Chap 13 + 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Kim Ngưu , sao bánh của cậu...bên ngoài càng đẹp thì bên trong càng có vị chết người vậy?_Song Ngư "xúc động" luyến tiếc nhìn chiếc bánh, không ngừng than oán_Sau này cậu thất nghiệp, tốt nhất nên đi chế thuốc độc thì hơn, nhất định sẽ rất được giá.

-Nếu đã biết trước vị nó sẽ như thế thì cậu ăn làm gì?_Kim Ngưu lạnh lùng nói, rất tích cực chà chà cọ cọ đống bát đĩa mình làm bẩn, còn đống đồ của người khác, miễn rửa.

-Đừng nói với tớ, dạ dày anh Bảo Bình đẹp trai lộng lẫy đang dần bị cậu huỷ hoại bằng thứ thực phẩm độc hại này nhé!_Như nhớ ra điều gì đó, Song Ngư đập tay đánh bốp, trợn mắt nhìn Kim Ngưu chất vấn, trong lòng bắt đầu dấy lên một số ý tưởng thiết kế về khung ảnh tang tương lai của ông anh này_Cậu quá tàn độc, Kim Ngưu.

-Thôi đi bà cô, tớ chưa bao giờ đem cho anh ấy ăn mấy thứ bỏ đi này!

-Vậy bình thường, cậu đem chúng đi đâu? Ai cũng nói nhìn thấy cậu cùng anh ấy ăn bánh, hưởng thụ thành quả mà!_Ngây ngốc nhìn bạn mình, Song Ngư vô cùng khó hiểu nhăn mặt hỏi.

-Đấy là bánh anh ấy làm...cái của mình...vào thùng rác_Vui mừng quẳng 2 cái găng tay sau khi cọ xong đống đồ, Kim Ngưu liếc thấy một số bạn cùng lớp vừa bước vào, liền nở nụ cười quen thuộc chào họ, nhẹ giọng nói_Xin lỗi nhé, đồ của mấy bạn...mình...

-Không sao, Kim Ngưu, bọn này tự làm được!_Khoát tay an ủi, những cô bạn củaKim Ngưu cũng cười đáp lại, tình nguyện rửa đồ, mắt đôi lúc lại nhìn về chiếc bánh cô làm với vẻ ngưỡng mộ và thèm muốn.

-Vậy...mình đem bánh cho anh trai!

Một tay bưng lấy chiếc bánh, một tay cầm cây nạng chống nhảy lò cò hết sức mất hình tượng, Kim Ngưu bước ra khỏi phòng Kitchen, rẽ qua một đường đi vắng vẻ ít người, thân thủ nhanh nhẹn, nhảy lò cò kịch liệt như mấy nữ đại hiệp trong giới giang hồ thời phong kiến, mau lẹ tiếp cận cái hố rác trong tầm ngắm nhằm thiêu hủy chiếc bánh chết người do mình tạo ra. Nhưng vừa đi chưa được bao lâu, hành tung hết sức bí mật và khả nghi của cô đã bị ông thầy hiệu trưởng tay chống gậy, còng lưng chậm rãi bước đi phía đằng xa phát giác. Ông đưa tay lên trời, mãnh lực vẫy vẫy gọi cô đến.

Thế là, Kim Ngưu đành phải luyến tiếc liếc nhìn cái hố rác cách mình còn 5 mét rồi rời đi trong vô vọng.

Tao nhã chống nạng lết cái chân đau đến gần ông thầy hiệu trưởng già nua, da mặt nhăn nheo đen sạm, đầu tóc dù cố nhuộm đen vẫn bạc như thường, Kim Ngưu thường lệ cúi đầu nhẹ, nở nụ cười chào ông ta, lòng không ngừng hỏi thăm trời đất sao số mình xui xẻo. Đương lúc cô ngẩng đầu, thân ảnh cao hơn cô nửa cái đầu cùng khuôn mặt quen thuộc mà cô hằng đêm mơ thấy mình được chôn sống nó "tông" thẳng vào mắt cô, lôi kéo tâm trạng đã thậm tệ của cô thêm não nề.

-Kim Ngưu, giới thiệu với em, đây là Thiên Yết, hội trưởng hội học sinh cấp đại học khối A của P&P chúng ta_Đon đả giới thiệu, ông hiệu trưởng già tiếp tục_Thiên Yết, giới thiệu với em, đây là Giai Nhân Kì lừng lẫy của P&P cấp trung học phổ thông P&P mà mọi người thường đồn đại, chắc em biết chữ.

-Ồ!_Tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên, Thiên Yết nhìn lướt lên người Kim Ngưu thăm dò, khóe miệng cong lên giảo hoạt_Thì ra em là đại mĩ nữ tài sắc vẹn toàn, một thiếu nữ Việt Nam chuẩn mực, là con dâu hằng mong ước của các bà mẹ trên đất nước này như lời đồn. Quả...nhìn thấy rồi mới được mở rộng tầm mắt!

-Em cũng không ngờ...hôm nay lại được gặp vị hội trưởng đáng kính, khét tiếng man rợ và hung bạo của P&P cấp đại học khối A gần như thế này. Rất vui được gặp!_Cũng chanh chua không kém, Kim Ngưu tươi tắn với nụ cười trên môi, âm thầm nói kháy người đối diện. Tâm can không phục muốn nhảy lên bóp cổ hắn trả thù cho mấy vụ lần trước mình yếu lòng không ra tay được.

Nhìn 2 đứa học sinh "say đắm" "liếc mắt đưa tình" không biết chán, ông hiệu trưởng lắc đầu cười bất lực một cái. Vốn dĩ ông ghét chuyện yêu đương trong trường của bọn trẻ bây giờ, nhưng chẳng phải cặp đôi trước mặt ông rất đẹp sao? Tác hợp cũng không có chuyện gì xấu.

Đúng lúc ấy, một đôi nam nữ đang ôm nhau như dán keo trong bụi cây nào đó đập vào mắt ông, khiến tiêu chí trong ông nổi lên như cồn. Không ngần ngại mình đang còng lưng chống gậy bước đi, ông vất nguyên cái gậy, vận hết tốc thực chạy về phía bọn nít ranh bày đặt hôn hít, miệng hết to vô cùng có uy:

-2 đứa kia, ta thấy rồi, khôn hồn thì đứng lại cho ta!

Giật mình nhìn ông thầy bỏ gậy lại chạy lấy người, hình tượng ông hiệu trưởng già nua, tay chóng gậy đi rất cực khổ trong lòngKim Ngưu bỗng bị đập nát, bể mụn thành nhiều mảnh. Cô chăm chú đưa mắt theo dõi dáng chạy của ông, cổ họng nuột ực một đống nước bọt, lòng không ngừng tự vấn, liệu sau này cô chạy thi với ông, có hơn được không nhỉ?

-Trên tay em đang cầm gì vậy Giai Nhân Kì?_Liếc mắt đảo đến chiếc hộp giấy đựng bánh trên của Kim Ngưu, Thiên Yết không chờ câu trả lời, ngang nhiên giật lấy nó rồi mở ra xem, đáy mắt lãnh đạm khẽ động_Cái này...em làm?

-Chứ ai làm nữa?_Toan đưa tay với lấy giật lại, Kim Ngưu bỗng nảy ra một ý nghĩ đen tối, cô từ tốn mỉm cười mị hoặc, khuôn miệng nhỏ ra sức mấp máy dụ dỗ. Song Ngư nói, khi cô mở miệng, rất có sức hấp dẫn, hơhơ_Nếu anh muốn, anh có thế thử.

-Em mời tôi?_Thoáng chút ngạc nhiên,Thiên Yết hết nhìn chiếc bánh rồi nhìn Kim Ngưu, nghi hoặc_Tôi không nghĩ em tốt đến vậy.

-Nếu anh không ăn thì trả tôi!_"Bà đây mời, mi không ăn thì nhịn cả đời đi!!"

-Vậy...em ăn trước đã...tôi sợ, em sẽ bỏ độc tôi mất_Thiên Yết văn minh đề nghị.

-Ạnh..._ Kim Ngưu nổi điên, cô định chụp lấy chiếc bánh, tống thẳng vào thùng rác thì bị lí trí cũng những mưu mô ngăn cản. Hắn đã hai lần cướp đi nụ hôn cô vô cùng trân trọng bảo vệ, 2 lần khiến cô gặp nạn: đứt tay và trật chân phải chống nạng đi học trước con mắt dị nghị của người đời, giờ còn dám rượu mời không uống muốn nốc rượu phạt nữa. Cô không thể bỏ qua cho hắn_Được thôi...

Ngậm đắng nuốt cay bẹo một miếng bánh trong tổ hợp "thuốc độc" mình vừa chế, Kim Ngưu nuốt nước mắt vào trong, run rẩy đưa nó bỏ vào khoang miệng. Miếng bánh cô bẹo quá to nên có đôi chỗ vương trên khóe miệng cô.

Nhưng, khi cô chưa kịp cảm nhận mùi độc dược mà Song Ngư nói đến...đã thấy có vị ngọt tản mát từ vật lạ nào đó... 

  

  Lại...lại nữa?

Lại hôn? Cơ mà...nụ hôn này...không còn là nụ hôn "chuồn chuồn đạp nước" như lần trước nữa thì phải, theo bờ môi bị ác thú ngoạm chặt, Kim Ngưu cô thấy nó đã hóa kiếp thành nụ hôn dai dẳng dong dài giữa con người với con người hơn.

Những lúc thế này, trên tivi, trong phim ảnh, chắc chắn sẽ có đoạn người con gái hứng chí mở to mắt nhìn chàng trai đối diện "vừa ngủ" vừa hôn, đồng thời cong chân lên ra phía sau thể hiện sự tiếp nhận của cô ta đối với chàng trai kia, và để khẳng định rằng nụ hôn họ trao cho nhau là nụ hôn của tình yêu chân chính.

Nhưng...quan hệ giữa Kim Ngưu cô và cụ già họ Đằng biến thái này là gì? Là người dưng với hai lần chạm nhau bằng tế bào biểu bì môi, không hề có quan hệ máu mủ ruột rà hay thậm chí là kẻ thù trăm năm nuôi hận nghìn năm trả thù.

Vậy...nụ hôn này...mang ý nghĩa cái quái gì chứ? Nó giống như viêc dằn mặt nhau tranh giành lãnh thổ giữa hai con sư tử một con cái một con đực thì hơn, chỉ thiếu mấy cái bạt tai mãnh lực, tiếng gầm gừ xét nát trời xanh, và những chiếc răng nhanh nhọn hoắt đấu đá nữa là đủ bộ.

Cứ cho là thế đi...cơ mà...cô đã giành lấy cái gì của hắn, để phải trả giá những 3 nụ hôn đầu đời quý giá của mình như thế này?

Trợn mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy đượm nồng hàn khí ẩn nấp trong đôi mắt khép dài đầy mị lực như thể đang có vẻ rất say đắm của Thiên Yết, Kim Ngưu không khỏi khựng người. Đôi mắt của đối phương...do tâm địa cô quá đen tối hay sao...mà cô lại nhìn thấy được nét khiêu khích, cời cợt lẫn lộn trong sự mê hoặc đó.

Hắn đang khiêu khích cô? Khiêu khích cái gì? Đừng nói đang thách xem cô có dám đáp trả lại cái hôn nồng của hắn không nhé? Bắt cô lấy chổi đập hắn còn được, chứ kiểu trả đũa bằng môi này...dù bị động hay chủ động...cô vẫn là người thiệt thòi nhất. Thử nghĩ xem, người ngoài nhìn vào, theo hướng nào cũng sẽ nghĩ cô là loại con gái lẳng lơ, hư hỏng, còn hắn, dựa vào cái mị lực chết người kia, đảm bảo có 10 người, hết cả thảy đều sẽ nói "Cậu nhóc kia tội thật, bị loại con gái hư hỏng đó cưỡng hôn" cho xem. Cái thiên lí nghiêng về sắc đẹp nó tàn khốc thế đấy.

Sau khi ăn no liền vất xó. Thiên Yết cũng vậy, thỏa sức cưỡng đoạt môi Kim Ngưu xong, hắn không hề lưu luyến tự động rời môi mình khỏi môi cô. Ánh mắt lúc này không còn độc nhất hướng về phía Kim Ngưu nữa mà hướng về một nơi khác, khá chếch với người cô một chút.

Trước thái độ có mới nới cũ của Thiên Yết, lòng tự tôn của phụ nữ Việt Nam trong lòng Kim Ngưuđược nước béo cò, nổi lên dậy sóng theo mớ acid cồn cào trong bụng. Cô nắm chặt cây nạng-thứ vũ khí thức thời có sức sát thương khủng, không chết cũng khiến người ta gãy chân, trật tay, da dẻ bầm dập dung nhan hủy hoại-cố vặn não nghĩ dáng đánh người cho thật văn minh, vừa thể hiện thần thái dũng mãnh nhưng lại vừa toát nét yếu đuối quyến rũ mê hồn để tránh làm hỏng hình tượng khó khăn lắm mới gầy dựng nên của mình trong lòng mọi người trước khi hạ thủ.

Nhưng...Kim Ngưu còn chưa kịp "thiết kế" dáng đứng mình xong,Thiên Yết đã lên tiếng phá tan bầu không khí. Song, nghe ra lại chẳng thấy như đang nói với cô chút nào.

-Đừng nhìn tôi như thế, sẽ lác cả mắt đấy_Tổ tông ơi, đội mồ lên mà nhìn nụ cười tà ác của hắn kìa, hắn định làm trái tim cô lũng loạn đến khi nào?

-Anh đang nói tôi hả?_Kim Ngưu ngây ngốc trỏ tay vào người mình. "Cụ ơi, cụ nói với con thì nhìn con giùm cái, muốn con bóp cổ cụ chết cụ mới chịu nhìn à?"

-Đồ ngốc!_Nụ cười tà ác trên môi Thiên Yết biến hóa, một chốc mang theo cái vẻ cợt nhả muốn chọc tức người, nhất là Giai Băng lúc này.

-Anh..._Ở đời, chỉ có 2 người duy nhất nói cô là đồ ngốc mà cô cho qua: một là thầy cô giáo, hai là...người tâm thần. Hai đối tượng này quá sừng sỏ khiến cô không tài nào ra tay nổi, nhưng những người khác, kể cả đó có là Bảo Bình cô đều không bỏ qua. Vậy mà, tên này...hình như hắn chưởi cô không dưới 3 lần rồi. Điều này làm cô không khỏi nóng máu muốn đạp chết hắn.

Tuy nhiên, Kim Ngưu  chưa kịp hạ thủ, tiếng nói quen thuộc tựa nứt từ băng sơn đằng sau lưng vang lên làm cô giật mình, tiếng dây thần kinh đứt phựt trong đầu nghe cũng vô cùng rõ ràng.

-Kim Ngưu! Em làm gì ở đây vậy?

-Anh!?_Chậm rãi nghe tiếng rạn nứt trên cơ thể nhỏ bé của mình, Kim Ngưu rùng mình một cái rồi trưng nụ cười hết sức thơ ngây quay đầu nhìn người đăng sau, trơ lì hỏi_Em mới phải hỏi anh đang làm gì ở đây chứ, hình như chưa hết giờ học thì phải.

-Cậu không thấy tôi và cô ấy đang nói chuyện..._Thiên Yết mở miệng cợt nhả

-Cụ Đằng, anh không nói tôi cũng sẽ không nghĩ anh câm đâu!_Kim Ngưu tươi cười nhắc nhở, răng nghiến lên trèo trẹo nhằm cho ai kia thấy hành vi khủng bố của mình. Cứ mỗi lần hắn mở miệng, y xì chẳng có gì tốt đẹp. Thiên tài là kẻ biết rút kinh nghiệm để đời.

-...bằng môi_Thiên Yết không thèm quan tâm dáng điệu đe dọa không ra đe dọa của Kim Ngưu, vẫn dán mắt lên khuôn mặt sầm tối của Bảo Bình, tiếp thêm hai chữ cuối cùng. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngưu