93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92 : Tụ hợp

“Làm sao lại cháy lên thế này?” Bị sặc bởi một đám khói dày đặc thổi qua, ta che miệng ho khan mấy tiếng, rồi sau đó xoay sang xem Lạc Thần. Vốn khi nãy vẫn còn phải mò mẫm mờ mịt trong bóng tối, nay dưới ánh sáng lại có thể trông thấy được dung nhan nàng, thật khiến cho ta có loại cảm giác tựa như đã không gặp mấy kiếp.

Sắc mặt hiện tại của nàng so với dĩ vãng trước đây nhợt nhạt hơn nhiều. Đôi mắt vì vừa khóc khi nãy nên hơi phiếm hồng. Toàn thân mang theo loại trạng thái mệt mỏi của người vừa khỏi bạo bệnh. Nàng lúc này tựa như đóa hoa lê trắng sau cơn mưa, yên lặng treo đầu cành, mong manh yếu ớt đến nỗi tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi liền có thể từ trên cành rụng xuống. Duy chỉ có đôi tròng mắt như mực tựa Hắc ngọc của nàng vẫn thâm trầm sâu lắng như đêm đen.

Giả như xét về “màu sắc” của một người, sắc thái mà Lạc Thần có thật vô cùng tịch liêu, đạm nhạt – Đó sẽ sẽ vĩnh viễn chỉ có hai màu trắng đen.

Trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy đau xót, không kìm được liền vươn tay đi ôm lấy thắt lưng nàng. Vốn dĩ là nàng đang nhíu mi chăm chú quan sát đại đỉnh cháy rực kia, thấy ta đột ngột dựa lại gần, mới nhẹ giọng hỏi:“Tại sao lại muốn khóc rồi?”

Ta xoa xoa mắt, khàn khàn nói:“Không có, là khói…khói bay vào mắt thôi. Thân thể ngươi hiện tại có tốt hơn không ? Có còn cảm thấy lạnh không ?”

Nàng tựa tiếu phi tiếu lướt mắt nhìn ta một cái, rồi mới nói:“Ta mắc phải chứng bệnh kia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, sớm đã thành thói quen, cũng không có gì đáng ngại.” Nói xong, lại dùng một tay giữ lấy bả vai ta, tay còn lại thì thuận thế vén ra vạt áo của ta, nghĩ muốn xem xem miệng vết thương bị cắn trên đầu vai.

Ta để tùy ý động tác của nàng. Giây lát sau, nghe được nàng nhè nhẹ “Ân” một tiếng, tựa như nhẹ nhõm thở ra một hơi:“Miệng vết thương đã bớt đen nhiều, chỉ cần giữ không tiếp xúc với nước một khoảng thời gian thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.”

Ta không lên tiếng, cũng dùng tay thử sờ chỗ lỗ nhỏ trên đầu vai, phát hiện nơi đó lúc này thế nhưng đã muốn đóng vảy, nổi lên chỗ miệng vết thương có hơi cưng cứng. Theo lý thuyết hẳn là phải đau đớn, thế nhưng ta lại không có chút nào không khỏe.

Tại sao ta lại không cảm thấy đau? Cơ thể của ta rốt cuộc là đã phát sinh biến hóa gì?

Trong lòng ta sơ lượt cân nhắc suy xét qua, chung quy cảm thấy có chỗ không đúng. Lúc này bên tai lại vang lên từng đợt âm thanh lửa cháy “Tách tách” mãnh liệt truyền tới, khiến cho bất an càng nổi lên trong lòng ta. Không nhịn được vươn mắt đi nhìn ngọn lửa đang cháy thịnh trong đại đỉnh. Nguyên bởi vì lửa đang cháy rất lớn, khiến bốn phía xung quanh đại đỉnh tràn ngập mùi vị cháy khét nồng đậm. Ta vốn dĩ là đã đói đến đi đứng cũng không vững, thiếu điều muốn khụy, lúc này ngửi thấy loại mùi vị kia, tức thời liền có cảm thấy no ngang, thậm chí còn có loại cảm giác muốn nôn.

“Mùi này thật khó ngửi, giống như được đốt loại mỡ gì đó vậy, mà chẳng lẽ thứ kia ở chỗ này còn có khả năng tự cháy sao?”

Lạc Thần hơi nghiên mặt đi, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên đại đỉnh hồi lâu, lắc đầu nói:“Nơi này âm lãnh ẩm ướt, lửa chắc chắn sẽ không tự mình cháy lên.”

Ngữ điệu nàng có chút quái dị, khi nói chuyện ánh mắt cố ý vô tình nhìn quét chung quanh một phen, tựa như là đang tìm thứ gì. Ta nghe ra được hàm ý ẩn trong lời của nàng : Lửa sẽ không tự mình cháy lên, nói cách khác, là có người làm cho nó cháy lên sao?

Chẳng lẽ, địa phương này trừ bỏ ta cùng Lạc Thần, còn có một người khác tồn tại?!
Nghĩ như vậy, trên lưng ta liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhịn không được nhìn quanh bốn phía. Ta phát hiện địa phương này được tu kiến thập phần khoáng đãng. Chỉ thấy khói dày đặc la đà hạ xuống, trừ bỏ đại đỉnh ở trung tâm ra thì không còn thứ gì khác. Mà đại đỉnh bốn phía chạm trổ đầu cổ thú bằng đồng vẫn luôn bị xích Thấu tinh từ trên không kéo dài xuống khóa lấy, nhìn từ xa liền tựa như xiềng xích đang kềm giữ một yêu vật thật lớn.

Nếu thật sự có người đang lẩn trốn ở xung quanh chúng ta, hơn nữa còn đốt lên đại đỉnh kia, vậy người đó là ai ? Khẳng định chắc chắn không phài Vũ Lâm Hanh hay Hoa Tích Nhan. Muốn giỡn chơi dọa người cũng không cần phải nhàm chán như vậy.

Ta càng nghĩ lại càng thấy sợ. Đến khi gần như sắp không nhịn được mà nói ra ý nghĩ của mình, thì trông thấy khóe mắt Lạc Thần hơi nheo lại, quay về phía ta nhẹ nhàng vươn ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác đừng gây tiếng động.

Ta vội vàng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được dụng ý của nàng. Không biết có phải hay không do cảm giác trong bóng đêm bên cạnh có hơn một người, ta thấy vô cùng bất an, xoay người đi lại phía khối thi thể màu đen cách đó không xa, rút Cẩm Sắt cắm ở bên trên ra.

Lúc này mới có thể xem rõ được bên ngoài bóng đen đã tập kích mình lúc trước. Chỉ thấy thứ kia có một bộ mặt dữ tợn, rất giống khỉ hoang trong rừng, hai răng nanh dài nhọn tựa như dao găm chìa ra hai bên miệng. Trước kia khi ta còn tại Hiên Tử cùng Côn Luân có xem qua không ít tranh sách, nhớ rõ có một loại mãnh thú tên gọi là “Tranh” bộ dáng rất giống thế này.

Tương truyền trên thân con “Tranh” này có một loại mùi hương rất giống xạ hương, hơn nữa răng nanh của nó cũng rất giống rắn, đều là loại răng rỗng ruột có thể tiêm nọc độc, mà loại độc này cũng không phải liền lập tức lấy mạng khiến người tử vong. Chính là sẽ tạo ra tác dụng tựa như ma túy, làm cho ý thức người bị trúng độc trở nên mơ hồ, thậm chí có khi sinh ra ảo giác, đến sau cùng sẽ tử vong.

Đối với loại địa phương quái dị này, chuyện thứ quái vật “Tranh” kia xuất hiện ở đây cũng không khiến ta lấy làm kỳ quái. Thông thường khi xây dựng lăng mộ, những người kiến tạo chính vì lo sợ sau này sẽ có ngưới khai quật phá hủy mộ, nên sẽ áp dụng những thủ đoạn cũng như các biện pháp vô cùng cực đoan để bảo vệ lăng mộ. Từ các thứ độc trùng mãnh thú cho đến hung tàn trận pháp, không từ bất cứ thủ đoạn tàn độc nào.

Ta dùng kiếm gạt gạt bên trên thi thể, phát hiện chỗ cổ của thi thể lộ ra một sợi thừng buộc màu đỏ, trên thừng đỏ còn có một bộ vòng tinh xảo. Ta nhìn xong, tức thời liền cảm thấy không ổn. Rất rõ ràng bộ vòng kia là được người dùng xích hoặc dây thừng cột lên, bên trên còn lưu giữ dấu vết bị cột.

Chẳng lẽ nói, kỳ thật chín con Tranh là do người cố ý thả ra?

Người này, với người đốt lửa kia là cùng một người sao?

Ta nghiền ngẫm nửa ngày, chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh. Nếu so sánh phải đùa giỡn cùng với một người nấp trong bóng tối giở thủ đoạn, ta thà tình nguyện gặp phải mấy tên tống tử còn hơn. Nếu đánh không lại còn có thể tháo chạy, còn tốt hơn bị người không minh bạch ngấm ngầm tính kế mưu hại.

Lúc này Lạc Thần đã đi đến bên đại đỉnh. Ta thấy nàng ngồi xuống, hình như là đang quan sát thứ gì đó, nên cũng vội vàng đi qua. Xung quanh đại đỉnh khói dày đặc, có rất nhiều dầu trơn sắc vàng óng ánh lại dọc theo hai bên đại đỉnh tràn xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất, phát ra tiếng “xèo xèo”. Lạc Thần chính là đang nhìn thứ dầu trơn kia.

Trong mắt nàng nhàn nhạt ẩn chứa nghi hoặc, xem ra là có chút khó hỉu. Ta cũng ngồi xổm xuống rồi nói : “Chẳng lẽ trước đây đỉnh này là đỉnh tế thần? Theo ta nhớ thì trâu bò tượng trưng cho sự giàu có, có lẽ vì vậy mà người thống trị mới dùng trâu bò súc vật ngâm thành dầu, đem làm lễ ở trong đỉnh, để thắp đốt bái tế.”

Lạc Thần ngẩng đầu lướt mắt nhìn ta một vái, thâm trầm nói:“Có lẽ đây không phải là mỡ động vật, mà chính là mỡ lấy từ người.”

“Cái gì?! Mỡ người?!” Ta cảm thấy quả thực khó tin, cùng lúc đó, trong bụng đồng thời lại trỗi lên một loại cảm giác buồn nôn vô cùng mãnh liệt.

Lạc Thần chỉ vào phần bụng của đại đỉnh rồi nói: “Ngươi xem trên mặt kia khắc thứ gì?”

Ta kề sát lại phần bụng của đại đỉnh đề quan sát kỹ hơn, lúc này mới thấy được nguyên lai là trên đó có khắc một bức họa đồ. Ở giữa khắc một cái đỉnh lớn, một đám quỷ đói mặt mũi hung tợn đang ngồi nhóm lửa xung quanh đại đỉnh, nên trong đỉnh vươn ra vô số tay chân của người. Rất hiển nhiên, những kẻ thảm thương kia chính là đang bị đám quỷ hầm nấu.

Ta nhìn rồi lại nhìn, sau đó cảm thầy giống như nghe được tiếng người đang kêu gào thảm thiết từ trong đại đỉnh, run rẩy nói : “Chắng lẽ đây chính là vạc dầu dưới…dưới địa ngục a tì sao ?”

Lạc Thần lắc đầu, nói:“Đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi. Kỳ thật có một loại hàng thuật: Đem quẳng người sống vào trong cơ quan tương tự một vật chứa to lớn, để cho ngạt thở mà chết, sau lại đem ngâm vào nước thuốc đặc chế, lâu dần thi thể dần dà nhũn ra, tiết ra một loại dầu trơn. Dầu trơn nhẹ sẽ tích tụ nổi trên mặt nước thuốc. Mà những kẻ đáng thương kia chen lẫn nhau ở bên dưới, vĩnh viễn không thể xoay người, không thể thoát ra.” Khi nàng nói chuyện, sắc trở nên lạnh đi. Ta nghe được liền túa ra mồ hôi lạnh, lại nghe nàng nói tiếp: “Kỳ thật người muốn thi hành loại hàng thuật này có thể xem như là một hình thức trừng phạt vô cùng tàn nhẫn. Nếu không phải là người có nỗi oán hận cực lớn, thì sẽ không lựa chọn loại phương pháp này.”

Người có oán hận cực lớn?

Chiếu theo cách nói của Lạc Thần, bên trong đỉnh này hiện nay chính là đang chồng chất không biết bao nhiêu thi thể đáng thương? Ta gần như không dám mở mắt đi nhìn vào trong đỉnh kia. Đúng lúc này, ta bỗng nhiên trông thấy Lạc Thần kín đáo đưa tay làm động tác ra hiệu với ta.

Trong lòng ta thoáng chốc “lộp bộp” một cái, hiểu được nàng chính là ra hiệu ta nhìn phía sau lưng. Ta xoay người. Thuận theo hướng tay nàng nhìn xem, thấy được ở phía sau cách đây không xa là một mặt vách mộ, góc tối bên trái vách lộ một thông đạo. Chúng ta trước đó chính là tựa vào nơi đó mà nghỉ ngơi. Ánh lửa từ đại đỉnh phóng ra chỉ vừa chạm tới lối vào của thông đạo, tuy khiến cho chỗ lối đi kia có chút âm trầm, hôn ám, nhưng trong tầm nhìn này thì vẫn có thể mơ hồ trông thấy được.

Tiếp đó, ta chỉ thấy được từ trong thông đạo kia chiếu ra một cái bóng dài mảnh.

Bởi vì góc độ lửa chiếu, cái bóng kia bị kéo ra đặc biệt dài: Tay và chân đều trở nên dài gấp ba lần người thường. Thông thường khi hành tẩu dưới ánh trăng buổi tối, tự bóng mình cũng sẽ bị kéo dài như vậy. Nhưng nếu nói chỉ có như vậy, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Điểm kỳ quái chính là bên cạnh bóng đen kia lại nhiều ra một bộ phận, tựa như có thứ gì đó dài mảnh lắc lư lay động, bộ dáng uốn éo vặn vẹo tựa như một con rắn.

Trong lòng ta tự hỏi đây không phải là kẻ đốt lửa kia chứ ? Như thế nào còn mang theo rắn trên người, như vậy cũng không khỏi có hơi quá dọa người đi.

Lạc Thần cùng ta nhẹ nhàng lần về phía đầu vách tường kia đi đến, lưng dán sát vào mặt vách tường lạnh như băng, từng chút một hướng gần vể phía thông đạo. Lúc này ta quả thật khẩn trương đến tột đỉnh, kéo theo tay cũng có chút run. Cứ như vậy lần bước tới, lại thấy bóng đen kia nguyên bản là ở giữa thông đạo, không biết tại sao cũng hướng sát về một mặt thông đạo mà tiến tới.

Nguyên lai đối phương cũng cùng chúng ta giống nhau, không dám tùy tiện hành động, mà là nghĩ dán vách tường, mượn cơ hội để dò xét.

Ta trong lòng nói kẻ kia quả thật có hơi ngốc. Bóng ngươi hoàn toàn chiếu hết lên tường, cho dù là ngươi tránh sau vách tường, không phải là chúng ta cũng đều xem thấy hết sao ?

Mà đúng lúc này, thân thể Lạc Thần vút một cái, tiếp đó tư thái liền tựa như ngọn gió sắc bén cướp đường phóng ra. Ta trông thấy tình huống như vậy, cũng vội vàng nhảy theo ra.

Một loạt hành động kia cơ hồ chỉ xảy ra trong một chớp mắt. Sau khi ta nhảy ra, trong khoang mũi thoảng qua một làn hương thơm, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người trước mắt, lại đã cảm giác được con rắn kia đã bò lên thắt lưng của mình.

Trong lòng ta thoáng hoảng hốt, theo bản năng đang nghĩ định đưa tay tóm lấy đầu con rắn kia, thì không ngờ lực đạo trên lưng đột nhiên căng chặt, mà Cự Khuyết của Lạc Thần đã áp sát lại đây. Ta thậm chí có thể cảm thấy hàn khí bám trên kiếm quét nhanh qua da thịt mình. Tiếp đó, con rắn đang bám trên hông bị đánh bay đi, rơi xuống mặt đất, thế nhưng lại phát ra tiếng kim loại vang lên thanh thúy.

Mà cùng lúc đó, tay của Lạc Thần vươn lên, liền chính xác chế trụ cổ họng của đối phương. Ta vốn dĩ từng biết qua bản lãnh của Lạc Thần, chỉ cần nàng vừa động thủ, kẻ kia cho dù có là một con tống tử thì cũng nên tắt thở là vừa.

Thế nhưng Lạc Thần lại không nhúc nhích. không biết tại sao, lại đột nhiên buông tay xuống.

Ta hồn hển hít thở, sau lại chăm chú nhìn lên, liền thấy được trước mặt chính là một nữ tử thân mặc hồng y, đang gập thắt lưng, ôm cổ họng mà không ngừng ho khan. Mà thứ uốn lượn kia rốt cuộc cũng không phải loại rắn gì, rõ ràng chính là Phi Kiếm của Vũ Lâm Hanh. Kiếm của nàng xưa nay mỏng nhẹ, mới vừa rồi trong đêm chiếu ra bóng lại làm cho ta tưởng lầm đó là một con rắn.

Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt đỏ bừng, biểu tình trên mặt cương cứng chừng nửa ngày. Rồi sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, chỉ thẳng Lạc Thần mắng to::“Khụ khụ…… Các ngươi…… Ma quỷ, ngươi dám động đến ta?!”Chương 93: Nghỉ ngơi

Lạc Thần nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, nhìn Vũ Lâm Hanh, trên mặt lóe lên vài phần thản nhiên vui sướng , rồi lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Nàng cúi thắt lưng đem phi kiếm nhặt lên, trả lại cho Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh cầm lấy phi kiếm, để lại bên hông, hầm hừ nói:“Sách, xem ra ngươi còn có điểm lương tâm, xuống tay còn có mực, bằng không cổ ta đã bị xấu xa nhà ngươi đem chặt đứt.”

Lạc Thần chế giễu liếc mắt một cái, cũng không đáp nàng, lại nói “Cổ ngươi đâu dễ bị chặt đứt như vậy” , ánh mắt khinh phiêu nhìn nàng.

Ba người tốt xấu coi như là cùng trải qua bao chuyện ngoắt nghoéo mới lại đoàn tụ. Ta thấy một bên Lạc Thần tỏ vẻ đạm nhạt, mà một bên Vũ Lâm Hanh lại dùng sức trợn mắt trừng nàng, không biết tại sao, thế nhưng có một loại vui mừng không hiểu từ đâu nổi lên trong lòng.

Loại cảm giác quen thuộc này cuối cùng cũng trở về. Không biết bắt đầu từ đâu, nhưng chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện. Dấu chân ba người cùng nhau lưu lại trên một con đường thật dài, thật xa, cho dù từng có phân li, tại mộ táng nguy hiểm này, cuối cùng vẫn gặp lại nhau, như cũ vẫn mang lại cho ta cảm giác ấm áp.

Đối với ta mà nói, đời này có được tình cảm bạn bè hoạn nạn cùng chịu chân thành này, ta cũng không còn cảm thấy cô đơn.

Nghĩ như vậy, ta nhịn không được liền mỉm cười.

Vũ Lâm Hanh trông thấy, hướng ta vẫy vẫy tay, chọn mi nói:“Sư Sư ngươi cười cái gì? Có phải hay không nhìn thấy ta thật là vui ? Mới một lúc không gặp, mặt của ngươinhư thế nào không còn huyết sắc giống như một lá bắp cải trắng.” Nàng lại nhìn chằm chằm ta, lộ ra một bộ vô cùng đau đớn biểu tình, lắc đầu nói:“Thật tội nghiệp a, ngươi xem ngươi thân thể nhỏ nhắn như vậy, nếu giờ phút này thổi đến một trận yêu phong, ngươi coi chừng còn bị ngã. Đến đây, xem cô nương ta đây cho ngươi thứ gì tốt .”

Ta đi qua, ngạc nhiên nói:“ Thứ gì tốt?” Vừa nói chuyện, ta vừa xem rõ ràng trên tay nàng mang theo một cái tráp gỗ màu đen , tráp gỗ hình chữ nhật, hai đầu đều cột một cái dây đeo da rắn, xem ra nguyên bản là dùng để đeo trên lưng . Trên mặt hộp in một đóa hoa màu đỏ, năm cánh hoa như năm ngón tay ghê rợn giơ nanh vuốt, ở giữa là hình vẽ một cái đầu Tu La dữ tợn.

Nhưng mà so với cái tráp đen kì quái này , thì bộ dạng hiện giờ của Vũ Lâm Hanh còn đáng chú ý hơn. Ta cao thấp đánh giá nàng một phen, nhíu mày nói:“Lúc trước ngươi không phải cùng ta một đường xuống cầu thang sao, kết quả ngươi chạy đi nơi nào ? Nhất thời không thấy, ngươi như thế nào biến thành bộ dạng quỷ quái này ?”

Nhìn kỹ, Vũ Lâm Hanh lúc này hoàn toàn giống một thổ dân, y sam như lửa đỏ giờ đây loang lổ, càng buồn cười là một bên ống tay áo của nàng vẫn êm đẹp, một bên hầu như đã rách tung toé, lộ ra cánh tay thon dài như tuyết trắng, vạt áo cũng bị kéo một đoạn, hình như mới cùng ai đó đại chiến. Ngay cả khuôn mặt bình thường tự xưng là như hoa như ngọc của nàng nay mơ hồ có cảm giác như toàn thân viết hai chữ – chật vật.

Vũ Lâm Hanh ngẩng nhìn lên, trên mặt thoáng chốc ửng đỏ, đơn giản đem tráp kia ném tới, phủi phủi tro bụi trên người, bực bội nói:“Chết tiệt, đây chính là bộ quần áo ta yêu thích nhất , không thể tưởng được lại biến thành bộ dạng rách nát này.” Nàng trong mắt căm giận, nói tiếp:“Tóm lại ta mới gặp một ít phiền toái,nhưng kể ra thì rất dài, sau này sẽ nói với ngươi. Bổn cô nương mà biết đây là quỷ mộ của kẻ nào, ta sẽ đem nắp quan tài mở ra, đem bảo bối vàng mã đồ đạc trong đó mang đi, nếu không mang được ta cũng muốn phá hư, để giải mối hận trong lòng ta”.

Phút cuối cùng, nàng lại không khỏi ai oán một tiếng, vuốt mặt mình nói:“Đáng tiếc một người thiên tiên như ta đây lại cứ phải xuống đất đổ đấu, dính không biết bao nhiêu thứ ô uê, trời đúng là không thương ta.”

Ta càng xem càng muốn cười, nhịn không được nói:“Hảo hảo, thiên tiên, khuôn mặt thiên tiên của ngươi là bị chà xát sao? Ta không biết còn tưởng rằng ngươi mới đi đào than đá”.

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, xoay người nắm lấy ống tay áo Lạc Thần. Lạc Thần không phòng bị, nhất thời để yên cho Vũ lâm Hanh đem ống tay áo nàng chà sát. Vũ Lâm Hanh lau mặt vào tay áo Lạc Thần, chẳng mấy chốc ống tay áo như tuyết trắng kia liền dính thêm vài mảng bụi bẩn vết tích.

Vũ Lâm Hanh đem ống tay áo bị vấy bẩn của Lạc Thần vẫy vẫy, mỹ mãn nói:“Sư Sư ngươi giúp ta nhìn xem, sạch sẽ hơn chưa?”

Lạc Thần khóe miệng hơi hơi run, hình như là do cắn răng, cặp mắt nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh , cứ như sắp nổi lên bão tuyết. Trong nháy mắt, ta cảm thấy chính mình không tự chủ cũng khẽ run một cái.

Ta nhất thời cảm thấy cái ý niệm “Bạn bè trong hoạn nạn” kia, khẳng định chỉ là ảo giác.

Lạc Thần không hề quan tâm Vũ Lâm Hanh, đi đến một bên ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở cái tráp đen kia. Nàng nhìn chằm chằm tráp đen kia thật lâu, tựa hồ có chút sững sờ, lập tức làm bộ sẽ mở ra tráp đen kia, Vũ Lâm Hanh phác đi qua một tay lấy tráp đen đoạt lấy đến, ôm vào trong ngực, nói:“Ngươi mới vừa rồi làm ta bị thương, ta không cho ngươi xem.”

Lạc Thần khóe miệng nhếch một cái, lạnh lùng nói:“Thứ này ngươi lấy bên cạnh thi thể đúng không?”

Vũ Lâm Hanh một đôi mắt hoa đào bỗng dưng trợn to, như nhìn thấy quỷ, kinh ngạc nói:“Ngươi, ngươi như thế nào lại biết?!”

Lạc Thần sắc mặt không chút thay đổi nói:“Ta không biết, ta đoán .” Nàng khi nói chuyện, ánh mắt cũng không hề chớp một cái, gắt gao nhìn chằm chằm một góc cái tráp kia.

Ta cảm thấy kỳ quái, theo hướng ánh mắt của nàng nhìn tới, tinh tế quan sát mới hiểu được tại sao. Góc chiếc tráp kia hẳn là bị vết máu thấm vào, hiện ra một màu đỏ sẫm.

Vũ Lâm Hanh tức giận nói:“Hừ, đoán ? Có thiên tài mới tin ngươi. Ta quen ngươi lâu như vậy, ngươi nói thật đi, ngươi khẳng định là biết chuyện gì! Khối băng ngươi, chuyện gì trong lòng cũng đem cất giấu với bọn ta, coi chừng một ngày mục rữa trong bụng , xem ngươi còn bộ dạng xinh đẹp đắc ý không?”

Lạc Thần bị Vũ Lâm Hanh vừa cho một trận quở trách, cũng không cãi lại, cứ như vậy ngồi ở chỗ kia, ánh mắt lạnh lạnh nhìn chằm chằm hình vẽ Tu La trên mặt tráp. Hình dạng Tu La này giống hệt với mặt nạ Tu La trên thi thể trước đây.

Ta nhìn vẻ thanh lệ của nàng chợt như đóng băng lại, trong lòng nhất thời nghẹn lời, không biết tiếp theo Vũ Lâm Hanh lại nói chuyện gì.

Kỳ thật rất nhiều chuyện, ta so với Vũ Lâm Hanh càng muốn biết chân tướng. Ta thật sự muốn hiểu toàn bộ chuyện của Lạc Thần, nhưng nàng giống như nhấc lên một góc khăn che mặt , như ẩn như hiện, khiến cho ta không thể thấy rõ.

Có đôi khi, nàng cách ta rất gần, nhưng là có đôi khi, nàng lại giống như cách ta rất xa. Nàng giống như ở phía trước lẻ loi đi tới, mà ta muốn đuổi theo nàng nhưng chỉ là phí công.

Vũ Lâm Hanh thấy không khí có chút lạnh lẽo trầm lắng, phỏng chừng có chút không được tự nhiên, đành mở cái tráp ra nói:“Khối băng chết tiệt kia nói đúng, ta là nhặt được bên thi thể kia .Cái xác kia mới chết không lâu, ta cũng thầm nghĩ đi ra xem vẫn liền thấy hắn nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Đúng rồi, lại là một tên đeo mặt nạ Tu La, giống như tên đeo mặt nạ Tu La ở thanh đồng ám đạo một dạng, chính là trên người hơn có cái tráp thôi. Ta xem trong tráp, thấy bên trong đồ vật thật tốt nền liền thuận tay mang đến đây.”

Hộp tráp bị Vũ Lâm Hanh mở ra. Ta nhìn sát vào thấy tráp chia làm hai ô vông, một ô vuông có một bình thuốc màu xanh, một túi nước da trâu, một hồ lô màu trắng, vài gói giấy dầu bên trong là thịt và một ít lương khô. Một ô vuông khác chứa một đoản đao sắc bén, thân đao sáng loáng, trên mũi đao còn có khắc một lưỡi câu nhỏ. Mặt khác còn còn có một cái móc câu rất kì quái, bình thường dây câu là dùng dây thừng đan lại, mà móc câu này giống như đan bằng một chùm tơ nhỏ trong suốt. Ta thử kéo kéo, phát hiện độ đàn hồi của nó khá tốt.

Ngoài những thứ đó còn có một cuộn da động vật. Ta mở ra, hóa ra là bản đồ. Nhưng bản đồ này vẽ rất thô sơ , giống như bản nháp, lại vẽ chỉ có một nửa, trong đó rất giống với những nơi trong lăng một. Có điều bản đồ thực sự rất ẩu tả, khiến cho người xem nhức đầu chóng mặt.

Ta nhìn mấy thứ này, đột nhiên có chụt nghẹn lời, những thứ này bây giờ so với vàng bạc còn trân quý hơn. Đồ ăn, công cụ, đối với hoàn cảnh trong tay trống trơn của chúng ta bây giờ mà nói, giống như trời hạn gặp mưa. Nhưng lòng ta vẫn dâng lên vài tia không được tự nhiên, dù sao mấy thứ này vẫn là Vũ Lâm Hanh lấy từ thi thể, không phải là thuận thủ khiên dương sao. (1)

Nghĩ vậy, trong lòng ta cảm thấy không ổn.

Ta đè nặng cổ họng, nói:“Đây chính là……đồ trên người người đã chết……”

Vũ Lâm Hanh phỏng chừng không chút xấu hổ, cãi chày cãi cối nói:“Có sao đâu, người thì đã chết rồi. Chúng ta thì cái gì cũng đều không có, mấy thứ này có thể dùng, chớ để lãng phí, ta nghĩ người nọ ở dưới nơi chín suối cũng sẽ ngủ yên .” Nàng xoa xoa bụng, mặt cười đỏ bừng:“Ta nói cho các ngươi, tuy rằng ta không biết cụ thể thời gian, nhưng là chúng ta tối thiểu muốn tiến vào một ngày một đêm , nếu không bổ sung thêm lương khô, phỏng chừng cũng sẽ duỗi chân biến thành tống tử.”

Vũ Lâm Hanh nói rất đúng, ta lúc này quả nhiên là cũng đang rất đói, toàn thân bị một loại cạn kiệt bủn rủn xâm chiếm. Ta thật sự cũng không muốn tính rõ đã bao lâu rồi chưa ăn cơm.

Lạc Thần một hồi lâu im lặng lúc này lấy một gói giấy dầu mở ra đến, nói:“Lâm Hanh nói đúng, người đã chết cũng không dùng được cái tráp này, mà chúng ta có thể dựa vào nó sống sót. Mọi người hồi lâu chưa ăn uống, tạm thời ăn trước đi.”

“Đây là thịt hươu tuyết lộc hun khói mà trong nhà bình thường hiếm có, ăn vào có thể giữ thân thể cường kiện khí lực trong thời gian dài.” Nàng xét một miếng thịt đút vào miệng ta, đôi mắt sáng như tuyết, hỏi:“ Hương vị không tồi chứ?”

Ta nhẹ nhàng nhai, cảm thấy trong miệng mềm mại , mùi vị ngọt lành, gật gật đầu:“Ân, ăn rất ngon.”

Ba người lấy thêm lương khô trong tráp ra ăn, ít nhiều giảm bớt đói khát trong bụng. Ta chỉ vào hồ lô màu trắng trong tráo nói:“Yêu nữ ngươi cướp đoạt từ người chết hóa ra lại tốt, ngươi xem, còn có cả rượu”. Ta nói xong, mở nút hồ lô, ngay lập tức liền ngửi thấy mùi rượu xông lên mũi.

Lạc Thần nhìn thoáng qua kia hồ lô, xua tay nói:“Đây là rượu trừ tà, loại rượu này không thể uống, người uống sẽ trúng độc , mang theo để ngừa tà độc đến gần”. Nàng nhẹ nhàng bâng quơ giới thiệu , giống như biết những thứ này rõ ràng như lòng bàn tay .

Vũ Lâm Hanh chặc lưỡi nói:“Chậc chậc, ngươi như thế nào cái gì cũng biết? Cứ như mấy thứ này đều xuất xử từ nhà ngươi ?”

Lạc Thần liếc nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, trên mặt lộ vẻ vài tầng băng sương. Ta trước kia hiếm thấy biểu lộ của nàng như vậy. Vũ Lâm Hanh bất mãn nói: “Ngươi sao lại nhìn ta bằng khuôn mặt lạnh băng đó, ta nói gì sai sao?”.

Đôi mắt Lạc Thần chợt nhắm lại, rồi liếc sang Vũ Lâm Hanh một cái, một lúc sau thản nhiên nói: “Ngươi nói không sai”. Cả người nàng thản nhiên đạm đạm, cúi đầu nỉ non một tiếng: “Ngươi nói rất đúng”.

Ánh mắt nàng nhu hòa mờ nhạt, mênh mông dao động, giống như sương mù không thể nắm lấy.

=============

(1) thuận thủ khiên dương (thuận tay dắt dê): một trong 36 kế binh pháp. Nguyên văn: “Vi khích tại sở tất thừa; vi lợi tại sở tất đắc. Thiểu âm, thiểu dương.” (xuất hiện lỗ hổng nhỏ, phải nhanh chóng lợi dụng, biến sơ xuất nhỏ của địch thành thắng lợi nhỏ của ta). Đại loại là “mượn gió bẻ măng”.

================================

Cuối cùng cũng có 1 chương “nghỉ ngơi” 

Hồi trc bạn Sư ví bạn Vũ như “cá giãy chết” giờ đến lượt bạn Vũ ví bạn sư mặt trắng bệch như “lá bắp cải” . Hai bạn thật khéo dìm hàng nhau 

Đang mong “người yêu cũ” của bạn Lạc xuất hiện, sẽ có chuyện hay để xem 

p/s: nói về H thì, hồi trc đọc bình luận trên VNS nhớ có bạn nào cũng nói về DHL hiện đại là gì mà chỉ mong hai ng đừng có H nhiều , chỉ cần lãng mạn trêu ghẹo nhau là đủ rồi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro