Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  chương 16:
Na Na xin nghe! _ cô nói giọng ngái ngủ, mắt vẫn nhắm tịt.
- Giờ này đã ngủ rồi sao cô bé?
*Cô bé???* _ cô mở mắt nhìn vào màn hình điện thoại vẫn sáng. *Là số bữa trước bị nhỡ*
Cô áp điện thoại vào tai:
- Tôi quen "bác" sao?
- ... Em nhanh quên quá! Không nhớ anh sao? _ giọng nói đầu dây bên kia có chút thất vọng.
- I em so rí, trí nhớ của tôi không nhớ những gì nó cho là không cần thiết.
- Vậy để anh làm em thấy nó cần thiết nhé!
- Bác tin là mình làm được sao?
- ...
- Alo... Chắc sợ quá rồi đây! Hứ... ddang ngur ngon _ nghĩ rằng bên kia đã cúp máy nên cô định dập máy luôn thì... từ đầu dây bên kia...
- ♪ ♫ ♪ ♫ ♫ ♪ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♪ ♫ ♪ ♫... _ có tiếng huýt sáo.
*Bài nhạc ấy...* _ cô vội áp điện thoại vào tai để nghe rõ.
Mắt cô đỏ ngàu lên từng tia dữ dội. *Là anh... Đã rất lâu em không được nghe ai dạo khúc nhạc ấy cho em...*
(Bản nhạc ấy là của cô sáng tác cùng một người nữa là bạn thân của anh cô, dành tặng riêng trong dịp sinh nhật thứ 18 của anh trai cô, vì anh rất thích nghe nhạc hòa tấu cũng rất am hiểu về nó nhưng ngặt nỗi anh lại không thể chơi được nhạc cụ nào. Ngược lại, cô lại chơi thành thục các nhạc cụ và cả anh bạn thân của anh nữa; chính anh bạn đó đã dạy cô cách chơi đàn và học nhạc. Hai người đã bí mật sáng tác nên bản nhạc khúc này dành cho riêng anh, và quan trọng nhất nó là độc nhất vô nhị, cũng chỉ có 2 người biết chơi nó; một là cô và người còn lại là anh ấy)
-Đã đủ để em thấy cần thiết chưa cô bé? _ giọng nói cất lên từ đầu dây bên kia thay cho tiếng huýt sáo.
- ... có lẽ _ cô đáp lại.
- Em vẫn vậy, không khác xưa tẹo nào!
- Anh về lâu chưa? _ cô trầm giọng.
- Cũng mới thôi em.
- Anh đang làm gì ở đây? Mà... anh về làm gì?
- Em không thích anh về sao?
- Dạ không! Hì tại em thấy anh về đột ngột nên ngạc nhiên hỏi thôi. _ cô đổi lại giọng vui hơn.
- Nếu anh nói anh về đây vì anh nhớ em. Anh về để khiến em trở thành người thân của anh thì sao?
- ... _ cô lặng đi vài dây. –Anh đi một thời gian bây giờ lẻo mép chưa kìa, bao nhiêu cá lọt lưới rồi anh?
- Anh chỉ bắt cá nhà thôi! _ biết cô không muốn nói đến chuyện đó, anh cũng không muốn làm cô khó xử.
- Mà anh làm gì đến 3 năm rồi không tin tức gì là sao? Em giận!
- Anh sợ... _ anh đáp lại rồi cả hai cùng phá lên cười.
Và rồi tiếp theo là cuộc thao thao bất tuyệt của hai người...

^_^_^_^_^
Đã 2 ngày nội nằm viện, nội xin xuất viện nhưng vì sức khỏe nội quá yếu nên bệnh viện chưa cho về. Mấy bữa nay cô cứ chạy long đong đi tìm việc mà vẫn chưa tìm được việc làm thêm.
Dựng xe vào vỉa hè cô ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây cạnh đó ngán ngẩm:
- Đi cả ngày mà vẫn không có chỗ nào cho làm, haizzz tính sao đây? Chậc, tất cả cũng tại cái tên đâm phải nội đáng nguyền rủa ấy! Ta mà... hẩy yà... sao mình không nhớ ra nhỉ? _ cô đứng bật dậy, nghĩ ra gì đó cô vội lấy xe lao đi.
.......
- Đây rồi!
(Đây chính là quán kem đã "chứng kiến" hai cô cậu trong lần gặp mặt đầu tiên khó quên cách đây vài tháng. Các mem còn nhớ chứ?)
Cô đưa xe vào gửi rồi quay ra, nhìn lên cửa kính cô mừng rỡ:
- May quá, vẫn còn thông báo cần người làm thêm.
Không chần chừ thêm cô đẩy cửa vào trong.
*Woa... đúng là không thể "nhìn mặt mà bắt hình rong được", trông bên ngoài khác xa với bên trong. Đúng là một quán kem chuẩn 5 sao!* cô ngơ ngác với thiết kế của quán. Cô nhận xét rất đúng, đây quả là một quán kem có tiêu chuẩn 5 sao. Quán kem đã từng đạt một số bằng khen và giải thưởng của rất nhiều các cuộc thi có tiếng và bằng chứng là dãy bằng khen được treo một hàng thẳng tắp trên tường – nơi mà bất cứ ai khi vào quán họ đều thấy đầu tiên. Cả những người khách đang ngồi kia cũng là một minh chứng cho điều ấy...
- Bạn ơi! _ tiếng gọi của một người phục vụ gọi cô.
Cô giật mình "tỉnh giấc" *Trời! đến cả phục vụ cũng chuẩn 5 sao luôn...*
- Này bạn! _ không thấy cô trả lời, người phục vụ tiếp tục gọi.
- Ơ dạ? _ giờ cô mới tỉnh hẳn để đáp lại.
Người phục vụ nở nụ cười rạng rỡ và thân thiện:
- Bạn cần tìm ai sao? Có cần tôi giúp không?
- À.. dạ... không ạ! _ cô gãi đầu ngượng ngạo.
- Vậy bạn cần một chỗ?
- Dạ... _ cô lắc đầu.
- Vậy... _ người phục vụ ngập ngừng hỏi cô.
- Ưm... tôi muốn xin việc ạ! _ vẻ tự tin vốn có của cô phút chốc đã tan biến bởi không gian trước mặt đã làm nó vụt bay.
- Sao bạn không nói sớm? Bạn theo tôi nhé! _ người phục vụ đi trước, còn cô theo sau.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro