Chương 2(tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đã một tuần rui nó k bước ra khỏi cửa phòng.Mặc cho quản gia mang đồ ăn cho nó,ó vẫn k chịu mở cửa.Anh nó nhẹ nhàng đặt chân đến phòng nó,gõ cửa,giọng nói trầm ám của anh vang lên:

-Hi à..mở cửa..được k em??

  Nó nghe giọng nói quen thuộc này,là anh,nó muốn mở cửa lắm,âm sự hết nỗi đau nó đang trải qua cho anh nghe,nhưng bây giờ nó không còn tư cách gọi anh nữa.Là một đứa con rơi,  con rớt bên ngoài của ba và người tình thì có tư cách gì.

- "Mở cửa đi Hi"

-"..."

- "Anh xin em đấy"

-"..."

- " Không muốn yêu thương cũng phải nghĩ đến anh "

-"..."

- "Anh... cũng đau...như em. Một tuần rồi anh không nói truyện với ba mẹ. Anh thật sự ghét em. Ghét lắm. Nhưng anh không thể bỏ rơi em. Mở cửa cho anh đi. Hai vẫn thương em. Mở cửa đi tiểu thư của anh! "

-"..."

- "Em không mở, anh đứng đây chờ em"

-"..."

- "Được rồi, anh sẽ ngồi ở đây đến khi em mở cửa cho anh vào"

  Nhật Hàn là một người nói được, làm được, nếu anh nói vậy dù có ngồi tới sáng mai anh cũng ngồi được.Bây giờ không mở, anh sẽ ngồi mãi sao?

-"..."

  Một giờ khuya, trong lòng đầy lo lắng sợ 2 ngồi bên cửa sẽ lạnh, nên nó nhẹ nhàng mở cửa. Thật, anh đang ngồi dựa vào tường.Nó nhìn anh. Trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng. Vào phòng lấy tấm chăn đắp cho anh. Nó ngồi xuống nhìn anh, bây giờ mới nhìn kĩ, anh của nó đẹp trai thật, sống mũi cao, vầng trán cao, dôi mắt nhắm lại ấm áp dường nào, mặt anh không tì vết, láng bóng. Bảo sao bao cô gái không bị anh cuốn hút.

  Nó ngắm anh, xong đứng dậy tính bước vào phòng, chưa kịp đi anh đã nắm cổ tay nó lại, nó chưa kịp phản ứng, anh đã ôm nó vào lòng.

  Bây giờ nó mới cảm nhận anh không phải là tên đầu gấu của trường, hung dữ, tàn bạo, mà là rất dịu dàng,ấm áp.Mùi hương của anh khiến người ta không thể rời xa được.

- "Anh...sao..."

  Nó ấp úng

- " Em nghĩ anh ngủ được khi em như vậy sao?"

-"..."

- "Ngủ đi"

  Anh nhìn xuống nó, vuốt tóc nó, ánh mắt đầy ấm áp hướng về nó.Khẽ bế nó lên giường,lấy chăn đắp nhẹ nhàng
- "Anh...có muốn...lên đây ngủ không?"

  Nó thấy anh nằm trên sô pha, thấy mình làm anh buồn vô cùng. Nói nhỏ đủ để căn phòng này anh nghe được.

-"..."

  Anh không nói, quay lại cười, nụ cười tỏa nắng, anh bước lại nằm trên giường nó. Ôm chặt nó từ phía sau. Như không muốn mất nó.

- "Ngủ thôi"

  Anh nói nhỏ bên tai nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro