Đồ mi dạ thoại Tác giả: Mỹ Bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Đoản văn, huyền huyễn

Lời dẫn

Dưới dàn hoa đồ mi*,

Vài cái ghế trúc, một bình trà xanh.

Châm hương [xông muỗi], phe phẩy quạt,

Nghe Mỹ Bảo kể về đôi câu chuyện ma quỷ xưa …

Hoa đồ mi : Đây

Mục lục

1. Hương cố nhân

2. Chén song sinh

3. Phượng cầu hoàng

4. Áo lông cáo bạc

Hương cố nhân

Thanh Mạt sinh trưởng trong một đại gia tộc phong kiến, cha mẹ sớm đã thu xếp chuyện hôn sự cho hắn, đối phương cũng chính là thanh mai trúc mã.

Thiếu niên tuổi trẻ khinh cuồng, không thích cô gái cùng tuổi, được cha mẹ lựa chọn sẵn kia, dứt khoát ra nước ngoài du học. Mơ ước hưởng thụ cuộc sống lang bạt, tự do nơi dị quốc, vọng tưởng có thể song song có được cả tình yêu cùng danh lợi.

Trào lưu tư tưởng tự do cùng cuộc sống hằng ngày khiến hắn dần quên đi quá khứ, quên cả cô gái luôn cùng hắn nô đùa, vui chơi trên bãi cỏ ngày xưa, cũng như đêm động phòng năm ấy, có một cô gái vẫn luôn lặng lẽ ngồi đợi trong căn phòng nhỏ, khăn voan cô dâu phủ kín trên đầu.

Hắn có thể đã quên nàng, nhưng nàng thì lại không thể.

Trong đêm tân hôn, cô dâu mới cả ngày dựa cửa chờ đợi. Giá y đỏ rực xinh đẹp không giấu nổi sắc mặt có chút tiều tụy bên dưới lớp khăn voan.

Lễ giáo phong kiến mà nàng được dạy dỗ ngay từ nhỏ khiến nàng tin, vận mệnh của bản thân bất quá chỉ nằm trọn trong một chữ “chờ”. Cho dù đau đớn, thương tâm, khóc đến hai mắt đẫm lệ, dù cho là cả cuộc đời, nàng vẫn cứ phải chờ.

Làm bạn với nàng chỉ có lư hương phỉ thúy năm đó hắn tặng. Lúc đưa tín vật đính ước, thiếu niên vẫn còn chưa hiểu được phong tình. Từ ngày hắn rời đi, lư hương ôn nhuận, xanh biếc vẫn ngày ngày được người châm lên, làn khói nhè nhẹ vấn vít khắp căn phòng nhỏ.

Ở phương xa, hắn vẫn ung dung tự tại, vô ưu vô lo ngày ngày hưởng thụ cuộc sống mà không biết, ở nhà thời cuộc biến chuyển khiến cho gia nghiệp của gia tộc hắn dần dần suy kiệt. Hắn không biết, đồ đạc, gia sản trong nhà dần dần bị đem bán đi, cũng không biết đến cảnh anh em, chú cháu dây dưa, dằng co chia nhau gia sản ra sao, còn nàng cũng vì cùng đường mạt lộ mà phải đem của hồi môn đến tiệm cầm đồ cầm cố.

Tất cả chỉ để đổi lấy tiền bạc lo cho cuộc sống của hắn, khiến hắn không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Chỗ ở của nàng vốn chỉ là một tiểu viện nho nhỏ, thanh vắng giờ phải chuyển đến một ngôi nhà nhỏ chật chội, cũ nát hơn. Khoảng trời của nàng vĩnh viễn chỉ nằm trong phạm vi một góc sân nho nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bé ngày một gầy rộc đi lộ ra chiếc cằm nhọn, đôi mắt tràn ngập e sợ song lại vô cùng bền bỉ. Nhưng hắn đều không biết.

Nàng sinh bệnh. Ho ra máu, ho đến tâm phế cũng đều muốn theo đó mà bật ra ngoài. Hắn rốt cuộc cũng trở về.

Không nghĩ ngợi nhiều mà quyết định trở về, tất cả đều không phải vì nàng. Hắn trở về là để dấn thân vào sự nghiệp cách mạng.

Đây quả là một chuyện vui đối với nàng. Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được đến một ngày hắn trở về.

Nhưng vận mệnh trớ trêu không để cho nàng được gặp hắn một lần. Một ngày nọ, kế hoạch bị lộ, hắn cùng các đồng chí khác bị bắt nhốt, làm bạn sớm tối với song sắt nhà giam.

Ban đêm, nàng lẳng lặng ngồi ở đầu giường, bàn tay không ngừng vuốt ve lư hương đã ghi lại bao hồi ức nhớ mong trong nhiều năm qua. Sáng hôm sau, cầm nó đi vào cửa tiệm cầm đồ.

Hắn rốt cuộc cũng được thả ra, từ khi trở về đến giờ cũng đã qua một mùa đông, đến nay hắn mới trở về nhà. Nhưng hắn cũng không nhìn thấy nàng. Căn bệnh ngày một trầm trọng khiến nàng không cách nào sống qua được mùa đông.

Vùi mặt vào những bức thư nàng viết, hắn khóc lớn. Chợt hắn ngửi được một đạo mùi hương nhè nhẹ phảng phất khắp căn phòng.

Tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, nhẹ nhàng đi tới, dừng ngay ở bên cạnh cửa, thủy mâu nồng đậm nhu tình chuyên chú nhìn hắn.

Quần áo mặc có thể ấm, ăn có thể no bụng, tâm tình có hay không vui sướng ?

Miệng liên tục hỏi thăm người nằm trên giường ở nơi hoang vắng này, bàn tay từng mềm mại, mượt mà như hoa như ngọc giờ thon dài, gầy guộc, lạnh như băng.

Nhiều năm sau, trong một căn phòng đấu giá, một lư hương phỉ thúy được đem ra thành công thu hút sự chú ý của phần đông đám người trong khán phòng.

Một phen cạnh tranh quyết liệt, một cậu ấm có tiền giành mua được đem nó đút vào trong túi, định đem đi lấy lòng nhạc phụ tương lai.

Trong gia yến long trọng, người trẻ tuổi dương dương đắc ý mở ra hộp quà. Mọi người kinh ngạc trầm trồ.

Đôi mắt mờ đục của lão thái công thoáng chốc sáng ngời, lóe lên những tia quang mang. Ông đột nhiên vươn tay đem lư hương ôm thật chặt trong ngực, nức nở nghẹn ngào, vừa có điểm run rẩy vừa có điểm mừng rỡ, lại như vô cùng sầu bi.

Ông lão trên 80, nói không thành tiếng, nhỏ giọng nỉ non gọi tên người nào đó. Là ai lại có thể khiến ông nhớ thương như vậy ?

Ông tay trắng dựng lên cơ nghiệp như ngày hôm nay, tranh đấu giành thiên hạ, bậc trưởng bối như ông cũng có những chuyện thương tâm của riêng mình.

Đột nhiên, cả đại sảnh tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt, tất cả đều say mê đắm chìm trong thứ hương thơm ấy.

Lúc thần trí khôi phục lại được mới phát hiện, lão nhân gia ngày thường trầm tĩnh, kiên định, ôm chặt lấy lư hương, không nói một lời.

Cứ bình tĩnh như vậy mà an nghỉ.

Khóe miệng gợn lên một tia cười yếu ớt, phảng phất như cuối cùng cũng tìm được thứ gì đó quan trọng nhất.

P.S: 30/4 – 1/5 vui vẻ !!!

2. Chén song sinh

Đó mà một chiếc chén hoa sen bạc sáu cánh với những tia lưu quang nhiều màu sắc.

Cùng những chiếc chén bình thường cũng không khác biệt là bao, bụng chén tạo hình hoa sen, hoa văn chạm khắc tinh xảo, độc đáo, lòng chén trơn bóng, màu sắc sáng ngời.

Cô gái nhẹ nâng chiếc chén bạc trong tay, từng bước từng bước cho mọi người thấy sự ảo diệu của nó. Chỉ thấy nàng một tay đỡ lấy đáy chén, một tay nhẹ vuốt ve dọc theo thân chén, động tác thong thả, ung dung, thế nhưng chỉ trong phút chốc, chén này từ một đổi sang thành hai.

Trong số những khách nhân ngồi xem nàng biểu diễn có một vị lão phu nhân, nhìn một màn này, luôn miệng hô đặc sắc, đặc sắc, dáng vẻ thập phần yêu thích.

Điếm chủ trẻ tuổi giải thích, chén này có hai chiếc, tạo hình giống hệt nhau tựa như một cặp song sinh, được tạo ra là để bảo vệ cho hài tử.

Lão phu nhân gật gật đầu, chuyện làm ăn này chính là được định đoạt như vậy.

Bà đỡ ngang thân chén, cẩn thận để vào trong tay nữ tì, dặn đi dặn lại là khi xới cơm cho thiếu gia thì phải dùng cái chén này, người bán nói nó là một vật may mắn.

Nàng dâu nghe vậy chỉ cười mẹ chồng mê tín, cổ hủ. Người buôn bán phải dựa vào cái miệng mà kiếm cơm, trong miệng họ, vật nào mà không phải là thần khí, vừa có thể thu quỷ, tránh tà lại vừa có thể trị bệnh.

Tiểu thiếu gia trong nhà bị bệnh cũng đã hơn một năm, bác sĩ nói, đây là do di truyền. Mẹ của đứa nhỏ cũng là vì căn bệnh này nên mới qua đời.

Thiếu niên cô đơn như vậy, mỗi ngày đều ngồi bên khung cửa sổ, lẩm bẩm một mình với không khí, lúc vui, lúc buồn.

Nó nói, nó là đang cùng anh trai mình nói chuyện phiếm.

Chủ đề nói chuyện của họ rất phong phú, từ bóng đá, chuyện ở trường đến các cô gái, ngẫu nhiên còn nói về người mẹ đã qua đời. Anh là người hiểu và yêu quý nó nhất.

Nó còn nói, sẽ có một ngày anh nó đến, hai người cùng nhau đoàn tụ.

Lão phu nhân rơi lệ.

Người anh song sinh của đứa nhỏ này ra đời không bao lâu thì mất, tiểu anh hài kia đã bị đem đi hỏa táng, thân thể hóa tro tàn từ lâu, vậy người anh trong miệng đứa nhỏ là ai ?

Cha cả ngày bận bịu công tác, người mẹ kế lại đang mang bầu, đứa trẻ này sao có thể không tịch mịch ?

Chén thuốc nho nho được bưng đến trước mặt thiếu niên. Uống xong, đáy chén còn lưu lại một lớp gì đó đen đen. Người hầu gái lấy làm kì lạ, đem đi cọ rửa. Ngày kế uống hết thuốc, màu đen trong chén lại tích thêm một tầng.

Người khác đều không hiểu song người mẹ kế thì âm thầm chột dạ.

Ả từng thí nghiệm loại thuốc này rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần hạ đều với số lượng rất ít, đã hơn một năm cũng không xảy ra một chút gọi là sơ sót nào, hôm nay lại bị chén bạc kia bóc trần.

Thừa dịp bốn bề vắng lặng, ả lấy ra con dao nhỏ, đem chén kia hung hăng chém nát. Từng nhát, từng nhát vừa hung hăng, ngoan độc lại mang theo từng trận sát ý.

Chém đến khi cái chén nát vụn không thành hình, ả tiện tay ném hết mảnh vụn vào trong thùng rác.

Cả căn nhà này sẽ là của ả, một đứa trẻ cùng một cái chén, ả căn bản không để vào mắt.

Ngày kế, lúc đi ngang qua phòng đứa con riêng, vừa vặn trông thấy người hầu gái đem đồ ăn bưng ra. Nhìn kỹ lại thì thấy, bên trong mâm có một chiếc chén bạc hoa sen sáu cánh.

Cả người cứng đờ, hai mắt trợn lớn, trông ả như bị sét đánh trúng. Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Ả rõ ràng đã đem cái vật kia chém nát, đích thân ả ra tay, từng nhát từng nhát chém xuống như giết một người, vì cái gì, nó vẫn hoàn hảo như không hề bị gì thế kia ?

Mồ hôi tuôn ra như suối, cùng lúc ấy, bụng ả bỗng đau quặn lại.

Nữ nhân lảo đảo bước lên một bước, dưới chân tựa hồ như đạp phải cái gì đó, cả người mất đi trọng tâm, lăn xuống cầu thang.

Trong cơn đau như thân thể bị vỡ vụn, dường như ả nghe thấy có tiếng cười. Ai đang cười ? Ai ? Ai dám đối với sự bất hạnh của ả lại hả hê như vậy ?

Ả rốt cuộc cũng hôn mê, dưới hạ thân đỏ một màu máu.

Mấy ngày sau, lão phu nhân từ bệnh viện trở về ôm theo một đứa trẻ sơ sinh.

Bà nói với cháu lớn của mình, “Từ nay con là một người anh.”

Sắc mặt đỏ ửng của đứa trẻ ẩn ẩn nét cười.

“Mẹ kế con ngã xuống cầu thang vì vậy sinh non, vì mất máu quá nhiều mà sinh xong đứa nhỏ thì qua đời. Em con vừa sinh ra đã mất mẹ, con phải đối xử thật tốt với nó.”

Thiếu niên ra sức gật đầu.

Bà còn nói. “Thật sự kì quái, tại sao chén bạc kia lại rơi ở dưới chân cầu thang ?”

Thiếu niên vẫn chỉ cười mà không nói.

Lão phu nhân gạt lệ, xoay người rời đi. Nó cúi người, ôn nhu nhìn chăm chú vào em bé mới sinh.

Anh, giờ đến lượt em chăm sóc cho anh.

3. Phượng cầu hoàng

Lần đầu gặp mặt, hắn là Hộ quốc tướng quân sớm đã công thành danh toại. Còn nàng lại là hoa khôi đầu bảng Túy Sinh các, khi ấy đang đứng giữa sân khấu xướng câu “Hiểu lai chi thượng miên man, tự bả phương tâm, thâm ý đê tố[1]”.

Ngày thường hắn luôn tự nghiêm khắc với bản thân, lần đó là bị bằng hữu lôi kéo mới tới chốn hoa tửu. Mặt đầy lúng túng, hắn lảo đảo bước vào. Ánh mắt giao nhau, nàng đem lời ca trong miệng quên hết không còn một từ.

Một người khôi ngô tuấn tú, mạnh mẽ kiên cường, một người xinh đẹp, tài mạo song toàn. Một người là thanh quan trong triều, một người là danh kĩ chốn yên hoa[2]. Một người từng trải bao phen sương gió, một người nếm đủ phong vị hồng trần.

Tri âm, tri kỉ, tri tâm.

Đôi bên đều nghĩ, cuộc đời này có lẽ cứ tịch mịch như vậy mà trôi qua, không ngờ tình yêu lại tìm đến như thế, mãnh liệt mà ảm đạm tiêu hồn.

Nhưng là …

Nhà hắn còn có cao đường[3] cùng chính thất[4], làm sao có thể dung một câu lan nữ tử[5] vào cửa ? Một danh gia vọng tộc mấy trăm năm, tiếng tăm chẳng lẽ lại bị hủy trong tay một người con gái như vậy ?

Đúng lúc này, ngoài biên ải, khói lửa lại bùng lên, hẳn phải chuẩn bị cầm quân ra chiến trường, không biết ngày trở về.

Trước khi đi, hắn vì nàng mà cầm lược, chải đầu. Chiếc lược làm từ gỗ đàn hương chậm rãi chải lên mái tóc đen nhánh, mềm mại như tơ mà hắn yêu nhất.

Lấy ra một đôi trâm phượng trong ống tay áo, cài nghiêng nghiêng lên mái tóc của nàng.

Hắn đi. Đi đến phương Bắc xa xôi, cùng người Kim hung hãn giao chiến.

Tư thế hiên ngang ấy đi vào tận trong giấc mộng. Trong mộng, hắn bị trúng mai phục, trên chiến trường như Tu La ra sức chém giết. Màu đỏ tươi trên người, nàng phân không rõ là máu của hắn hay của địch nhân.

Dần dần sức cùng lực kiệt, động tác huy kiếm của hắn dần chậm lại. Sau lưng có một kẻ cưỡi ngựa phi đến, một kiếm hướng cổ hắn …….

Đưa về nhà là một cỗ tàn thi không đầu khiến phụ mẫu hắn cực kì bi thương, vợ con hắn thì kinh hoàng mà thất thố. Mà nàng chỉ lẳng lặng thu thập hành tranh, lên đường đi tới phương Bắc.

Trời cao, đường dài, gió lạnh thấu xương, nàng một thân nữ nhi cố chấp đi về phía chiến trường – nơi có người nam nhân anh dũng hi sinh cho tổ quốc kia. Một miền đất lớn trải dài trước mắt, nơi ấy hoa dại cũng từng nở rộ, hiện tại trên mặt đất la liệt xác người, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng trời. Nàng biết phải đi đâu tìm hắn ?

Tayngọc thon thả chỉ từng cầm hoa, gảy đàn khó nhọc đẩy ra những cỗ khôi giáp không trọn vẹn, đẩy ra vô số cỗ thân thể mất đi sinh mệnh, cuối cùng cũng tìm được khuôn mặt thuộc về người kia.

Nàng cười nhẹ, đem cái đầu kia ôm vào trong ngực. Máu tươi ướt đẫm hai tay, chậm rãi lấy xuống trâm phượng cài đầu, nắm chặt, đâm thật sâu vào cổ.

Rốt cuộc, không còn ai có thể đem họ tách ra nữa.

Bão cát phủ trùm lên thân thể hai người họ, cỏ xuyến[6] mọc dài, biển cả hóa nương dâu. Mảnh đất kia nay lại phủ đầy hoa dại nở, che đi dấu tích lịch sử ngày xưa. Chỉ là có người ngẫu nhiên tìm được ở nơi này một số vũ khí thời xưa.

Vì vậy nhóm khảo cổ tìm đến, mang theo những sinh viên ngồi xổm thành từng đám, tỉ mỉ đào bới khắp nơi, tìm được một mảnh khôi giáp, một khối bạch cốt, một cái đầu lâu.

Là gì vậy nhỉ ? Là thứ gì ở bên dưới lòng đất lóe lên tia kim quang ? À … thì ra là một cây phượng trâm !

Phượng trâm được rửa sạch, bỏ vào trong hòm sắt, bên ngoài hòm sắt màu đen ngẫu nhiên lóe lên một tia sáng yêu dị.

Một nữ sinh chịu không nổi sức hấp dẫn từ nó, tiến lại, mở hòm sắt ra, cầm lấy đồ vật bên trong.

Chỉ trong tích tắc, mọi thứ thuộc về hiện tại xung quanh đều như hóa thành không khí.

Hành lang dài với những cột trụ sơn son thếp vàng quanh co uốn khúc, sa trướng buông rủ, huân hương lượn lờ. Cạnh cửa sổ nhỏ, một người đang ngồi đó trang điểm. Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống, uốn lượn trên mặt đất, lược ngọc tinh tế chải xuống, chải thuận ba nghìn sợi tóc đen, chải đi tất cả phiền não.

Ngọc bội khẽ cài lên, kim kích ngọc hưởng, cánh tay trắng nõn vừa hơi đưa ra, suối tóc đen nhẹ nhàng rủ xuống. Ngón tay mẫn tiệp uyển chuyển đem những lọn tóc mềm nhẹ như mây vấn lên lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, mát lạnh như băng, mũi ngọc đàn khẩu, đôi mắt biết nói trong veo như nước hồ thu.

Cảnh tượng sống động như có như không, linh hồn giống như không cam lòng ngủ yên, trằn trọc thức tỉnh lại.

Thiếu nữ giống như người ngây dại, đôi mắt vô thần đi thẳng về phía cái hố mới đào ở hiện trường khảo cổ.

Nàng nhảy xuống hố, dùng trâm cài trong tay không ngừng đào bới, đôi tay trắng nõn, mịn màng cũng không ngừng gạt đi lớp đất bên dưới. Không để ý đến biểu tình kinh hách của đám người xung quanh, cũng chẳng để ý đến mười đầu ngón tay đau đớn vẫn như điên như dại đào bới.

Bỗng nhiên, nàng ngừng lại. Thân thể thiếu nữ thoáng cái ngã xuống, té xỉu trên lớp bùn đỏ.

Trong tay, như cũ cầm một … cây trâm khác.

±

Điển tích về khúc “Phượng Cầu Hoàng”

Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh, người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi.

Khi lìa quê lên Tràng An để lập công danh, đến con sông đầu làng, Tương Như viết trên cầu một câu: “Bất thừa cao xa tứ mã, bất phục quá thử kiều” (Không ngồi xe cao bốn ngựa, không qua lại cầu này nữa).

Nhưng vốn con người phóng lãng hào hoa rất mực nên mua được một chức quan nhỏ, làm trong ít lâu, chán, cáo bịnh, qua chơi nước Lương, rồi trở về nước Thục. Đến đâu, Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để giao thiệp bằng hữu.

Trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trạc Vương Tôn, vốn viên ngoại trong huyện. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài.

Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng cầu hoàng”

Chim phượng, chim phượng về cố hương,

Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

Có cô gái đẹp ở đài trang,

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.

Nguyên văn:

Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,

Thời vị ngộ hề vô sở tương,

Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,

Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

Tương hiệt cương hề cộng cao tường.

Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. Trác ông

tức giận, quyết định từ con.

Đôi trai gái đó mở một quán nấu rượu. Vợ chồng cùng cặm cụi làm.

Sau Hán Vũ Đế đọc bài “Tử hư phú” của Tương Như, khen tài mới vời vào triều, ban chức tước. Lại sai chàng cầm cờ tiết, thay nhà vua về Ba Thục chiêu an bọn phụ lão tùng phục nhà Hán. Lần này thỏa chí bình sinh, Tương Như áo gấm vinh quy được người đón rước long trọng. Nhưng làm quan ít lâu, lại chán, cáo bệnh lui về quê.

Trong “Bích Câu kỳ ngộ” có câu:

“Cầu hoàng tay lựa nên vần,

Tương Như lòng ấy, Văn Quân lòng nào.

Và, trong “Đoạn trường tân thanh” của Nguyễn Du cũng có câu:

Khúc đâu Tư Mã phượng cầu,

Nghe ra như oán, như sầu phải chăng!”

Đều do điển tích trên.

[1] Câu thơ trích trong bài “Hoàng Oanh Nhi” của Liễu Vịnh. Hiểu lai, tức sáng sớm. Phương tâm, thông thường là hình ảnh để hình dung nữ tử.

[2] Chốn phong trần.

[3] Ý chỉ cha mẹ hay các bậc bề trên.

[4] Người vợ được cưới hỏi đàng hoàng vào cửa. Thường để chỉ vợ cả.

[5] Câu lan: nơi biểu diễn ca kịch thời Tống, Nguyên. Ý chỉ người con gái trong chốn phong trần.

[6] Một loại cỏ có thể đem làm thuốc.

4. Áo lông cáo bạc

Áo lông cáo bạc tinh khôi như tuyết.

Từ trong ống tay áo màu đen bám đầy tuyết lộ ra một cái gì đó nhòn nhọn, xách ở trong tay khẽ run rẩy, lưu quang như nước, tựa như là còn có sinh mạng.

Thái tử hiếu kỳ hỏi. “Phụ hoàng, người săn được thứ này lúc nào vậy ạ ?”

Đế vương khẽ vuốt ve lớp lông chồn bạc, dịu dàng như vuốt ve mái tóc người yêu.

Một năm kia, hắn là Tam Hoàng tử được Hoàng đế hết mực sủng ái, người con duy nhất của Hoàng hậu, nổi danh là một tài tử hào hoa phong nhã đệ nhất kinh thành, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của biết bao khuê nữ, giai nhân. Hoàng gia hiểm ác, năm ấy hắn bị các huynh đệ của mình hãm hại, đẩy đến trấn giữ miền biên ải.

Cho dù là như vậy nhưng những huynh đệ của hắn trong kinh thành vẫn không vì vậy mà an tâm, không quản đường xa vạn dặm phái sát thủ đến hòng lấy mạng hắn.

Mượn bóng đêm trốn sâu vào trong núi, bước trên con đường hung hiểm đen kịt, lại chưa quen thuộc với địa hình, hắn ngã xuống, nhìn lại bên dưới là vực sâu vạn trượng.

Ngay khi đó, có một bàn tay chìa ra, vững vàng nắm lấy cánh tay, đem hắn kéo lên.

Mây đen tản đi, một thân xiêm y nguyệt sắc dần xuất hiện trước mắt. Gương mặt sáng mịn, trơn bóng như ngọc, tuấn nhan ôn nhu nổi bật lên thủy quang liễm diễm nơi đáy mắt. Khẽ cười một tiếng, phong hoa tuyệt đại, khuynh đảo tam sinh.

Bạch y nam tử là một con cáo tu luyện trong núi, thấy người gặp nạn liền thuận tay cứu giúp.

Biết rõ người nọ là cáo nhưng hắn không ngăn được chính mình si mê. Hắn si vì một nụ cười, một nét tài hoa nơi người nọ. Ba ngày ba đêm, hắn quên đi truy binh sau lưng, quên đi sự khác biệt giữa người và yêu, chỉ cùng người nọ uống rượu ngâm thơ, đàm luận chuyện thiên hạ.

Trong lúc cao hứng, bạch y nam tử rút kiếm, múa vài đường. Thân ảnh nhẹ nhàng như bướm, giữa trời hoa vung kiếm, ngoảnh đầu lại, cười một tiếng, hai bên lưỡng tình tương duyệt, trong im lặng mà hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Hắn mang theo bạch y nam tử xuống núi, đem y lưu lại trong quân doanh, lưu lại  chốn phàm tục.

Kể từ đó, bất luận là khi đàm chiến lược hay trên lưng ngựa giết địch; bất luận là phong hoa tuyết nguyệt[1] hay luận bàn việc nước, hắn đều có y bầu bạn bên người. Thế gian nhơ nhuốc bụi trần, quan trường luồn cúi vẫn không một chút vấy bẩn lên con người trong sáng, thuần khiết như sương tuyết ngoài trời kia.

Nhưng lúc này, lời đồn lại nổi lên khắp bốn phía, nào thì nói rằng, Tam Hoàng tử yêu quân sư bên người, còn có tin khác nói rằng, ngẫu nhiên trông thấy Tam Hoàng tử ôm ấp một con cáo trắng, con cáo ấy chính là bạch y nam tử, Tam Hoàng từ nhờ vào bàng môn tà đạo mới dành được thắng lợi.

Hắn cái gì cũng không sợ, cùng lắm thì bỏ đi vinh hoa phú quý, danh lợi phù phiếm, theo bạch y nam tử quy ẩn nơi rừng núi.

Nhưng bạch y nam tử lại do dự. Mặc dù người kia cam tâm buông bỏ ngôi vị hoàng đế cùng giang sơn xã tắc, nhưng y thì không thể để cho một người tài hoa xuất chúng như hắn cả đời mai danh ẩn tích chốn thâm sơn.

Đêm hôm đó, y rời đi.

Vẫn một thân xiêm y trắng như tuyết, vẫn một đầu tóc đen bay bay trong gió. Áo khoác lông cáo trắng noãn lưu lại, đắp lên thân người đang mê man.

Kẻ ngốc ấy, đem da cáo của mình tặng cho hắn, bản thân y thì sao đây ?

“Về sau thì thế nào ạ ?” Thái tử vội vã truy vấn.

Hoàng đế trên đầu đã hai thứ tóc, cười.

Về sau, hắn theo như ước nguyện của bạch y nam tử, trở thành hoàng đế, toàn tâm toàn ý chăm lo chính sự, mở ra một triều đại thái bình thịnh trị.

“Còn về sau nữa thế nào ạ ?”

Không đợi hắn trả lời, phía sau truyền đến tiếng thị tòng kinh hô. “Có cáo, trong rừng có một con cáo trắng !”

Tinh thần đế vương lập tức phấn chấn, leo lên lưng ngựa,vung roi thúc ngựa đuổi theo.

Giống như ma xui quỷ khiến cũng có thể là do biết con đường này, hoàng đế mê muội thúc ngựa chạy như điên. Đám thị vệ theo sau ra sức đuổi theo nhưng rất nhanh bị hắn bỏ lại chốn hoang sơn.

Chuyến đi này, hắn không trở lại.

Thái tử đem quân lên núi, tự mình lật tung từng ngóc ngách, đào sâu ba thước đất cũng không thu lượm được chút tung tích gì của Hoàng đế.

Hoàng đế mất tích nào phải chuyện nhỏ. Hoàng hậu dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, bên ngoài chiếu cáo thiên hạ, hoàng đế bệnh nặng, băng hà, một tay nâng đỡ con trai mình đăng cơ, cưu mang chuyện triều chính, ổn định triều cương.

Sau đó có tin mật báo nói, có người từng trông thấy một vĩ ngạn nam tử ôm một con cáo toàn thân trắng muốt như ẩn như hiện xuất hiện giữa núi rừng nơi tiên đế mất tích.

Đế vương trẻ tuổi ngồi trên long ỷ nghe vậy chỉ hơi nhíu mày, tiện đà mỉm cười.

Phụ hoàng, người bây giờ rốt cuộc cũng được cùng người nọ ở chung một chỗ rồi sao ?

[1] Chỉ chuyện tình yêu đôi lứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro