"ĐÓ LÀ MỘT BUỔI CHIỀU CUỐI THU!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi yêu em! Em biết tôi yêu em!
Tôi yêu em! Bạn bè em biết tôi yêu em!
Tôi yêu em! Mọi người xung quanh tôi biết tôi yêu em!
Tôi yêu em! Dù tôi không nói nhưng em biết, tôi yêu em!

Tuổi 15 ấy không phải cái tuổi mơ mộng nhất của chúng ta, không phải độ tuổi đẹp nhất, không phải khoảng thời gian lưu lại nhiều kỉ niệm nhất nhưng với tôi, đó lại là một trong những cột mốc đáng nhớ nhất. Tôi đã yêu một cô gái, không âm thầm, không đơn phương, không phô trương và không hẹn hò.

Năm ấy tôi là một chị gái thuộc khóa lớn nhất trong trường nên hầu như được nhiều em khóa dưới biết đến và ngược lại, một vài cô cậu nổi bật cũng được bọn tôi mang ra tán gẫu mỗi khi rảnh rỗi, nhưng trong số họ lại không có em, và trong những người biết đến em, lại không có tôi.
Tôi là người khá khó chịu và kén những mối quan hệ xả giao với các em khóa dưới, còn em là một cô gái dịu dàng và ngoan ngoãn, không thích gây chú ý và cũng không hoạt động nhiều trên mạng xã hội, điều đó khiến cho mọi thông tin về em trở nên khó tìm kiếm với những quan hệ hạn hẹp của tôi.

Tôi còn nhớ rõ lần đầu tôi thấy em là một buổi chiều cuối thu, trước khi chúng tôi kết thúc tiết thể dục thì có một cô bé dáng người nhỏ nhắn bước vào phòng giáo viên để cất sổ đầu bài. Khoảnh khắc em lướt ngang tôi đã không để ý cho đến khi em đứng trên văn phòng, khoảng cách xa hơn hẳn nhưng lại thu hút mọi sự chú ý của tôi. Em ấy rất đẹp, khi cười rất đáng yêu, dáng người khá mảnh mai và một gương mặt không son phấn, không một chút mỹ phẩm nào.
Tôi ngỡ mình chỉ rung động một chút thôi nhưng rồi đôi mắt ấy, nụ cười ấy, dáng vẻ nhỏ nhắn dưới những tia nắng cuối cùng của một buổi chiều cuối thu cứ hiện mãi trong tâm trí tôi, tôi đã yêu em rồi!

Tôi cố dò tìm thông tin về em trong suốt một thời gian dài nhưng có vẻ không ai trong số bạn bè của tôi từng gặp em, tôi cũng bắt đầu quên dần hình bóng em và cảm giác mơ mộng của buổi chiều ấy. Cứ như vậy trôi qua một học kì cho đến khi sắp kết thúc năm học cuối cấp của tôi thì đâu đó hình bóng em lại được gợi lên, tôi lại tương tư về em, thơ thẫn cả ngày vì em bởi khi ấy tôi đã có mọi thông tin về em.

Tôi lấy hết dũng khí lần đầu tiên nhắn tin với em và em đã trả lời tin nhắn sau hai tiếng. Thật ra là do em học thêm với cả tôi cũng không thấy khó chịu khi ai đó trả lời tin nhắn chậm và cứ như vậy hộp thư của em mỗi ngày đều nhận tin nhắn từ tôi cho đến một lần, tôi nghĩ rằng mình nên mua dì đó mang đến lớp cho em. Trước sự ngạc nhiên của cả khối tám, em đã mỉm cười khi nhận ly trà sữa của tôi, đó gọi là gì nhỉ? Tôi chưa nghĩ rằng mình sẽ nghiêm túc thích một cô gái nhưng... đấy gọi là lực bất đồng tâm, tôi đã tiếp tục mua thêm bánh và vài thứ khác, đương nhiên là không thiếu milo, nghe bảo chúng có ích lắm.

Tôi đã nghĩ mọi thứ sẽ mãi tuyệt vời như vậy cho đến khi em nói:
"-Chị đừng mua nữa, em không nhận nữa đâu!"
Lúc ấy tôi chợt nhớ ra:
"-Hóa ra chỉ có tôi thích em!"
Cứ như vậy em không còn cười khi thấy tôi nữa, tôi không còn hồi hộp khi gặp em nữa nhưng tôi chỉ muốn được ngắm nhìn em thêm nhiều nữa, sau lần đó tôi đã nói với em:
"-Chị mong người yêu em sau này sẽ là một chàng trai có thể tốt với em, nếu không chị sẽ hối hận vì hôm nay đã từ bỏ em!"
Em đã đồng với tôi, mãi sau này em vẫn vậy, vẫn dáng người mảnh khảnh ấy, vẫn nụ cười đáng yêu ấy, vẫn gương mặt không chút son phấn ấy nhưng thời điểm ấy đã không còn là một buổi chiều cuối thu và tôi biết:
"-Bầu trời năm ấy không xanh mãi
Em của tôi giờ đã phải lòng ai?!"

"Tôi đã yêu một cô gái, không âm thầm, không đơn phương, không phô trương và không hẹn hò!"
Tôi đã yêu một cô gái, không âm thầm vì tôi chưa từng che giấu tình cảm của tôi dành cho em.
Tôi đã yêu một cô gái, không đơn phương vì tôi không mong cầu tình cảm của em, từ đầu đến cuối tôi chỉ muốn được thích em, cứ thích em mãi vậy thôi.
Tôi đã yêu một cô gái, không phô trương vì tôi chưa từng khoe mẽ việc "Tôi yêu em".
Tôi đã yêu một cô gái, không hẹn hò vì tôi không mong cầu, và vì em không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro