86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Tượng khắc người gỗ áo xanh

Ta trợn to mắt, trước mắt là một giọt trong suốt lấp lánh, còn lại là hơi thở đang tỏa ra hương thơm tuy đạm nhạt mà tươi mát  của nàng, nhất thời chân tay có chút luống cuống, trái tim cũng giống như nổi trống đập cực mạnh.

Ở trong ấn tượng của ta, nàng vẫn lạnh nhạt như khói, nội liễm giống như ngọc, xử sự cũng bình tĩnh khéo léo. Có lẽ là ta có khi quá mức ỷ lại nàng, cùng nàng cùng một chỗ, ta thậm chí đều sinh ra một loại ảo giác, thì phải là trên đời này không có chuyện gì mà nàng không thể làm được .

Ngoại trừ giống nhau.

Đó chính là nàng sẽ không khóc.

Dù cho là một giọt nước mắt.

Nhưng trong một chốc kia khi nàng ôm ta vào trong lòng ngực , ta rõ ràng nhìn thấy khóe mắt của nàng ửng đỏ, cùng với trên lông mi dài  thoáng nhoáng lên một chút ướt át.

Ta đột nhiên bị nàng ôm vào trong ngực, trong lòng tràn ra thành một mảnh mềm yếu , lại nói không nên lời chẳng sợ một chữ đến, một lúc sau nàng buông tay ra, đem thân mình ta đỡ lấy , cuối xuống  nhìn ta, cũng mím môi không nói.

Quả thật, ta tất nhiên là không muốn nhìn thấy nàng khó chịu, chính là nhìn nàng làm khóe mắt ta đỏ lên , không thể không nói, trong lòng ngoại trừ cảm động, lại còn có chút vui mừng. Ta rốt cục đã biết, ta ở nàng trong lòng, đúng là vẫn còn có đáng giá để nàng rơi lệ.

Ta nhìn nàng trên lông mi chớp động óng ánh , mặt có chút ấm lên, vươn tay đưa tới trước mặt nàng, chính là nửa đường nhìn đến chính mình tay đầy máu , lại cảm thấy được không ổn, vội rụt trở về, nhẹ giọng nói: “Tay ta bẩn , chính ngươi… Chính mình lau đi.”

Nàng sửng sốt, ngược lại lại trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, trên khuôn mặt sáng trong thế nhưng có một chút ửng hồng nhè nhẹ , giả vờ trấn định nói: “Lau cái gì ? Ta vừa rồi không có khóc.”

Ta bật cười, thừa dịp nàng không chú ý, bay nhanh mà ở trên lông mi của nàng hôn xuống , lập tức liếm liếm trên môi mang tới được một chút bọt nước, nói: “Không khóc, tại sao đều là thế này đây ?”

Nàng thân thể rõ ràng cứng đờ, quỳ ở trước mặt ta, giương mắt ngạc nhiên mà nhìn ta, lúc này biểu tình có thể nói là thay đổi bất ngờ, không biết nên như thế nào hình dung .

Ước chừng là ta luôn thấy khuôn mặt nàng lạnh nhạt lãnh nhan , lần này xem nàng lộ ra biểu tình loại này, tâm tình chẳng biết tại sao thoải mái  rất nhiều, liền mỉm cười an ủi nàng nói: “Ngươi đừng sợ, ta mạng lớn thật sự, trước kia gặp được qua nhiều chuyện như vậy , đều là thương cân xương gãy, hiện tại ta không phải vẫn sống tốt được sao?” Nói xong ta quơ quơ cánh tay, ý bảo miệng vết thương cũng không lo ngại.

Cho dù thời điểm ta nói lời này, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng là tâm của ta lại bỗng giật mình , vướng mắc thật sự .

Ta bảo là nàng đừng sợ, trên thực tế chính mình cũng là sợ cực kỳ.

Ta chỉ là một người  bình thường, hỉ nộ ái ố yêu ghét , ta tất cả đều có, này đây ta ước chừng sợ rất nhiều thứ , sợ độ cao , sợ quỷ, sợ nàng bị thương tổn… Mà vậy trong đó ta sợ nhất vẫn là chết . Chúng ta hiện tại đang ở lăng mộ, phía trước bóng quỷ , sau có Mị Vực, ngay cả Vũ Lâm Hanh cũng không hiểu được chạy đã đi đâu, bốn phía không biết nguy hiểm ẩn núp  như, ngay sau đó vĩnh viễn là không biết, có lẽ một chút  vô ý, ta sẽ bỏ xương lại nơi đây.

Nơi này không phải chợ, không phải thành trấn.

Nơi này là, lăng mộ.

Nếu là ta chết , như vậy nhắm mắt, cuộc đời này sẽ không còn được thấy khuôn mặt của nàng, không thể cùng nàng cùng một chỗ, ta nên cỡ nào sợ hãi. Này ý tưởng liền giấu ở tận sâu trong lòng ta, khi mới vừa rồi ta đang cùng Cửu Vỹ số chết như đã định , cũng đã thân thiết mà cảm nhận được thời điểm này.

Mà Lạc Thần cũng không biết suy nghĩ trong lòng ta, thấy ta vẫn chưa biểu hiện thần sắc gì  , lúc này mới bớt buồn , chính là trên mặt vẫn là mang theo một chút hồng nhuận vì mới vừa rồi bị ta hôn môi, hình như có oán trách mà hướng ta liếc mắt một cái, nói: “Mạng lớn thật sự sao? Giá xử  chỗ vết thương , lại là làm sao đắc tới? Nếu là sâu hơn g vài phần…” Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe bên tai một trận tiếng vang nhỏ do có gì đó rơi xuống đất, cũng là Cửu Vỹ bung cái đuôi theo trên tường chạy trốn xuống dưới, nhảy tới chúng ta cách đó không xa.

Lạc Thần cảnh giác mà quay đầu lại, ánh mắt khóa  Cửu Vỹ, nhíu lại  mi nói: “Nó lại là từ nơi nào đến? Ta coi dáng vẻ  nó, giống như là muốn đi theo ngươi Thanh Y.”

Ta hít một hơi, đem mới vừa rồi tình huống ở trong  mộ thất cùng nàng giản lược nói một chút, khi nhắc tới  phúc bích hoạ kia cùng cái trường tiên, nàng tiếp nhận ta mang ra tới cái kia trường tiên, cân nhắc  một chút, mới nói: “Ung dung đẹp đẽ quý giá, là vật trong hoàng thất.”

Cửu Vỹ kia lúc này ngay tại bên cạnh do dự , một đôi mắt u bích nhìn chúng ta, lần này gặp Lạc Thần từ trong tay của ta tiếp nhận trường tiên đoan trang, đột nhiên cửu con cái đuôi chợt khởi, hướng  Lạc Thần cúi đầu gào thét lên.

Lạc Thần phát hiện, ánh mắt thoáng hướng bên cạnh nhẹ nhàng phiêu, lạnh lùng mà liếc nó một cái, loại khí thế nháy mắt cảm thấy bất an lại tràn ra , ngay cả ta đều cảm giác được không khí chung quanh có  một tia hàn ý.

Cửu Vỹ thấy ánh mắt nàng lạnh như băng như đao đang chèo thuyền qua đây, không biết sao, lại cúi đầu nức nở một tiếng, thu hồi cái đuôi, lui ngẩng đầu lên, sợ hãi mà nhìn chằm chằm Lạc Thần, cũng là động cũng động nữa.

Mà ta đây mới xem như thấy rõ ràng chân tướng người kia, bắt nạt kẻ yếu, trách không được ta lúc ấy một roi quất xuống , nó cũng trở nên an tâm, chính là không ngờ được Lạc Thần cái nhìn này nhìn đến , nhưng thật ra so với kia roi còn lợi hại hơn vài phần.

Lạc Thần đem hộp quẹt cất kỹ, lại đem cẩm sắt của ta cùng nhau buộc lại , đỡ ta đứng lên ý bảo nói: “Chúng ta hiện tại đi tìm lâm hanh, tuy nói nàng đã từng dưới đào sa, nhưng là lần này nàng một người chạy đi thật không ổn, chúng ta phải mau chóng tìm được nàng.”

“Ân.” Ta gật đầu, trong lòng tắc thầm nghĩ yêu nữ này cũng không biết gặp chuyện gì xấu , nghe được tiếng chuông liền  luống cuống… Từ từ, chuông , tiếng chuông này rốt cuộc là ai đùa giỡn đến ? Tại sao lại ta lại nghe quen tai như vậy, còn giống như nghe qua không chỉ vài lần.

Là tiếng chuông trong thành Cô Tô sao  ?

Ta đang nghi hoặc, Lạc Thần chỉ một ngón tay , hướng phía trước nói: “Mới vừa rồi một đội kia vừa đi phía trái, chúng ta đổi hướng, hướng phải , để tránh gặp.”

Ta hồi tưởng lại cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, vẫn là lòng còn sợ hãi, vừa đi vừa nói: “Đám người vừa rồi , rốt cuộc là cái gì ?”

Những tên kia, ta thực sự không thể xưng là “Người” .

Lạc Thần sắc mặt ngưng đọng , nói: ” Chỗ này không phải chúng ta đơn giản như chúng ta  tưởng tượng, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm là thứ gì, bọn họ tựa hồ không có thần trí sống nhờ vào nhau, thập phần máy móc, nếu chúng ta không thể thăm dò bối cảnh lăng mộ này, là không thể biết được những việc sâu  trong đó.”

Nói xong, dẫn ta theo thông đạo mở ra bên phải đi, ta nhìn lại, Cửu Vỹ cũng ở phía sau không xa không gần mà đi theo, cũng không biết nó rốt cuộc có mục đích gì. Bất quá ta xem nó không có gì ác ý, coi như còn có chút sợ chúng ta, hẳn là sẽ không làm chúng ta bất lợi, cũng liền tùy  nó .

Hiện nay lựa chọn cái thông đạo này so với lối đi nhỏ kia  muốn hẹp hơn rất nhiều, bất quá cũng có rất nhiều dây xích óng ánh dắt qua, hơn nữa so với chỗ kia tán loạn hơn, rất nhiều thấu dây xích đều nằm trên mặt đất, không biết là công trình năm đó không đủ để hoàn thành, hay là bởi vì gặp đến nhân tố nào đó làm hỏng, chúng ta có đôi khi vô ý giẫm lên, có thể nghe được sa ca sa ca  vang tiếng người. Loại dây xích này  quá mức quý, ta đi ở mặt trên, hoảng hốt có loại cảm giác mình là đang đi trên  một con đường phủ kín hoàng kim.

Mà con đường hoàng kim này vẫn là trải ra ở trong lăng mộ âm trầm, thật đúng là là nghiệp chướng.

Chỉ là chúng ta đi nửa ngày, ta chợt nghe thấy phía trước kêu càu nhàu một tiếng, hình như là có gì đó rơi ở trên mặt đất.

Nguyên bản bốn phía cũng rất im lặng, loại đồ vật này rơi xuống đất tiếng vang quá mức đột ngột, ta nghe được da đầu run lên một cái , chỉ thấy cách đó không xa ánh sáng nhu hòa dào dạt nhàn nhạt mà chấn động rớt xuống, cùng đen tối chung quanh hòa vào nhau , coi như nổi lên một mảnh sương khói, mà ở trong ánh sáng mơ hồ hiện ra một thân ảnh thon gầy đến.

Theo kia thân hình của bóng dáng kia mà đánh giá là một nam tử danh cao,  một thân y bào màu xanh, ngược lại thân ảnh nam tử kia phiêu mờ ảo xa xa , như  là đi vào  trong mộng, đúng là rốt cuộc nhìn không thấy .

Ta giữ chặt ống tay áo của Lạc Thần, tận lực hạ giọng nói: “Lạc Thần, ngươi nhìn , phía trước cái kia. . . . .”

Lạc Thần quay đầu lại, đạm nói: “Chớ sợ, theo hắn đi lại xem, là người, không phải quỷ.”

Nói xong nàng tiến lên vài bước, nhặt lên trên mặt đất một thứ gì đó , giống như chính là thứ mới vừa rồi rơi xuống. Nàng xem  vài lần, coi như có chút mê hoặc, đem vật kia giao cho ta, nói: “Có thể là thứ mới vừa rồi tên nam tử kia bỏ lại.”

Ta tiếp nhận vật kia, phát hiện dĩ nhiên là một tượng điêu khắc gỗ lả lướt lịch sự tao nhã, ước chừng so với bàn tay của ta lớn hơn nửa phần, điêu khắc là một nữ tử duyên dáng, mặc y phục thanh nhã tóc xõa dài , nhưng khuôn mặt không có tạo hình, mà là một hình dáng mơ hồ.

Tuy rằng khuôn mặt không rõ ràng lắm, nhưng là nhìn kỹ thuật điêu khắc những bộ phận khác trên thân thể, cũng là tay nghề thập phần tinh xảo.

Tác giả có lời muốn nói: sắp có nhân vật mới

===========

Lạc Lạc đúng là  chỉ rơi nước mắt trước một mình Sư Sư 

mà ta thấy tội cho số FA của Tiểu Vũ. 

Sư Sư gặp nguy hiểm thì có Lạc Lạc chạy đi kiếm rồi ôm ấp , an ủi này nọ

Còn Tiểu Vũ thì lạc đi đằng nào rồi 

à mọi người cho ta ý kiến, cái nhạc nhẽo trong Bách hợp viên có nên để hay tắt nghoéo luôn? 

klq, nhưng mà tự nhiên tối qua ta mơ thấy tChương 86: Cầm thú

Ta nắmbức tượng điêu khắc hình nữ tử bằng gỗ vẫn chưa hoàn chỉnh đó trên tay, quan sát cẩn thận một lát, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì, chỉ là nam tử đột nhiên biến mất ngay trước mặt đó vô cùng kỳ quái, trong lòng ta đang suy nghĩ, liền đưa bức tượng điêu khắc đó lại cho Lạc Thần, muốn nghe thử ý kiến của nàng.

Lạc Thần liếc mắt một cái, mới nói: “Thứ này rất có thể là một vật luôn ở bên người nam tử đó, mặc dù vẫn còn chưa thành hình, nhưng mà Thanh Y ngươi xem, “ Nàng chỉ vào những đường hoa văn trên bức tượng điêu khắc, giải thích: “Loại gỗ này vốn rất thô ráp, nhưng pho tượng điêu khắc này rõ ràng là vô cùng bóng loáng, dường như những đường hoa văn bên trên đã bị người nào đó dùng tay vuốt lên vậy, chắc hẳn nam tử kia thường xuyên lấy ra ngắm nghía nên mới đến mức như thế này.”

Ta cầm lại, sờ sờ thử, quả nhiên bức tượng điêu khắc bằng gỗ này vô cùng nhẵn nhụi, chạm vào rất trơn và mềm, nhất là ở chỗ bả vai.

Ta có chút nghi ngờ: “Nếu có thể dùng tay ma sát tới mức gỗ bằng phẳng, đủ để thấyđược người đó yêu thích vật này bao nhiêu, nhưng mà tại sao không khắc luôn khuôn mặt của nàng?”

Lạc Thần lắc đầu, nhíu mày nói: “Chuyện đó không đáng bận tâm, quan trọng hơn chính là tình cảnh của chúng ta. Hiện giờ ngoại trừ ba người chúng ta, còn có người khác cũng ôm một mục đích nào đó mà đi vào đây, trong đó gồm có.  .  .” Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của nàng bỗng nhiên tối sầm lại, chớp chớp vài cái, dường như có chỗ lo lắng, ta đương nhiên biết ý của nàng, nhưng lập tức lại nghe thấy nàng chặn trước, nói tiếp: “Gồm có cả nam tử trước mặt đó, và cả cái người, cũng chính là nguyên nhân khiến Vũ Lâm Hanh đột nhiên lạc đường nữa.”

Ta nghe xong, nhất thời trầm mặc không nói nên lời.

Qủa thực, hiện giờ có một vài thế lực khác nhau đã đi vào ngôi mộ này, chúng ta còn chưa tìm hiểu rõ ràng về độ nông sâu của lăng mộ này, đã tùy tiện rơi xuống đây, nếu như chạm mặt bọn họ thì biết phải làm sao? Điều làm ta phiền muộn nhất chính là mặt nạ Tu La đó, mặc dù vừa rồi Lạc Thần cố ý tránh đi không nói tới, ta vẫn bắt được sự sợ hãi trong đôi mắt của nàng.

Đáng ghét, rốt cuộc là chuyện gì?

Một mặt, ta sợ mình gặp phải người có mặt nạ Tu La, thế nhưng ở một mặt khác, ta lại vô cùng mong muốn mình có thể hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện.

Ta đang suy nghĩ, phía sau bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng rực rỡ đầy màu sắc nhanh như tia chớp, ta không kịp đề phòng, trong lòng bàn tay lập tức nhẹ đi, bức tượng điêu khắc hình nữ tử đó bị Cửu Vĩ ngậm lấy, giữ ở trong miệng, sau khi đáp xuống đất cũng không dừng lại, chạy như bay về phía lối đi trước mặt.

Ta vô cùng ngạc nhiên, cái con Cửu Vĩ này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì vậy?! Theo bản năng liền bắt đầu di chuyển, cùng với Lạc Thần đuổi theo nó.

Tốc độ của Cửu Vĩ thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi ta nhìn không thấy bóng dáng của nó, cũng may là lối đi này luôn thẳng tắp, không có gặp phải lối rẽ nào, còn giúp chúng ta tiết kiệm được không ít khí lực. Bọn ta chạy khoảng thời gian uống cạn nửa chung trà, ánh sáng rực rỡ của thấu tinh trước mặt trở nên nhẹ nhàng hơn và có hơi chói mắt, thấp thoáng xuất hiện hình dáng của một cái cửa hang, chỉ thấy Cửu Vĩ bình thản ngồi xổm ở chỗ cửa hang, chín cái đuôi rực rỡ đầy màu sắc rũ trên mặt đất, đôi mắt xanh biếc như ngọc bích đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ta và Lạc Thần.

Bức tượng điêu khắc đặt ở trước mặt, nó nhìn chúng ta vài lần, thỉnh thoảng lại liếm liếm bức tượng, vẻ mặt vô cùng thân thiết.

Ta cảm thấy rất kỳ quái, lúc nãy nó còn lao đi nhanh như bay, giờ sao lại yên tĩnh như vậy, lẽ nào nó đang cố gắng dẫn bọn ta tới đây?

Đến khi bọn ta chạy đến bên cạnh Cửu Vĩ, mới bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây cả người.

Trước mắt rõ ràng là khúc cuối của lối đi, trong lòng ta lúc trước nghĩ tới vô số loại khả năng, chỗ giao nhau ở cuối lối đi, có thể là tử lộ của chúng ta, có thể là những cái mộ đạo đan xen vào nhau, hoặc chỉ có một cái mộ thất, hoặc là sẽ xuất hiện chủ nhân của lăng mộ. Ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng mà ta không thể nào ngờ được, xuất hiện ở trước mắt lại chính là cảnh tượng như thế này.

Cảnh tượng vô cùng hỗn độn, một màu đen như mực nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện, hòa lẫn với ánh sáng nhu hòa của thấu tinh, tựa như là ảo mộng. Mà ở bên dưới ảo mộng này, chín sợi thấu tinh xiềng xích từ vách tường bốn phía kéo dài, tất cả đều tập trung vào một hòn đảo ở trung tâm, hòn đảo đó thật ra cũng không phải là hòn đảo, bất quá chỉ là một cái cột đá khổng lồ đứng trơ trọi ở trung tâm, lồi lồi lõm lõm, bốn phía còn lại toàn là màu đen của sương mù, có lẽ ở bên dưới cái cột đá đó là vực sâu không đáy.

Cảnh tượng này giống như là lòng trắng của một quả trứng đều bị người ta lấy ra hết, ở bên trong chỉ còn lại lòng đỏ xinh xắn đang nổi lềnh bềnh.

Ta phóng tầm mắt nhìn ra xa, vách tường bằng đá có chín cái cửa hang, mỗi cái cửa có một sợi xiềng xích, chỗ bọn ta đang đứng là một trong những cái cửa hang đó.

“Đây.  .  .  . !”

Ta không thể nói tiếp được nữa, giống như là đầu lưỡi có chút không thuận tiện vậy.

Người xây dựng lăng mộ này quả nhiên là thiên tài, trình độ vừa thần kỳ vừa quỷ dị, việc làm vừa mờ ám lại phi thường, quả thật là khiến cho người ta phải kinh ngạc và hoảng sợ. Nhưng mà muốn xây dựng nơi này thì tay nghề phải vô cùng tài giỏi, còn phải bắt đầu trong môi trường khắc nghiệt như thế này, lúc đó đã làm thế nào để biến nó thành sự thật?

Còn có kết cấu phá vỡ cả phong thủy: Những sợi xiềng xích giống như là những con rồng bạc, khó khăn lắm mới khóa chặt được cái cột đá ở trung tâm, tạo ra thế “Cửu long vây thi” (1). Chỗ này của lăng mộ dường như rỗng ruột, bị những chỗ bên ngoài bao quanh, đây gọi là “vây” thứ nhất, thêm chín sợi xiềng xích, chính là chín “vây”, cộng lại thì là mười “vây.”

Nếu như người được chôn trong mộ là hoàng thân quốc thích, thì cả thân thể và hồn phách đều bị trói buộc, không thể chạy thoát, càng miễn bàn đến chuyện tâm tâm niệm niệm để được đắc đạo mà bay về trời, phù hộ cho con cháu; còn nếu như được chôn trong mộ là hung thần ác quỷ, cho dù có dị năng phi thường, cũng chỉ có thể vĩnh viễn bị vây ở nơi đây, mãi mãi không thoát ra được.

Lạc Thần cũng không nói một lời nào, rất lâu sau, nàng mới tiến lên phía trước vài bước, khom người xuống sờ sờ thử, dường như nhặt được một vật gì đó, quay đầu lại, nhíu mày nói: “Chúng ta phải đi qua đó.”

“Đi qua đó?!” Ta nhìn “hòn đảo” đang trôi nổi và những sợi thấu tinh xiềng xích đang tạo thế trói buộc đó, nói: “Tới.  .  .  .  .chỗ trung tâm?”

“Đúng.”Lạc Thần nhẹ nhàng nhìn ta một cái, lấy vật vừa nhặt lên đưa cho ta, “Ngươi nhìn xem, không qua đó không được.”

Vật mà nàng đưa cho ta là một mảnh vải từ một bộ quần áo.

Màu đỏ quen thuộc đốt cháy cả đôi mắt ta, trên mảnh vải còn lốm đốm một vài chấm nhỏ li ti màu đỏ đậm, hình như là vết máu đã khô được một lúc lâu rồi.

Trong lòng ta bỗng chốc rét run, hoảng sợ đến mức cả người đều là mồ hôi lạnh, thứ này dĩ nhiên là mảnh vải ở trên người Vũ Lâm Hanh.

“Yêu nữ nàng, nàng đang ở trên cột đá đó?”

Lạc Thần gật gật đầu, chỉ vào vết máu loang lổ dính ở đầu sợi xiềng xích, nói: “Rất có khả năng, ngươi xem hướng của vết máu này, còn có dấu vết cho thấy xiềng xích đã bị nắm lấy, nàng có thể đã gặp phải chuyện gì đó.”

Ta đi tới đi lui, đứng ở bên bờ vách đá, ánh mắt phủ lên những sợi thấu tinh xiềng xích đang kéo dài lên tít trên cao, nhất thời cảm thấy choáng váng đầu óc, giống như là cả thế giới đều bị đảo lộn vậy, ra sức mà kéo ta rơi xuống dưới.

Ta xưa nay vốn sợ độ cao.

Đối với cái loại nằm ở trên cao không có chỗ vịn này, chẳng biết tại sao, nhưng ta sợ gần chết đi được.

Nỗi sợ hãi thấm vào tận trong nội tâm, giày vò ta, luôn luôn nói với ta, đó là một thế giới vô cùng nguy hiểm, cả người ta sẽ rơi vào đó, thịt nát xương tan, vĩnh viễn không có ngày bình yên.

“Thanh Y, ngươi đang sợ sao?”

Phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo của Lạc Thần, nàng đứng sát sau lưng ta, chậm rãi nắm lấy tay ta, nói tiếp: “Tay của ngươi, thật lạnh.”

Ta hoảng hốt, một chút dư quang còn sót lại trong đầu cũng bắt đầu lung lay, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nhớ rõ được cảnh tượng thoáng hiện lên là gì, chỉ cảm thấy đầu hơi đau nhức. Ta khẽ cắn môi, cả trí nhớ cũng bất thình lình vỡ thành từng mảnh nhỏ, nói: “Không.  .  .  .  . Không có gì, chúng ta nhanh chóng qua đó tìm yêu nữ, không chừng nàng đang ở đó băng bó vết thương và mắng chúng ta quá lề mề, không chịu đi cứu nàng.”

Nói xong, ta rút tay ra khỏi tay nàng, ngồi xổm xuống, một tay bắt lấy xiềng xích, nắm thật chặt, xác định xem nó có chắc chắn không, sau khi tìm được một chút niềm an ủi mới đưa cơ thể xuống dưới. Bên dưới cơ thể ta nhất thời lơ lửng, ta cuống quít đưa tay kia ra nắm lấy xiềng xích, động cũng không dám động.

Sau đó xiềng xích từ từ trĩu xuống, vừa tăng thêm trọng lượng của một người, Lạc Thần cũng nắm xiềng xích mà đưa người xuống.

“Ngươi đừng nhìn xuống dưới, cứ nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục đi về phía trước, ta ở phía sau ngươi, đừng sợ.”

“Ân.”

Ta hít sâu một hơi, dồn sức vào tay, giống như vượn và khỉ vậy, đu theo xiềng xích mà qua đó. Cách di chuyển này vô cùng tiêu hao thể lực, may mà khinh công của ta không tồi, trọng lượng cơ thể cũng tương đối nhẹ, chỉ cần ta không có áp lực với độ cao, cơ thể bình tĩnh và thả lỏng, leo qua đó cũng dễ dàng hơn một chút.

Suốt cả quãng đường ta cố gắng kiềm chế, không nhìn xuống dưới, Lạc Thần ở phía sau vẫn luôn di chuyển theo nhịp của ta, ta nhanh thì nàng nhanh, ta chậm thì nàng chậm, cho nên xiềng xích đung đưacũng không mạnh lắm, giống như là chỉ có một người đang leo vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, “hòn đảo” ở trung tâm càng lúc càng tới gần tầm mắt của ta, “hòn đảo” này có diện tích rất lớn, lại khá là mơ hồ, không thấy rõ được quang cảnh ở bên trên. Mà lúc này ta cảm thấy tay chân của mình đều đã tê dại, cả người gần như sắp rơi xuống dưới, đành phải nắm chặt lấy xiềng xích, nghỉ ngơi một lát, Lạc Thần ở phía sautất nhiên cũng dừng lại.

Đúng lúc ta vừa nghỉ ngơi xong, vừa liếc mắt nhìn lên, thì thấy ở chỗ một sợi xiềng xích trên cao cách ta không xa lắm có một cái bóng màu đen đang ngồi chồm hổm.

Cái bóng đó hoàn toàn không nhúc nhích, chỉ ngồi gần sợi xiềng xích trên đó, co người lại, vì khoảng cách quá xa nên hoàn toàn nhìn không thấy bộ mặt.

Trong lòng ta thoáng chốc hồi hộp, cả trái tim cũng giống như đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm ở bên dưới.

Đó là cái gì?!

Đến khi ta bình tĩnh lại, nhìn lên một lần nữa, chỗ xiềng xích đó đã trống không, đâu còn thấy vết tích của cái bóng màu đen đó!

Ta hoa mắt rồi sao? Ta cảm thấy nghi ngờ vô cùng: Mới vừa rồi rõ ràng có cái bóng đang ngồi chồm hổm ở đó mà.

“Làm sao vậy?” Lạc Thần thấy ta dừng lại quá lâu, từ phía sau lên tiếng hỏi.

Ta biết cứ treo mình như vậy cũng cực kỳ hao tổn thể lực, lập tức vứt cái bóng đó ra phía sau, bình tĩnh trả lời: “Không có gì.” Nói xong lại bắt đầu di chuyển về phía trung tâm.

May mà lúc này, đích đến chỉ cách có vài bước, chẳng bao lâu đã thoát ra khỏi những sợi thấu tinh xiềng xích, nhưng mà cả tay và chân đều mềm nhũn hết, ta co người lại, nắm lấy vách tường bằng đá ở phía trước, đá ở đây rắn chắc vô cùng, có rất nhiều góc và cạnh lòi ra, Lạc Thần ở phía sau đỡ lưng của ta, đẩy ta tiến lên phía trước, sau đó tự mình trèo lên trên.

Ta quỳ rạp trên mặt đất, há miệng thở dốc, giương mắt lên nhìn thử, thì thấy cách chỗ mình không xa có bóng dáng của hai người.

Trong đó có một nữ tử mặc y phục màu đỏ không hề động đậy mà chỉ nằm trên mặt đất, thân hình quen thuộc, không phải là Vũ Lâm Hanh thì là ai. Đang ngồi xổm ở bên cạnh nàng là một nữ tử mặc áo màu vàng nhạt, nữ tử đó cúi đầu xuống, tóc dài như suối, che hết cả nửa khuôn mặt, mà tay của nàng.  .  .  .  .

Tay của nàng lại đang cởi quần áo của Vũ Lâm Hanh, y phục màu đỏ ở bên ngoài của Vũ Lâm Hanh lúc này đã cởi ra hơn phân nửa, áo lót bị kéo xuống, lộ ra cả đầu vai.

Ta nhìn tới mức gần như muốn ngất xỉu.

Cái tình huống trước mắt, nếu như đó là một gã nam tử, lợi dụng lúc người khác bất tỉnh mà cởi quần áo, ta đương nhiên sẽ nghĩ tới hai chữ —-Cầm thú.

Nhưng mà đó lại là một nữ tử.  .  .

Nữ tử.  .  .

Khoan đã, đáng ghét, nữ tử thì không thể là cầm thú sao?! Ta thiếu chút nữa cắn luôn vào đầu lưỡi, hành động của nàng không phải là việc làm của cầm thú sao?!

Tự đi tìm cái chết, không ngờ đối tượng lại chính là Vũ Lâm Hanh!

 ==============

Tiểu Vũ sắp bị ăn thịt :va đi thi lịch sử hay ngữ văn gì đó, thấy đề thi có hỏi gì gì đó về Lạc Thần, làm gần xong rồi thì có ông thầy lại bảo Lạc Thần này là Lạc Thần khác chứ ko phải Lạc Thần trong DHL 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro