Chap 23+24: Tôi cho em hai lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao...có thể? 

Như bị một quá bóng bầu dục từ đâu đó bay đến với vận tốc ánh sáng 'phang' mạnh vào đầu một cú làm thần thái tê liệt, đầu óc quay cuồng chỉ nhìn thấy sao trời lấp lánh hữu tình, Giai Băng choáng váng một hồi, lặng người đi nhìn Phong Tình, não bộ khó khăn lắm mới hoạt động lại thì phải chật vật trong đóng suy nghĩ nhàu nát. 

Từ trước tới giờ, theo những gì cô tích lũy được sau những lần ngồi ê mông hàng tiếng dài nghe Phong Tình 'giãi bày tâm tư', mẫu người chị cô thích thường là những kẻ ngọt miệng dẻo mồm, chém gió xu nịnh đến mức xuất thần. Đó là những tên đàn ông không đáng làm người, tự hạ thấp bản thân đặt người mình yêu lên đầu để tôn thờ, phục tùng. Thế thì...do đâu, vì cớ gì chị cô thay đổi cái 'khẩu vị' đã thấm nhuần hóa thành tư tưởng suốt 20 năm qua đột ngột như thế? Hay là...bản tính 'háo sắc' luôn bị chị ta khinh mạt đã trỗi dậy, tích điện, đánh chị ta một phát sét ái tình kinh não động óc? 

-Đừng nhìn chị như vậy, rất khó chịu!_Đăm chiêu một hồi rồi ngẩng đầu, Phong Tình nhăn mặt nói. Chút rè rụt, e ngại nhỏ nhoi ban đầu ẩn hiện sau lớp phấn dày kia dường như bị thứ gì đó triệt tiêu hoàn toàn, để lại bản một mặt tự tại, điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. 

-Vậy chị muốn em làm gì? Bắt tay bắt chân cười nói, chúc mừng chị gia nhập tẩm cung Đằng gia hay trên cương vị vợ của người ta, vung tay tát một tát vào mặt chị một tát, rựt tóc, miệng cao giọng chưởi thề?_Bật cười chua chát, Giai Băng khinh khỉnh đáp trả, tay nhẹ nhàng nhu nhu vầng thái dương suy kiệt vì 'chuyện tốt' đang diễn ra. Trời đang giúp cô hay quẳng thêm cho cô một gánh nặng đây? 

-Giai Băng! Em vô lễ!_Nheo mắt sắc cảnh cáo, Phong Tình theo thói quen đưa tay nghịch lọm tóc mai dài vàng hoe khô ráp như cháy nắng của mình, thản nhiên đều giọng_Lúc đầu chị cảm thấy hơi có lỗi vì làm kẻ thứ 3 chen chân vào hôn nhân của em, làm em phải trở thành phụ nữ đã có 'tiền án hôn nhân' ở tuổi này, nhưng giờ thì không, thái độ của em khiến chị ghét, nó mách bảo với chị rằng nhất định phải đưa Đằng Dạ thoát khỏi tay em, thoát khỏi tay một mụ phù thuỷ xảo quyệt và độc ác! 

Ngón tay linh hoạt nhu nhu thái dương của Giai Băng chợt bị sự cương quyết của lời nói kia làm cho cứng lại, hóa đá, chưng hửng ở đỉnh trán cao khinh mạn. Thiếu điều ngoác mồm đến tận mang tai, Giai Băng kinh ngạc nuốt nước bọt, cố nhịn để không thốt lên những lời than vô phép, chạm lòng tự ái người đối diện. Gì chứ? Cô là phù thủy? Vậy chị ta là ai? Chị gái của phù thủy trong truyền thuyết võ lâm hay là nàng công chúa rảnh rổi sinh lòng cướp chồng phù thủy? 

-Phong Tình...em không tỏ thái độ gì cả! Em chỉ đang thấy mệt vì bị chấn động trước lời thông báo của chị mà thôi_Cẩn trọng tìm lời lẽ phù hợp đối phó với con người thích diễn giải lung tung, ưa suy 1 ra 10 như Phong Tình, Giai Băng cố gắng lắm mới trang bị cho vẻ mặt của mình thêm uất ức đúng kiểu người vợ ủy khuất, khốn khổ than vãn_...chị thử nghĩ xem, em có vui nổi không khi được tin chị gái mình thích chồng mình và tương lai sẽ là người thay thế vị trí của mình? Phong Tình, đôi lúc chị nên biết cảm thông cho số phận người khác. Chị không như em, chị muốn gì được nấy, căn bản không hiểu rõ cảm giác khi mất mát một thứ gì đó, dẫu nó là cái giẻ lau nhà không hơn không kém. 

"Đằng Dạ, thứ lỗi cho tôi tiết lộ bí mật quốc gia nhé!" 

-Được rồi!_Có vẻ hơi xiêu lòng một chút trước biểu cảm dữ dội của Giai Băng, Phong Tình cắn môi tội lỗi, lát sau, cô mới ném ánh nhìn soi mói trở lại cho em gái mình, giọng điệu từ chắc chắn dần hạ thấp như thể vẫn còn nghi hoặc, do dự_...Em không yêu, không thích, không có tình cảm, không can hệ gì với Dạ Dạ của chị, phải không? 

"Dạ Dạ? Sao chị không đổi thành Dạ Dày cho nó êm tai?" Suýt té ghế vì cách xưng hô không thể ngọt ngào hơn bay ra từ khuôn miệng trong vút của cô chị, Giai Băng ngầm bất mãn trong lòng, bỗng có chút lo lắng trước tương lai u tối của Hạ gia một thời là nhà trong 3 cô chị em đặc hiệu này. 

-Không!_Giai Băng không suy nghĩ gì nữa đáp, căn bản, đó là một phản xạ và cái chuyện yêu hay không yêu tên khắc tinh kia không đáng để cô phải bận tâm. Anh ta yêu ai, ai yêu, lấy ai, ai lấy sống chết thế nào là quyền tự sinh tự diệt của anh ta, cô chẳng qua là một cô vợ trên danh nghĩa, chỉ hơn đám người xa lạ xung quanh một cái móng tay mà thôi. 

-Vậy được! Như thế thì sau này, khi bọn chị đưa giấy li hôn cho em khỏi phải dây dưa dài dòng, đỡ mệt và cũng nhanh chóng cắt đứt!_Như đang thương thảo một vấn đề nhàm chán và đã nắm chắc kết quả trong lòng bàn tay của mình, Phong Tình gật đầu nhẹ bàn chuyện tương lai đang vẽ ra trong đầu. 

"Li hôn?" Bị đả thương một cách trầm trọng, Giai Băng đến lúc này thì thật sự không hiểu nổi chị mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa, khóe môi đơ cứng giật giật. 

-Phong Tình..._Thờ dài sượt một cái như trấn định lại cơ bực dọc đang tuôn tràn khắp thần thể, Giai Băng lấy cương vị là vợ của kẻ nào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu không hề che dấu sự quyết đoán của chị mình, tĩnh tại nói_...chị nghĩ cha và Đằng gia sẽ đồng ý để 'Dạ Dạ của chị' li hôn với em sao? 

Chị cô đã khảng khái, mạnh miệng như vậy, chắc cơ bản đã nghĩ đến chuyện được cho phép hay không. Tuy là người mơ mộng hão huyền bật bại trong thiên hạ, ngu ngờ khờ khạo vô đối, nhưng trong chuyện tình cảm gắn với vận mạnh cuộc đời của mình, Phong Tình luôn tỏ ra rất tỉnh táo và chu toàn. Để xem, người chị gái không ngại làm kẻ đến sau này của cô, sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào. Nếu thực sự chị ta biết dàn xếp trước mọi thứ, có thể lắm...chị ta phù hợp với con tốt đang thiếu trên bàn cơ dang dở của cô chăng? 

-Cũng dễ thôi mà, một là chị và anh ấy sẽ bỏ trốn, hai là..._Nhún vai to vẻ bất lực, Phong Tinh làm vẻ bí hiểu cười một cái rồi nói tiếp, giọng điệu thánh thót đặc trưng của chị như biến dạng, méo mó đến mức khiến người khác sởn cả gai ốc_...em phải chết và chị là người thế chỗ. 

Những ngón tay Giai Băng bỗng cứng lạnh, cơ máu co rút tạo những đợt giật giật nhẹ, liên hồi lần hai. 

Thoáng chốc, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm phảng phất quanh mình. Như thể, kẻ kia thực sự không chỉ nói chơi mà còn dồn hết tâm tư vào nó. Và như thể, Phong Tình muốn giết chết cô... 

...vậy! 

-Nhưng em yên tâm, chị là con người lương thiện, mấy thứ vấy máu tanh đó chị không muốn nhúng tay vào...cho nên, mong em hiểu và đáp ứng tâm nguyện của chị_Gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, Phong Tình thư thả đàm phán, nụ cười ngọt trong vắt trên môi cô rộ nở như chính cái khuôn miệng yêu kiều khiêu gợi ấy, chưa từng xuất phát lời nói cay độc nào hết_Mà chắc em cũng sẽ tự nguyện đáp ứng thôi, ai bảo...em yêu Lãnh Kiên...nhà chị! 

Lại....chuyện gì thế này? 

Yêu Lãnh Kiên? Ai?

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Đồ Ngốc ! Tôi Là Chồng Của Em !! (21) - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-1471-21#ixzz2MRYEz1Qy

-Rốt cuộc...chị đang nói cái...cái gì vậy?_Đơ người không biết bao nhiêu lâu, Giai Băng như bị kẻ nào đó rút hết mọi sức lực, yếu ớt mở miệng, nhưng, khi đôi mắt vô hồn dại đi của cô bắt đầu tiếp nhận lại hình ảnh của mọi cảnh vật đập vào trước mắt, chủ nhân của câu nói khiến cô chột dạ, sợ hãi run lên ngay bây giờ...đã đi đâu mất không còn bóng dáng... 

Vậy là...chỉ với một câu nói chắc nịch đó...Giai Băng đã biết được rằng, ngoài cô, Lãnh Kiên, cha nuôi và bà quản gia già của Hạ gia...còn có một người khác thực sự biết về thân phận của cô. Bằng cách nào? Tại sao thì có chúa mới biết? 

Điều cô cần làm bây giờ, không phải là bới móc, đào sâu trong quá khứ để tìm xem nguyên do mình bại lộ, điều cô cần làm...là xác định xem cô chị này có phải là con tốt cô đang tìm hay không. Nhưng...chơi một con tốt như thế, quá mạo hiểm. Phong Tình là người thẳng như ruột, chỉ cần kích động hoặc bị dụ dỗ, chị ta sẽ có thể khai sạch sành sanh những gì chị ta biết. 

Có điều...nếu chị ta đã biết bí mật của cô từ lâu lắm rồi, giữ bí mật đến tận bây giờ cũng là một kì tích đáng suy xét. 

*** 

Cả ngày hôm đó, Giai Băng ôm mối thắc mắc to lớn vào bụng, đấu tranh quyết liệt với những giờ ôn luyện nghiêm ngặt của nhà trường đến chiều tối mời ra về, căn bản đã thoát li một chút ra khỏi những mưu toan giảo hoạt kia. 

Tuy nhiên, trời thấy cô rảnh quá nên ganh ghét hay sao ấy, tự dưng ban cho cô một rắc rối mới phải giải quyết. Cô không nhận...nhưng không nhận không sống được. 

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Giai Băng siêng năng chăm chỉ đem cả một đống sách cao như núi ra phòng khách, hiên ngang đặt chúng xuống mặt bàn rồi ngồi oạch, tay chăm chú ghi ghi chép chép, mắt lâu lâu đảo liếc lên chiếc màn hình ti vi 32 inh đang chiếu phim tình cảm cô yêu thích. 

Đừng hỏi tại sao cô không học bài ở phòng ngủ nhé? Vì nguyên nhân đã quá rõ ràng, cô không thể tập trung học hành, khi nhìn thấy ai đó mặc áo choàng tắm hở ngực đi đi lại lại trong phòng được, rất dễ nảy sinh thú tính và bản năng khiêu dâm của phụ nữ. Do vậy, để bảo toàn thanh danh trinh trắng của thiếu nữ, cô dứt khoát 'dời đô' ra đây học, vừa thoải mái, vừa được xem phim. 

Cặm cụi làm bài chưa được mấy chục phút, Đằng Dạ như oan hồn bám váy Giai Băng, từ phòng ngủ ra phòng khách thăm thú. Anh đảo mắt liếc nhìn một quyển tiếng ánh nào đó trong đống sách vở có trường thọ Giai Băng cũng không giải hết trên bàn, lạnh nhạt hỏi: 

-Muốn thi khối D à? 

-Tôi nhỉnh môn anh, chém gió tốt môn văn, suy nghĩ khá lôgic môn toán, không lao vào khối D thì đi khối A nạp mạng chắc!_Giai Băng đầu không ngẩng, mắt dán trên màn hình nói, tay vẫn siêu phàm hí hoáy viết gì đó. 

-Thi khối D cũng tốt! Sau này đi làm tiếp viên hay sang nước ngoài, du lịch rất sướng đấy nhóc!_Bưng một cốc cà phê nghi ngút khói ngồi xuống chiếc ghế sô pha sau lưng Giai Băng, Đằng Hy không ai mượn cũng góp giọng_Anh đang tranh chức hội trưởng khối D, có thể sau này sẽ giúp đỡ em nhiều đấy, Giai Băng! 

Vừa nói xong, Đằng Hy theo thói quay lia mắt nhìn Đằng Dạ, nụ cười trên môi thường trực một vẻ tà mị khiến người khác không khỏi đề phòng. 

Có lẽ tinh ý nhận ra điều gì đó, Đằng Dạ tiến đến gần chồng sách nặng trịch, ôm thốc đống sách văn, anh rồi đi đến chiếc thùng rác nhỏ con trong bếp, không chút luyến tiếc vất chúng vào trong. 

-Anh làm cái gì vậy?_Kinh hãi nhìn đống sách mình phải đánh đổi cả thanh danh mượn về từ thư viện, Giai Băng đứng phắt dậy, bay tới toan cứu vớt nhưng không được, chúng đã bị ai đó nhanh tay thủ tiêu, rơi ngay ra ngoài bãi phế thải công cộng của khu chung cư. 

Phải! Khu chung cư này có hố rác rất tiện, thuận tay quẳng là đi luôn ra bãi phế thải chứ không cần chủ nhà phải đem rác đi đổ, nhưng giờ phút này....Giai Băng cảm thấy vô cùng không tiện... 

Cô biết bãi phế thải đâu mà tìm lại chúng đây? 

-Đằng Dạ...anh dám..._Nghiến răng trèo trẹo, Giai Băng hận không thể ngũ mã phân thây Đằng Dạ ngay lập tức, mắt trừng to nhìn anh, cơ tay bóp chặt đến run rẩy. 

Ông cụ này...đang giở chứng gì vậy? 

-Thi khối A cho tôi!_Đau đớn thay, Đằng Dạ hoàn toàn không cảm thấy có lỗi, ngược lại còn hạ thấp giọng ra lệnh cho Giai Băng, đôi mắt đen sâu thẳm rọi thẳng vào đáy lòng cô, như muốn bắt ép cô sợ hãi mà phúc tùng mệnh lệnh. 

-Sao...sao tôi phải thi khối A chứ! Từ đầu tôi đã quyết định thi khối D rồi! Anh thật quá đáng!_Có chút sợ hãi len lói, Giai Băng vừa run vừa hét lớn cãi lại. Không hiểu sao, lúc này cô lại muốn anh ta bị Phong Tình tóm đi, hành hạ, để anh khỏi phải hếch cái mặt đẹp trai của mình chà đạp, sai khiến cô. 

-Em đúng là rất quá đáng, Đằng Dạ! Giai Băng có khả năng đậu khối D thì em nên cho em ấy đi khối D thì hơn, nếu không, đi khối A của em, cô ấy trượt vỏ chuối, người thê thảm là em!_Nhấp một ngụm cà phê, Đằng Hy ngả người vào bức tường cạnh đôi vợ chồng son, bỗng dưng tốt lên nói đỡ cho cô em dâu. 

-Tôi cho em hai lựa chọn: một là thi khối A và em sẽ được đối đãi như người nhà của tôi..._Đôi đồng tử đen của Đằng Dạ cử động, rọi ánh nhìn uy lực về phía Đằng Hy_...hai là em thi khối D và tôi sẽ coi em như người ngoài ở nhờ, tiền điện tiền nước tiền thuê nhà trước giờ tôi chi trả em sẽ phải đứng ra tự lo toan phần của mình. 

-Cái...cái gì?_Không thể tin được vào những vì mình đang tận tai nghe thấy, Giai Băng thất thần hỏi lại. 

-1 tiếng để em suy nghĩ....bắt đầu!_Đằng Dạ ban phát mệnh lệnh xong liền phủi mông ra ngoài, ngả người lên chiếc ghế sô pha dài chờ đợi câu trả lời, khóe miệng chợt cong nhẹ như có như không khi đón nhận ánh mắt khinh miệt của anh trai rọi đến rồi lảng đi, mắt nhắm nhiềm dưỡng thần. 

Còn Giai Băng...do quá sốc nên khi cô ý thức được mọi thứ đang xảy ra, cô chỉ còn 20 phút 'sản xuất câu trả lời' 

-Giai Băng, anh có thể cho em mượn tiền! Đừng để ý đến miệng mồm Đằng Dạ mà hãy chuyên tâm thi cho tốt!_Vuốt nhẹ mái tóc dài của Giai Băng an ủi, Đằng Hy nhẹ giọng nói, thanh âm u trầm có điểm gì đó thương cảm...nhưng...vẫn rất lạnh và nguy hiểm. 

-Nếu em mượn tiền của anh ta, chi bằng em viết giấy bán thân luôn đi!_Đằng Dạ vừa thả hồn vào giấc mộng vừa lạnh lùng nói, như chứng thực rằng...anh ta vẫn đang tỉnh và Giai Băng không có cơ hội thoái thác câu trả lời cũng như...cảnh cáo Đằng Hy biết về sự có mặt của mình. 

-Đằng Dạ! Em ép người quá đáng rồi!_Bước đến gần bộ bàn ghế, Đằng Hy xem chừng cũng mỏi chân nên ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện Đằng Dạ, đáy giác mặc thu rõ hình ảnh kim đồng hồ đang nhích dần...từng bước... 

-Hết...giờ!_Một lời đã nói, Đằng Dạ mở mắt thông báo rồi ngồi dậy, rọi ánh nhìn về phía Giai Băng vẫn còn ngây dại_...em chọn khối nào? 

Khối nào? 

Trong đầu Giai Băng lúc này, cô chỉ thấy mình đang bị thẩm tra xem chọn ai: Đằng Dạ hay Đằng Hy chứ không phải đang chọn khối thi sắp tới. Cái chuyện rắc rối này...sao lại phi lí rơi xuống đầu cô cơ chứ!!!  Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Đồ Ngốc ! Tôi Là Chồng Của Em !! (22) - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-1471-22#ixzz2MRYKOscZ

-Tôi..._Luống cuống đưa đôi mắt ẩn hiện sự non nớt không ngụy tạo đảo về phía kẻ đang tự dung tự tác, ép mình vào ngõ cụt kia, Giai Băng nhất thời gấp gáp không biết nên trả lời ra sao vì căn bản, cô chỉ nghĩ Đằng Dạ đang nói đùa, không ngờ, anh ta nói thật làm thật. 

Cơ mà, tính đi tính lại cô chỉ học giỏi khối D, đi khối A khác nào tự trưng cái ngu dốt cho người đời chê cười, tự đào mộ chôn cái danh Giai Nhân Kỳ không phải muốn là có kia. Thôi thì đi khối D, tiền nong cô không tin không trả được, cùng lắm đi làm thêm, cúi đầu vay tiền Lãnh Kiên, xem cái tên trở chứng Đằng Dạ làm gì được cô. 

Quyết tâm được ý chí kiên định dạt dào như phù sa bồi đắp, Giai Băng mở miệng nói vô cùng khí thế: 

-Tôi chọn... 

-Tiền nước 2 hôm nay 530k, tiền điện tiêu phí 268k, tiền đồ ăn thức uống 699k, tiền xà phòng dầu gội 20k..._Không để Giai Băng nói xong, Đằng Dạ đã rút chiếc Iphone mới cóng ra, vừa lẩm bẩm khá to đủ để cô nghe rõ, vừu đưa ngón trỏ linh hoạt lướt trên màn hình cảm ứng tính toán. 

'Tiền', cái chữ mà Giai Băng dẫu ghét cay ghét đắng vẫn phải ra sức bòn rút, coi nó như mạng sống lần này hết lần khác đả thương vào khí khái nữ nhi vừa 'dấy cờ khởi nghĩa' trong cô, khiến cô nghẹn lời, cứng họng. Cái tên khắc tinh họ Đằng này muốn cô suy tim mà chết à? Cô mới sống ở nhà anh ta có hai ngày, ăn pizza ngủ đệm đất, anh ta còn dám tính toàn nhiều khoản như vậy sao? Giá tiền còn cao hơn tiền thuê bên ngoài! 

"Đùa à?" 

Giai Băng cô sẽ kiện. Nhất định phải cho hắn đi tù vì tội trấn lột tài sản! 

-Đằng Dạ, anh đùa cũng phải thực tế 1 chút? Anh không sợ tôi tố cáo anh tìm cách cướp bóc tiền của người khác đấy chứa? Hơn nữa nhà này đâu phải của anh, mẹ anh mua mà!_Giai Băng khinh khỉnh nói cứng. 

-Mẹ tôi mua nhưng tôi trả tiền! Nếu em muốn kiện, cứ tự nhiên!_Đằng Dạ ma mị nhếch nhẹ khoé môi, đôi mắt ngọc thạch tà ác bén nhọn bắn lên khuôn mắt chấn động đến cứng đờ của Giai Băng_Tôi không ngại để Đằng Hy thay em trả nợ...nhưng tốt nhất, em nên bán thân trực tiếp cho tôi...hơn là anh ta nếu không muốn bị người ngoài dị nghị em có quan hệ bất chính với 'anh chồng'. 

-Anh..._Giai Băng lần nữa cứng họng, mồ hôi lạnh chạy túa cả sống lưng cô. 

-Giai Băng, tiền đối với anh chỉ là vật ngoài thân, không như người nào đó keo kiệt, bủn xỉn đến thâm đen cả da mặt đâu, em yên tâm_Lắc lắc nhẹ cốc cà phê như lắc rượu vang, Đằng Hy thẳng thắn trấn an_Anh còn có thể giúp em ôn luyện. 

Trầm tư suy nghĩ, cân nhắc, mắt Giai Băng chợt loé lên luồng sáng gian tà. Cô đạp lên tình thế khó xử mình đang mắc phải, nở nụ cười xã giao quen thuộc, đáy giác mạc ngạo nghễ thu rõ biểu tình kinh ngạc lần khó hiểu của 2 kẻ đối diện. 

-Cảm ơn thịnh ý của anh, Đằng Hy, em sẽ chọn khối A, theo nguyện ý sâu như biển của 'chồng' em!_Thanh âm Giai Băng lúc này như cơn gió Nam thổi đến, mang hơi thở nóng ấm 'tát' lên mặt người. Nhưng, như người ta nói, gió Nam...rất độc hại. 

*** 

Từ khi chuyển mục tiêu sang khối A, Giai Băng liền được thầy Đằng Dạ thu nạp, ngày đêm chịu khó ngẩng đầu bất đắc dĩ 'đắm đuối' ngắm anh ta cao ngạo giảng bài. 

Để tiện cho việc Giai Băng nổi cơn lười biếng hoặc nghe theo lời bạn bè lén ôn luyện cùng lúc hai khối, Đằng Dạ lấy thân phận người thân xin nghỉ ôn luyện ở trường cho cô, công việc bận rộn chuẩn bị công tác coi thi và ra đề cho lớp 12 tuyển sinh vào trường của hội trưởng cũng được giao lại cho hội phó đảm nhận, cấp thiết mới đến chỉ đạo, còn lại chuyên tâm ngồi ở nhà dạy dỗ vợ 'nên người'. 

Tất nhiên, Giai Băng không ngu dốt gì chịu để Đằng Dạ trong quá trình giảng dạy có cơ hội mắng mỏ, hạ nhục lòng tự tôn của mình nên vừa ra sức lĩnh hội kiến thức, vừa ngấm ngầm xúi bậy Phong Tình. 

Cô thừa nhận, trong lúc cấp bách đã đặc cách cho chị mình vào hàng ngũ quân tốt, 1 ngày 3 bữa gọi điện, nhắn tin không ngừng cung cấp thông tin mới nhất về Đằng Dạ như anh ta sắp đi đâu, làm gì, với ai...để 'quân tốt' chớp thời cơ tiếp cận. 

Có lẽ thế nên nhiều lúc ra khỏi nhà đến trường, Đằng Dạ thường rất lâu mới trở về, giải thoát Giai Băng khỏi tình trạng ức chế, được thoải mái cùng Đằng Hy đưa Jope-con chó nhỏ tròn mĩm anh ta mang về khi sau chuyến đi thăm ông bà ngoại 2 tuần liền ở Phan Thiết-ra ngoài phát tiết. 

'Nhưng, nhiều lần, Giai Băng lại cảm thấy xao động và hối hận. Một cảm giác khó chịu pha lẫn tội lỗi đan xen như một đống hổ lốn hỗn tạp vướng víu lấy tâm hồn cô mỗi khi Đằng Dạ về nhà với gương mặt cáu bẩn mệt mỏi, cả người bốc lên mùi mồ hôi quyện với mùi nước hoa của Phong Tình đi thẳng vào phòng tắm...và thật lâu mới thấy anh trở ra ngoài. 

Hôm nay, 'hội chứng' quen thuộc kia phát tác. Đương lúc chờ đợi Đằng Dạ tắm rửa xong ra trả bài, Giai Băng ngây ngốc tự hỏi, công việc hội trưởng của Đằng Dạ thực sự bận rộn đến mức nào mà khiến con người phong thái lãnh đạm, cao ngạo như thế nhiều lần mệt mỏi, hay chính do cô đã đẩy anh đến bước đường này? 

Và lại thấy xấu hổ. Cô quả thực là người không có lương tâm. 

-Cạch!_Tiếng cửa nhà tắm khẽ vang lên, dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ làm gián đoạn suy nghĩ của Giai Băng. 

Đưa đôi mắt tròn thương tâm nhìn Đằng Dạ bước ra ngoài, Giai Băng thin lặng quan sát biểu hiện lạnh lẽo ngự trị trên khuôn mặt tuyệt mĩ của anh, tay ép chặt góc váy ngủ. 

Cô có nên xin lỗi anh không nhỉ? 

Chuyên tâm cắn môi đắn đo một lúc, khi Giai Băng quyết định lên tiếng 'đầu thú' thì đã bị một cánh tay to khoẻ ẩm nước lạnh từ phía sau quàng lên cổ. Sức nặng của ai đó cũng đột ngột đổ ập lên người. 

Lúc này, lưng Giai Băng gần như dính chặt vào người Đằng Dạ, vì lẽ, làn da sau lưng cô cảm nhận được những đường cong nam tính của 1 người đàn ông. 

Nghĩ từ tư thế ám muội này, thường xảy ra rất nhiều chuyện không hay, Giai Băng đỏ bừng mặt xấu hổ, theo phản xạ mà vùng người, cố thoát khỏi vòng tay trấn thủ không buông lơi kia. 

-Yên đi, 5 phút thôi, tôi thực sự rất mệt!_Thanh âm trầm nhẹ, mang theo chút khàn khàn mê hoặc chảy vào tai Giai Băng cùng hơi thở ấm nóng gấp gáp. 

Lòng Giai Băng bồn chồn dịu lại, thứ cảm giác tội lỗi như có nguồn khơi, dấy lên, trực trào đến tận họng khiến cô nghẹn ngào. 

Xin lỗi! Cô là người có lương tâm. Cún con lưu lạc bên đường cũng phiền não rủ lòng thương hại thì Đằng Dạ...tại sao lại không thể? 

-Đằng Dạ, xin lỗi!_Nhỏ giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu, Giai Băng thở nhẹ, tâm khảng như trút đi được chút gánh nặng. 

-Về chuyện gì?_Nhắm nhiềm đôi mắt sâu thẳm tựa như đang hưởng thụ, Đằng Dạ lười biếng hỏi lại, vòng tay kia hơi siết chặt lại. 

-Ờ thì vì tôi đã gây nhiều phiền toái cho anh_Giai Băng rụt rè nói, bõng thấy bản thân mình giờ đây thật quá nhu mì. Nhưng, cô không tài nào muốn đẩy Đằng Dạ ra. Có lẽ, đây là sự bù đắp nhỏ nhoi mà cô có thể làm cho cái tội to kủng của mình chăng? 

-Phiền toái? 

-Ừm! Vì tôi đã giúp chị mình theo đuổi anh_Nghe thấy giọng nói của Đằng Dạ có vẻ trầm ổn, Giai Băng không chút đề phòng khai toẹt mọi chuyện_Tôi đã cho chị ấy số điện thoại của anh, thông báo nơi anh đến hay đại loại những chuyện vớ vẩn như anh thích gì, dùng loại nước hoa nào, mặc áo hiệu...vân...vân... Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Đồ Ngốc ! Tôi Là Chồng Của Em !! (22) - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-1471-22#ixzz2MRYOWD9x

-Ý em...những gì em hỏi tôi trước đây đều là để giúp chị em tiếp cận tôi?_Nhíu đôi mày nam tính, Đằng Dạ mở mi mắt để lộ đôi đồng tử đen sâu phảng phất tia tức giận. 

-À...Ừm..._Không mấy để ý đến giọng nói có chút bất mãn của Đằng Dạ, Giai Băng gật nhẹ. Cô không ngờ, ngay lập tức lại bị vật xuống giường, người bị ai đó đè lên kìm giữ. 

Gì...gì thế này? 

-Đằng..._Giai Băng kinh hãi sững người, não bộ chậm chạp phân tích tình huống. 

-Xem ra em rất ghét tôi...ghét đến mức đẩy tôi cho chị mình thì phải?_Kề gương mặt tuấn mĩ vào sát mặt Giai Băng, Đằng Dạ khinh giễu cười nhạt, người toát ra một luồng hàn khí lạnh lẽo đến bức người. 

-Không...không...ý tôi không..._Hèn hạ run bắn người, Giai Băng ấp úng, quay đầu sang hướng khác tránh tiếp xúc tia lửa điện lãnh khốc phía đối diện truyền đến. 

-Nếu không thì nguyên do là gì?_Đằng Dạ đưa tay nắm giữ chiếc cằm nhọn của Giai Băng, bắt ép cô phải nhìn vào mặt mình. 

-Thì...thì..._Cắn môi nghĩ kế cứu nguy, Giai Băng dối lòng gạt mình nở nụ cười 'rào trước' rồi mới mở miệng ngon ngọt 'đón sau'_...tại em chỉ muốn thử anh thôi. Anh thấy đấy, chẳng ai muốn chồng mình ngoại tình sau lưng mình cả. Nên em muốn nhờ chị mình giúp đỡ thử câu dẫn anh... 

-Vậy sao?_Đằng Dạ nheo mắt nghi hoặc, hàn khí thoang thoảng quanh người có chút vơi đi... 

-Đúng vậy!_Thừa thẳng xông lên, Giai Băng đắc ý mạnh miệng thao thao bất tuyệt_Dù rằng tình cảm của hai chúng ta chẳng đâu vào đâu nhưng gì gì em cũng không muốn bị 'người đàn ông của mình' phản bội. 

-Thế sao? Xem ra em không hiểu nhiều về anh thì phải?_Nghe những lời 'tâm tình' giả dối của đối phương, Đằng Dạ bỗ dưng tốt tính không tức giận, ngược lại còn nhếch khoé môi cười gian mãnh, thâm ý vị trường khàn giọng đáp_...chúng ta có lẽ nên bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn. 

-Đúng vậy!_Chỉ nghe mỗi câu đầu của Đằng Dạ, Giai Băng đã vội vàng gật đầu đồng ý, mặt còn làm vẻ vô cùng vô tội. 

Lúc Giai Băng vất bỏ lòng tội lỗi dằn vặt mình bấy lâu, tiếp tục ngựa quen đường cũ tiêu hao chất xám tìm mưu kế hành Đằng Dạ thì cánh môi của ai đó vì được cho phép đã đói khát chiếm lấy, gặm gặm như chuột ăn thóc. 

Địch hành động quá nhanh, Giai Băng trở tay không kịp, chỉ còn cách mở căng mắt sững sờ nhìn gương mặt phóng đại đang kề sát. 

Fifth kiss của cô...! 

Bàng hoàng nhận ra sự thật phơi bày trước mắt, Giai Băng phẫn nộ vùng vẫy, quay đầu sang hướng khác ngăn chặn nụ hôn đương nồng nàn kia, khiến môi Đằng Dạ bất đắc dĩ trượt dài về tai cô. 

-Đằng Dạ! Anh không được làm bậy!_Giai Băng sức cùng lực kiệt thở hắt bình ổn sinh khí! 

"Thử động vào người tôi xem, tôi cho anh tịt nòi!" 

-Anh chỉ đang giúp chúng ta thắt chặt tình cảm thôi_Đằng Dạ vô sỉ đáp rồi mượn gió bẻ măng, lả lướt đưa môi bỡn cợt đám lông tơ trên vành tai vợ, khiêu khích vùng da trắng nõn kia 'nhiệt tình' đỏ bừng lên, nóng ran. Theo đó, tay Đằng Dạ bắt đầu hành động với mưu đồ bất chính, từ từ chắn xuống eo vợ và tương lai sẽ đến 'một chân trời nào đó'. 

Kinh hãi nghiệm tình cảnh đang bị bạo hành của mình, Giai Băng khiếp đảm cựa người, tay đập thình thình vào ngực Đằng Dạ mà không hay biết nó chỉ tạo phản ứng ngược, gián tiếp đưa cô vào con đường 'thai nghén'. 

Sợ hãi thực sự, Giai Băng vì cả một tương lai sau này của mình, nhắm mắt nhắm mũi, di chuyển tay từ lòng ngực Đằng Dạ, thoắt biến thoắt hóa nhằm thẳng cái cằm nhọn của anh mà mãnh lực đẩy lên. Cằm Đằng Dạ 'nhờ vậy' được dịp 'ngẩng đỉnh đầu' nhìn trần nhà trong tiếng xương thủ thỉ kêu răng rắc. 

Thôi...xong... 

"Ban khảo nghiệm đã xác nhận, nạn nhân Đằng Dạ vì gãy xương cổ nên tử vong vào hồi X giờ Y phút ngay tại khu chung cư. Nghi phạm lớn nhất đang được cảnh sát giam giữ chính là Giai Nhân Kỳ, cô gái được 90% các bà mẹ chọn làm tiêu chí lựa dâu. Nguyên nhân nào dẫn đến vụ bạo lực gia đình kinh khủng trong dòng họ danh tiếng-Đằng gia này? Chính là do Đằng thiếu gia yếu kém không quản lí được vợ hay vốn dĩ Đằng thiếu phu nhân đã có sẵn tính thú trong người? Đáp án sẽ được chúng tôi cập nhật vào bản tin mới nhất ngày mai, xin quý vị nhiệt liệt đón xem..." 

Đoạn tưởng tượng về tương lai đen tối của mình được Giai Băng vẽ rõ từng nét trong đầu, chân thực đến mức khiến cô rùng mình nhìn Đằng Dạ ngả người như chết bên cạnh. 

-Đằng Dạ! Anh còn sống không đấy?_Lo lắng lay người Đằng Dạ, Giai Băng mừng rỡ khi thấy mi mắt anh giật giật. Cô phát tướng hét lên như khi Colombo phát hiện ra châu Mỹ_Anh còn sống...Đằng Dạ anh chưa chết!! Ơn chúa! Ơn quan âm bồ tác! Ơn thánh Ala!!... 

"Mình không phải ngồi tù! Mình không giết người!" 

-Hạ.Giai.Băng!_Việc đầu tiên Đằng Dạ chứng minh sự sống bất diệt của mình là hóa thân thành chúa sơn lâm, rống lên một tiếng phẫn nộ. 

-Tôi... 

-Ring! Ring!_Đương lúc Giai Băng đang vò đầu nghĩ cách ngụy biện cho hành vi bạo lực của mình, tiếng chuông điện thoại cô vang lên, như tiếng hát nhà thờ trong trẻo cứu rỗi hồn người. 

"hay lắm!" 

Giai Băng nhanh tay chụp chiếc điện thoại, mừng rỡ chào hỏi người đầu dây bên kia! 

-Alo! Mẹ!_Đúng...người này là mẹ chồng đáng kính của cô. 

-Giai Băng...mai con về nhà chính được không!_Giọng Đằng phu nhân có điều gì đó đắn đo, do dự như thể vừa muốn nói...vừa lại muốn thôi... 

-Có chuyện gì ạ? 

-À...có 2 người muốn gặp con. Là ai ... thì mai con sẽ biết! 

-... 

-Gì vậy?_Đằng Dạ đưa tay xoa bóp chiếc cằm tội nghiệp, cũng không giận Giai Băng đến mức phớt lờ sự hiện diện của cú điện thoại phá đám. 

-Không có gì...một vấn đề nhỏ thôi!_Gập máy để lên bàn, Giai Băng trầm tư giây lát rồi nở nụ cười hài lòng hết sức vô duyên. 

Cô đang hài lòng về chuyện gì? Chính Đằng Dạ cũng đang thắc mắc điều này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro