được âm thanh khàn khàn mắng người của nam nhân.”

“Mắng người?” Lạc Thần nhíu mày, “Hắn mắng cái gì?”

“Hắn mắng tên rùa đen xấu xa khốn kiếp.” Đoan Yến nhớ lại, nhịn không được cười lên, sau đó nhướng mi một cái “Tên rùa thối Vũ Mạc Thanh này, lão tử vẽ con rùa lên bài vị của hắn, không ngờ… đám con cháu nhanh như vậy đã thay cho hắn cái mới, đố ăn đồ uống cũng lại dâng lên phục dịch. Bà nội nó không giải được hận mà, chuyện lão tử làm ban ngày không phải thành công cốc hay sao? Không được, ta phải vẽ lại một con nữa, rồi sau đó mới đem phá tan chỗ này!”

Đoan Yến nói xong, lại giả giọng già nua trầm thấp, nghiêng mặt, cau mày nói: “Tứ đệ a, ban ngày ngươi khóc lóc om sòm nháo cũng nháo đủ, đè nén cũng phải tiêu bớt rồi chứ? Hắn chết đã nhiều năm, cũng không cách nào lừa gạt chúng ta nữa, chúng ta trước làm chính sự quan trọng hơn.”

Sau đó ánh mắt hắn hơi nheo lại, chuyển thành thanh âm dày khỏe của thanh niên, cười nói: “Nhị ca, được rồi, tứ ca tính tình trẻ con, kệ hắn đi. Mộ thất sau từ đường, ta lúc trước thấy, nhưng không làm sao vào được, đoán chừng chỉ có con của Vũ ca mới vào được.”

Lần này, hắn lại học thanh âm khàn khàn kia, mắng: “Thằng nhóc này, Vũ ca con mẹ ngươi! Gọi hắn là Vũ lão rùa! Đồ tồi đó, lòng dạ hiểm độc, là kẻ lừa đảo thối tha, nên sớm chết!”

Ta thấy Đoan Yến không để ý người té bị thương, đôi mắt xinh đẹp hẹp đen dài, hào quang lóng lánh, chỉ một người diễn lại cách ba người lúc nãy nói chuyện, hát hí khúc rất tốt, nhịn không được “Xích” một tiếng, che miệng bật cười. Lại nhìn Lạc Thần, đôi mắt thâm thúy tuy thần sắc có vài phần suy xét, nhưng khóe miệng lại tràn đầy ý cười.

May mà Đoan Yến diễn ra ba người này, ta ước chừng cũng hiểu được bảy tám phần.

Nhớ lại lúc vừa lên núi tuyết có mấy dấu chân nam tử, ta mới nhận thức được khinh công vô thượng của ba người kia, tám chín phần dấu vết đó do bọn hắn lưu lại. Nếu ba người kia là quen biết cũ của Vũ Mạc Thanh, đoán chừng lúc còn sống có cảm tình với nhau, bằng không thanh niên kia sẽ không gọi hắn là Vũ ca. Bất quá, theo như lời của nam nhân nói giọng khàn khàn kia, Vũ Mạc Thanh năm đó đã lừa gạt ba người kia chuyện gì nên mới làm cho tình cảm đổ vỡ.

Mà mục đích của bọn hắn không tốt lành gì, nhưng có thể khẳng định một điều, chúng muốn vào mộ của Vũ Mạc Thanh, vợ ông và hai con trai. Trong mộ thất kia có thứ trọng yếu gì, đáng để chúng nghĩ đến?

Ta càng nghĩ càng thấy phân tích của mình hợp lý, không mười cũng đúng tám chín phần, trong lòng cũng rõ ràng hơn. Nhưng mà nói trở lại, Đoan Yến một mình diễn bai vai quả nhiên là giống như đúc, trên mặt biểu tình biến hóa, so với lật sách còn nhanh hơn, không thể tưởng được người này lại được trời cho kỹ năng diễn xuất biểu cảm như vậy.

Đoan Yến nhìn về phía ta, nói: “Sư Sư cô nương ngươi cười cái gì, ta diễn không tốt sao?”

Ta vội lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi diễn tốt lắm, ta phải thưởng tiền cho ngươi.” Nói xong, quay sang Lạc Thần: “Lạc Thần, ta trên người tạm thời không có ngân lượng, ngươi đánh cho hắn vài cái xem như tiền thưởng.”

Lạc Thần gật đầu cười: “Đích thật là muốn nhận thưởng.” Nói xong hỏi Đoan Yến: “Tiếp theo ra sao? Ba người kia thế nào?”

Đoan Yến sắc mặt hơi khổ sở: “Kế tiếp? Kế tiếp ta bị dọa đến mức gần chết khiếp, lộn nhào chạy trối chết, không nghĩ đi lên bậc thang lăn xuống dưới, tiếp theo, liền gặp các ngươi.”

Lạc Thần nghe vậy, quay đầu liếc ta một cái, lặng im một hồi, đỡ Đoan Yến đứng lên, lãnh đạm nói: “Đã như vậy, đêm đã khuya, chúng ta trở về trước, lát bàn bạc kỹ hơn.”

Đoan Yến cầm lấy ống tay áo của Lạc Thần, cười đến gian xảo: “Lạc cô nương, ta nói nãy giờ rất nhiều, ngươi không phải nên thưởng cho ta sao?”

Lạc Thần bất động thanh sắc rút tay ra, suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói: “Nên thưởng sao…… Ta dẫn ngươi trở về đắp thuốc, sau này khỏi hư hại dung nhan, để ngươi không mất miếng ăn.”

Đoan Yến lập tức cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, ta hung hăng liếc xéo hắn một cái.

Hừ, Lạc Thần đắp thuốc cho ngươi, ngươi sướng chết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro